Liệt Diễm

Chương 13.1

Đại Liệt, mùa xuân năm Xương Khánh thứ bảy. Vạn vật phục sinh, băng tuyết đỉnh Tuyết Sơn quanh năm lạnh lẽo cũng bắt đầu nghênh đón ánh nắng mặt trời, ánh sáng khúc xạ nên bảy màu rực rỡ mà quỷ dị, có con hùng ưng bay liệng trên cao, in lại trên Tuyết Sơn những vệt đen nhàn nhạt.

Hùng ưng mà bay cao lên tận chín tầng trời, nhật định sẽ để bóng tối trải dài trên khắp mặt đất.

Gió cuốn theo hơi ấm, ở khi người không để ý lan tràn thiên địa, như đôi tay dịu dàng của người mẹ, thổi bay sương đêm lạnh lẽo, cũng thổi bay băng tuyết trong lòng Liệt Nguyên Điển.

Đứng ngoài lều, dõi ánh mắt về Tuyết Sơn xa xa, Tuyết Sơn là của Đồ Lan, Dưới chân núi Tuyết Sơn chính là Bắc Đô của Đồ Lan quốc, mờ mờ mịt mịt lại nghĩ đến thành thị phương bắc kia, vẫn là mùa xuân, vẫn là dương quang ấm áp, thành thị kia chắc vẫn phồn vinh... Như vậy, y cũng sẽ đến Bắc Đô phải không?

Một năm, đã lâu đến vậy không gặp lại y, suốt quãng thời gian không muốn thừa nhận, lòng người mờ mịt, mờ mịt nhìn về phương bắc.

Không lâu sau sẽ lại gặp nhau nơi biên cảnh, tại nơi đó kí hòa ước cùng vương tử, y…từ đó chắc sẽ có cuộc sống tốt hơn tại Đồ Lan, phải không?

Càng gần Đồ Lan, lại càng nghĩ về y, nhớ nhung y.

Ha ha, nhịn không được tự giễu cười, rõ ràng biết buổi kí hòa ước tuyệt đối không thể gặp lại y, kẻ ngồi trên ghế Đồ Lan vương sao có thể thả một lợi thế như vậy dến biên cảnh kia chứ?

“Vương gia, đã đến giờ.” Liệt Trung đi đến phía sau chủ tử, vô cùng cung kính nói.

“Chuẩn bị ngựa, đi.”

Cách đó không xa tại Đồ Lan biên cảnh.

“Viêm ca ca, thật sự cần như vậy?” Tô Y Nạp khó hiểu nhìn Liệt Viêm ăn mặc như một tùy tùng, khó hiểu nói.

“Ừ.” Liệt Viêm đứng trước gương đồng, cẩn thận sửa sang lại mình, cuối cùng lấy ra một mặt nạ da tinh xảo, cẩn thận dán tại trên mặt.

Tô Y kỳ quái nhìn Liệt Viêm, trong lòng mờ mịt, bất mãn nói: “Không phải là đi ký hòa ước sao? Có cần phải giấu đầu giấu đuôi như vậy không?” Ở trong lòng hắn Liệt Viêm luôn luôn người quả quyết, hiện giờ lại thấy vị đại trượng phu trong lòng mình gặp người cố quốc thì giấu giấu giếm giếm, nên lòng đầy bất mãn.

Liệt Viêm xoay người lại, nhìn chăm chú vào Tô Y Nạp, cười nhẹ đáp: “Tô Y, ngươi nhầm rồi, ta quyết không phải không dám đối mặt người Đại Liệt, ta làm như vậy có nguyên nhân của mình, tin tưởng ta, được chứ?”

“Vậy... Được rồi.”

“Đi thôi, đến biên cảnh đi!” Liệt Viêm nhẹ Tô Y Nạp đang ngẩn người, cho hắn một cái mỉm cười.

Đại Liệt, trên biên giới với Đồ Lan, cách nơi hai bên hạ trại không quá mười dặm, một loạt lều trại hoa lệ được lâm thời dựng lên, bốn phía xung quanh lều trại quốc kỳ của Đại Liệt và Đồ Lan đón gió bay phấp phới, binh lính đứng xung quanh thành tầng tầng lớp lớp.

Rất xa, liền thấy được người kỵ mã đẫn đầu, chỉ liếc mắt một cái, liền thấy rõ ánh mắt tà mị của hắn, vẫn là ánh mắt tản ra từng đợt lãnh ý như sương. Lập tức, đầu óc như trúng thuốc mê, mơ mơ màng màng tất cả đều là bóng hình hắn.

