Liệt Hỏa Như Ca

Chương 26

Giấc ngủ đã kéo dài ba ngày đêm.

Lần này Tuyết đưa nàng uống nước tuyết trên đỉnh Côn Lôn, dùng nước tuyết liên lau khắp toàn thân nàng. Thân thể nàng đầu tiên là biến trắng, sau đó dần dần trong suốt như có thể xuyên qua da thịt nhìn thấy từng mạch máu chảy xuôi, từ từ, một màu hồng hồng hiện lên.

Khuôn mặt nàng trắng trẻo hồng hào.

Sinh mệnh nàng như đứa trẻ vừa được sinh ra.

Nàng thức dậy.

Khi nàng mở mắt, Ám Dạ La nắm chặt tới mức tay nàng đau buôt. Y thở hổn hển, chăm chú nhìn nàng, khóe mắt tràn ngập tơ máu.

Nàng dịu dàng vươn tay, cố sức vuốt ve khuôn mặt y.

“La Nhi, sao đệ mệt mỏi vậy.”

Ám Dạ La vùi mặt vào tay nàng, hơi thở nóng bỏng: “Nói cho ta, ngươi sẽ không rời đi chứ.”

Nàng cau này: “Ta lại bệnh sao?”

Ám Dạ La run rẩy: “Mỗi lần không thấy ngươi, ta đau đớn tức giận, hận chẳng thể phá hủy thế giới này một ngàn, một vạn lần!”

Nàng mỉm cười ôn nhu như ánh sáng trên mặt biển: “La Nhi ngốc.”

Ám Dạ La thở nhẹ: “Cái gì ta cũng có thể tha thứ, chỉ cần ngươi không rời khỏi.”

Nàng thở nhẹ: “La Nhi ngốc, sao tỷ lại rời khỏi đệ chứ? Đệ là đệ đệ mà tỷ yêu mến nhất mà.”

“Không…. Ta không phải đệ đệ của ngươi!” Ám Dạ La tức giận gầm lên, y không muốn lịch sử lại tái diễn.

Nàng giật mình.

Ám Dạ La quát: “Ta không phải đệ đệ của ngươi! Ngươi đã đồng ý gả cho ta rồi!”

Nàng cười khổ: “Tỷ đệ làm sao thành thân được đây? Đấy chỉ là lời của trẻ con mà thôi.”

“Tỷ đệ thì sao, ngươi là nữ nhân, ta là nam nhân, sao lại không thể kết thành phu thê!” Bộ áo đỏ bay lên đầy tức giận, khuôn mặt Ám Dạ La vặn vẹo, tiếng gầm vang lên từ tầng chót.

“Đó là tội loạn luân.”

“Tội sao?” Y cười như điên: “Cái gọi là tội lỗi chẳng qua chỉ là cách gọi của người đời, đừng đem những điều đó áp đặt lên mình ta, ta xem ai dám chỉ trích đây!”

Lồng ngực nàng tràn ngập đau đớn: “Chúng ta dù sao cũng là tỷ đệ.” Dù nói thế nào, nàng và y cũng có quan hệ huyết thống.

“Nếu chúng ta không phải tỷ đệ thì sao?”

Ám Dạ La đột nhiên hỏi.

Nàng lắc đầu cười khổ: “Không thể nào.”

Y nắm lấy vai nàng: “Nếu không phải tỷ đệ, ngươi sẽ tiếp nhận ta, gả cho ta, phải không?”

Nàng chấn động, đôi mắt dần dần ươt ướt.

“Ngươi để ý chẳng qua chỉ là quan hệ huyết thống.” Nàng chăm chú nhìn nàng: “Muốn giải quyết cũng đơn giản thôi.”

Y chìa cổ tay phải.

Một dòng máu tươi chảy ra từ động mạch!

Máu tươi bắn lên nóc nhà bằng đá rồi lại rơi xuống, bắn đầy mặt đất, mùi tanh của máu tràn ngập khiến người khác tức thở.

Nàng lao tới, kinh hãi nói: “Đệ điên rồi! Đệ làm cái gì thế này!” Nàng nắm lấy mạch máu trên cổ tay y, dòng máu đỏ thắm chảy qua kẽ hở bàn tay nàng thấm đẫm mặt gường.

Mất nhiều máu, Ám Dạ La suy yếu lấm tấm mồ hôi: “Để cho máu ta chảy khô đi, vậy ta sẽ không còn quan hệ huyết thống với ngươi nữa.”

“Ngươi --”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng.

Ám Dạ La dùng tay phải còn đang chảy máy nâng khuôn mặt nàng lên.

“Gả cho ta.”

Nước mắt xen lẫn với máu, cổ tay y đau đớn như bị kim châm, khuôn mặt tái nhợt, hạt chu sa đỏ thắm, Ám Dạ La tỳ mỹ mà đa tình.

“Gả cho ta, làm nương tử của ta.”

******

“Ngày mai cung chủ thành thân, đêm nay thưởng cho ngươi chút rượu và thức ăn!”

Trong ngục tối, đám đệ tử Ám Hà đang cầm những đĩa thức ăn ném xuống đất, chúng bàn luận về tiệc cưới sắp tới. Đối với việc cung chủ đột nhiên tuyên bố kết hôn khiến chúng đều cảm thấy hưng phấn cùng tò mò.

Chiến Phong khoanh chân ngồi.

Sống lưng y thẳng tắp, ngọc bích lộ ra ở tai phải dày đặc hàn ý, trên vai tóc đen nhánh và hơi quăn, lờ mờ lộ ra vẻ sự khắc khổ.

Y nghe được đám đệ tử Ám Hà đang bàn luận về tiệc cưới.

Y nghe tới tên của Như Ca được nhắc tới.

Nhưng là, y hờ hững coi như tất cả đều không có liên quan gì đến y.

Tuyết ném cho y một cái bánh bao: “Ăn cơm.”

Chiến Phong không hề động nhưng là bên người chiến đao Thiên Mệnh rõ ràng ngâm lên một tiếng, ở trên không trung vẽ lên một đường đao hình vòng cung đem bánh bao đỡ lấy.

Y mở to mắt.

Trong đáy mắt y có một vùng u lam làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, mang theo sự tàn nhẫn lạnh lùng giống như bị đóng băng ở đó vậy.

Y ăn bánh bao.

Động tác thật chậm, giống như y ăn không phải là bánh bao nóng hổi mà là đang ăn một khối gang.

Tuyết đánh giá y cả nửa ngày: “Cảnh giới của ngươi tiến triển thật nhanh, ma công rất thích hợp với ngươi.”

Chiến Phong nói: “Đưa cho ta khẩu quyết cuối cùng.”

Tuyết nói: “Đã đưa cho ngươi.”

Bên trong bánh bao có một tờ giấy. Chiến Phong mở ra, y thầm đọc qua một lần, sau đó, một ngọn lửa màu lam xuất hiện trong tay y biến tờ giấy thành tro.

Hai người không còn nói chuyện.

Tuyết bắt đầu đánh đàn.

Dưới nền đất u tối, y dường như nhìn thấy ánh tuyết trong suốt, chói mắt trên đỉnh Côn Lôn. Chiếc áo trắng của y trắng sạch như mới, tựa hồ không thứ gì khiến nó nhiễm bẩn được.

Mười ngón tay duyên dáng.

Bay lượn trên Hồng Ngọc Phượng Cầm.

Khúc nhạc đang lưỡng lự dần trở nên cao vút, rồi lại không một tiếng động.

Đột nhiên --

Dây đàn đứt!

Đầu ngón tay của Tuyết chảy máu.

Nhìn khối huyết châu (giọt máu) này, Tuyết sợ run lên thật lâu, thật lâu. Dung nhan tuyệt mỹ của y hiện ra vẻ u hoài.

******

Tiệc cưới không diễn ra tại Ám Hà cung.

