Edit: Yển
Beta: Phong Lưu Quân
Cùng lúc đó, ngọn lửa ngút trời trên núi Bích Tuyền lan một mạch xuống theo dãy núi, rừng cây, thung lũng… Những nơi nó đi qua, tất cả đều tan chảy trong đó.
Trong trận cháy lớn điên cuồng này có ham mê của kẻ ấp ủ dã tâm đối với vĩnh sinh bất tử, có khát khao của kẻ hoang mang bàng hoàng đối với thân phận và nguồn gốc, có đau khổ khi bị lừa gạt, cũng có nỗi sợ hãi vô tận, bởi vậy, nó có thể làm tan chảy cát đá, đốt trọi đất bùn.
Vụ cháy quá bất thường, bất kể là lính cứu hỏa hay máy bay trực thăng của Cục Dị khống đều không dám tới gần điểm cháy. May mà vùng núi không có người, họ chỉ có thể vừa giúp đỡ di tản người dân gần đó, vừa cố hết sức chặt cây, tạo ra vành đai phòng cháy ở xung quanh. Vốn dĩ có vành đai phòng cháy, nhưng bị thực vật mọc lên um tùm chỉ trong một đêm nhấn chìm, phải dọn dẹp lần nữa. Cục Dị khống điều khẩn cấp hàng loạt lưới chặn năng lượng dị thường từ các chi cục xung quanh, quét điên cuồng ở vòng ngoài đám cháy, để phòng ngừa thế lửa lan rộng.
Cho nên nhất thời không ai phát hiện, xác mục và than bùn trong đất đai tầng ngoài dãy núi Bích Tuyền đang dần dần bị đốt sạch, lộ ra đá núi dưới đáy. Trên đá lớn hóa xanh kia dường như khắc gì đó, theo lửa mạnh quét qua, đang sắp sửa thấy lại ánh mặt trời…
Mà trong chiếc vạc đồng thau chôn sâu dưới dung nham thì yên tĩnh hơn nhiều, chỉ khi đá lớn lăn rơi mới có thể cảm nhận được sự chấn động rất nhẹ. Thân vạc phát ra tiếng “o o” nho nhỏ, dường như phóng to cả nhịp tim lẫn suy nghĩ của người ta, khiến lòng người ngẩn ngơ.
Thịnh Linh Uyên bỗng thất thần nói: “Ta nhớ sau khi đến Đông Xuyên, hình như ngươi đột nhiên không chịu gọi ta là ca ca nữa, tại sao vậy?”
Bởi vì bất lực.
Họ bị đại yêu truy sát, cùng đường bí lối, Linh Uyên đã là nỏ mạnh hết đà, mà vẫn an ủi hắn, chuyện trò vui vẻ với hắn điềm nhiên như không. Khi hắn ngã vào lòng tộc trưởng vu nhân, thức hải rời rạc, ngũ cảm tiêu hết, Tuyên Cơ khi ấy vẫn là tiểu kiếm linh trong nháy mắt cho rằng mình đã mất hắn rồi. Khi đó, kiếm linh ý thức được rằng, hắn không bao giờ muốn nghe Thịnh Linh Uyên gắng gượng nói “Có gì đâu, không sao” nữa.
Lúc ấy, đầu óc tiểu kiếm linh vẫn còn rất đơn giản, thông qua những quy nạp tổng kết chẳng đáng tin cậy, hắn cho rằng xưng hô là có linh. Ví dụ như mỗi lần hắn kêu “Linh Uyên ca ca” thì chuyện gì Thịnh Linh Uyên cũng đồng ý, chỉ khi hai người gọi tên nhau, Linh Uyên mới thể hiện ra một chút tính tình của mình – thật ra là vì mỗi lần gọi thẳng tên nhau đều đang trở mặt cãi nhau. Nhưng tiểu kiếm linh không ý thức được nguyên nhân đằng sau, hắn chỉ nhớ cho dù là lúc thở cũng khó khăn, Linh Uyên vẫn sẽ dừng lại đáp mỗi một tiếng gọi của hắn, mà tiếng đáp ấy càng lúc càng nhỏ, khiến kiếm linh có ảo giác đáng sợ rằng dường như mỗi tiếng “ca ca” đều đang vắt kiệt tinh thần hắn, tựa như mỗi một tiếng “điện hạ” đều ép hắn phải thẳng lưng giãn vai vậy.
