17.
Nghe từng câu nói chứa đầy sát ý từ Ngộ Không, Phong hắn cũng mơ hồ đoán ra điều gì đó. Ngộ Không bây giờ không còn là chính gã nữa, gã đã điên rồi! thực sự điên rồi! Còn điều gì khiến gã trở nên như thế này thì không ai biết rõ cả, đó dường như là một dấu chấm hỏi lớn cần một lời giải đáp.
Bọn họ thầm than không lẽ vận khí mình tệ thế vậy sao? Hết bị đám người Noxus tấn giờ lại phải đối mặt với con khỉ điên hết sức hung hãn này. Sự việc đúng là càng lúc càng phức tạp, càng lúc càng nguy hiểm mà. Tuy nhiên, Phong hiện tại không có nghĩ nhiều thế vậy. Thần tình hắn cũng như từng người ở đây đều đã trở nên rất ngưng trọng. Nhưng chỉ sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, người ngay tức khắc đưa ra phản ứng không phải ai khác mà chính là Phong. Dường như nhận ra gì đó, hắn không chút chậm trễ liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà phóng thẳng về phía Akali. Cũng gần như đồng phản ứng với hắn chính là Ngộ Không, chỉ là mục tiêu của gã không nhằm vào Phong mà là Akali. Mắt thấy Ngộ Không cũng đã hành động mà trong khi đó Akali vẫn đứng chôn chân tại đó không di chuyển khiến sắc mặt hắn càng trở nên nghưng trọng hơn, hắn gào lên một tiếng.
- Mau chạy!!
Nghe tiếng hét của hắn, Akali có chút giật mình nhưng rốt cuộc vẫn không hề di chuyển, không, không phải là cô không muốn mà là cô không thể. Một phần là do cô quá bất ngờ trước sự việc trước mắt, nhưng nguyên do chủ yếu chính là vì cô lúc này đã chẳng còn chút sức lực để mà chạy, cuộc chiến dai dẳng trước đó đã vắt kiệt thể lực của cô rồi. Giờ đây cô chỉ đành bất lực đứng đó trên đôi chân đã trở nên run rẩy, vũ khí trên tay cũng đã rơi xuống tự lúc nào, đôi mi cũng khẽ đóng lại đầy mỏi mệt, tựa như muốn giao lại mọi việc cho ông trời, cho số mệnh xử lí.
Cùng chạy song song với nhau nhưng Ngộ Không dường như chẳng thèm quan tâm tới sự xuất hiện của Phong mà một mực mang theo cỗ sát ý mãnh liệt lao thẳng về Akali. Tình hình trở nên cực kì nguy hiểm, chỉ trong vài khắc nữa thôi là cây gậy Như Ý to lớn kia sẽ giáng một đòn chí tử lên Akali, với chỉ một đòn này cũng sẽ khiến cô phải chết.
Hắn không muốn vậy, hắn không muốn cô phải chết, đơn giản vì cô là bạn của hắn. Từ lúc đến thế giới này, đến với học viện ninja, hắn đã coi cô, Kennen, Shen, Zed như là người bạn tốt của mình. Bất cứ ai làm tổn thương tới họ hắn sẽ... sẽ đơn giản là không để điều đó xảy ra, hắn phải ngăn chặn lại.
Nghĩ là làm, trong thời khắc cây gậy của Ngộ Không đang nện xuống, thân ảnh Phong như được hắn dồn toàn bộ sức lực mà đâm sầm vào Ngộ Không. Với lực đẩy này, hắn dự sẽ làm Ngộ Không phải lùi lại vài bước, nhưng không, với cú đẩy vừa rồi của hắn cũng chỉ khiến Ngộ Không rung động một chút. Điều này khiến hắn phải thực sự kinh ngạc cùng thất vọng nhìn cây gậy cứ thế mà đánh xuống. Thế nhưng, sự việc ngay sau đó cũng khiến tâm trạng hắn khá hơn đôi chút.
Với cú đẩy vừa rồi tuy không được như mông muốn nhưng đã thành công cứu được Akali. Cây gậy đó sượt qua chỉ cách người cô vài phân ngắn ngủi rồi nên thẳng xuống mặt đất tạo thành một vết lõm lớn. Đồng thời lúc này có một thân ảnh lao tới đỡ lấy Akali rồi lùi lại cách xa Ngộ Không, người đó không ai khác chính là Yi, khi nãy ông cũng chạy tới đây ngay khi Ngộ Không dời khỏi vị trí, chỉ là nơi ông đứng có xa hơn nên đến trễ một chút, cũng may là Phong kịp thời cản Ngộ Không lại chứ không thì bây giờ thứ họ thấy không phải Akali còn sống như này mà thay vào đó là một cái xác không hồn của cô rồi.
Akali ngồi dậy, quang mang chú mục vào Ngộ không rồi lại chuyển sang thân ảnh Phong đang nằm đứng gần đó, đến giờ cô còn chưa tin mình còn sống, miệng khẽ nói nhỏ không ra tiếng " Là hắn cứu mình!"