Bây giờ đang là đầu hạ, bầu trời xanh thăm thẳm, những sợi mây trắng toát nhạt như làn khói, thảm cỏ xanh mướt. Bên trái có một thác nước từ trên đỉnh núi chảy xuống, phía dưới là vách núi sâu không thấy đáy, khí thế bàng bạc, sương trắng dày đặc, mờ mịt bốc lên. Bên phải là dòng suối uốn lượn, khe suối trong mát, dưới đấy suối những hòn đá cuội phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Dòng suối nhỏ này không phải là dòng suối thủa xưa.

Nơi đây không có bóng tối, không có vô tận đau khổ cùng nỗi nhớ, không có những kỉ niệm.

Tất cả đều hoàn toàn mới.

Tại sườn núi xa xa, Ám Hà đệ tử đang có một buổi tiệc, tiệc cưới rất ít khách khứa.

Trên cỏ có sáu mâm rượu.

Một mâm rộng rãi xa hoa, trên mặt bày hai chén rượu nhỏ, từ chén rượu, đồ ăn đến đôi đũa, canh thìa đều là những thứ rất tinh xảo, đẹp đến khó có thể tưởng tượng.

Ngoài ra còn có năm mâm khác được bày theo thứ tự.

Hắc Dực một mình uống rượu, trên mặt y không bộc lộ chút biểu cảm nào, hai mắt yên lặng như không hề bận tâm. Huân Y cũng trầm tĩnh ngồi ở bữa tiệc, nhưng là chỉ chọn những thức ăn thanh đạm để ăn.

Chiến Phong một thân áo vải xanh đậm, hơi thở lạnh lùng và đầy vẻ cao ngạo giống như băng, trên tai phải là ngọc bích quỷ dị chớp động ảm quang, lờ mờ lộ ra huyết khí. Tay phải y cầm Thiên Mệnh Đao, rượu và thức ăn đối với y giống như không khí vậy.

Trước mặt Tuyết bày vài món rất đơn giản.

Một cái Hồng Ngọc Phượng Cầm, một bầu rượu cùng với một chung rượu.

Nhưng Tuyết lại cười rất vui vẻ.

Tiếng đàn róc rách.

Đẹp tựa như mây trắng từ trên trời rơi xuống.

Y hít sâu, cười tươi như ánh mặt trời chói chang: “Thật tốt, mùa hè đến rồi, hoa sẽ càng thêm diễm lệ, cây cối sẽ càng thêm tươi tốt.”

Y thích mùa hè.

Mùa hè làm cho con người cảm giác thấy vô cùng vô tận sức sống.

Còn một phần rượu mà phía trước không có ai.

Cho đến trước một khắc khi Ám Dạ La cùng Như Ca xuất hiện thì người nọ mới được người khác đẩy ra.

Y được một Ám Hà đệ tử đẩy ra.

Bởi vì y không thể di chuyển được.

Y mặc áo màu xanh, ngồi ở trên xe lăn bằng gỗ, tứ chi dường như bị mất tất cả sức sống, hai tay mềm oặt vịn ở trên tay vịn của xe.

Huân Y giật mình.

Nàng chú ý thấy mắt của y hình như là bị mù, trống rỗng không có cảm giác. Cảm thấy y rất yên tĩnh, giống như cả thế gian này không hề có y tồn tại.

Huân Y thở dài.

Ngọc Tự Hàn dù sao cũng là Ngọc Tự Hàn.

Cho dù tàn phế như thế nhưng đôi môi vẫn mỉm cười, vẫn như cũ khiến cho người ta cảm giác thấy y có sự uy nghiêm của một vị vương giả.

Cánh hoa rơi lất phất, bầu trời xanh thẳm bỗng nhiên xuất hiện mấy cánh hoa vũ màu hồng phấn, cánh hoa như lông chim, nhẹ nhàng múa giữa không trung, làm cho người ta đắm say quyến luyến.

Tuyết bay đầy trời.

Tiếng đàn khoan thai cất lên, nhạc khúc như cánh hoa làm cho cảnh non xanh nước biếc ở núi Thanh Sơn đẹp tựa tiên cảnh.

Cánh hoa đầy trời.

Nhạc khúc nhẹ nhàng.

Ám Dạ La cười to dắt “Như Ca” đến!

Y vẫn mặc bộ hồng y đỏ như máu như trước, nàng vẫn mặc một bộ hồng y tươi đẹp như xưa. Điểm khác biệt so với trước kia là ở trên ngực y có một bông hoa hồng làm bằng tơ. Ánh mắt y không thể giấu được sự vui mừng; Nàng tóc mây búi cao, một chiếc sa mỏng màu đỏ tươi thả xuống, xuyên thấu qua lớp lụa mỏng thì thấy mặt nàng đỏ như say, sóng mắt trong suốt long lanh.

Hai người cùng ngồi xuống trước bàn rượu.

Ám Dạ La cười to, tay trái ôm chiếc eo nhỏ ny của nàng chưa từng buông ra: “Hôm nay là ngày đại hỉ của ta, lễ nghi phiền phức không cần để ý tới, mọi người tận tình uống rượu đi!”

Dứt lời, y giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch!

Tiếng cười của Ám Dạ La vẫn vang vọng ở quanh sơn cốc, nhưng mà, trong bữa tiệc lại không có người cười phụ hoạ theo.

Hắc Dực, Huân Y trầm mặc uống rượu.

Băng hàn chi khí ở trên người Chiến Phong càng thêm lạnh lẽo. Y nhắm mắt ngồi đó, tai phải lộ ra chiếc khuyên ngọc bích đỏ tươi huyết khí. Trên xe lăn, Ngọc Tự Hàn yên tĩnh như trăng. Tiệc cưới náo nhiệt đối với y giống như một buổi đêm khuya bình thường thôi. Tuyết chuẩn bị dây cầm, dường như không bị những lời Ám Dạ La nói làm cho ảnh hưởng.

Ám Dạ La tức giận!

Nhưng một người đang được y ôm ở lưng, nàng nhìn mọi người trong bữa tiệc, thanh âm xuyên qua lụa mỏng, dịu dàng nói: “Ta hiểu rồi, La nhi đã từng làm một số chuyện có lỗi với mọi người. Nếu thỉnh các ngươi lượng giải sợ rằng không dễ dàng.” Ngón tay Ám Dạ La bỗng nhiên cứng ngắt, y không thể cho phép nàng có thái độ khiêm cung như vậy được! Nàng nắm chặt lấy tay của Ám Dạ La, ngăn cản y cắt ngang lời mình đang nói.

Nàng tiếp tục nói xin lỗi: “Các ân oán của ngày xưa, không dám yêu cầu các ngươi bỏ qua chỉ là từ hôm nay trở đi, ta cùng La nhi sẽ hết sức cố gắng đền bù cho mọi người.”

m thanh rất dịu dàng ôn hoà…

Hai mắt Chiến Phong mở ra, u lam ảm quang chăm chú nhìn nàng:

“Ngươi là ai?”

Nàng không phải là Như Ca.

Nàng giật mình, nói: “Ta là Ám Dạ Minh.”

Chiến Phong bỗng nhiên cười điên cuồng!

Thế gian này thật quá hoang đường, thiếu nữ tươi cười mặc hồng y xinh đẹp là thế mà có một ngày nói với y, nàng là Ám Dạ Minh!

Ám Dạ Minh --

Mười chín năm qua, y vẫn nghĩ Ám Dạ Minh chính là mẫu thân của mình!

Nàng bị tiếng cười cuồng dại của Chiến Phong là cho sợ hãi, bàn tay ở trong tối đang được nắm bởi Ám Dạ La đang run rẩy. Ánh mắt Ám Dạ La hơi nheo lại, một luồng khí tức sắc bén đầy sát khí màu đỏ bắn ra!

Tuyết đánh đàn, lắc đầu cười nói:

“Tiệc cưới mà gặp đỏ, thật không phải là điềm lành.”

Đồng tử Ám Dạ La co rút lại, y bình sinh chưa bao giờ tin tưởng cái gì gọi là điềm lành điềm gở! Nhưng… sợ là nàng sẽ bất an.

Chiến Phong dừng cười, khóe mắt dần dần đông lại thành màu băng lam quỷ dị: “Quên đi cừu hận, cũng không khó.”

Nàng mừng rỡ: “Như nào thì mới được?”