“Nhiếp chính vương điện hạ, Vương tử Tô Y Nạp, mời vào trong.” Đương lúc Liệt Viêm kinh hoàng loáng thoáng nghe được có người nói gì, ngơ ngẩn đi theo Tô Y Nạp đi vào một căn lều trại lớn.

Chỉ cần vừa thấy được người kia, tim Liệt Viêm đều ngăn không nổi loạn nhịp, người một năm chưa gặp ở ngay nơi mình có thể vươn tay đến, dù lí trí có cố gắng bậc nào dựng lên tầng tầng phòng hộ đều ngăn không nổi nhớ nhung như nước vỡ bờ..

Khuôn mắt hắn vẫn diễm lệ vô song như trước, khóe miệng duyên dáng cất lên những am thanh mê hoặc, cả người hắn thoạt nhìn vẫn như trước đây tản ra trí mạng lực hấp dẫn.

Nhớ…quá, nhớ…quá, nếu có thể, nếu không phải trong đầu vẫn đang vẫn duy trì một tia lý trí, có lẽ sẽ ngay tại chỗ này bắt cóc hắn đưa đến nơi thật xa, bỏ quên mọi hận thù quá khứ.

Cực độ kinh ngạc, bị chính mong muốn ích kỷ trong đầu hù dọa, quên? Không có khả năng, sao có thể quên, như thế nào có thể quên, coi như... coi như... quên được việc hắn lừa gạt mình 16 năm, coi như... quên được đủ loại nhục nhã cuae hắn với mình, thậm chí... quên được hắn đã buộc chính mình giết chết người nam nhân mang danh chân chính “phụ thân”. Không, không thể quên, cũng không thể quên, sao có thể quên? Không thể quên, tuyệt đối không thể quên, tuyệt đối tuyệt đối không thể quên hắn đã lợi dụng cơ hội cứu mình mà khiến Tô Y Nạp bị thương, tuyệt không thể quên, kỳ thật ở trong lòng Liệt Viêm, bởi vì từ nhỏ không hiểu biết, phụ mẫu với mình cũng không phải hai người thân thiết, nhưng Tô Y Nạp, còn hơn phụ mẫu y, y ngược lại càng coi trọng vị bằng hữu quen biết chưa đầy một năm này, chính là, dù không muốn thừa nhận, một mảnh tâm cũng lặng lẽ bị phá hủy rồi.

“Quý quốc nếu có thể cùng nước ta ký kết hoà ước, chắc chắn là phúc của thiên hạ, may mắn của muôn dân!” Liệt Viêm láy lại bình tĩnh theo dõi, chỉ nghe thấy Tô Y Nạp dùng đến đặc hữu ngôn ngữ của vương tộc đi ngoại giao nói những lời khéo léo.

“Đó là tự nhiên, chính là không biết quý quốc đối với cùng Đại Liệt ta ký hoà ước có thể xuất ra bao nhiêu thành ý?” Còn hơn Tô Y Nạp tao nhã, lời nói của Liệt Nguyên Điển sắc bén rất nhiều.

Đây cũng là phong cách của hắn, lấy như khí thế lôi đình đè ép khí thế đối phương, sau đó lại khiến cho đối phương bị thuyết phục, Liệt Viêm không khỏi cười lạnh trong lòng, một chiêu này của hắn có lẽ dùng ở trên thân người khác hữu dụng, nhưng không có biện pháp đối với mình có tác dụng, sẽ không ai hiểu người nam nhân trước mắt này hơn hắn.

Quả nhiên, ở Liệt Nguyên Điển nguy hiểm tầm mắt, Tô Y Nạp cảm thấy hoảng hốt, người này thực ta mị, ở lần đầu tiên nhìn thấy vị nhiếp chính vương này, cơ hồ bị đôi mắt tà dị kia hút đi linh hồn. Nếu, không phải mỗi ngày đều đối diện với với người tuấn mỹ khí khái anh hùng như Liệt Viêm, Tô Y Nạp rất khó tin tưởng thiên hạ sẽ có tuyệt mỹ nam nhân như thế, nhưng ánh mắt hắn nhìn mình, tại sao lại mang theo hận thù sâu đến thế? Hận thù? Tô Y Nạp lơ đễnh nhíu mày, trừ lần Liệt Nguyên Điển phái người ám sát mình không tính, hắn và vị nhiếp chính vương này cũng chẳng kết oán nào, vì cái gì hắn sẽ hận mình đến vậy, hơn nữa lần ám sát đó, đâm bị thương cũng là chính mình, cần hận cũng nên là mình chứ?

