Liên Hoa Yêu Cốt

Chương 6

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Cốc Liên vốn thường có thói quen ngủ nướng lại dậy rất sớm. Tiểu Hương đứng trước bàn trang điểm, giúp Cốc Liên vấn mái tóc dài thành hai búi xinh đẹp, còn cài thêm đôi trâm đính ngọc lam lấp lánh, cuối cùng thay bộ váy áo kiểu Tây màu xanh lam tuyệt đẹp, Cốc Liên bỗng chốc trở thành một cô búp bê Tây đáng yêu.

“Tiểu thư thật xinh đẹp!” Tiểu Hương nhìn trước ngắm sau, tỏ vẻ hoàn toàn hài lòng trước công trình của mình: “Còn nữa, tiểu thư hôm nay dậy sớm thế!”.

“Đúng vậy, hôm nay tôi thức dậy từ rất sớm!” Tiểu Cốc Liên ngồi bên bàn, cầm chiếc bánh ngọt trên đĩa lên ăn.

“Chắc tiểu thư phấn khích vì anh chị họ sắp đến phải không?” Tiểu Hương cười đưa cốc sữa cho Cốc Liên.

“Tiểu Hương, bọn họ là cháu trai và cháu gái của đại phu nhân phải không?” Tiểu Cốc Liên nghiêng đầu hỏi Tiểu Hương.

“Tiểu thư, đại phu nhân là mẹ cô, sao không gọi mẹ?” Tiểu Hương dừng việc đang làm hỏi.

“Cha tôi nói bà ấy không phải mẹ tôi.” Tiểu Cốc Liên nhìn Tiểu Hương một cách kỳ quái: “Cha tôi nói mẹ tôi đã chết lâu rồi! Chị Tiểu Hương, chuyện đó mà chị cũng không biết sao?”.

“Cái này…” Tiểu Hương sợ tái mặt, biết mình lỡ lời. Cô ấy chỉ biết lão gia rất ghét đại phu nhân, không cho phép đại phu nhân gặp Cốc Liên, nhưng chưa bao giờ ngờ rằng đến chuyện đại phu nhân là mẹ ruột mà ông cũng không nói cho Cốc Liên biết. Chuyện này quả thật… hơi quá!

“Tiểu Hương!” Đúng lúc đó, rèm cửa được vén lên, bà Vương bước vào: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì, lão gia bảo tôi đến báo thiếu gia và tiểu thư anh chị họ của tiểu thư đã tới, bảo cô đưa tiểu thư qua đó”.

“Ồ… tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đưa tiểu thư qua ngay!” Tiểu Hương vội vã nắm tay Cốc Liên đi về phía khu nhà chính.



Trong khu nhà chính, Hàn Ấu Kỳ ngồi chễm chệ ở ghế trên nhấm nháp trà, lạnh lùng nhìn Nhạc Mai Song ngồi kế bên đang chào hỏi hai đứa cháu.

“Tiểu Phong, Tiểu Lộ, đến đây nào, trước tiên hãy gặp chú của các cháu!” Nhạc Mai Song ra hiệu cho hai đứa trẻ ăn mặc đặc sệt phong cách Tây.

“Chào chú! Chào chú!” Hai đứa trẻ cùng cúi mình thi lễ.

“A! Không cần đa lễ, ngồi đi!” Sắc mặt Hàn Ấu Kỳ cuối cũng cũng biểu lộ chút nồng hậu: “Đã đến rồi thì ở lại vài ngày, Liên Liên chẳng có mấy bạn bè, các cháu tuổi tác cũng sàn sàn, trẻ con mà, đều có thể chơi cùng nhau…”.

“Cha!” Lúc này Tiểu Cốc Liên chạy đến, một bước nhảy tót vào lòng Hàn Ấu Kỳ, bắt đầu làm nũng: “Cha, con vẫn muốn ăn cái món… gọi là bánh kem pho mát gì đó! Ngon lắm cơ!”.

“Được! Ngày mai cha sẽ mua cho con!” Hàn Ấu Kỳ mỉm cười đặt con gái ngồi trên đùi: “Liên Liên còn muốn ăn gì nữa? Nói cho cha nghe, cha sẽ đi mua!”.

“E hèm…” Nhạc Mai Song ho khẽ một tiếng: “Ấu Kỳ, để Liên Liên làm quen một chút với anh chị họ của nó đi”.

“Liên Liên, đây là anh họ u Dương Nghi Phong”, Hàn Ấu Kỳ bực bội nhìn Nhạc Mai Song một cái nhưng lúc quay về phía Tiểu Cốc Liên, ngay lập tức trở lại vẻ dịu dàng: “Còn chị họ của con, u Dương Nghi Lộ”.

