Liệp Giả Thiên Hạ

Chương 259

Edit: Chiz

Tế Tự vốn không phải không có Thuật Trị Liệu Quần Thể, nhưng Thuật Trị Liệu Quần Thể của Tế Tự như Thánh Ngôn Tế Tự là kỹ năng hi hữu của cấp 60, sách kỹ năng không chỉ rất ít, hơn nữa cơ bản đều chỉ tìm được ở trên thân Boss cấp 70, tỷ lệ đánh quái dưới cấp 70 ra sách kỹ năng này là một phần vạn, không chỉ như thế, ngay cả chức nghiệp kỹ năng sư dẫn dắt thăng cấp kỹ năng này cũng rất ít.

Vốn, mọi người từng thảo luận qua vấn đề về tỷ lệ này rồi.

Một phần vạn chính là đánh mười ngàn trận mới ra được một quyển, điều này, bạn hiểu mà.

Diệp Từ cảm thấy cô nhìn lầm, chắc là cô đem Thuật Trị Liệu Quần Thể của Mục Sư xem thành Thuật Trị Liệu Quần Thể của Tế Tự. Vì vậy cô dùng sức dụi mắt, cẩn thận nhìn lại, quả nhiên không đổi, vẫn là Tế Tự Thuật Trị Liệu Quần Thể.

Trong chớp mắt, Diệp Từ nghĩ có lẽ giờ ông trời đang ngủ gà ngủ gật, mới để khiến cho cái bánh nhân thịt chất lượng kiểu này rơi trên tay cô, quả thật khó có thể tin.

Quyển sách này nên bán bao nhiêu đây? Diệp Từ nghĩ không ra, Tế Tự thông thường đều đừng mơ, xem các đại công hội có thể chi bao nhiêu nhỉ. Một Tế Tự biết Thuật Trị Liệu Quần Thể, Thuật Trị Liệu Đơn Thể còn ngưu xoa hơn Mục Sư, đây quả thực là một sự tồn tại nghịch thiên.

May mà, lãng phí nhiều thời gian như vậy, có chút thu hoạch, nếu không Diệp Từ thực sự bị nhiệm vụ này buồn bực chết.

Mang bản đồ, Diệp Từ một giây cũng không muốn đứng ở đây nữa, lập tức chạy về hướng của Hal, giờ cô chỉ nghĩ nhanh chóng cùng mấy tên Hắc Thiết Ải Nhân này hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng mở Mạch Khoáng. Dù sao thứ tốt này đã treo trước mặt cô quá lâu rồi, nếu cứ tiếp tục để thế, cô nghĩ cô sẽ mất hứng thú với nó mất.

"Ha ha, hảo Tinh Linh, bạn tốt của Hal. Tôi biết mà, cô nhất định sẽ làm được." Hal cầm bản đồ vui đến mất quên cả mọi thứ, hắn không ngừng đối chiếu địa đồ, có vẻ đang định vị vị trí của Mạch Khoáng ở phía xa.

Diệp Từ đứng bên cạnh, có chút không nhịn được, cô rốt cuộc lên tiếng nói: "Hal tiên sinh, hình như Molly tiểu thư vẫn đang chờ tin tức của tôi, không biết ngài muốn tôi giúp ngài đem đầu mối gì tới nhỉ."

Hal trí nhớ rõ ràng không tốt, nghe Diệp Từ nói như vậy, hắn mới nghĩ ra còn có chuyện này, hắn có chút xấu hổ giải thích một phen với Diệp Từ, cuối cùng đưa cho Diệp Từ Khoáng Sừ tùy thân của hắn, bảo Diệp Từ mang về giao cho Molly.

Lúc Molly nhận được Khoáng Sừ, có vẻ rất hưng phấn, loại hưng phấn này hiển nhiên cũng ảnh hưởng đến Đô Đô, hai người trù tính một chút, bảo Diệp Từ dẫn đường cho bọn họ. Dọc đườn, bọn họ đi một lát nghỉ một lúc, tốn gần 3 tiếng mới tới chỗ Hal. Sau đó Hắc Thiết Ải Nhân lại chúc mừng một phen, lãng phí một giờ, cuối cùng mới chịu dựa theo những ký hiệu trên bản đồ đến chỗ Mạch Khoáng.

Dọc đường Diệp Từ không tách ra khỏi bọn họ, vì cần kiếm Mạch Khoáng tự nhiên bọn họ cũng không khiến Diệp Từ rời khỏi, vì vậy Diệp Từ lại cùng bọn họ đi tới phía trước ngọn núi tối mịt.

