“Tiểu Na, vì sao?”, người chị gái nằm trong vũng máu, ngước đôi đồng tử ngập đầy sợ hãi lên nhìn cô em gái đứng trên cao.
“Đến giờ chị vẫn không hiểu vì sao tôi giết chị ư?” Cô gái nghe rõ giọng nói chứa đầy oán hận và tàn độc của mình: “Tô San, đồ tiện nhân vô liêm sỉ! Chị biết rõ tôi yêu Á Phong, vậy mà còn dùng thủ đoạn hạ lưu cướp anh ấy khỏi tay tôi, chị có biết tôi hận chị đến mức nào không?...”.
Sau đó, cô gái nhìn thấy đôi tay điên cuồng của mình cứ đâm từng nhát dao sắc nhọn liên tiếp lên thân thể người chị gái, cho đến khi thi thể bị chém đến tan nát không còn nhìn ra hình người.
“Đừng!” Thét lên một tiếng đau khổ, Tô Na vô thức khua tay choàng dậy khỏi giấc mộng.
Từ từ ngồi dậy, cô gạt mồ hôi ướt đẫm trên trán, hai bàn tay úp lên mặt, từng giọt nước mắt hối hận theo khóe mắt lăn dài xuống. Cô hối hận, thật sự hối hận! Nếu sớm biết sống chẳng bằng chết như vậy, ngày đó cô đã tình nguyện từ bỏ tình yêu không thuộc về mình rồi. Nhưng tội lỗi to lớn đã gây ra, có giả định nữa cũng chẳng ích gì, mọi việc không còn cứu vãn được nữa.”
“Khửa, khửa, khửa…” Bỗng nhiên trong căn phòng tối om vang lên hàng loạt âm thanh kỳ quái, như thể tiếng cười quái đản của cô gái bị cắt đứt cổ họng, Tô Na bỗng chốc nâng cao cảnh giác, dỏng tai cố gắng xác định nơi phát ra âm thanh.
“Khửa, khửa…” Tiếng cười lại vang lên, nhưng lần này nghe rất rõ ràng, dường như ngay sát bên cạnh.
Ngay sát bên cạnh! Ý thức được điều này, Tô Na lập tức cứng người. Từ ngày trở về từ miếu Quan Âm, Lạc Á Phong không còn nằm chung giường, cũng chẳng nói năng gì với cô nữa, ân ái những ngày qua đã hoàn toàn tan theo gió. Giờ này anh chắc đang ngủ say trên ghế sô pha bên ngoài, nên khoảng giường bên cạnh cô phải trống không mới đúng chứ!
Vào khoảnh khắc hoang mang đó, luồng khí lạnh rợn tóc gáy mang theo mùi máu nồng nặc bỗng thổi thẳng vào một bên mặt cô. Chầm chậm quay gương mặt tái nhợt sang bên, ánh mắt Tô Na bắt gặp ngay hộp sọ đẫm máu với hàng trăm lỗ thủng mục rữa lỗ chỗ. Theo từng tràng cười cổ quái, những con giòi trắng hếu liên tục tuôn ra từ lỗ miệng mắt môi rơi lộp bộp xuống tấm ga giường sạch sẽ rồi lổm ngổm bò về phía cô.
“Á…” Tô Na kinh hoàng thét lên, ra sức lùi về phía sau mà quên mất rằng lúc này cô đang ở mấp mé cạnh giường. Chỉ nghe “bịch” một tiếng lớn, cả thân hình cô rơi xuống nền đất thảm hại, đầu va đánh “cộp” một tiếng vào tủ.
“Tô… Tô… Tô San!” Không còn chú ý đến dòng máu cứ chảy trên trán, Tô Na kinh hãi nhìn cái đầu người đẫm máu đang lơ lửng giữa không trung.
“Tiểu Na, em và Lạc Á Phong đã cưới nhau rồi phải không?” Cái đầu của Tô San vui vẻ lắc lư, đôi con mắt lòi tròng trắng dã cứ đảo vòng trong hai hốc mắt thối rữa: “Chị đến chúc mừng các em tân hôn vui vẻ, nhân tiện thăm luôn món quà trồng trên cơ thể các em, xem hiệu quả đến đâu nữa”.
“Chị, xin chị tha cho Á Phong! Anh ấy không biết gì hết, cho đến tận bây giờ người anh ấy yêu trước sau vẫn chỉ có mình chị.” Tô Na quỳ rạp xuống, khổ sở khẩn cầu ma nữ trước mặt: “Là nghiệp chướng do em tạo ra, em giả mạo chị lừa anh ấy, tội nghiệp anh ấy, xin chị tha cho anh ấy! Chị!”.
“Ồ, nói như vậy, anh ta quả tội nghiệp thật, tiếc là đã quá muộn rồi!” Cái đầu Tô San bất chợt nhào tới sát mặt Tô Na: “Ngươi đã gặp Hàn Cổ Liên rồi phải không? Thông qua cô ta chắc đã biết về tập tính của Huyết Nhục Tường Vi, Lạc Á Phong và ngươi, người nào ta cũng sẽ không tha. Ta cần một tình yêu chung thuỷ, không pha lẫn bất kỳ tạp chất nào, nhưng anh ta bây giờ đã là chồng ngươi, tất nhiên không còn phù hợp với điều kiện của ta nữa. Thôi thì ngươi đã yêu anh ta như vậy, ta cũng tác thành cho, để hai người cùng xuống suối vàng một thể!”.
