Liệp Chủ (Săn Boss)

Chương 6

Edit: Hầu lão

Beta: Lynn

Phó Vịnh Hoan phân phó Vô Ưu, nếu hai cây vải kia tốt như vậy, Tề Tín Sở lại là chủ tử của Tề gia, vậy phải làm một bộ cho y, để cho y xuất môn bên ngoài cũng có thể diện đẹp mắt chút.

“Mỗi cây vải ta đều làm một bộ, phần còn lại thì làm cho nhị thiếu gia hai bộ đồ mới, bất quá đừng nói cho hắn biết. Ta muốn làm xong sẽ đưa cho hắn, gây ngạc nhiên cho hắn.”

Vô Ưu nghe xong cũng rất vui vẻ, chung quy cảm thấy sau khi thiếu gia quản tiệm bán hoa, càng thông suốt nhân tình nghĩa lý hơn lúc trước, cũng càng hiểu được nhị thiếu gia rất tốt.

“Được, ta lập tức đi tìm sư phó.”

Phân phó Vô Ưu làm việc, hắn vô cùng yên tâm.

Hôm sau, Phó Vịnh Hoan như thường lệ đến cửa hàng bán hoa trông coi, còn không biết trong nhà phát sinh chuyện vui gì. Mãi cho đến khi Vô Ưu nhắc tới, hắn mới biết được tổng quản lúc ấy vọt vào phòng nói tin tức gì.

“Thiếu gia, ngươi có biết một gã thương nhân Giang Tô thỉnh bà mối tới làm mai cùng nhị thiếu gia không?”

Phó Vịnh Hoan đang thay quần áo, vừa nghe đến việc này, động tác chậm lại.

Vô Ưu không hiểu tâm tình của hắn, tiếp tục nói chuyện ồn ào huyên náo gần đây trong Tề gia.

“Nghe nói thương nhân Giang Tô phi thường có tiền có thế, là ngày ấy khi nhị thiếu gia xuống Giang Tô đi mua vải là kết bạn. Thương nhân kia như rất tán thưởng nhị thiếu gia, bà mối nhiều lần đến đây, ta thấy việc này nhất định sẽ thành.”

“Phải, phải không? Vậy chuyện này là một chuyện tốt to lớn a!”

Phó Vịnh Hoan tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại như có một lỗ hổng, hắn miễn cưỡng cười vui, cật lực giả bộ vô sự, nhưng lúc sau ở trên giường, trở mình vài lần cũng không ngủ được.

Bề ngoài Tề Tín Sở không tệ, năng lực lại cường, cũng trách không được thương nhân quyền khuynh nhất thời muốn hắn làm con rể, đây đối với Tề Tín Sở mà nói là chuyện vô cùng tốt, nhưng vì sao hắn không cao hứng được?

Là hắn lòng khoan dung quá nhỏ, ghen tị Tề Tín Sở vận quá tốt, hay là…hay là hắn ghen tị thiên kim tiểu thư kia vận khí tốt?

Mấy ngày liên tiếp, vẻ mặt Phó Vịnh Hoan hoảng hốt, mà ngay cả Trương Tam cũng nhìn ra được. Trương Tam bởi vì thân phận của mình, cũng không dám hỏi nhiều.

Ngày đông trôi đi, mùa xuân đi tới, ánh mặt trời chiếu sáng ấm ấp, giá cả hoa cũng giảm đi dần, cũng bởi vì mùa xuân tới, cô nương lên miếu Thất tiên nữ cúng bái nhiều hơn.

Nhưng không phải mỗi người đều mua được hoa đẹp, hoa giấy cung không đủ cầu, mà ngay cả Phó Vịnh Hoan cũng gia nhập vào hàng ngủ xếp hoa giấy, cũng không kịp bán ra.

Trương Tam đề nghị nói, “Phó thiếu gia, người chúng ta chỉ có mấy người, như vậy xếp cũng không kịp! láng giếng với ta phụ nửa phần đông, nếu nói xếp mấy bông hoa tính một đồng, nhất định có người nguyện ý hỗ trợ và giúp đỡ.”