Giờ trong game đã khuya, mặc dù trên mặt đất chỗ Liệt Ma sống không thể nhìn thấy mặt trăng, nhưng đứng trước Mạch Khoáng Diệp Từ vẫn cảm thấy tâm tình phá lệ sảng khoái. Cô không biết kiếp trước, phát hiện Mạch Khoáng này là ai, cũng không rõ ràng lắm, tâm tình của người nọ có giống mình bây giờ không.

Có điều có một thứ cô dám khẳng định, game thủ khai quật Mạch Khoáng này lúc trước không biết, tương lai Mạch Khoáng này sẽ khiến toàn bộ Vận Mệnh rung chuyển đến mức không thể nào lường được.

Bây giờ sao? Kiếp này sao? Tuy rằng Thịnh Thế Công Hội sẽ đúng hạn vào Vận Mệnh, vậy bọn họ sẽ vì sự xuất hiện của cô mà thay đổi bao nhiêu đây? Diệp Từ không dám nghĩ tới vấn đề này, hơn nữa nghĩ về nó một chút ý nghĩa cũng không có.

Chuyện vô pháp biết trước, vậy không cần phí đầu óc.

Hal, Molly cùng Đô Đô bắt đầu dò xét quặng mỏ, đây là một quá trình khá dài, Diệp Từ nhìn bọn họ từ từ dò xét mạch khoáng, thời gian kết thúc ước chừng còn mười ngày, hơn nữa còn là thời gian hiện thực. Xem ra, mạch khoáng có thể khống chế số phận của thế giới không phải dễ dàng khai thác như vậy. Cô cẩn thận nhìn một chút nhiệm vụ hiện tại của mình, nhiệm vụ gợi ý chỉ có: "Hắc Thiết Ải Nhân đang dò xét Mạch Khoáng, xin hãy kiên nhẫn chờ, có lẽ bạn nên đi nghỉ ngơi trước khi nhận tin tức của họ. Đây là một quá trình dài, có thể bọn họ không muốn bị ai quấy rầy.”

Trừ đó ra, nhiệm vụ không có gợi ý nào khác, nói cách khác, lúc nhóm Hắc Thiết Ải Nhân thăm dò Mạch Khoáng, không cần Diệp Từ bảo hộ, trong mười ngày cô không nhất thiết lưu lại đây. Vì vậy Diệp Từ logout, phải biết rằng cô đã chiếm rất nhiều nhắc nhở ngoài game. Chỉ là vẫn đang tiến hành nhiệm vụ, nên không có cơ hội logout tìm hiểu.

Logout, mới xuống nhà, đã thấy Tả Hiểu Lan vừa thoa mỹ phẩm dưỡng da, vừa nhìn Diệp Từ đi ra, cau mày nói: "Chịu logout game rồi à? Gọi con xuống ăn cơm bao nhiêu lần cũng không được."

"Có một nhiệm vụ." Diệp Từ vươn người, tuy trong game không tiêu hao thể lực, nhưng nằm lâu như vậy vẫn khiến người cô bị đơ. "Chỉ gọi con ăn cơm?"

"Ừ, hình như Bạch Mạch có việc muốn nói với con." Tả Hiểu Lan vừa nói vừa đi tới phòng ngủ của bà: "Nhanh ăn cơm đi, Bạch Mạch ngồi ngoài ban công kìa, mẹ ngủ trước, con ăn xong cũng ngủ sớm đi."

"Dạ." Diệp Từ gật đầu, xoay người khập khiễng vào phòng bếp, đồ ăn trong nồi còn nóng.

"Để anh, em ngồi đi." Bạch Mạch cũng theo Diệp Từ vào phòng bếp, sau đó giúp cô dọn đồ ăn, rồi đỡ Diệp Từ ngồi xuống.

Ban công cảnh sắc tốt, vừa lúc mặt trăng hôm nay to tròn, ánh trăng chiếu xuống.

"Tìm em có việc?" Diệp Từ chỉ cảm thấy bụng đói kêu vang, đây là điều cô thiếu kiễn nhẫn nhất, nhiệm vụ hôm nay tốn quá nhiều thời gian, bụng cô đã đói đến mức gần như dán sát lưng luôn rồi.

Bạch Mạch nhìn Diệp Từ cúi đầu ăn cơm, ánh mắt dịu dàng, lại không trả lời Diệp Từ, chỉ mỉm cười, nói: "Ngày hôm nay làm nhiệm vụ gì, gần đây luôn không thấy bóng dáng của em."

"Em phát hiện một Mạch Khoáng." Diệp Từ không giấu Bạch Mạch: "Bí Ngân Mạch Khoáng."

"A?" Bạch Mạch bị câu nói của Diệp Từ làm cho kinh hách, ngây ngẩn cả người, anh nhìn Diệp Từ với ánh mắt không thể nào tin được, thoạt nhìn hoàn toàn bất ngờ. Sau đó Bạch Mạch bắt đầu nhìn nhìn trời, rồi nhìn nhìn mặt Diệp Từ, lại nhìn trời, cuối cùng mới nói: “Em nói sai hay anh nghe nhầm đây, Bí Ngân Mạch Khoáng."