Tuy Akali tạm thời được cứu nhưng điều đó không có nghĩ rằng bọn họ đã hết nguy hiểm. Chỉ biết sau khi đánh hụt mục tiêu, dường như Ngộ Không càng trở nên điên cuồng hơn, con ngươi đỏ ngầu đáng sợ quay lại nhìn về thân ảnh Phong, tay nắm chặt gậy Như Ý như chuẩn bị sẵn sàng đập nát tên trước mắt ra thành thịt vụn vậy. Còn Phong, hắn cũng nhìn sự nguy hiểm cực độ từ Ngộ Không. Cặp mày rậm của hắn chặt lại, song quyền nắm chắc đưa lên trước tạo thế thủ.
- Đã đến nước này thì đành liều thôi! Lan, kích hoạt đi!
- Anh Phong, anh chắc chứ? - Lan nhẹ giọng hỏi lại.
- Giờ không dùng thì còn đợi đến khi nào nữa, đành đánh cược một ván vậy!
Lời hắn vừa nói ra, chỉ một giây sau, dị biến lập tức xảy ra.
Từ trên người hắn bỗng như tỏa ra thứ ánh sáng xanh lục nhàn nhạt, luồng ánh sáng đó cứ liên tục không ngừng lan truyền trên khắp cơ thể hắn. Trong không gian đêm tối duy nhất chỉ có ánh trăng mờ ảo và thứ lục quang trên người hắn, trời không gợn gió nhưng y phục hắn lại bay phấp phới không ngừng. Trông hắn bây giờ thực sự rất giống một chiến thần a, rất có khí thế.
Thứ sức mạnh này chính là một bí mật của hắn, nó là một phần của hệ thống có tên là Tiêu Sinh. Sở dĩ gọi như vậy cũng bởi vì nó hoạt động dựa trên chính năng lượng sinh lực con người. Nó sẽ chuyển hóa năng lượng sinh lực thành thứ sức mạnh cực lớn khó có thể tưởng tượng. Lần đâu nghe Lan nói vậy hắn cảm thấy rất kinh hỉ, phấn khích. Tuy nhiên, một khi đã sử dụng đến Tiêu Sinh thì nó sẽ gây ra hậu quả không nhỏ ảnh hưởng tới chính sức khỏe, sinh lực của người sử dụng, vì vậy Phong cũng không có lần nào từng thử qua. Nếu hôm nay không gặp phải tình thế sinh tử nguy cấp như thế này thì hắn cũng sẽ không có đem cái bí mật này ra.
Quay lại với trận chiến, lúc này, chứng kiến sự thay đổi từ Phong khiến đám người Akali, Kennen và Yi đều hết sức kinh ngạc, bất ngờ cùng hiếu kì, tò mò. Rốt cuộc thì hắn ta là người như thế nào? Liệu hắn còn bí mật nào khác chăng?...
Còn Phong, sau khi kích hoạt chức năng Tiêu Sinh, hắn cảm thấy rõ trong cơ thể có một luồng khí lúc nóng như muốn bỏng cháy, lúc thì lại lạnh đến thấu xương. Nói tóm lại cảm giác ban đầu rất chi là khó chịu, đau đớn. Nhưng đó chỉ là lúc đầu, một hồi sau dường như đã làm quen được với luồng khí này thì hắn liền cảm thấy cơ thể như được cường hóa lên gấp bao nhiêu lần, tưởng như lúc này hắn có thể nâng được cả một chiếc xe tăng nên ấy chứ.
Tuy vậy, hắn cũng không có gì gọi là vui mừng hay phấn khích quá cả, hắn chuyển mình quay sang Ngộ Không nhưng rốt cục vẫn trầm mặc không nói gì.
Với Ngộ Không, thái độ trầm mặc của Phong chẳng khác nào một lời khiêu chiến với nó cả. Nó gào lên một tiếng rồi liền đó lao thẳng về phía Phong. Hắn cũng không có chần chừ mà ngay sao đó xông lên.
Hai người lao vào nhau, một thanh âm va chạm va chạm vang lên, luồng khí lực một xanh lục, một vàng kim lan tỏa ra khắp xung quanh bán kính hơn hai mươi mét.
Hai bọn họ cứ lao vào rồi lại bật ra, cứ một người ra sức tấn công còn người kia lại cố gắng tránh né,... nói chung là cuộc chiến giữa hai người họ tưởng chừng như không bao giờ kết thúc, không bao giờ phân thắng bại vậy.
Sức mạnh mà hai người họ thể hiện ra quả là hết sức khủng bố đến độ mấy người Akali, Yi và Kennen cũng không có làm gì khác ngoài việc đứng phía xa mà dõi theo trận chiến.
Lúc này đây cả Phong và Ngộ Không đều đã rất mệt mỏi. Quần áo thì rách nát tả tơi, vết thương cũng xuất hiện nhiều, máu tươi thấm vào y phục tạo thành một màu đỏ sẫm.
