Ác mộng, hắn nhất định là đang nằm mơ!
Từ hôn mê tỉnh lại Mục Phong tiến hành ám thị tự lừa mình dối người, đánh chết cũng không muốn đối mặt với sự thật tàn khốc này.
Hắn, hắn cư nhiên giống như một tiểu thụ bị người ta ôm vào trong ngực, tay còn bị buộc lên, như vậy ngay cả giãy giụa cũng không được, đáng chết! Quá coi thường Tịch Tử Nho!
Hắn hiện tại hận a, hận đến trừng đỏ cả mắt.
Lúc trước tranh đấu hắn phải mất rất nhiều tâm tư mới có thể chiếm được thế ‘thượng’ phong, hạnh phúc như ở trên thiên đường còn chưa quá một giờ đã bị nhốt đánh xuống địa ngục!
Trời ạ!
“Tay của ngươi!”
Không biết là bởi vì tức giận hay là cảm thấy thẹn, Mục Phong mặt trướng đỏ bừng, hắn phẫn hận mở miệng, tầm mắt vô cùng lo lắng nhìn mặt Tịch Tử Nho.
Khuôn mặt thực tuấn dật, điểm ấy hắn vốn biết từ lâu, hai người từ nhỏ liền bị người ta dùng ánh mắt mê đắm nhìn chăm chăm, không cần nhiều lời cũng có thể biết diện mạo có bao nhiêu hảo.
Nhưng giờ phút này, hắn lại muốn đem cái mặt tuất dật kia phá hư, tốt nhất đem Tịch Tử Nho đánh thành một cái đại đầu heo!
Hắn tinh tường nhìn thấy trong cặp mắt hẹp dài ma mị kia là đắc ý cùng bỡn cợt, lóe ra quang mang, như là đang khoe khoang làm cho tâm tình của hắn thối nẫu ruột.
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, hắn bình thường hưởng thụ không ít mỹ thiếu niên, hôm nay liền gặp quỷ, lại bị con quỷ sắc dục t*ng trùng hướng kia thượng!
Tuy rằng nhìn không thấy phía sau, nhưng ngón tay ở trên thân thể của hắn mấp máy, chính là thực không an phận!
“Chọc cái gì mà chọc! A!”
Nội vách tường nhỏ hẹp đích bị móng tay nhẹ nhàng ấn, tuy rằng rất nhẹ, nhưng ở chỗ mẫn cảm như vậy, tất cả đau đớn sung sướng đều bị phóng đại gấp mấy trăm lần, làm cho hắn hét to lên một tiếng.
“Vừa rồi ngươi chẳng phải cũng làm như vậy sao?”
Tịch Tử Nho bên khai thác dũng đạo, bên trả lời hắn.
Hắn giờ phút này đang chuyên chú vào hai đóa tiểu hồng hoa đáng yêu trước ngực Mục Phong.
Bởi vì Mục Phong chú trọng rèn luyện, ngực bụng bộ vị có chút cơ, nhưng không phải cái loại cơ bắp khoa trương, mà là mỏng manh một tầng, sờ lên rất co dãn, làn da cũng là một màu nâu khỏe mạnh.
Nhẹ nhàng vuốt tiểu hồng hoa kia, vừa lòng nhìn nó lập tức dựng đứng lên.
Cũng không phải là màu đỏ tiên diễm, hơn nữa mang chút hồng ám (hồng có hơi nâu),rất xứng với màu da của hắn, thật sự làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Tịch Tử Nho thực tự dựa vào ngẩng lên mút cắn, tuy rằng nhị hoa kia rất nhỏ, nhưng độ mẫn cảm cũng là hạng nhất đi.
“Ngoan, thả lỏng chút a.”
Tịch Tử Nho phi thường đắc ý cầm lấy dung dịch bôi trơi, vừa rồi Mục Phong chính là dùng thứ này chiêu đãi hắn, hắn như thế nào có thể không đáp lễ a?
Tịch Tử Nho cầm lọ dung dịch thon dài, chậm rãi tới gần phía sau Mục Phong, nhìn thấy Mục Phong vẻ mặt kinh ngạc đích, tâm tình vô cùng sảng khoái…
“Thực kịch liệt a…”
Linh nằm ở trên giường, trong tay ôm người nào đó đã hóa đá, bên gặm táo bên nhìn màng hình tivi thật lớn trước giường, trên đó đang phát một màn đông cung hí họa, mà lại còn là phát sóng trực tiếp.
“Không uổng công ta khoét lỗ để đặt camera mini ở góc phòng a, quả nhiên có thứ tốt để xem mà, cố lên a…”
Cao hứng nhìn diễn, ác ma bản tính của Linh biểu lộ không sót chút nào…
Liệp tình mỹ thiểu niên
Edit: Bapngot