“Vậy đây là Liên Liên, thật xinh đẹp!” u Dương Nghi Lộ mỉm cười: “Trông giống dì quá!”.

“Phải đấy, Liên Liên lớn lên nhất định sẽ còn xinh đẹp hơn cả dì!” u Dương Nghi Phong ở bên tiếp lời: “Thật không hổ là con gái của dì, như người xưa vẫn nói thì là ‘Con hơn cha là nhà có phúc’”.

“Tôi không phải con gái của đại phu nhân!” Tiểu Cốc Liên bỗng lớn tiếng: “Mẹ tôi mất lâu rồi, phải không cha?”.

Khoảnh khắc đó, căn phòng im lặng như tờ, gương mặt Nhạc Mai Song tái xanh tái xám, Hàn Ấu Kỳ chỉ khẽ cau mày. Nghi Phong, Nghi Lộ trong tình huống này cũng không dám hấp tấp xen vào, chỉ biết ngượng nghịu chôn chân tại đó một lúc lâu, còn Tiểu Hương đứng kế bên thì cúi gằm mặt, mồ hôi lạnh túa ra từng giọt.

“Tiểu thư buồn ngủ chưa?” Nhác thấy Tiểu Cốc Liên ngáp, Tiểu Hương bỗng chốc thông minh đột xuất vội hỏi.

“Liên Liên buồn ngủ rồi, cha đưa con về phòng ngủ nhé!” Hàn Ấu Kỳ ôm lấy Tiểu Cốc Liên, bước đi chẳng buồn quay đầu lại. Tiểu Hương vội vã chạy theo sau, chỉ sợ chậm chân sẽ bị ánh mắt của Nhạc Mai Song đâm chết.

Về đến phòng Cốc Liên, Hàn Ấu Kỳ đặt con gái đã lăn ra ngủ giữa đường lên giường. Tiểu Hương giúp cô bé đắp chăn thật kỹ. Sau khi dặn dò cô hầu phải chăm sóc tiểu thư cẩn thận, Hàn Ấu Kỳ rời đi.

Thấy dáng vẻ như đang ngủ say của Tiểu Cốc Liên, Tiểu Hương nhẹ nhàng cầm khuôn giày ra ngồi ở bậu cửa bắt đầu khâu phần đế giày. Trong phòng, giữa không trung, Lam Úy bỗng hiện ra: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ!”. Lam Úy ra sức kéo tay Cốc Liên lắc lắc.

“Úy Úy.” Cốc Liên ngồi dậy, trong đáy mắt tối tăm ánh lên một tia lạnh lẽo: “Muội cũng cảm thấy à?”.

“Đó là vị gì vậy?” Lam Úy nhíu mày: “Dường như có vị ngọt! Rất… buồn nôn!”.

“Không ngờ bây giờ mà vẫn được xem trò vui thế này!” Cốc Liên trượt từ trên giường xuống, lấy trong ngăn thấp nhất của bàn trang điểm ra một chiếc hộp nhỏ: “Bôi cái này lên mũi, tuy món đó vô hiệu đối với phụ nữ, nhưng ngửi phải vẫn bị buồn nôn”.

“Đó là gì vậy, tỷ tỷ?” Lam Úy cầm lấy, quệt một chút thứ dung dịch như keo lên phần dưới mũi, “Ối, cái mùi đó mất tiêu rồi!”.

“Mùi đó gọi là xạ hương, thường tỏa ra từ thân thể giống loài tồn tại thời thượng cổ gọi là Dụ Dâm. Bọn này luôn ẩn trên người phụ nữ, khiến họ trở nên quyến rũ và thu hút đàn ông. Sau đó lúc con người đang trong cơn hoan lạc, bọn chúng sẽ hút hết tinh khí của cơ thể đàn ông, lấy đó làm lương thực. Tuy người phàm không ngửi thấy mùi xạ hương, nhưng mùi ấy tự thân có thể tạo ra những ảo ảnh nhẹ nhàng trước mắt đàn ông, khiến họ cảm thấy thân thể nơi chúng trú ngụ thật kiều diễm, không thể nhịn được mà phát sinh quan hệ.” Cốc Liên nghi ngờ: “Song cái thứ này nghìn vạn năm nay gần như rất hiếm thấy, sao lại xuất hiện ở đây? Nhưng…”.

Bất chợt, khóe miệng Cốc Liên uốn cong thành một nụ cười ác hiểm, xem ra đêm nay có trò vui để xem rồi!
Bình Luận (0)
Comment