Đứng ở Tô Y Nạp phía sau, Liệt Viêm nhìn ra Tô Y Nạp không thích ứng, trộm sải bước tiến đến nắm lấy bàn tay tràn đầy mồ hôi của Tô Y Nạp.

Động tác này nháy mắt hóa giải căng thẳng của Tô Y Nạp, Tô Y Nạp dùng sức nắm lại tay Liệt Viêm, nói với Liệt Nguyên Điển: “Phụ vương ta lệnh ta đến kì hòa ước cùng vương gia, Vương gia cho rằng Đồ Lan sẽ đùa một việc lớn như vậy sao?”

Hảo, đánh trả thực đẹp, trong lòng Liệt Viêm thầm cổ vũ Tô Y Nạp, cũng thỏa mãn chứng kiến trên mặt Liệt Nguyên Điển lộ ra chút sắc thái coi trọng.

Như thế nào, đối thủ của ngươi cũng không phải như trong tưởng tượng của ngươi là một hoàng tử được nuông chiều từ nhỏ phải không? Trong suốt nửa năm Liệt Viêm dụng tâm giáo dục, Tô Y Nạp cũng nắm giữ cái đại khái tính cách của Liệt Nguyên Điển.

“Đó là tự nhiên, xem ra Nguyên Điển quá lo lắng, chính là không biết quý quốc tại sao lại nghĩ đến cùng Đại Liệt ta đình chiến?” Liệt Nguyên Điển lại thoải mái ném ra một cái người khác để ý vấn đề. Hắn hỏi như vậy không thể nghi ngờ là ở hướng Đồ Lan tỏ rõ thái độ: ta biết Đồ Lan các ngươi lâm vào khốn cảnh, đừng nghĩ Đại Liệt cũng khinh địch cùng các ngươi ký hòa ước.

Khuôn mặt Tô Y Nạp cứng đờ, lòng hiểu được tình thế quả thật như Liệt Viêm đã miêu tả, Đại Liệt sẽ khơi mào chiến tranh cùng Đồ Lan. Hắn không thể không nói tiếp: “Vương gia chẳng lẽ nguyện ý cho chúng ta hai nước chiến tranh lâu dài? Cứ như vậy, dân chúng hai nước đều lâm vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, tin tưởng đó cũng không phải điều vương gia hằng mong đợi, phải không?”

Tô Y Nạp lúc này chỉ có thể dùng cái đạo lý tầm thường ấy đáp lại Liệt Nguyên Điển, sau khi nói xong, lòng hắn cũng lo lắng khôn nguôi, Liệt Nguyên Điển là dạng người nào, sao lại dễ dàng bị hắn nói mấy câu liền cảm động?

Liệt Nguyên Điển nghe vậy, hơi sững sờ, nhìn chằm chằm Tô Y Nạp, trầm ngâm nửa ngày, ngay tại Tô Y Nạp cho là hắn lại sắp ra một cái nan đề khác thì hắn đột nhiên nói: “Hảo, vì dân chúng hai nước, hoà ước ta sẽ ký.”

Tô Y Nạp vừa nghe, nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm trong lòng xong lại đột nhiên cảm thấy được không thích hợp, như lời Viêm ca ca thì Liệt Nguyên Điển hẳn là một người vô cùng ích kỷ, nên thừa thắng truy kích mới đúng, sao lại khinh xuất đáp ứng kỳ hòa ước như vậy? Tô Y Nạp tuy rằng không rõ Liệt Viêm vì sao lại hình dung cha của mình như thế, nhưng cả nhi tử Liệt Viêm đều nói như vậy, thì Liệt Nguyên Điển tất nhiên sẽ không độ lượng đến vậy.

Quả nhiên, Liệt Nguyên Điển ngay sau đó nói: “Tuy nhiên..., ta hi vọng quý quốc có thể đáp ứng một điều thỉnh cầu của Nguyên Điển!”

Thỉnh cầu? Chỉ sợ chẳng có thỉnh (mời), mà chỉ có cầu, thậm chí còn uy hiếp ấy chứ? Tô Y Nạp vừa nghe hắn nói thỉnh cầu, không khỏi cảm thấy kinh sợ nói: “Vậy còn tùy xem Vương gia thỉnh cầu gì.”