Kiếm linh chưa ra khỏi vỏ quá yếu ớt, không thể san sẻ giúp hắn, đành phải ngoan ngoãn, nghĩ mọi cách mà dỡ mình xuống khỏi tấm lưng đã gánh vác quá nhiều thứ của Linh Uyên.
May mà hắn cuối cùng đã dần dần trưởng thành.
Hai người đang cộng cảm, Tuyên Cơ không muốn cho hắn thấy những chuyện khổ sở này, vì thế ý nghĩ vừa mới lóe lên, hắn đã vội vàng tìm đại chút suy nghĩ vớ vẩn che đi, thuận miệng nói linh tinh: “Bởi vì ngươi đẹp chứ sao, lúc ấy đã là tiểu mỹ nhân rồi, trí giả đi một bước nhìn mười bước như ta đương nhiên phải chuẩn bị trước cho tương lai của mình, suốt ngày gọi ‘ca ca’, khiến mình thấp hơn một bậc, về sau làm sao cưa đổ ngươi?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Hắn bị đống phế liệu chủng loại phong phú trong đầu Tuyên Cơ làm hoa cả mắt: “Năm mươi việc gì?”
Tuyên Cơ nhanh chóng nói: “Không có gì.”
Không hay rồi, không chọn kỹ “tài liệu bổ sung”, lộ tẩy rồi.
Đang nhích sang bên cạnh thì bị Thịnh Linh Uyên tóm về, ngay sau đó, túi áo trong ngực nhẹ hẫng, điện thoại di động không có tín hiệu rơi vào tay Thịnh Linh Uyên.
Tuyên Cơ: “Ngươi lấy cũng vô ích, di động của ta có mật…”
Còn chưa dứt lời, Thịnh Linh Uyên đã mở khóa màn hình. Trước khi mở thứ này có một “phù chú” đơn giản, hắn đã thấy Tuyên Cơ vẽ cả ngàn lần, mặc dù cũng không biết có tác dụng gì, nhưng không hề khó học.
Tuyên Cơ lao tới giật lại: “Ngươi làm thế sẽ dẫn đến mâu thuẫn gia đình đấy! Trả…”
Thịnh Linh Uyên đưa tay đỡ hắn, nhẹ nhàng nghiêng người, đè hắn trên thành vạc, vừa hay đè lên chiếc lông vũ ở ngực Tuyên Cơ. Nguồn sáng phút chốc bị che khuất, không gian trong vạc trở nên tối sầm. Khí vị quen thuộc nhanh chóng đến gần, xâm chiếm cả xoang mũi, không đợi Tuyên Cơ thở xong một hơi, môi lưỡi lạnh lẽo đã ngăn chặn đoạn còn lại của hắn.
“Lạnh quá.” Tim Tuyên Cơ run lên, vô thức muốn truyền độ ấm của mình qua.
Ngay sau đó, khóe mắt hắn bị ánh sáng xanh của di động đâm vào, nghe thấy Thịnh Linh Uyên cười khẽ một tiếng trong đầu: “Ngoan lắm… Một, cùng lên vòng đu quay khổng lồ của Vĩnh An đón Giao thừa… Vòng đu… quay khổng lồ của Vĩnh An là cái gì?”
Tuyên Cơ: “…”
Nhục quá! Tên khốn này còn ngắt nghỉ sai nữa!
Hắn hất Thịnh Linh Uyên ra, Thịnh Linh Uyên vừa né vừa cười: “Hai, cùng nuôi một con thú cưng (không được là tất phương, cũng không được là nhân tộc)… Tha cho ta đi, có một con như ngươi là đủ lắm rồi, nuôi thú cưng gì nữa? Ba, cùng xây tổ ấm ở nhân gian, mua nhà ở Vĩnh An để đi làm, nghỉ lễ về Đông Xuyên.”
Thịnh Linh Uyên thoáng khựng lại, nụ cười thu bớt, cảm thấy hơi ấm áp.