“Điều này cũng là một cách hay, bằng không chúng ta làm sao xếp cho kịp!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Trương Tam vội vàng gật đầu.

Phó Vịnh Hoan gật đầu nói: “Vậy giao cho ngươi làm.”

Sau khi Trương Tam lo liệu chuyện này, Phó Vịnh Hoan không cần xếp hoa giấy nữa, chỉ cần khi khách nhân đến, chào hỏi khách khứa là được rồi, nhưng khách nhân có tốt có xấu.

Tuy có cô nương thành tâm khẩn cầu nhân duyên, nhưng cũng có đăng tỉ tử (có lẽ là những kẻ dê xồm…) đến đây nhìn cô nương xinh đẹp, mà Lý Đại con trai cả của Lý gia ở trấn bên vừa thấy Phó Vịnh Hoan như thiên tiên, liền thường xuyên giả danh mua hoa tới đây dây dưa với hắn.

Phó Vịnh Hoan không chịu nổi quấy nhiễu này, hắn tuy biết mình khá, những bị loại nam tử háo sắc như vậy dây dưa thì thật cao hứng không nổi.

Hắn nhìn không ra chính mình thân là nam tử, rốt cuộc làm sao đẹp đến mức làm cho mấy kẻ nam nhân này kia dây dưa mãi.

May mắn có Trương Tam chống đỡ, không để Phó Vịnh Hoan đi ta đón tiếp gã, thời gian lâu, Lý Đại cũng biết không còn thú vị nữa, dần dần cũng không đến dây dưa, Phó Vịnh Hoan mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng bởi như thế, thời gian nhàn tản nhiều lên, Phó Vịnh Hoan có nhiều tâm tư suy nghĩ đến chuyện hôn nhân của Tề Tín Sở.

Mỗi ngày hắn bận đến tối mới về nhà, mỗi khi muốn mở miệng hỏi Vô Ưu chuyện này tiếp diễn sau đó, lại ấp a ấp úng không mở miệng được.

Đây đối với Tề Tín Sở là chuyện tốt, hắn cũng không là gì với Tề Tín Sở, lấy tư cách gì mà ngăn cản hôn nhân này? Lại nói Tề Tín Sở đối với hắn rất tốt, nào có thể hắn lại không nhìn đến y được?

Cái này da thịt thân cận, đối với hắn mà nói là chuyện thống khổ không chịu nổi, Tề Tín Sở nếu có hôn nhân này, tự nhiên còn có nương tử chiếu cố, cũng không có khả năng quấn lấy hắn, đối với hắn mà nói không có gì là không tốt.

Nhưng bận một ngày về nhà, nửa đêm lăn qua lăn lại ngủ không được, hắn thường thường nghĩ nếu ngày ấy tổng quản không có kêu to gọi nhỏ tiến vào, thì nụ hôn kia với Tề Tín Sở sẽ ngọt ngào cỡ nào.

Nghĩ đến xuất thần, hoàn hồn, hắn mới biết chính mình lại suy nghĩ loại chuyện vô sỉ nhưng thân thể từng bị Tề Tín Sở âu yếm vẫn quên không được xúc cảm của bàn tay to lớn y phủ lên người, càng quên không được thanh âm trầm thấp gọi tên mình.

“Ta đây làm sao vậy?”

Thân thể dưới chăn nóng dần lên, hắn đưa tay xuống, dục vọng giữa hai chân vì nghĩ đến Tề Tín Sở mà sưng lên.

Hắn thâm nhập vào quần, bắt chước cách âu yếm của Tề Tín Sở trượt lên xuống, sung sướng nảy lên ót.

Biết rõ một mình làm chuyện này thật sự thẹn đến cực điểm, nhưng trước kia tâm linh vạn phần bài trừ chuyện này, hiện này lại khát vọng không thôi.