“Chị, em biết sai rồi, xin chị trừng phạt một mình em thôi.” Bò lê trên mặt đất khóc ngất, Tô Na tuyệt vọng nhìn Yên chi huyết xinh đẹp tinh xảo trên tay. Đó chính là nơi cô gửi gắm biết bao ước vọng hạnh phúc, nhưng bây giờ chỉ cần tháo được nó ra thì dù có chặt đứt bàn tay cô cũng cam lòng.
“Không ích gì đâu, em gái ngốc của chị.” Như nhìn thấu suy nghĩ của Tô Na, Tô San nở nụ cười u ám, dùng ngữ điệu lạnh băng phá hủy tia hy vọng cuối cùng của em mình: “Đừng phí công vô ích nữa, ngươi không thể vứt bỏ Yên chi huyết đâu. Huyết Tường Vi sẽ lan khắp người ngươi, rất nhanh thôi, nó sẽ hút cạn đến giọt máu cuối cùng trong huyết quản. Rồi vào cái giờ khắc hấp hối, ta sẽ để Lạc Á Phong ở cạnh ngươi, đến lúc đó Nhục Tường Vi trên cơ thể hắn sẽ từ từ lột xuống, chỉ còn trơ lại bộ xương khô, hai ngươi tha hồ mà ân ái bên nhau! Ha ha ha…”.
“Cô vẫn cứ thù hận mê muội không hối cải sao, Tuyết Ly!” Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ một dải sáng màu lam “xoẹt” tới, xuyên qua lớp kính dày rọi vào phòng, chiếu thẳng lên cái đầu đang cười điên loạn.
“Bốp” một tiếng giòn giã, cái đầu thối rữa của Tô San lập tức vỡ thành bốn năm mảnh, Yên chi huyết trên tay Tô Na cũng kêu đánh “tách” rồi nứt ra một đường. Tức khắc, đám sương đỏ trong suốt đột nhiên phụt lên không, hóa thành nàng tiên váy áo đỏ thắm vô cùng kiều diễm.
“Ha ha, cuối cùng cô cũng nhịn không nổi mà ra tay rồi, Hàn Cốc Liên.” Nàng tiên váy đỏ khẽ cười giơ tay lên, hàng ngàn tia sáng chập chờn xuất hiện, sau đó “bùm” một tiếng cắt tan cây thông ngoài cửa ra thành từng mảnh: “Chỉ là… cô có dám chắc mình cứu được bọn chúng không?”
“Ai nói ta muốn cứu họ?” Giữa khoảng không bên ngoài cửa sổ, Hàn Cốc Liên bỏ lốt người phàm, xuất hiện trước mắt Tường Vi với hình dáng thật của mình: “Người cô muốn trừng phạt đều đáng tội, ta hứa không can thiệp. Nhưng cơn bão tuyết điên cuồng khắp trời kia là thế nào? Chẳng lẽ cô muốn tạo thêm mấy sát nghiệp trên đời này nữa sao?”.
“Hàn Cốc Liên, trận tuyết này ta đặc biệt tặng riêng cho cô đó”, Tuyết Ly nở nụ cười lạnh lùng, từ từ bay ra sân: “Ta muốn ngắm những giọt máu đỏ tươi của cô phủ đầy trên mặt tuyết trắng xóa này, chẳng phải sẽ có thể đua sắc với Yên chi huyết của ta sao”. Tay Tuyết Ly vung lên, mấy đóa hồng băng phầm phập lao thẳng về phía Cốc Liên.
“Mảnh sứ oán hận! Trên người cô có mảnh sứ oán hận!” Lập tức nhận thức được nguy hiểm, Cốc Liên nhanh chóng lùi lại phía sau cả chục mét, tránh được đòn trí mạng gần trong gang tấc: “Là ai đưa cho cô? Mau gỡ nó xuống! Nguyên thân của cô là hoa hồng, nộ khí hoa sen sẽ khiến cô tan thành cát bụi mất!”.
“Chẳng sao cả! Ta không quan tâm!” Tuyết Ly đưa tay chạm vào miếng sứ màu đen gài như một chiếc trâm trên tóc, mỉm cười nói tiếp: “Chỉ cần báo được thù thì tan thành cát bụi cũng chẳng sao! Hàn Cốc Liên, việc của cô, ta cũng nghe nói rồi. Tuy ta hận cô đến thấu xương nhưng nể tình chúng ta đã từng một thời là bạn, trước khi cô chết, ta sẽ nói với cô rốt cuộc ai đã ám hại cô, được không?”.
“Tuyết Ly, ta thành thật khuyên cô, đừng để mảnh sứ oán hận làm mờ mắt. Nếu lần này bão tuyết tạo thành tội danh tàn sát sinh linh, cô sẽ vĩnh viễn không được về Thiên giới đâu.” Cốc Liên nhìn đăm đăm người một thời là bạn tốt của mình, ánh mắt ngập đầy bi thương.
“Chẳng sao cả, Hàn Cốc Liên, đợi ta thanh toán xong hai kẻ bẩn thỉu xử tệ với ta kia, ta sẽ đến tìm cô.” Tuyết Ly đưa tay chộp về phía trước, lấy từ trán Tô Na đang nằm dưới nền đất ra một khối khí màu hồng, sau đó siết chặt trong lòng bàn tay cho đến khi nó hoàn toàn tan biến.