“Chỉ cần – “

Băng lam tại đáy mắt giống như vỡ vụn ra!

“Y --! Chết --!”

Thiên Mệnh Đao phá vỏ xuất ra!

Một đao này, u lam làm cho bầu trời trở nên thất sắc, thiên địa như bị hoá thành một tia chớp!

Đây không phải đao!

Là người trên thế giới… không có bi thương màu lam!

Đây không phải là đao!

Là cừu hận làm cho tinh hồn của Chiến Phong nhập ma!

Trong chớp mắt.

Đã xảy ra thay đổi lớn!

Ngọc Tự Hàn mặc dù nhìn không tới, nghe không được, nhưng là y như cũ vẫn có thể cảm nhận được sát khí kinh thiên động địa đó. Y nắm chặt tay vịn của xe lăn, đôi môi mím chặt. Trong bóng tối không một tiếng động, y không biết cuối cùng đã xảy ra cái gì.

Tuyết ngước mắt lên nhìn, tiếng đàn lập tức dừng lại.

Hắc Dực cùng Huân Y sắc mặt không đổi. Y cùng mọi người biết rõ võ công của Ám Dạ La, không ai có thể là đối thủ của y, cho dù là mười Chiến Phong cũng không phải là đối thủ của Ám Dạ La.

Ám Dạ La tay áo phất lên dài như một dải máu bay tới. Y cười lạnh, công kích của Chiến Phong thực sự không đáng để y để vào trong mắt.

Nhưng là, Ám Dạ La sai rồi!

Công lực của Chiến Phong so với Ám Dạ La kém hơn rất nhiều.

Cho dù y nhập ma, bỏ đi hai mươi năm dương thọ, bỏ qua nữ nhân cùng quyền lực, bỏ qua bản lĩnh vốn có, trong một thời gian ngắn gia tăng công lực bản thân lên mười lần, y vẫn như trước không phải là đối thủ của Ám Dạ La!

Nhưng --

Chiến Phong không sợ chết.

Chết, ngược lại lại là điều y muốn. Chỉ có chết, y mới có thể gột rửa hết tất cả thống khổ; Chỉ có chết, đó mới là lối thoát duy nhất dành cho y.

Một người không sợ chết, lực công kích của y đáng sợ đến mức khó tưởng tượng!

Ám Dạ La lại không như thế.

Y không muốn chết.

Đây là tiệc cưới của y, trong lòng lại có nữ nhân mà y yêu mến nhất, cuộc sống tốt đẹp đang hiện ra trước mặt y.

Huyết ảnh đánh ra trúng ngay trên thân thể của Chiến Phong!

Một kích trí mạng!

Đau nhức như sấm sét đánh phải vỡ ra!

Huyết vụ tràn ngập màu đỏ tươi, đem tất cả ánh sáng trong sơn cốc che đậy đi!

Chiến Phong thấy bản thân không thể tránh khỏi công kích của Ám Dạ La.

Cho nên y không tránh.

Y chỉ làm một việc! --

Toàn lực hướng về phía trước.

Bất cứ kẻ nào đứng trước công lực thần khốc quỷ sầu này, trước sự đau đớn tới mức muốn chết đi đó cũng sẽ khiến tâm hồn ảnh hưởng, ít nhất cũng sẽ không kịp ứng đối.

Nhưng Chiến Phong không như vậy.

Bởi vì y muốn chính là chết.

Huyết vụ che khuất cả bầu trời.

Chiến Phong hoá thân thành đao!

Đao chính là Chiến Phong!

Đao --

Hoá thành một đường lam quang thật dài.

Ám Dạ La sai rồi.

Y có thể giết chết Chiến Phong.

Nhưng là Chiến Phong trước lúc chết cũng có thể đâm đao vào ngực y.

Ám Dạ La lui lại!

Đã!

Muộn rồi!

Tay áo dài của Ám Dạ La chém ra làn sóng huyết vụ thứ hai!

Cũng --

Đã --

Muộn!!!

Đao mang u lam phá thiên mà tới!

Huyết vụ tại sơn cốc nhàn nhạt tản đi…

Ánh mặt trời lại chiếu tới.

Những cơn gió mang theo mùi thơm của cỏ xanh và hoa đầu hạ bay tới.

Một dòng máu từ khoé miệng nàng tuôn ra, máu càng chả ra nhiều khuôn mặt nàng càng tái nhợt như tờ giấy, áo cưới đỏ tươi càng làm cho vẻ đẹp của nàng thêm nổi bật. Hai tay ôm Ám Dạ La đang run rẩy vô lực, nhưng nàng như cũ vẫn ôm rất chặt.

“La Nhi… La Nhi…”

Nàng cố hết sức ngửa đầu nhìn lại Ám Dạ La, thấy y không có việc gì, khoé môi khẽ cười làm cho máu lại chảy ra. Chân nàng không còn khí lực nữa, thân thể như muốn ngất đi, một đao u lam cắm ở sau lưng nàng, màu máu đỏ tươi như càng đỏ thêm, không thể phân biệt đâu là máu đâu là xiêm y nữa.

Cổ họng Ám Dạ La không thể phát ra một tiếng động nào.

Yết hầu như co rút lại, ngón tay co rút lại, nhìn vào khoé miệng đang chảy máu của nàng, khuôn mặt y sợ hãi đến cực độ. Y ngửa mặt lên trời bi phẫn gào lên làm tất cả chim chóc tán loạn bay mất, nhưng là không hề có một âm thanh nào phát ra!

Tại nơi đó --

Nàng dùng thân ôm lấy Ám Dạ La, dùng lưng của mình để chặn đao của Chiến Phong!

Chiến Phong kinh hãi!

Y nhận ra nàng, y muốn đem đao khí thu hồi lại! Nhưng là y đã dùng tất cả cừu hận của bản thân để luyện thành một đao này, không có sinh, chỉ có tử. Y đã mất gần hai mươi năm sinh mệnh vào đao này, y muốn cùng Ám Dạ La đồng quy vu tận!

Lúc đao cắm vào hậu tâm nàng.

Chiến Phong có thể cảm thấy lưỡi đao đang xé toang cốt nhục của nàng.

Lúc đao cắm vào hậu tâm nàng.

Đau nhức trên cơ thể Chiến Phong như vỡ toang ra, công kích của Ám Dạ La, nàng đang chảy rất nhiều máu, thân thể của y đang đau đến chết đi được.

Chỉ là trong chớp mắt, y muốn nàng liếc mắt nhìn y một cái, mặc kệ nàng là “ai”, y đều muốn nàng nhìn y lần cuối! Nhưng là, y chỉ có thể thấy bóng lưng nàng nhàn nhạt sau màn huyết vụ, thân thể nàng quỵ trên mặt đất, nàng cố hết sức nâng đầu lên…

Nàng nhìn về phía Ám Dạ La!

Dưới thân là thảm cỏ xanh tươi, máu tươi ở miệng cùng hậu tâm của nàng đang lặng lẽ chảy ra, dựa vào lồng ngực của Ám Dạ La, nàng run rẩy vươn tay vuốt ve khuôn mặt y, trong mắt có cả một biển thâm tình.

“La nhi…”

Nàng nhẹ nhàng gọi tên y.

“La nhi…”

Nàng nhìn y, nước mắt chảy xuống hai má.

Thanh âm của nàng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến y sợ hãi.

Ám Dạ La dùng sức nắm chặt bả vai nàng, giận dữ hét lên: “Vì sao lại làm vậy!” Dù cho đao của Chiến Phong có đâm vào ngực y, y cũng sẽ không chết! Chỉ cần có nàng, y sẽ không chết! Dù là ngàn đao đâm vào ngực y, vì nàng, vì ở cùng nàng, y bất kể thế nào cũng không thể chết được!

Đây là tiệc cưới của y.

Nàng là nương tử được gả cho y, tất cả mọi việc đều tốt đẹp làm y không dám hít thở, sợ chỉ cần thở ra thì sẽ tỉnh mộng.

Y hận nàng!