Trời ơi, hắn còn muốn Tề Tín Sở làm chuyện này!

Cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, hắn muốn trở lại cái ôm của Tề Tín Sở, để cho y ôm chặt hắn, đối với hắn làm hết thảy chuyện xấu hổ này.

Rõ ràng biết là không nên nghĩ như vậy, nhưng hắn muốn thấy ôn nhu của Tề Tín Sở dưới vẻ ngoài nghiêm khắc, cũng khó mà tự kiềm chế.

Hắn muốn y, rất muốn rất muốn y! Lần đầu biết cái gì gọi là tương tư.

Hắn cũng hiểu được vì sao có cái tồn tại của gần nhau trong gang tấc mà như biển trời xa cách.

Bọn họ cùng tồn tại dưới mái hiên của Tề gia, phòng của hai ngươi cách nhau một hành lang dài, nhưng khoảng cách của hai người đã như trời cách đất, khiến người ưu sầu.

Sinh nhật của Phó Vịnh Hoan là cuối tháng, qua năm mới chính là tới sinh nhật của hắn, vì ngày này, Tề Tín Sở trăm bận còn về nhà trước giờ.

Chỉ có vài người thân cận giúp Phó Vịnh Hoan tổ chức, Phó Vịnh Hoan đã vô cùng vui vẻ.

Vô Ưu, tổng quản cùng Trương Tam đều tự mang theo quà mừng nho nhỏ, cùng bị rượu phạt Phó Vịnh Hoan bởi vì quá mức vui vẻ, còn uống hết một bầu rượu.

Mọi người uống đến một nửa, thì Tề Tín Sở vô cùng bận rộn mới gấp gáp trở về.

Phó Vịnh Hoan mắt hồng hồng liếc nhìn Tề Tín Sở, y an vị bên trái của hắn, hắn rất muốn kéo y sam của y, nhưng vẫn còn nhút nhát không dám, đành phải vẫn uống rượu.

Đợi đến khi hắn uống sạch bầu rượu thứ hai, Tề Tín Sở đưa tay đặt lên trên bầu rượu thứ ba, không cho hắn uống nữa. “Uống rượu tổn thương người, vui vẻ cao hứng uống hai bình là được rồi, bình thứ ba không cần uống nữa.”

“Ừ.” Phó Vịnh Hoan nghe lời điểm nhẹ đầu. Thời gian gần đây hai người đều bận rộn, căn bản rất khó gặp nhau, hôm nay nhìn thấy Tề Tín Sở. cuối cùng cảm thấy tim nhảy loạn.

Lúc tiệc rượu tan, Tề Tín Sở đứng lên, Phó Vịnh Hoan do dự chốc lát, rốt cuộc địch không được khát vọng khẽ kéo góc áo của hắn. Tuy rằng hắn quả thật có lễ vật muốn tặng cho Tề Tín Sở, nhưng trong lòng càng muốn cả hai người bên nhau.

Hắn nhỏ giọng nói: “Tín Sở, ngươi có rảnh không? Ta có vật muốn tặng cho ngươi, ở trong phòng ta.”

“Vậy đến phòng ngươi lấy đi.”

Phó Vịnh Hoan bị y nhìn chăm chú đến đỏ bừng mặt, đành phải ngượng ngùng đứng lên dẫn đường.

Hắn vừa mới đi tới, vì uống quá nhiều, cho nên bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, Tề Tín Sở ở phía sau đỡ lấy hắn, thể nhiệt của y truyền tới, chỉ có hương vị của nam nhân xông vào mũi, hắn thiếu chút nữa khống chế không được chính mình hướng vào ngực y mà cọ.

“Ta đỡ ngươi đi.”

“Cảm ơn.”

Phó Vịnh Hoan phất tay muốn Vô Ưu đi xuống, hắn bị Tề Tín Sở nữa ôm đi đến phòng, thể nhiệt của y khiến cho hắn thầm nghĩ muốn dựa vào y cả cả đời cả kiếp như vậy.