“Ta hi vọng quý quốc có thể làm cho thế tử Liệt Viêm của ta về nước.” Liệt Nguyên Điển che giấu toàn bộ cảm xúc, từng chữ từng câu nói hết.

Về nước?! Liệt Viêm vô cùng kinh ngạc, khiếp sợ ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Liệt Nguyên Điển đang ngồi trước mặt.

Liệt Nguyên Điển cũng vừa thấy qua phía sau Tô Y Nạp một tùy tùng vẻ ngoài tầm thường, đôi mắt đối phương vừa sợ vừa nghi hoặc sáng tựa sao Kim đang nhìn mình như nhìn thấy chuyện tuyệt đối không thể tin nổi..

“Không, yêu cầu này ta không thể đồng ý!” Tô Y Nạp cũng kinh ngạc vô cùng, đôi mắt kích động cũng khó nén vẻ phẫn nộ, muốn Viêm ca ca trở về, không có khả năng, hắn vốn yêu say đắm Liệt Viêm, nếu muốn Liệt Viêm đi, hắn đương nhiên không vui, hơn nữa, hắn vẫn cũng thấy Liệt Viêm trở về là không đáng giá, coi như ngươi là phu thân của Viêm ca ca, cũng không có thể đối xử với Viêm ca ca như vậy, không cần thì ném đi làm con tin, hóa ước thì đòi như trao đổi. Mà trọng yếu nhất, vẫn là Tô Y Nạp không thể từ bỏ

Liệt Nguyên Điển khẽ cau mày, hiển nhiên không ngờ rằng đối phương sẽ trả lời kiên quyết được như thế, thoáng nghĩ Đồ Lan đích thị là lo lắng thả con tin trở về sợ chính mình bội ước, lạnh lùng cười đáp: “Điện hạ làm gì đem lời nói được rất chắc chắn đến vậy, hơn nữa, nếu Đại Liệt và Đồ Lan hai nước vĩnh viễn hòa bình, giữ chất tử còn ý nghĩa gì?”

Tô Y Nạp ngẩn ra, biết Liệt Nguyên Điển nghĩ đến Đồ Lan giữ Liệt Viêm là vì uy hiếp Đại Liệt, hơn nữa lời của hắn cũng không phải không có lý, nhưng trong lòng không chấp nhận cùng Liệt Viêm tách ra, đành đáp: “Vương gia không cần phải lo lắng, Đồ Lan ta là nổi tiếng là người khách khí, Viêm ca ca là khách quý phương xa, trước khi chúng ta kịp khoản đãi linh đình xong, phụ vương ta chắn sẽ không đồng ý để hắn trở về.”

Liệt Nguyên Điển ngạc nhiên, cứ ngỡ Tô Y Nạp đáng nói lời uy hiếp, như vậy —– Viêm Nhi đích thị là ở Đồ Lan ăn không ít đau khổ, nếu cưỡng bức Viêm Nhi trở về, vậy Đồ Lan khó tránh sẽ không chó cùng rứt giậu.

Tô Y Nạp thấy hắn trầm mặc không nói, âm thầm lo lắng, hắn nếu đã đưa Viêm ca ca đến Đồ Lan, tất nhiên là coi Viêm ca ca như quân cờ, căn bản sẽ không coi trọng Viêm ca ca tánh mạng, không hề bận tâm, hiện giờ muốn hắn trở về, chẳng qua là vì Viêm ca ca là thế tử của Đại Liệt hoàng tộc, cần phải có hoàng tộc tôn nghiêm gì gì ấy, như vậy tất nhiên sẽ không thỏa hiệp, hắn càng nghĩ càng kinh hãi, trong tay lại toát ra một tầng mồ hôi lạnh, nếu cứ tiếp tục giằng co thế này, khó chắc sẽ không khơi mào chiến tranh.

Liệt Nguyên Điển trầm mặc nửa ngày, trong mắt chợt lóe chút kì dị, lại đột nhiên đáp: “Đã như vậy, khiến cho Viêm Nhi ở lại Đồ Lan cũng được.”

Nghe được lời ấy, Liệt Viêm cùng Tô Y Nạp đều là ngẩn ra, đều không rõ ràng lắm vì sao Liệt Nguyên Điển sẽ đột ngột buông tay khi đang chiếm hết thượng phong như lúc này, chẳng lẽ hắn còn có cái gì phải bận tâm? Chỉ là rất nhanh, loại ý nghĩ tự động bị loại bỏ trong lòng Liệt Viêm, rõ ràng ngày đó vì giết Tô Y Nạp mạng của mình cũng không để ý, lúc này hắn lại cái gì phải bận tâm kia chứ? Nghĩ xong, hắn lại hung hăng tự đạp mình, không cần phải hồ đồ nữa, chẳng lẽ còn muốn tin tưởng kẻ vô tình này hay sao, tiếp tục để hắn làm mình bị tổn thương?