Nàng vì điều gì mà muốn ngăn cản một đao kia, y sẽ không cảm kích nàng, y chỉ biết hận nàng! Y hận nàng! Y muốn nàng tỉnh dậy, vĩnh viễn vĩnh viễn không bao giờ được chết trước mặt y!!

Môi nàng tái nhợt, ngón tay lạnh lẽo, cố hết sức lau huyết lệ trên mặt y: “La nhi… Thực xin lỗi…”

Ám Dạ La bi phẫn nói: “Ta sẽ không tha thứ cho nàng!”

Ngón tay nàng khẽ vuốt qua mặt y, thanh âm suy yếu như tơ: “Tỷ đệ… Cuối cùng là không thể thành thân…” Trên môi nàng nở một nụ cười: “Đừng thương tâm… Còn nhớ… Tỷ tỷ yêu ngươi…” Ám Dạ La thân thể run rẩy, lòng đau như lửa đốt, huyết lệ chảy đầy hai gò má của y.

Nàng xoa xoa gò má y, những giọt máu như những hạt chu sa. Ánh mắt của nàng xót thương không muốn nhìn, triền miên nhu tình, miệng nàng lại thổ ra huyết.

Ám Dạ La cuồng loạn gào lên: “Không!!” Làm như nào, làm như nào để có thể lưu nàng lại?! Y hận không thể làm cho trời xanh biến sắc ngày đêm điên đảo sinh linh đồ thán! Chỉ câầ nàng không đi! Dùng cái gì trao đổi đều có thể!

Nhưng là, quỷ dị thay --

Ánh mắt nàng bỗng nhiên biến đổi.

Băng lãnh.

Dị thường băng lãnh.

Giống như trong nước nóng bỗng nhiên xuất hiện một con cá đóng băng.

Đang cuồng loạn cực kì bi ai bỗng nhiên phát hiện ánh mắt băng lãnh của nàng, Ám Dạ La cảm thấy rất kinh ngạc, ánh mắt đó, cừu hận đó…

Đợi lúc y ý thức lại, ở giữa trán đã có một cây trâm đâm vào!

Nàng đem một cây trâm đâm vào giữa trán của y!

Máu tươi từ đó điên cuồng phun ra!

Ám Dạ La gào lên!

Nàng nhanh chóng lui lại, thân nhẹ như yến, chút nào cũng không giống như người đang bị trọng thương sắp chết! Xiêm y đỏ tươi như ánh mặt trời, nàng đứng đó đón gió, đầu hạ ánh mặt trời chiếu sáng đầy rực rỡ, hồng y phất phới trong gió.

Dung mạo kia! Thần thái kia!

Nàng nào phải là Ám Dạ Minh…

Nàng rõ ràng là Liệt Như Ca!

Tuyết nở nụ cười.

Y lại tiếp tục đánh đàn, tiếng nhạc tuyệt vời phiêu phù giữa sơn cốc vào những ngày đầu hạ. Chớp chớp mắt nhìn Như Ca, khuôn mặt y tràn đầy vẻ tán dương tươi cười.

Thân thể Chiến Phong đang giãy dụa ở giữa bãi cỏ, ngạc nhiên khi thấy nàng không có chút thương tích nào, một tia mừng như điên từ trong ánh mắt hiện ra.

Hắc Dực cùng Huân Y cực kì hoảng sợ, tất cả phát triển nhanh không thể tả, tự như trong nháy mắt tình thế trước mắt đã thay đổi.

Ngọc Tự Hàn ngồi thẳng lưng lại, y không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.

Một ngày nọ.

Tuyết đã từng nói với Như Ca: “Mi tâm là trọng huyệt của Ám Dạ La.”

Năm đó đúng là Ám Dạ Minh đã khiến Ám Dạ La bị thương ở mi tâm, mới khiến y phải bế quan dưỡng thương mười chín năm.

“Nhưng mà, không có cơ hội.” Như Ca nhíu mày. Nàng cùng Tuyết, Chiến Phong cho dù công lực có gia tăng như nào cũng không thể lại gần người của Ám Dạ La được, càng đừng nói chạm vào mi tâm của y.

Tuyết tăng thêm chút nước ấm trong thùng gỗ. Chỉ có khi Như Ca tắm thì mới không có người của Ám Hà cung.

Cánh hoa lãng đãng trên mặt nước.

“Chỉ có một cơ hội.”

Như Ca ngưng thần nghe ngóng.

“Có một người có thể làm Ám Dạ La tâm thần đại loạn, chỉ có trước mặt nàng, Ám Dạ La mới yếu ớt bất lực giống như trẻ con.”

“Ngươi nói Ám Dạ Minh?”

“Đúng.”

“Nhưng là nàng đã chết rồi.”

Tuyết gảy cánh hoa, cười khẽ.

Như Ca chăm chú nhìn nàng, ánh mắt trong xanh phẳng lặng: “Ta có nghĩ đến, cái ngươi nói chính là hồn phách chuyển dời nhưng chỉ là kế tạm thời mà thôi.”

Tuyết cười nói: “Xú nha đầu, càng ngày càng khó lừa gạt ngươi! Lần trước khiến ngươi khổ sở, không phải là đùa cợt Ám Dạ La sao?”

“Y nhất định sẽ cho người giám sát ta.” Như Ca cười khổ: “Nhưng là nghe ngươi nói ngay từ đầu thì để hồn phách một người vào trong cơ thể ta thật sự rất khó.”

“Vì cái gì khổ sở?”

Tuyết khẩn trương nhìn nàng nói.

Như Ca trừng mắt nhìn y: “Đương nhiên là sẽ khổ sở, cảm giác rất dễ bị lường gạt.”

“Há… Cũng chỉ có mấy cái này sao…” Tuyết rất uể oải, tức giận vỗ mặt nước làm cho không ít bọt nước nổi lên.

Như Ca suy nghĩ thật lâu: “Ngươi nói, nàng mặc dù đã mất nhưng là chúng ta có thể khiến cho Ám Dạ La nghĩ rằng nàng có thể sống lại bên trong cơ thể ta?”

Tuyết vỗ tay: “Thông minh!”

“Ám Dạ La như thế nào không nhận ra Ám Dạ Minh chứ?” Y với nàng vô cùng quen thuộc, sợ là mỗi động tác thần thái đều rõ như lòng bàn tay.

“Một người đang chìm đắm trong chờ đợi, dù cho có chút nghi ngờ thì làm sao y có thể thấy được.” Tuyết cười khẽ: “Ám Dạ la đối với nàng sớm đã yêu điên cuồng rồi.”

Như Ca trầm tư.

“Ta không hề hiểu rõ nàng, làm thế nào mới có thể giả trang cho giống chứ?”

Tuyết thở dài: “Nàng là một nữ tử ôn nhu, thế gian tất cả sự ôn nhu vốn là tương tự.” Ngọc Tự Hàn cũng là một người rất ôn nhu, Như Ca mặc dù không biết Ám Dạ Minh nhưng là nàng đối với sự ôn nhu của Ngọc Tự Hàn cảm nhận rất sâu sắc.

“Những chuyện cũ ta không thể biết được.”

“Ngươi chỉ cần biết một chút là được, Ám Dạ La chỉ sợ không muốn đem tất cả chuyện cũ nhắc lại cho nàng biết.”

Như Ca gật đầu. Nàng biết một người có thể giúp đỡ nàng.

Huân Y.

Từ khi Ám Dạ Tuyết chết đi, Huân Y ở trong Ám Hà cung không còn lo lắng. Quá khứ Huân Y mặc dù phản bội nàng nhưng là nàng tin tưởng lần này sẽ không bị bán đứng.

Nước trong thùng gỗ dần dần nguội lạnh.

Ánh mắt Nhưu Ca cũng dần dần lạnh lẽo, khuôn nở một nụ cười chết chóc, đôi môi mím lại: “Đây là cơ hội cuối cùng.”

Nàng sẽ dùng tất cả sức lực để giết Ám Dạ La!

Dù là --

Phương pháp này tuyệt không quang minh chính đại.

Sau đó cứ ngày ngày Tuyết lại ép nàng uống máu của y, y dùng máu mình tích tụ một loại năng lượng trong người nàng, giúp nàng chống lại một đòn trí mạng của Chiến Phong.