Mở cửa, tiến vào phòng, Phó Vịnh Hoan đem quần áo trên giường lấy ra cho Tề Tín Sở xem. Đây là đại lễ mà hắn hồi đáp lại y.

“Ngươi tặng vải cho ta có thể may hai bộ, ta đều làm cho ngươi một bộ, ngươi thích không?”

Thời gian Tề Tín Sở nhìn hắn nhiều hơn so với nhìn quần áo, nhưng y vẫn mở miệng trả lời, nhưng đa phân là khách khí: “Rất thích, cảm ơn ngươi. Vốn dĩ vải này sẽ làm quần áo cho ngươi, ngươi lại may cho ta, ta rất vui.”

Phó Vịnh Hoan vỗ vỗ quần áo trên tay. Lúc trước cây vải kia ra giá hai trăm hai, chất vải quần áo này còn tốt hơn cây vải kia, chỉ sợ không có cái giá này.

Tề gia đã xuống dốc như thế, Tề Tín Sở vì Tề gia đi sớm về muộn, nhưng y vẫn vì mình xuống nam Trường Giang mua hai cây vải này, hắn đối với mình đến tột cùng là tâm tư gì?

“Vải này rất đắt?” Tâm tư hắn rối bời. Nếu y thật sự đối với hắn có một tia tâm tư, vì sao vẫn muốn cùng người khác thành thân?

“Tàm tạm.” Y đáp ngắn gọn, tựa phong cách nói chuyện như cũ của y.

Phó Vịnh Hoan ngẩng đầu nhìn y, cố gắng cười vui nói: “Bất quá cũng may ngươi xuống Giang Tô, ta nghe nói…” Thanh âm của hắn trở nên nhỏ đi, “Ta nghe nói có hào phú muốn ngươi làm rể, muốn gả nữ nhân cho ngươi.”

Tề Tín Sở mặc không lên tiếng, làm cho trong lòng Phó Vịnh Hoan bỗng nhiên nảy lên một trận thống khổ.

Tâm sự tồn đọng một thời gian dài trong tim, làm cho hắn muốn mở miệng rồi lại không dám hỏi muốn nói ra tâm sự của bản thân, rồi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, tâm tình không ngừng mà giãy giụa, thống khổ vạn phần.

“Ngươi…ngươi sẽ lấy sao?”

Tề Tín Sở thản nhiên nói: “Ngươi để ý sao?”

Hắn rất để ý! Biết rất rõ ràng mình không nên để ý, nhưng trong lòng hắn lại vạn phần để ý. Phó Vịnh Hoan quay đầu đi chỗ khác, nước mắt cũng không nghe lời cứ trượt xuống, thống khổ trong thời gian này rốt cuộc che dấu không được.

Hắn muốn nhào vào cái ôm của Tề Tín Sở biết bao, để cho y siết chặt trong vòng tay y.

“Ta thật kỳ quái, rõ ràng bảo mình không nên để ý, nhưng…nhưng không hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng, nhưng…” Hắn mượn cảm giác say mới dám chảy lệ, nhưng câu “để ý” quá mức trầm trọng, lại thế nào cũng nói không được.

Phó Vịnh Hoan che mặt mà khóc, lại nghĩ như thế nào, hắn cũng biết chính mình là gánh nặng của Tề Tín Sở.

Tề Tín Sở đứng lên, thân ảnh cao lớn bước tới từng bước, bóng đen bao phủ thân ảnh của hắn.

Hai mắt Phó Vịnh Hoan đẫm lệ ngẩng đầu nhìn y bị bóng che khuất vẻ mặt, nước mắt trượt xuống bên má.

Ngay sau đó, hắn bị Tề Tín Sở kéo vào trong lòng!

Bờ vai rộng ngày nhớ đêm mong ôm hắn thật chặt, nam tính độc hữu chính là sức nóng hết sức ấm áp vào ban đêm.

Chớ nói chi là Tề Tín Sở có mùi đặc biệt trên người luôn vây lấy cả người hắn, khiến hắn xụi lơ đem cả thân thể dựa vào y.