“Thôi dẹp đi, Vĩnh An mua không nổi, Đông Xuyên thì không có hộ khẩu hạn chế mua,” Tuyên Cơ tức tối nói, “chỉ có dưới Xích Uyên không ai quản, bệ hạ có đi không?”
Thịnh Linh Uyên nắm cổ tay hắn: “Được ở bên ngươi, cho dù bị nhốt trong chiếc vạc đồng thau to bằng bàn tay này cả đời, cũng không có gì là không tốt.”
Lúc nói câu này, hắn uể oải dựa lên chiếc vạc đồng thau. Không biết có phải là do ánh sáng hay không, trên thành trong chiếc vạc dường như toát ra một lớp sương mù, đường nét lạnh băng kia và vết máu dính trên đó đều trở nên mơ hồ, không giống ma khí chút nào, mà giống một thế giới dịu dàng hơn.
Thịnh Linh Uyên nhẹ nhàng buông tay, di động rơi xuống: “Tiểu Cơ, đi theo ta.”
Tổng cộng vài mét vuông như vậy, duỗi chân ra là chiếm hết, Tuyên Cơ vẫn chưa phản ứng được hắn muốn đi đâu, đã bị sương đen trên người Thịnh Linh Uyên cuốn lấy. Đôi mắt Thịnh Linh Uyên như giếng sâu chứa thập phương thế giới, kéo người ta không ngừng chìm xuống. Tuyên Cơ thấy hoa mắt, lúc định thần lại thì phát hiện mình đã về nhà trọ ở Vĩnh An. Phong cách bài trí, mùi hương… ngay cả gió nhẹ thổi bức màn đều giống thật, nếu không phải Thịnh Linh Uyên không cố ý che giấu ma khí, hắn gần như không nhận ra đây là một ảo cảnh.
Trong truyền thuyết phương Đông và phương Tây đều có chuyện tương tự, nghe nói ma có thể nhìn thấy ham muốn trong lòng người, có thể thỏa mãn tất cả khát khao của con người thông qua ảo giác, sau đó dẫn “con mồi” đến vực sâu, muôn kiếp không trở lên được. Nhưng suốt bấy lâu nay, ma Tuyên Cơ nhìn thấy không phải cố chấp như A Lạc Tân, thì là loại sống mơ mơ màng màng như ảnh ma, hoặc là loại nhập ma do sợ chết độc nhất vô nhị như Vi Dục vương… khó khăn lắm mới có một vị tiên sinh thiên ma đầy đủ thất khiếu, nhưng chắc là tự tin quá mức, cảm thấy mình có cái miệng là đủ để lừa người ta rồi, không thèm dùng những công cụ hỗ trợ này.
Tuyên Cơ thường vì hiện thực quá “gai góc”, mà quên mất những truyền thuyết li kì đó.
Tuyệt đối không ngờ sẽ có một ngày, hắn lại được trải nghiệm thật!
Một luồng ma khí tới gần, ôm hắn từ đằng sau, nhẹ nhàng nói vào tai hắn: “Ngươi muốn cái gì, chỗ ta đều có, chỉ cần ngươi…”
Song chưa kịp bắt đầu dụ dỗ, Tuyên Cơ đã quyết đoán vứt bỏ sức mạnh ý chí hình như chưa từng có bao giờ: “Cho ngươi, cho ngươi hết, xương sườn cốt lết cánh linh hồn, muốn hấp thì hấp, muốn kho thì kho, một chim ăn ba món cũng được!”
Thịnh Linh Uyên: “… Cút.”
Thiên ma cũng có tôn nghiêm, hắn có phải thùng cơm đâu.
Ma xây dựng ảo cảnh phát hiện “con mồi” quá tự giác, vì thế chán nản lãn công, còn rất chính trực nhắc nhở vài câu: “Trong vạc đồng thau ngộp quá, cho ngươi giải sầu, đừng quá chìm đắm vào ảo cảnh, chờ khi nào ra ngoài, ta bổ sung cái thật cho…”
Còn chưa dứt lời, lịch trên tường đã lật vài tờ, đến đêm Giao thừa, sắc trời bên ngoài cũng tối đi. Chỉ trong chớp mắt, Tuyên Cơ đã học được cách “nghĩ gì được nấy” trong ảo cảnh, bắt đầu nhảy nhót khắp nơi, ai không biết còn tưởng hắn mới là chủ nhân của ảo cảnh.