Chiến Phong nhất định phải ám sát Ám Dạ La.

Nhưng, cho dù sau khi nhập ma công lực Chiến Phong tăng nhiều cũng chỉ khiến cho Ám Dạ La bị thương nhẹ.

Chỉ có khi “Ám Dạ Minh” sắp chết.

Ám sát thực sự mới bắt đầu!

Mi tâm như nứt ra!

Cơn đau như bị lửa đốt tràn từ mi tâm xuống!

Ám Dạ La đau đớn đứng bật dậy, xiêm y đỏ chót tức giận bay lên, sắc mặt y trắng bệch, xoay tay nhổ mũi châm đâm trên trán mình!

Một cây mai hoa trâm phát ra ánh sáng như hoàng kim.

Giữa đó hoa mai vốn khảm một viên bảo thạch nhưng giờ lại chỉ có một vết lõm. Mũi châm còn dính máu, lại có cả vết đỏ sậm năm xưa vẫn chưa phai.

Y nhận ra cây mai hoa trâm này.

......

Cậu bé Ám Dạ La thu cây trâm vào lòng, ngẩng đầu cười nói:

“Đồng ý rồi thì không được nuốt lời nhé.”

......

Nàng đâm cây trâm vào giữa trán y, ánh mắt đỏ lên đầy cừu hận, dường như y không phải đệ đệ của nàng mà là kẻ thù mà nàng thống hận nhất:

“Ngươi đã giết Phi Thiên!”

......

Khóe môi nàng nở nụ cười ảm đạm: “Đừng đau lòng… nhớ nhé… tỷ tỷ yêu đệ…”

......

Giữa trán, máu tươi bắn ra điên cuồng!

Ám Dạ La đau đớn hét lên, cả người run rẩy như dã thú bị thương nặng sắp chết: “Vì sao? Vì sao… lại… làm … vậy… với … ta?”

Đây là một cái bẫy!

Tất cả cảm tình, tất cả những mong mỏi, tất cả những hy vọng lại đang hé lộ chẳng qua chỉ là một cái bẫy hoang đường đợi y chui đầu vào!

Máu tươi chảy xuống khuôn mặt y, vết máu lốm đốm trên ngón chân y, y quát lên trong cơn đau:

“Ngươi rốt cuộc là ai!!!”

Như Ca áo đỏ tươi đẹp, hai mắt tỏa sáng như hai ngọn lửa:

“Ta là Liệt Như Ca.”

Một năm trước nàng sẽ nghĩ việc dùng thủ đoạn như vậy tập kích Ám Dạ La thật đáng hổ thẹn. Nhưng, giờ phút này thống hận Ám Dạ La đã khiến nàng không còn để ý tới bất cứ thủ đoạn gì.

Có nghi nàng nghĩ, có lẽ trong cơ thể nàng cũng chảy dòng máu đen lãnh khốc đó.

Ám Dạ La đau đớn nhíu mắt: “Ngươi dám giả mạo nàng!”

Như Ca nói: “Cho dù Ám Dạ Minh còn sống, chưa chắc bà đã hận ngươi ít hơn ta!”

“Không ----!”

Ám Dạ La tức giận hét lớn, máu tươi bắn ra như mưa giữa trán: “Nàng không hận ta! Nàng yêu ta! Ta mới là người nàng thương yêu nhất!”

Hồng Ngọc Phượng Cầm nổ tung trên không trung!

Bảy dây huyền cầm hợp lại làm một!

Bàng bạc như phi long, quang mang long lánh kỳ ảo, xé rạch chân trời, quấn lấy cổ Ám Dạ La.

Đòn tấn công của Tuyết cũng mỹ diệu như bản nhạc vậy.

Y không định cho Ám Dạ La bất cứ cơ hội nào để nghỉ ngơi.

Lúc này…

Ám Dạ La nhất định phải chết!

Bộ áo đỏ tươi thấm đẫm máu, ngón chân lạnh lẽo tái nhợt, vầng trán máu chảy thành sông, đôi môi thê lương, bàn tay cầm cây mai hoa trâm bén nhọn dính máu, Ám Dạ La điên cuồng xoay tròn như con quay, từng vệt máu vảy ra thảm cỏ xanh mướt, khắp sơn cốc đều dính máu.

Sợi dây đàn màu bạc xiết chặt.

Công lực Ám Dạ La đang nhanh chóng tiêu tan.

Cơn đau như xé toạc thân thể y, tầm mắt y đã biến thành một màu đỏ, Ám Dạ La không thể khống chế thân thể cứ xoay tròn. Y thấy Hắc Dực, Hắc Dực trầm mặc như một chiếc giếng cổ, y đã thu dưỡng Hắc Dực, truyền võ công cho y, phái y tới bên người Ngân Tuyết với tên giả Cầm Hoằng, y vẫn nghĩ Hắc Dực là người trung tâm nhất với mình, nhưng giờ phút này, y bị trọng thương mà trong mắt Hắc Dực chi có vẻ hờ hững. Y lại nhìn thấy Huân Y, từ nhỏ y đã đưa Huân Y tới Liệt Hỏa sơn trang, hơn nữa còn khiến mẫu thân nàng chết ngay trước mắt nàng. Y thấy cừu hận tràn ngập trong mắt Chiến Phong, thấy Ngọc Tự Hàn ngồi trên chiếc xe lăn, đã mất đi cả ánh mắt thính giác, giọng nói và hai chân, thấy được Tuyết đang nắm lấy dây đàn…

Gió rít gào bên tai y.

Ám Dạ La bỗng nhiên thấy lạnh.

Hóa ra y lại tịch mịch như vậy.

Sinh mạng vẫn trôi đi, Ám Dạ La thấy Như Ca.

Chiếc áo đỏ của nàng tươi sáng như ánh bình minh đầu tiên buổi sớm, khuôn mặt xinh xắn đứng dưới ánh mắt trời, khóe miệng có vết máu nhưng vẫn ánh lên vẻ hoạt bát rực rỡ.

Ám Dạ La hận nàng!

Là ả đã hủy đi tất cả hạnh phúc của y! Có lẽ Ám Dạ Minh thực sự đã sống lại, là ả đã bóp nát sinh cơ của nàng! Ả đã khiến y vui sướng rồi lại đâm cho y một đòn chí tử!

Ám Dạ La giang hai tay, tiếng cười như điên dại:

“Tới đây đi! Dùng cái chết của ta để hủy diệt hết thảy!”

Tiếng cưới điên dại như phá nát bầu trời!

Thân thể Ám Dạ La nổ tung theo bộ xiêm y đỏ tươi!

Đây là…

Đòn tấn công cuối cùng của Ám Dạ La!

Mưa máu đầy trời, sát khí sắc bén quỷ dị lan tràn khắp nơi trong sơn cốc! Y cho dù chết cũng phải kéo bọn họ theo.

Hắc Dực, Huân Y nhanh chóng lui lại!

Tuyết bắn ra một đóa hoa tuyết, đóa hoa trong suốt bay lượn tạo thành một tấm thuẫn lớn cỡ một thước vuông.

Hư Ca cũng có thể tránh đòn cuối cùng này của Ám Dạ La nhờ linh huyết của Tuyết trong cơ thể. Nàng sẽ không bị tổn thương, hẳn có thể qua khỏi.

Nhưng, nàng cũng biết Chiến Phong và Ngọc Tự hàn tuyệt đối không thể tránh khỏi.

Ngọc Tự Hàn không thể nhìn cũng không thể nghe không thể đi, công lực toàn thân lại đã bị Ám Dạ La phế bỏ. Còn Chiến Phong, vừa rồi giao chiến với Ám Dạ La đã bị thương tới lục phủ ngũ tạng, hoàn toàn không có khí lực rời khỏi.

Trên chiếc xe lăn, Ngọc Tự Hàn cảm giác được sát khí kinh người đang xộc tới.

Y khẽ ho một tiếng.