Nâng cái cằm trắng nhỏ của hắn lên, Tề Tín Sở bao phủ lên đôi môi của hắn.

Tim hắn đập cuồng loạn trong cái ôm của Tề Tín Sở, tim của hai người dựa vào nhau thật gần, thình thịch đập mạnh, không biết là của mình, hay là của Tề Tín Sở.

Phó Vịnh Hoan hận không thể đưa hắn cùng chính mình dung hòa thành một, tuy hai mà một.

Hai người môi lưỡi giao nhau, dây dưa kịch liệt.

Khi hai người ngã xuống giường, hắn đã chạm vào ngực của Tề Tín Sở, nói là lời ở tận sâu trong đáy lòng của mình.

“Ta thích ngươi! Tín Sở, ta rất thích ngươi! Không biết bắt đầu từ lúc nào, ta đã thay đổi cảm giác với ngươi, ngươi không cần cười ta, không cần xem thường ta.”

Tề Tín Sở không đáp, nhưng kịch liệt kéo vạt áo của hắn xuống, bàn tay to âu yếm trên thân thể trắng tuyết của hắn.

Khi Phó Vịnh Hoan giúp Tề Tín Sở cởi quần áo, Tề Tín Sở cũng làm cho hắn trần như nhộng, thân thể hai người xích lõa giao điệt cùng một chỗ, không một cảm giác nào về rét lạnh của đầu xuân.

“Tín Sở, Tín Sở, ta thích ngươi, rất thích.”

Tựa như muốn đem lời tận đáy lòng toàn bộ nói ra, đôi môi đỏ mọng của Phó Vịnh Hoan không ngừng tuôn ra ái ngữ.

Khi Tề Tín Sở tiến vào bên trong cơ thể của Phó Vịnh Hoan, hắn không cảm giác đau đớn, chỉ cảm giác tê dại cùng cảm giác thoải mái nảy lên toàn thân, khiến hắn không khỏi khẽ rên rỉ.

“Ưm a…a…Tín Sở, Tín Sở…A!”

Đầu tóc của hắn ở trên gối vũ động cuồng loạn, mái tóc đen tuyền trở bên tán loạn, ván giường vì sự kịch liệt quá độ của hai người mà phát ra tiếng vang.

Tề Tín Sở hôn lên đôi môi thơm của hắn, thâm nhập vừa sâu vừa mạnh, mỗi lần ra vào đều làm cho thân thể hắn cơ hồ không thể chịu đựng được khoái cảm mãnh liệt như vậy, càng làm cho hắn rên rỉ liên tục.

“Vịnh Hoan! Vịnh Hoan!”

Thanh âm Tề Tín Sở gọi hắn càng thêm thâm tình hơn so với bình thường, khiến cho hắn nghe xong máu như chảy xiết, như trong thanh âm y có hàng vạn hàng nghìn tình ý gọi tên hắn, làm cho hắn lần nữa đạt đến cao trào.

“Tín Sở, a…A!”

Toàn thân hắn run rẩy, bị bàn tay to lớn của Tề Tín Sở âu yếm, cảm giác âu yếm kia so với tiết tấu của chính hắn bắt chước mà động còn vui mừng vạn phần.

Tề Tín Sở chế trụ thắt lưng nhỏ nhắn của hắn lần thứ hai tiến vào, một cảm giác ê ẩm tê dại lại nảy lên toàn thân.

Một đêm hoan ái, hai người cơ hồ không hề chợp mắt.

Sau khi thỏa mãn, hai người vô lực mà ôm nhau ngủ hắn ôm chặt cánh tay của Tề Tín Sở, cũng luyến tiếc buông y ra.

Phó Vịnh Hoan mở to mắt, mới phát giác Tề Tín Sở vẫn còn nằm trên giường của hắn, chỉ bất quá y đang mở to mắt nhìn hắn, không biết đã tỉnh lại và nhìn hắn bao lâu.