"Em không nói sai, anh cũng không nghe lầm." Diệp gặp đồ ăn cho vào miệng, cô nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Bạch Mạch, cười cười.

"Bí Ngân mà em nói giống với đồ vật lần trước anh nói với em hả? Thứ mà anh nói là Bí của Bí Mật, Ngân của Ngân Bạc nha, Bí Ngân!" Xem ra, Bạch Mạch vẫn chưa tin Diệp Từ, cũng khó trách, chuyện này dù ai nghe cũng không dám tin.

"Bí Ngân em nói, cũng là Bí của Bí Mật, Ngân của Ngân Bạc." Diệp Từ liếc mắt: "Anh không cần phải vòng vo với em đâu, đây chính là loại tài liệu hi hữu anh nói đấy."

"Sao em tìm được?"

Diệp Từ cười, đem toàn bộ chân tướng kể cho Bạch Mạch, đương nhiên cô không thể nói với Bạch Mạch rằng mình cố ý đi tìm, chỉ nói là do cấp full rồi, không có việc làm nên đi dạo quanh quanh, cứ thế tìm được.

"Em nói em nha, ai ai cũng nói tay em rất xui. Em quả thật vốn xui rồi, đánh phó bản chả bao giờ ra vật gì, nhưng nói chân em cũng xui đi, vậy sao em có thể tìm ra nhiều thứ tốt thế? Nhiệm vụ cấp sử thi này, Sủng vật cấp sử thi này, còn có Bí Ngân Mạch Khoáng." Bạch Mạch xoa xoa cằm, ánh mắt nhìn Diệp Từ chứa đầy đều là cảm thán, sau đó anh bỗng nhiên nói: "Em nói xem, có phải em xuyên việt tới không?"

"Khụ" Ho khan một cái, Diệp Từ nghe câu này, đồ ăn trong miệng kém chút phun ra, cô nghẹn tới đỏ mặt, liều mạng ho, thật sự chật vật cực kì. Kỳ thực, nói cô xuyên không cũng không quá đáng, vốn nhìn ở góc độ khác, thì cô chẳng khác xuyên không là mấy. Có điều, loại chuyện này sao Diệp Từ có thể thừa nhận, cô vất vả lắm mới bình ổn tâm tình, mới tựu tiếu phi tiếu nhìn Bạch Mạch nói: "Bạch Mạch, anh cũng là thành phần tri thức có trình độ học vấn cao, có thể không đề cập vấn đề ngay cả 5 tuổi tiểu loli đều không tin không?"

Bạch Mạch từ chối cho ý kiến đối với câu trả lời của Diệp Từ, chỉ nhún vai. Chính anh đang định nói gì đó, chợt nghe có tiếng người vào phòng khách, ngẩng đầu nhìn lên nhìn, là Đàm Phá Lãng, cậu quay sang, nhận ra Diệp Từ và Bạch Mạch ngồi ở ban công, sau đó lại phát hiện trước mặt Diệp Từ đầy món ăn, ánh mắt vụt sáng, vui vẻ nói: "Ôi, chị Diệp Từ đang ăn đêm hử? Chờ em với, em cũng muốn ăn."

Nói xong, liền lạch bạch chạy vào phòng em cầm theo chén cơm tràn ấp ra.

"Sao? Em cũng chưa ăn cơm tối?" Diệp Từ nhìn Đàm Phá Lãng mặc áo pull ngoại cỡ, có chút kỳ quái.

"Sao có thể, chị cho rằng ai cũng ngủ nhiều như chị a, em là em đọc sách vất vả quá nên nhanh đói bụng thôi, tính ăn thêm một chút, rồi đi ngủ." Đàm Phá Lãng ngồi xuống, nhìn chân của Diệp Từ, thạch cao đã hủy, có điều nhìn quải trượng đặt ở cạnh, liền rõ ràng vẫn chưa khỏi hẳn: "Chân còn đau không?"

"Chút xíu, chưa dùng lực được, luyện tập nhiều sẽ hết." Diệp Từ chén cơm đầy ấp của Đàm Phá Lãng, có chút kinh khủng: "Lát liền ngủ còn ăn nhiều như vậy, không sợ béo à."

"Sợ gì, em mới mấy tuổi, chủ yếu bây giờ cần phát triển chiều dài, không giống anh chị, đã đến tuổi phát triển bề ngang, nên hai người phải chú ý mới đúng." Đàm Phá Lãng và cơm vào miệng liên tục, sau đó nói mơ hồ với Diệp Từ: "Đặc biệt là chị, con gái nha, con gái phải đặc biệt chú ý, chị không nghĩ tới tình huống cùng thịt mỡ tương thân tương ái đi.”