Vầng trán cao cao như tỏa sáng, bờ vai dù mòng manh yếu đuối nhưng chẳng hề có vẻ kinh hoàng hay sợ hãi. Trong cơn ho khóe môi y vẫn hiện vẻ lạnh nhạt. Chẳng hề úy kỵ, nhưng y không muốn chết, chỉ cần nàng còn sống, cho dù toàn thân y tàn phế, hai tay cũng xụi lơ vô lực cũng vẫn muốn hít thở chung bầu không khí với nàng.

Trong vũng máu, Chiến Phong nhắm mắt lại. Chỉ có chết mới có thể giảm bớt tội nghiệt của y.

Ngọc Tự Hàn cách Chiến Phong khá xa.

Như Ca chỉ có thể chọn một người.

Chỉ trong chớp mắt mà thôi, thực ra nàng chẳng hề có cơ hội để chọn! Nàng phi thân về phía Ngọc Tự Hàn, đây là phản ứng đâu tiên của nàng!

Nhưng!

Không! Thể ! Được!

Thân thể nàng cứng đờ, nhìn về phía Chiến Phong. Y ngửa mặt nằm trên thảm cỏ, tấm áo vải xanh đậm đã nhiễm đầy vết máu, viên ngọc bích ở tai phải ảm đạm không chút ánh sáng. Máu tươi cuồn cuộn chảy xuống từ khóe miệng y. Thiên Mệnh Đao vẫn nắm chặt trong tay phải, vẻ mặt hờ hững chờ đợi tử vong.

Chiến Phong.

Kẻ lãnh khốc vô vình lại ngu ngốc lỗ mãng!

Nhưng vận mệnh của y vốn phải do nàng tiếp nhận.

Còn có người cha yêu thương của nàng.

......

“Nếu Chiến Phong gây nguy hiểm cho con, giết nó đi.”

Liệt Minh Kính quay người, mái đầu bạc trắng bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, chiếc bóng y cũng ửng đỏ, kéo dài nghiêng nghiêng trên mặt đất, trong khu rừng trúc.

......

Khi Như Ca dùng thân thể che cho Chiến Phong, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng, ôm lấy Chiến Phong, nàng nhắm hai mắt lại, cố ngăn mình nhìn Ngọc Tự Hàn.

Trong sơn cốc huyết vụ dày đặc khiến người ta tức thở.

Một màu đỏ tươi vô biên vô hạn.

Như Ca ôm chặt lấy Chiến Phong, dùng tấm lưng mình ngăn cản tất cả công kích. Nàng đã mất đi cơ hội thoát thân nhưng cũng không định trốn tránh.

Rất xin lỗi, Ngọc sư huynh. Để muội và huynh cùng ra đi nhé. Rất xin lỗi, muội muốn cứu Chiến Phong, chờ khi chúng ta tới thiên đường hay địa ngục, muội sẽ kiếm loại trúc tốt nhất làm cho huynh một căn nhà trúc.

Nhìn Như Ca, khuôn mắt trắng trẻo mỹ lệ của Tuyết bỗng trở nên đau thương, giữa cơn mưa máu đó tấm áo trắng của y vẫn ngời sáng như trước nhưng lại phảng phất như lập lòe lệ quang vô tận.

Người nàng yêu cuối cùng cũng không phải y.

Y nhẹ nhàng giơ mười ngón tay lên.

Bông tuyết bi thương bay lượn như cả bầu trời đang rơi lệ khuyên can.

Tuyết vẫn khăng khăng lắc đầu.

Hoa tuyết bi ai bay vào thân thể y, toàn thân y lập tức trở nên trong suốt, đôi môi trong suốt, mái tóc cũng trong suốt.

Sau đó…

Ầm ầm ran rã!

Y như Ám Dạ La.

Thân thể Tuyết nổ tung.

Hóa thành tuyết hoa đầy trời…

Sơn cốc yên tĩnh, huyết vụ đỏ tươi, hoa tuyết trong suốt đan xen vào nhau, kết lại với nhau, như từng làn từng làn sóng biển, như một trận gió núi rít gào…

Kịch liệt.

Rồi rốt cuộc yên ắng lại.

Trong sơn cốc không ai mất đi.

Chỉ là…

Chốn nhân gian đã không còn Ám Dạ La và Tuyết.

Tựa như một giấc mộng dài…

Thời gian, không gian như tách rời khỏi nàng, có thể nghe thấy tiếng suối róc rách chảy, có thể nghe được tiếng thác nước đổ xuôi, có thể thấy ánh mặt trời dạo quanh từng ngọn cỏ, có thể cảm thấy làn gió vỗ về từng cánh hoa dại…

Một giấc mộng thật dài…

Như Ca không nhìn thấy gì, trước mắt chỉ một màu trắng xóa.

Dần dần nhạt đi, dần dần trong suốt, trên thảm cỏ dần dần huyễn hóa ra một bóng người long lanh, dưới ánh mặt tời đầu hạ, bóng người kia tỏa ra quang mang bảy màu rực rỡ.

Y nhẹ nhàng nằm trên thảm cỏ, nhìn Như Ca, nụ cười trong sáng mà ưu thương:

“Này, nha đầu......”

Như Ca kinh ngạc nhìn lại y, cái lạnh từng chút từng chút một đi từ trái tim tới đầu ngón tay rồi lại từ đầu ngón tay truyền lại nơi trái tim, thanh âm nàng nhẹ nhàng như bông tuyết:

“Ngươi đã nói sẽ vĩnh viễn không rời khỏi mà.”

Tuyết nở nụ cười mỹ lệ: “Nha đầu ngốc, ta lừa ngươi đó.”

Như Ca nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh mắt ngơ ngác: “Ngươi đã lừa ta nhiều lần lắm, ngươi biết không” Nước mắt chảy xuống, nàng khẽ nhắm mắt lại: “Lừa ta có phải vui lắm không…”

Tuyết luống cuống, y đưa tay muốn lau nước mắt trên khuôn mặt nàng.

Như Ca tránh tay y, đôi môi mím chặt, rất lâu sau nàng mới mở to mắt, đôi mắt đầy vẻ bi phẫn: “Sinh mệnh của ngươi khác gì so với Ngọc sư huynh hay Chiến Phong! Ngươi tưởng rằng hy sinh ngươi mà mọi người được sống, sẽ sống rất vui vẻ hay sao?”

Tuyết cười khổ: “ta không muốn chết mà, nha đầu thúi…” Nhưng nếu nàng chết đi, y sống còn có nghĩa lý gì nữa?

Bỗng nhiên y trừng mắt mắng nàng: “Ngươi cũng lừa ta! Đã đồng ý sẽ yêu ta, sẽ cố gắng yêu ta, nhưng lại chưa hề bỏ ra tới một ngày để yêu ta! Nha đầu chết tiệt kia, hận ngươi chết đi được!”

Ánh sáng xuyên qua thân thể y.

Y bi thương như lúc nào cũng có thể biến mất.

Như ca lắc đầu: “Ta không lừa ngươi. Ngươi xem xem, hiện giờ mọi chuyện đều đã kết thúc, sẽ có rất nhiều thời gian để yêu ngươi.. chỉ là… Ngươi nhất định phải biến mất sao…”

Tuyết khóc.

Y khóc như một đứa trẻ.

“Hận ngươi chết đi được! Nha đầu chết tiệt kia! Vì sao giờ mới có thời gian yêu ta cơ chứ? Không còn kịp nữa rồi, làm sao bây giờ…”

Như Ca ôm lấy y, nàng khom người, ôm khuôn mặt y vào trong lòng mình, khẽ nói: “Vẫn kịp mà… để cho ta và ngươi cùng biến mất, ngươi tiêu tán ở đâu ta cũng sẽ biến mất ở đó, ngươi sống lại ở đâu, ta cũng sẽ sống lại ở đó…. Ta sẽ dùng tất cả thời gian để cố gắng yêu ngươi…”

“Nếu cố gắng mà vẫn không thể yêu ta?” Vấn đề mà y thương tâm nhất.

“Vậy lại cố gắng.”

“Lại cố gắng mà vẫn không được?”

“Vậy lại lại cố gắng.”

Tuyết cười đau khổ trong lòng nàng: “Tới giờ, ngươi vẫn không yêu ta sao?”