Tô Y Nạp mặc dù cũng không tin lời Liệt Nguyên Điển, nhưng lại không thể không buông tha cho cơ hội này, chỉ đành đáp: “Một khi đã như vậy, kia không thể tốt hơn, mời...”

“Hảo, mời...”

“Bút mực mang đến—— “

...

Vào đêm, ánh nến chập chờn lay động, chiếu rọi ở trong lều trại, trên thảm treo tường hoa lệ có in hai bóng người.

“Viêm ca ca, ta có chút lo lắng.” Rúc vào lòng Liệt Viêm, Tô Y Nạp bất an nói: “Ngày hôm nay tình hình thật là quỷ dị.”

“Ta cũng không hiểu hắn vì sao lại đáp ứng ký hòa ước.” Dù đã sang xuân nhưng ban đêm vẫn mang theo lạnh lẽo, mặc dù đang biên cảnh cực nam Đồ Lan, cái lạnh vẫn thấu cương đến thế, Liệt Viêm ôm Tô Y Nạp, làm ngả người trên thảm lông ấm áp cạnh lò sưởi, vừa chọc đống lửa vừa nói: “Tuy nhiên, ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, sáng sớm ngày mai chúng ta liền lên đường trở về, nếu hắn như đã ký hòa ước, chắc sẽ không có hành động gì với Đồ Lan trong thời gian ngắn, chỉ cần Đồ Lan tranh thủ thời gian chuẩn bị, Đại Liệt cũng không dám tiếp tục không kiêng nể gì như vậy.”

“Vậy được rồi, nhưng mà ta cảm thấy được... Hắn dường như không phải có âm mưu khác, hắn chẳng qua là cố đưa ngươi về, không dám cùng Đồ Lan cứng rắn.” Tô Y Nạp u buồn một chút, vẫn là nói ra cảm giác của mình, mà đây cũng là điều hắn lo lắng nhất, dù sao Liệt Viêm cùng Liệt Nguyên Điển là phụ tử, nếu Viêm ca ca phải đi về, mình cũng không có lập trường đến phản đối.

“Cố đưa ta về? Ha ha...” Liệt Viêm vừa nghe, giống như nghe được chuyện nực cười nhất, ngửa đầu cười to, thậm chí trong mắt lóe lên ánh nước: “Đưa ta về, đưa ta về? Ha ha ha ha – so sánh với việc đưa ta về lấy lại tôn nghiêm của hắn còn quan trọng hơn.” Tiếp tục không tin tưởng, tiếp tục cũng sẽ không tin tưởng.

“Viêm ca ca?” Tô Y Nạp còn chưa bao giờ thấy Liệt Viêm kích động đến vậy, bất giác kinh nghi hô.

“Ta không sao.” Lau nước mắt, Liệt Viêm buông ra Tô Y Nạp: “Quay về của ngươi lều trại đi, đêm đã khuya, đi ngủ sớm một chút.”

“Vậy... Viêm ca ca.”

“Yên tâm, ta không sao “

“Được rồi.” Tô Y Nạp không muốn cũng đành phải gật đầu, chớp nhoáng hôn trộm môi Liệt Viêm, như mèo nhỏ trộm được mỡ, tươi cười rạng rỡ chuồn ra ngoài.

Liệt Viêm ngơ ngác một chút, thấy Tô Y Nạp đã chạy ra, chỉ phải cười khổ thở dài một tiếng. Cho dù người nọ vô tình đến mức nào, hắn đều không thể thản nhiên nhận Tô Y Nạp cảm tình.

“Không nghĩ tới mị lực của Viêm Nhi lớn như vậy, ngay cả Đồ Lan hoàng tử cũng bị ngươi thần hồn điên đảo.” Thanh âm vô tình lạnh như băng đột nhiên vang lên từ trong bóng tối, màn trướng đột nhiên bị xốc lên, nam nhân đẹp như huyễn như mộng tà mị vô song vững vàng bước vào.

“Viêm Nhi, đã lâu không gặp.”

Liệt Viêm mở to mắt, khó có thể tin nhìn người nam nhân đang đến trước mặt mình.

~~~~~~~~~~~~
Bình Luận (0)
Comment