Phong hắn hiện giờ có phần bất lợi hơn so vơi Ngộ Không, nguồn sinh lực của hắn dường như chẳng còn lại bao nhiêu qua trận chiến dai dẳng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chỉ sợ còn chưa đánh bại được đối phương thì mình đã sức cùng lực kiệt mà ngã gục rồi.
Quang mang chú mục vào thân ảnh Ngộ Không, ánh mắt mắt hắn khi này dường như chẳng còn sợ hãi nào cả, bản năng sinh tồn ép hắn phải chiến đấu, chiến đấu đên cùng. Bỗng hai tay hắn nắm chặt lại tạo thành nắm đấm tựa hồ còn cứng hơn rất nhiều lần sắt thép, theo đó, thanh thế trên người hắn đang như ngọn nến trước gió bất chợt bùng lên mãnh liệt.
- Kết thúc đi! - Hắn gầm rít lên, thanh âm vang vọng cả một khoảnh không.
Phía bên kia, Ngộ Không cũng tương tự như hắn mà bộc phát ra toàn sức mạnh hiện có, thanh thế hai người không hơn kém nhau là bao.
Thế rồi, chuyện gì đến cũng phải đến. Hai người họ như hóa thành hai quả cầu năng lượng vô cùng khủng bố cứ thế nhanh như chớp mà lao vào nhau.
" Ầm.. ầm.."
Ánh sáng chói lóa kèm theo là sóng khí dư chấn sau vụ va chạm lan khắp một vùng rừng rộng lớn, à không, phải nói là chấn động cả hòn đảo mới đúng. Sau tiếng nổ lớn là vô vàn cát bụi mịt mù bay khắp không gian. Cát bụi bay lên rồi rơi xuống chậm rãi như một cơn mưa nhỏ, đám người Akali vẻ mặt lộ rõ sự lo lắng băng qua cơn mưa bụi mà tìm kiếm Phong nhưng rốt cuộc vẫn không có tìm thấy.
Cuối cùng, cát bụi cũng tan biến trả lời vùng không gian trong sáng. Vào lúc này, vầng trăng đã khuất lặn từ lâu, từ đường chân trời một tia sáng vàng xuất hiện. Rồi tiếp đó là cả một vầng thái dương đỏ vàng hiện ra, ánh dương quang như muốn xuyên qua những đám mây, xuyên qua những tán lá rừng mà chiếu lên thân ảnh nam thanh niên.
Ngay khi phát hiện ra, mấy người Akali, Kennen, Yi liền chạy lại chỗ Phong đang nằm bất động nơi đó. Akali hiện giờ dường như quên đi cái đau đớn, mệt mỏi của thể xác mà lo lắng đưa tay ra đỡ lấy thân ảnh hắn. Y phục trên người hắn gần như chẳng còn lại gì, máu me từ các vết thương chảy ra khắp thân, khuôn mặt thì trắng bệch tưởng như không còn giọt máu. Đây chính là hậu quả của việc sử dụng Tiêu Sinh quá mức.
- Phong! Tỉnh lại đi, tỉnh lại! - Cô nói mà như muốn gào lên, nếu để ý thì lúc này đôi mắt trong xanh của cô đã rơm rớm nước. Cô khóc ư? Tại sao? Ngay cả cô cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa rồi.
Đáp lại cô chỉ là những lời nói yếu ớt từ miệng hắn, đôi môi trắng bệch khô khốc đến nứt nẻ khẽ mấp máy. Cô ngừng lại áp sát tai vào miệng hắn cố gắng nghe rõ từng từ.
- M...mang... cả.. hắn...đ..đi..
Nghe hắn nói vậy, khuôn mặt cô bỗng trở nên ngưng trọng, ánh mắt chuyển hướng nhìn về Ngộ Không cũng đang nằm bất tỉnh cách đó không xa mà đầy phân vân.
Còn đang đắn đo suy nghĩ, bất chợt Phong nắm chặt lấy cánh tay nhỏ bé của cô như muốn xin cô đồng ý với hắn là mang theo Ngộ Không. Có hơi chút bất ngờ trước hành động của hắn nhưng liền đó cô cố dặn ra nụ cười trấn an hắn, nói.
- Yên tâm, ta sẽ nghe cậu mà!
Nói rồi cô quay sang Yi và Kennen, nói.
- Hai người giúp ta mang theo cả con khỉ kia đi.
Nghe thế, hai người họ cả kinh nghĩ về sức mạnh cùng sự nguy hiểm từ con khỉ kia mà rùng mình.
- Akali, chúng ta mang theo nó ư, quá là nguy hiểm.
- Ta cũng nghĩ vậy, nhưng đó là ý của Phong. Ta tin ắt anh ấy có lí do của mình nên ta tạm thời cứ như vậy mà làm. Nơi này không thể ở lâu được, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi!
...