Như Ca lòng đau như cắt, nước mắt thấm đẫm hai má nàng.

“Một chút cũng không sao?”

Tuyết ráng sức chuyển mình, nín thở nhìn ánh mắt vẻ mặt nàng.

“Một chút… một chút… cũng không sao….?”

Như Ca hận không thể lập tức tự giết bản thân. Nàng cứn môi, cắn chặt tới mức đôi môi trắng bệch, mười ngón tay xiết chặt, lòng đau như cắt:

“Ta......”

Ngón tay trong trẻo của Tuyết che đôi môi nàng lại, mỉm cười như một đáo hoa tuyết tuyệt mỹ giữa đêm tuyết rơi.

“Vậy cũng tốt… Như vậy, ta rời đi, ngươi cũng sẽ không quá đau lòng…”

Tuyết bay đầy trời.

Tuyết hoa nhẹ nhàng bay múa.

Ánh tuyết sáng lạn tới chói máu, thân thể Tuyết như một cụm sáng, không chút sức nặng, quang hoa vạn trượng.

Tuyết nhẹ nhàng cười.

“Quên tất cả đi…”

Nước mắt Như Ca từ từ khô đi:

“Để ta và ngươi cùng tiêu tán đi.”

“Ngọc Tự Hàn thì sao?” Y hỏi nàng mà lòng đầy mất mát đau thương.

Như Ca nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, một đóa mấy trắng bay bay như tuyết. Thanh âm nàng nhẹ như làn gió trong sơn cốc:

“Để cho ta và ngươi đồng loạt tiêu tán sao.”

Đó là điều nàng đã đáp ứng là nàng thiếu y.

Tuyết nhìn nàng một lúc lâu.

Rốt cuộc, y nở nụ cười như trăm hoa đua nở: “Được, vậy hãy để cho chúng ta mãi mãi không chia cách.”

Tuyết hoa bay ra từ trong cơ thể y.

Ưu mỹ bay lượn trên không trung.

Hàng ngàn hàng vạn bông tuyết bay vào cơ thể nàng, thân thể nàng cũng dần dần trong suốt, nàng mỉm cười nắm lấy tay y, hai bàn tay sáng long lanh nắm lấy nhau, đẹp như bức họa tiên nhân.

Chậm rãi --

Nàng ‘ngủ’ thiếp đi.

Tuyết chăm chú nhìn nàng mặc áo đỏ xinh đẹp trên thảm cỏ xanh, chăm chú ngắm nàng một lúc lâu.

Y cúi người xuống.

Hôn lên đôi môi nàng.

Quang mang vạn trượng xuyên qua thân thể y, lập lòe, lập lòe tỏa ra ánh sáng bảy màu. Ánh sáng càng lúc càng thịnh khiến người ta chói mắt. “Ầm…” một tiếng, ánh sáng nổ tung thành vô số mảnh vỡ tuyệt mỹ.

Ngọc Tự Hàn xa xa trên chiếc xe lăn chấn động một cái.

Yết hầu khẽ “A” một tiếng.

Nha đầu......

Ta không lừa ngươi….

Cho dù tiêu tán cũng sẽ mãi mãi ở bên ngươi….

Vĩ Thanh:

Trong núi quanh năm sương trắng lững lờ.

Có một ngôi nhà bằng trúc.

Trúc xanh biêng biếc, quanh căn nhà nở đầy những nụ hoa dại màu trắng màu hồng, những chú chim nhỏ màu lông vàng và xanh lục bay qua bay lại giữa rừng.

"Muốn vào không?" Trong mảng rừng rậm rạp ngoài căn nhà trúc, Hoàng Tông khẽ hỏi Huyền Hoàng. Bọn họ đã mất mười một tháng mới tìm được nơi này.

Lúc này thiên hạ cũng mới ổn định.

Hoàng thượng truyền ngôi hoàng đế cho Kính Dương vương, Ám Hà cung hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, Liệt Hỏa sơn trang và Thiên Hạ Vô Đao thành cũng bị tổn thất nặng nề, Giang Nam Phích Lịch môn thì ngược lại đã nổi lên nơi võ lâm với tốc độ kinh người. Nhưng với việc Chiến Phong trở về Liệt Hỏa sơn trang thì tình thế lại có biến hóa mới.

So với trước đây, Chiến Phong càng thêm đáng sợ. Mái tóc xoăn màu lam của y dường như vương đầy băng sương, đôi mắt lạnh lẽo tàn khốc, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh buốt khiến cho người ta nghẹt thở. Ngày đầu tiên y quay về Liệt Hỏa sơn trang, Duệ Lãng liền biến mất một cách thần bí, chẳng ai biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì.

Dưới sự cai quản của Chiến Phong, thế lực của Liệt Hỏa sơn trang nhanh chóng hồi phục, cùng với Giang Nam Phích Lịch môn một bắc một nam giằng co lẫn nhau.

Giang hồ, không bao giờ có yên bình vĩnh viễn.

Từ căn nhà trúc bốc lên làn khói bếp lượn lờ.

Có tiếng cười khe khẽ từ bên trong vang lên.

Ngọc Tự Hàn mỉm cười ngồi trên xe lăn, nhìn Như Ca đang bận rộn trong bếp.

Vầng trán của nàng thấm đẫm mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, ánh mặt trời chiếu lên mái tóc hơi rối của nàng làm ánh lên một sắc vàng lấp lánh. Nàng le lưỡi, xoay lại nhìn y: "Huynh có đói bụng không? Xong ngay rồi đây, cứ chờ một chút!"

Y mỉm cười lắc đầu: "Không đói." Nói xong, y vẫy vẫy nàng, bảo nàng tới bên cạnh y. Như Ca ngồi xuống ngang đầu gối y, ngẩng đầu lên rồi ân cần hỏi: "Sao vậy? Khó chịu trong người à?"

Trận chiến tại sơn cốc ngày ấy, sau khi nàng tỉnh lại đã phát hiện Tuyết đã biết mất không thấy tăm hơi, trên mặt đất chỉ còn lại một bộ xiêm y trắng như tuyết. Nàng vốn định đi theo Tuyết, thế nhưng Ngọc Tự Hàn ngồi trên xe lăn đã mất đi võ công, đã không còn thị lực, thính lực, giọng nói và hai chân, y khiến nàng cuối cùng đã lưu lại.

Ngọc Tự Hàn lúc đó bệnh nặng trầm trọng.

Có rất nhiều lần, nàng tưởng rằng y cũng không kiên trì nổi đến ngày thứ hai.

Nhưng mà, dần dần y lại chuyển biến tốt đẹp lên. Hơn nữa, mắt của y, lỗ tai và giọng nói đều khôi phục lại như kỳ tích.

Chắc chắn là kỳ tích, Như Ca thầm cảm ơn trời đất.

Ngọc Tự Hàn lấy ra một chiếc khăn lụa, vừa mỉm cười vừa lau mồ hôi trên trán nàng: "Đừng gắng sức quá. Cho dù không ăn bữa sáng cũng không sao mà."

Như Ca lườm y: "Nói bậy! Sao có thể không ăn cơm chứ? Thật đúng là người không biết quý trọng thân thể bản thân!"

Y khẽ ho khan một tiếng rồi cười trừ.

"Còn cười! Đợi lát nữa phải phạt huynh mới được!" Nàng hung hăng lườm y.

"Được!"

"Phạt huynh ăn bốn cái bánh nướng!"

"Được!"

Nàng suy nghĩ một chút: "Phạt huynh phải cùng làm bánh nướng với muội!"

"Được!"

Đồng ý dễ dàng vậy sao? Chơi không vui. "Phạt huynh phải hát cho ta nghe!"

".... Được!"

Ngọc Tự Hàn cười như mếu, y hát rất khó nghe. Như Ca vỗ tay cười khanh khách, đúng đây rồi, trông thấy bộ dạng bối rối của y như vậy mới thú vị chứ.

Nghe tiếng cười vui vẻ trong căn nhà trúc.

Hoàng Tông cũng nở nụ cười.