Hắn đỏ mặt, thấy bên ngoài đã là một mảnh sáng trắng, hoảng sợ.

“Bây giờ là giờ nào?”

“Sắp giữa trưa.”

Phó Vịnh Hoan thiếu chút nữa kêu lên, “Hai chúng ta lại ngủ đến gần giữa trưa?”

Tề Tín Sở đưa tay ôm lấy thân trần của hắn, “Tối hôm qua chúng ta đã thảo luận thật sự như vậy, ngủ đến trưa cũng không phải là chuyện không thể.”

Y nói chuyện lại ngả ngớn, hơn nữa bàn tay còn lại còn trên mông của hắn vuốt ve.

Cảm xúc của bàn tay to ấm áp kia làm cho Phó Vịnh Hoan khe khẽ ngừng rồi lại thở, nhưng nỗi đau dưới thân cũng có thấy đêm qua hoan ái kịch liệt cỡ nào, sáng nay không thể lại phóng đãng tiếp như vậy được.

“Ta không được.” Phó Vịnh Hoan quấn lấy cánh tay của y, mặt đỏ lên, ghé vào tai của hắn khẽ nói: “Chỗ kia sẽ đau.”

Hành vi làm nũng này khiến cho một tay của Tề Tín Sở đưa hắn ôm vào trong lòng yêu thương không thôi, hắn thì thỏa mãn hưởng thụ sự biếng nhác của hai người sau khi thân mật.

Bất qua mới ôm nhau chưa được một khắc, Phó Vịnh Hoan như thấy đồ gì đó, lập tức bò lên người, hét lớn: “Quần áo, quần áo a.”

Đồ đạc quăng ở đầu giường như vậy, một góc bị gối chặn lại, phần còn lại đều rới xuống đất dính tro bụi.

Phó Vịnh Hoan cực kỳ không muốn, lập tức đem quần áo tặng riễng cho Tề Tín Sở kéo lên, hổn hển nói: “Ngươi xem, đều dơ rồi, vậy sao mà mặc?”

“Bảo tiểu Hồng giặt là được rồi, không có gì mà! Lại đây, để cho ta ôm thêm một lát nữa.”

Tề Tín Sở muốn hắn quay lại nằm trên khuỷu tay của mình, cái bộ dạng này tựa như hắn Phó Vịnh Hoan là vật sở hữu của y vậy.

Mặt Phó Vịnh Hoan lại đỏ, không biết y lại có một mặt bá đạo như vậy.

“Sắp giữa trưa rồi, chúng ta tốt nhất nên dậy đi! Bị người ta biết hai người chúng ta ngủ cùng nhau, vậy sao được?”

“Vô Ưu cùng tổng quản đã sớm biết, còn thẹn thùng cái gì? Còn nữa lâu rồi không ôm ngươi, tối hôm qua ngươi đáng yêu đa tình như vậy, khiến dư vị còn vang mãi a!”

Phó Vịnh Hoan mặt đỏ, lập tức hờn dỗi, ngượng ngùng. Dù sao tối hôm qua chính mình quá to gan, chủ động nâng thắt lưng ôm y, thanh thanh rên rỉ, lắc lư thắt lưng.

“Không cho phép ngươi nói lại chuyện tối hôm qua.” Hắn sinh khí nho nhỏ, bị Tề Tín Sở nói như vậy, khiến cho hắn vừa xấu hổ vừa thẹn thùng.

“Ngươi lại đây nằm thì ta không nói.”

“Làm sao trước kia cũng không biết ngươi lại bá đạo như vậy, xấu xa!”

Phó Vịnh Hoan trừng mắt liếc y một cái, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh y, đem mặt như trước tựa vào ngực y.

Tề Tín Sở vẫn nhìn mặt của hắn, khiến cho mặt hắn đỏ như lửa, nhỏ giọng mắng y một câu.

“Có cái gì đẹp chứ? Đừng nhìn nữa!”
Bình Luận (0)
Comment