Thịnh Linh Uyên bị hắn kéo một mạch đến dưới vòng quay khổng lồ của Vĩnh An, xung quanh đều là đám đông huyên náo và đèn màu, chen chúc bẹp ruột, lại không nhịn được nhắc nhở hắn: “Kiềm chế chút đi, đây là ảo cảnh của ta, ngươi càng tập trung vào, cõi lòng càng mở rộng với ta, đến lúc ấy rơi vào tay ta, đừng trách ta bắt nạt ngươi… ưm.”
Tuyên Cơ quay người kéo hắn, mớm một miếng kem vào miệng hắn, ép hắn nuốt xuống.
“Mau nín đi, ta phục ngươi thật đấy,” Tuyên Cơ nói, “sao ‘tính năng chống nghiện’ của lão ma đầu ngươi còn dông dài hơn cả game online vậy? Có phải lát nữa còn bắt ta đưa chứng minh thư, chứng minh mình đã trưởng thành không hả?”
Thịnh Linh Uyên: “…”
Không biết tốt xấu!
Cả cái gọi là “vòng đu quay khổng lồ” kia nữa, y như cái guồng nước lòe loẹt, lên đó làm gì? Cao có ngần ấy mà không tự bay lên được, lông rụng hết rồi à?
Vòng quay khổng lồ nửa tiếng một vòng, khoảng mười lăm phút mới có thể lên đỉnh, song buồng kính trong suốt đã bị lời nói của Tuyên Cơ lấp đầy, chưa kể xong câu chuyện tình yêu trên vòng quay khổng lồ thì đã lên tới đỉnh. Khi họ đến điểm cao nhất, đu quay đứng bỗng chốc dừng lại, ánh đèn trong các buồng khác đều tối đi, chỉ còn lại hai người họ.
Bên dưới, tiếng người vẫn huyên náo, bốc lên từ mặt đất, hơ quanh họ như thiết bị sưởi ấm vậy.
Trước mắt Thịnh Linh Uyên lóe lên màu lửa, Tuyên Cơ bỗng nhiên xòe cánh, lấp đầy buồng kính nho nhỏ, chỉ để lại một khe hở bằng bàn tay giữa đám lông rực rỡ, cho Thịnh Linh Uyên có thể phóng tầm mắt từ điểm cao nhất, nhìn thấy đèn đuốc muôn nhà.
Tuyên Cơ dồn hắn vào góc buồng nho nhỏ, cầm tay hắn ấn lên ngực mình, hỏi như làm nũng: “Ba hồn bảy vía của ta, ngươi thu đi bao nhiêu rồi, bệ hạ?”
Đôi mắt Thịnh Linh Uyên cong lên: “Không nhiều lắm.”
“Vậy ngươi không rành nghiệp vụ rồi, thiên ma bệ hạ,” Tuyên Cơ thở dài, “ta đầu hàng phối hợp như vậy…”
Tiếng hắn bị nhấn chìm giữa đôi môi áp xuống, Thịnh Linh Uyên chợt cảm nhận được khát khao không che giấu chút nào của người kia.
Suốt cả cuộc đời, hắn từng bị muôn vàn sinh linh coi là phao cứu mạng, chưa sinh ra đã gánh vác hi vọng của toàn bộ nhân tộc.
Mỗi người đều gọi tên hắn, sẵn lòng quỳ bái, muốn có được phú quý, quyền lực, thái bình, và cơ hội sống sót từ trong tay hắn.
Đây là lần đầu tiên, có người phô bày khát khao cả đời ra trước mặt hắn, không hề che giấu.
Nhưng lật hết tất cả, điều cầu mong lại chỉ có một mình hắn.
Cả đời hắn chưa từng nhẹ nhõm đến vậy, cũng chưa từng nặng nề đến vậy.
“Ta làm tù nhân cho ngươi cả đời, nhưng ta muốn rất nhiều, ngươi đều có thể thỏa mãn chứ, bệ hạ?” Tuyên Cơ nhẹ nhàng nói bên tai hắn.
“Thế thần… không khách sáo nữa.”