Huyền Hoàng xoay người quay lại phía rừng cây, thấp giọng nói: "Quay về thôi, không nên quấy rầy bọn họ."

Lò nướng bánh nóng hầm hập!

Như Ca hít sâu một hơi mùi thơm của bánh, mỉm cười đắc ý: "Bánh nướng do muội làm chính là thiên hạ vô song nha, vừa thơm vừa xốp mềm, sư huynh đã lâu rồi chưa được nếm nhỉ?"

Ngọc Tự Hàn cười ấm áp: "Đúng là rất thơm!"

"Đúng rồi, ha ha...." Nàng đặt một chiếc bánh nướng vào tay y: "Mau ăn lúc còn nóng hổi đi!"

Y cúi đầu cúi đầu quan sát chiếc bánh:

"Có điều, dường như chiếc bánh này thiếu một cái gì đó."

"Hử?" Nàng mờ mịt chả hiểu gì.

Y từ trong người móc ra một thứ gì đó như màu son, vê vê ở ngón tay rồi nhẹ nhàng phác họa mấy nét. Bánh nướng vàng óng, mỹ nhân trong sương mù hồng nhạt. Mỹ nhân như trăng, mỹ nhân như tuyết, phong thái quyến rũ, thần tình lại đoan trang. Chiếu lên màu nền vàng óng, đơn giản mà ưu mỹ, khiến người ta nhịn không được cứ ngắm đi ngắm lại không thôi.

Khóe môi y khẽ nở một nụ cười tuyệt đẹp:

"Nha đầu, bánh nướng như vậy mới đẹp nha."

Như Ca kinh ngạc trố mắt nhìn y:

"Ngươi ... rốt cuộc là ai?"

Lời cuối sách.

Có người nói ta là dì ghẻ, là người lòng dạ độc ác, giày vò các nhân vật nam chính trong tiểu thuyết để mua vui. Ha ha, buồn cười quá, sao lại thấy thế, dù sao ta vẫn là "mẹ ruột" mà, ai ta cũng đều không đành lòng làm tổn thương.

Hầy ....

Rất nhiều người đều nói, Liệt Hỏa Như Ca là một bi kịch, chắc chắn là bi kịch, chỉ có thể là bi kịch, bất luận là nhận xét từ góc độ nào cũng đều cho là một đại bi kịch.

Đối với vấn đề "bi kịch" này, ta đã suy nghĩ rất lâu rất lâu.

Có lẽ bi kịch đẹp càng có thể rung động lòng người, có lẽ từ góc độ logic và tính cách mà nói thì bi kịch cũng càng hợp lý và hoàn mỹ.

Nhưng mà...

Ta là một người kiên quyết bài xích và căm ghét bi kịch, hờ hờ. Chính là vì nguyên nhân này mới có kết thúc như vậy.

Viết văn, là vì hạnh phúc và vui vẻ.

Cho các nàng tình yêu nhiều nhất, hạnh phúc nhiều nhất, những hạnh phúc và tình yêu này có thể là rất hư ảo, nhưng vẫn là tuyệt đẹp mà.

Thân thể của Tuyết đã tan biến, y hóa thành nghìn vạn điểm sáng nhập vào trong người Ngọc Tự Hàn. Không thể cùng nàng ở bên nhau sao? Người nàng yêu chính là Ngọc Tự Hàn sao? Vậy thì để y biến thành mắt, lỗ tai, giọng nói thậm chí là hai chân của Ngọc Tự Hàn là được rồi.

Đừng hỏi rằng: làm như vậy có đạo đức hay không.

Đừng hỏi rằng: sau này bọn họ sẽ chung sống thế nào.

Theo ý ta, đây là hạnh phúc nhất, hoàn mỹ nhất, cứ như vậy thôi cũng là đủ rồi.

Thật ra Chiến Phong đáng phải chết.

Từ khi bắt đầu viết, ta liền hạ quyết tâm phải để cho y chết. Bi kịch của Chiến Phong là đầu mối của cả quyển tiểu thuyết Liệt Hỏa Như Ca, số phận của y đã quyết định toàn bộ tư tưởng lời văn. Chiến Phong rất ngu ngốc phải không? Có thể thế, nhưng nói y ngu ngốc cũng không hoàn toàn hợp lý. Chỉ có thể nói là số trời đi, cho nên đã tặng cho y một thanh Thiên Mệnh đao.

Định để y chết vì Như Ca.

Thế nhưng không thể được, Như Ca sẽ không trơ mắt đứng nhìn Chiến Phong chết đi, bởi vì nàng mắc nợ y.

Cũng từng định để cho y rớt xuống vực, để lại một hoài niệm. Ha ha, có chú ý tới cái vách núi trong sơn cốc mà tổ chức tiệc cưới không? Vốn là chuẩn bị cho Chiến Phong đấy.

Thế nhưng cũng không thể được, như vậy quá khôi hài tức cười. :P

Cho nên, cuối cùng Chiến Phong vẫn sống. Sau khi Chiến Phong thành ma, con đường sau này cứ để y tự đi thôi.

Ám Dạ La ...

Viết tới đoạn cuối, luôn do dự về việc cho Như Ca giả mạo Ám Dạ Minh có hợp lý hay không? Quá là không quang minh lỗi lạc rồi. Hẳn phải là Như Ca,Tuyết, Chiến Phong, Ngọc Tự Hàn cùng liên thủ với nhau đại chiến với Ám Dạ La ba trăm hiệp trên đỉnh núi tới mức ngươi chết ta sống mới là hợp lẽ. Có điều, ta nghĩ đến nứt đầu cũng không nghĩ ra được vì sao Ám Dạ La phải cho bọn họ có cơ hội quyết chiến, mà bọn Như Ca cũng không có thực lực như vậy.

Nhược điểm của địch nhân.

Thủ đoạn rất không quang minh lỗi lạc, ngươi sẽ sử dụng hay không?

Ta lựa chọn giúp Như Ca chính là ...

Sẽ dùng.

Cuối cùng, nói chút về Tuyết.

Tuyết chính là bi kịch triệt để, một điểm này, mới bắt đầu ta đã vô cùng kiên quyết. Nhưng mà, giống như hồi xưa, rất không may là ... ta lại thích Tuyết. (tg: chảy mồ hôi >.

Thế nhưng, ta vẫn giữ vững bi kịch của Tuyết như cũ.

Cho đến một đận tuyết mùa xuân. Khi đó ta đang đi trên đường, bỗng nhiên nghĩ, chẳng biết nhân vật dưới ngòi bút của ta có đang tồn tại ở một không gian kỳ dị hay không nhỉ? Nếu như viết ra, chẳng biết bọn họ có sinh sống thật sự ở cái không gian đó không nữa? Ha ha, cách nghĩ này đúng là buồn cười.

Sau đó ta liền nghĩ, nếu như thật có "Tuyết", y có hận ta không?

Ý nghĩ này ...

Lại đã thực sự xây dựng nên Tuyết

Đã là những ngày cuối tháng ba, không ngờ tuyết rơi như lông ngỗng. Bình sinh lần đầu tiên trông thấy tuyết nhiều như vậy tại mùa xuân ấm áp.

Ta kinh ngạc thẫn thờ trên đường, nhìn hoa tuyết mà ngẩn ra.

Hoa tuyết lạnh buốt lạnh buốt, đánh vào trên mặt ta, ta biết, đây chỉ là một sự trùng hợp, thế nhưng chính là khoảnh khắc đó, trong lòng ta đột nhiên hoàn toàn mềm nhũn.

Ta nghĩ, ta không phải một người thích hợp với việc viết văn.

Luôn luôn dao động, luôn luôn do dự, không có kết cấu chặt chẽ và hành văn sắc bén, mỗi bộ tiểu thuyết đều để lại rất nhiều tiếc nuối.

Thế nhưng, vui vẻ cũng có rất nhiều.

Nếu như vừa mang lại cho ta vui vẻ, đồng thời cũng vừa mang lại thích thú cho bạn, như vậy là ta hài lòng lắm rồi.

Hiểu Khê.

Ngày 7 tháng 9 năm 2004.

HẾT
Bình Luận (0)
Comment