Bạch Mạch im lặng nhìn hai người Diệp Từ và Đàm Phá Lãng đấu võ mồm, anh hơi kiều kiều khóe miệng, sau đó đứng lên: "Hai đứa ăn đi, anh đi ngủ trước." Sau đó anh còn nói: "Phá Lãng, lát nữa em rửa chén, rồi dìu Diệp Từ về phòng."

"Yên tâm, Mạch ca, anh không nói em cũng sẽ làm." Đàm Phá Lãng chào Bạch Mạch theo kiểu binh lính, cợt nhả: "Ngày mai thuận buồm xuôi gió."

Thuận buồm xuôi gió? Diệp Từ khẽ cau mày, chuyện gì? Cô vội vàng hỏi Bạch Mạch: "Bạch Mạch, có chuyện gì anh không nói với em à?"

"Không có gì, mai anh về nhà một chuyến." Bạch Mạch xoay người nhìn Diệp Từ mỉm cười, thoạt nhìn cũng rất xa xôi.

Về nhà? Trong lòng Diệp Từ không hiểu sao, bắt đầu lo lắng, cô nghĩ do cô suy nghĩ nhiều, nhưng cô không cách nào kềm chế bản thân không nghĩ như vậy. Bạch Mạch chỉ đơn thuần về nhà sao? Hay, hay là nhằm vào bọn Đổng Âm, anh rốt cuộc muốn động thủ à?

Cô muốn nói, lại nói không nên lời, chỉ có thể hơi cau mày, yên lặng nhìn Bạch Mạch, qua một hồi lâu mới nói: "Chỉ về nhà?"

Bạch Mạch đương nhiên hiểu ý Diệp Từ, anh cười như trước, có điều không biết vì sao, Diệp Từ luôn cảm thấy dáng tươi cười của Bạch Mạch giống như cảnh vật xa xăm, mây mù che khuất, thấy không rõ gì cả, khiến người ta không thể biết tâm tình của anh bây giờ.

"Đương nhiên, cũng có khả năng đi xem mắt, hẹn hò, sao em lo lắng à?" Bạch Mạch nửa thật nửa đùa.

Diệp Từ không tin, cô nhìn Bạch Mạch thật lâu, rồi cúi đầu, nhìn đồ ăn trước mắt, gắp một miếng, lẳng lặng nói: "Con thỏ nổi giận cũng sẽ cắn người, chó nổi giận sẽ nhảy tường, cẩn thận chú ý vẫn hơn."

Nụ cười trên mặt Bạch Mạch thu liễm, anh hít một hơi thật sâu, sau đó đưa tay ra, vuốt tóc Diệp Từ: "Anh biết."

"Cẩn thận."

"Em cũng vậy." Diệp Từ không ngẩng đầu, cô có thể cảm giác được bàn tay ấm áp của Bạch Mạch lướt qua từng sợi tóc của cô, sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân bình ổn của Bạch Mạch, từng bước một đi về phòng của anh, tiếp đó anh mở cửa, tiếp đó nữa anh đóng cửa lại.

Yên tĩnh.

Bạch Mạch sẽ không sao. Diệp Từ hít một hơi thật sâu, chuyện kiếp trước như ác mộng quấn quanh cô, khiến trong ngực cô luôn bị đè nặng bởi một tảng đá lớn tên là áp lực.

Bỗng nhiên tay cô ấm áp, một bàn tay hơi hiển màu rám nắng cầm lấy đôi bàn tay run rẫy của cô, giọng nói của Đàm Phá Lãng vang lên: "Mạch ca sẽ không sao."

Diệp Từ ngẩng đầu, nhìn Đàm Phá Lãng trước mắt, cậu cười, nụ cười như ánh trăng an tĩnh. Sau đó cậu lặp lại: "Chị Diệp Từ, Mạch ca lợi hại hơn chị tưởng nhiều, cũng thành thục và lãnh tĩnh hơn chị nghĩ, anh ấy sẽ không sao. Chị phải tin anh ấy, giống như, bất kể chị làm gì anh ấy cũng tin chị vậy."

Diệp Từ có chút ngây người, cô thực sự không thể tin được câu ấy lại phát ra từ miệng Đàm Phá Lãng, cô vẫn cho rằng trong nhà này, Đàm Phá Lãng là người biết ít nhất, nhưng cô sai rồi. Đàm Phá Lãng luôn luôn biết mọi thứ, chỉ là cậu chưa bao giờ nói mà thôi. Hoặc là, cậu con trai này không ngây thơ như những gì Diệp Từ trông thấy, kỳ thực cậu hiểu rõ mọi thứ hơn Diệp Từ nghĩ nhiều lắm, chỉ là cô luôn luôn bỏ qua mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment