Liệt Tâm

Chương 18

Nghe vậy, con ngươi của Lâu Sâm lập tức trầm xuống, trong mắt ngập tràn sát khí. Nhưng hắn cái gì cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn Mộ Diệp một lúc, đứng dậy đi tới bên cạnh bàn một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.

Kế tiếp tất cả dường như trong một giấc mộng.

Mộ Diệp bị dược lực tác dụng làm cho hoàn toàn mất đi lý trí, liên tục nằm cuộn tròn trên đất rên rỉ, hạ thân yếu ớt mẫn cảm liên tục cọ sát trên mặt đất hòng phát tiết, rên rỉ ra những âm thanh mà ngay cả bản thân cũng cảm hấy thẹn. Những động tác sỉ nhục đều làm ra hết, đôi mắt tích tụ một làn hơi nước, nước mắt chảy dài theo gương mặt, mồ hôi chảy ra làm ướt cả mái tóc đen rối loạn.

Lâu Sâm cũng thờ ơ.

Y dường như không đếm xỉa đến, kéo tay nâng cằm, diện vô biểu tình nhìn Mộ Diệp, nhìn hắn thống khổ giãy dụa, nghe hắn khốc khiếu cầu xin tha thứ, không có dự định đơn giản mà buông tha cho hắn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, dục vọng nơi hạ thân của Mộ Diệp dưới tình huống tự an ủi mới hạ xuống.

Mộ Diệp đã giải phóng tinh khí ba lần, bản thân càng sức cùng lực kiệt, hai mắt vô thần, thanh âm khàn khàn, cuối cùng không chịu được ngã ra hôn mê bất tỉnh.

Lâu Sâm thấy hắn hôn mê bất tỉnh, mới đứng dậy bước đi ra phía trước. Y sắc mặt không như bình thường âm trầm rất nhiều, động tác lại nhất quán rất mềm nhẹ, đầu tiên là cúi người xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán Mộ Diệp, sau đó cúi người ngồi xuống ôm lấy Mộ Diệp, nhẹ nhàng thả lại trên giường.

Mộ Diệp cũng không có dấu hiệu thanh tỉnh, chỉ là thân thể không tự chủ được cuộn mình lại vừa khóc vừa lẩm bẩm nói: “Bệ hạ, tha ta…”

“A, nếu biết sợ, cần gì phải chọc ta tức giận?” Lâu Sâm xuy cười một tiếng, nói: “Đệ chỉ cần quên cái người tên Diệp Ảnh kia, sẽ không phải chịu những vị đắng này.”

Mộ Diệp đương nhiên không thể nghe lời Lâu Sâm nói, cho dù đang trong tình trạng mê man, thân thể hắn cũng không ngừng run rẩy, hiển nhiên là vẫn đang bị dược tính dằn vặt.

Lâu Sâm thở dài một hơi, lấy tay vuốt lên nếp uốn giữa mi gian của Mộ Diệp, sau đó ôm cả người hắn vào trong lòng, ngón tay một đường trượt vào phía sau tham nhập tiết khố của Mộ Diệp, cầm lấy vật cứng đang như lửa nóng của hắn.

“Ân…” Mộ Diệp lần thứ hai kêu khẽ, thanh âm mềm yếu như sắp chết.

Lâu Sâm dùng môi ngăn chặn cái miệng của hắn, bàn tay bao vây nắm dục vọng của Mộ Diệp đã chậm rãi co rúm ngẩn đầu.

“A!”

Mộ Diệp phát ra một tiếng kêu đau đớn, không tự chủ được thẳng lưng đón hùa theo động tác kích thích của Lâu Sâm. Được Lâu Sâm âu yếm cộng thêm tác dụng của dược lực kích thích, rất nhanh Mộ Diệp đã đạt đến cao trào, thoải mái phóng thích dục vọng của mình.

Lúc này sau khi phát tiết qua đi, tàn dư dược tính cuối cùng cũng không còn mấy, thân thể Mộ Diệp dần dần khôi phục bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng ở trong lòng Lâu Sâm co quắp một chút.

Lâu Sâm nét mặt hơi lộ ra dáng tươi cười, vẫn là chậm rãi giúp hắn chỉnh lý quần áo và đồ dùng hàng ngày, cuối cùng đắp chăn lại cho Mộ Diệp, sau đó hôn nhẹ lên khóe mắt, nói: “Vì sao lại thương y, vì sao lại đem tâm của đệ cho y?”

Trong phòng im ắng, Mộ Diệp đương nhiên không có thể đáp lại.

Lâu Sâm cúi đầu, vẫn hôn Mộ Diệp thật sâu, thanh âm càng ngày càng nhẹ, hầu như thấp không thể nghe thấy: “Thực sự là ngu xuẩn.”

Mộ Diệp lúc này đây đã mê man vài ngày, tỉnh lại thì thấy Lâu Sâm an vị ngồi ở bên giường.

Hắn kinh ngạc tự hỏi sao mình vẫn còn sống, nhìn lại phát hiện Lâu Sâm biểu tình dường như không giống bình thường, mở miệng hỏi:

“Bệ hạ khi nào trở nên nhẹ dạ như vậy? Đến lúc này còn lưu lại tính mệnh cho ta”

“Giết đệ rất đáng tiếc, còn không bằng giống như vậy đem đệ cột vào trên giường.”

Lâu Sâm cười cười, ngón tay vỗ về một chút chơi đùa tóc của Mộ Diệp, nói: “Đệ sau này chỗ nào cũng không được đi, chỉ cần ở chỗ này chờ ta đến sủng hạnh là đủ rồi.”

Mộ Diệp vừa nghe xong, lập tức nắm tay lại.

Trong tay hắn nếu có kiếm nhất định sẽ đâm một nhát ở trước ngực Lâu Sâm.

Lâu Sâm cũng đoán được ra tâm tư của hắn, nhưng trái lại cười ha hả, nói: “Ta rất thích tính tình lúc này của đệ.”

Mộ Diệp không phân biệt được Lâu Sâm nói ra câu nào là thật câu nào là giả, cũng không có tâm tư tìm hiểu nữa, chỉ hỏi: “Bệ hạ còn không bằng ban thưởng cho ta chết đi.”

“Đúng vậy, chỉ cần giết đệ cái gì cũng không còn phiền phức, nhưng ta đối với đệ hết lần này tới lần khác lại không muốn ra tay.”

Lâu Sâm ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Đệ đến tột cùng thích tên kia ở điểm nào? Y có chỗ còn hơn ta sao?”

Mộ Diệp sửng sốt một chút mới hiểu được Lâu Sâm nói chính là Diệp Ảnh, cảm thấy thập phần kỳ quái.

Lâu Sâm vì sao lại lưu ý đến việc này, nhưng vẫn cao giọng đáp: “Diệp Ảnh xác thực mọi điểm đều không thể hơn người, nhưng quan trọng là y thật tâm đối đãi với ta, chỉ điểm này thôi đã hơn người trăm ngàn lần rồi.”

“Thì ra là thế.” Lâu Sâm gật đầu, như là từ lâu đã nghĩ đến đáp án này hoặc là đáp án này quá mức không thú vị.

Lâu Sâm một câu cũng không nói, cũng không đứng dậy chỉ yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Qua rất lâu sau đó, Mộ Diệp cho rằng Lâu Sâm sẽ không nói nữa, nhưng bỗng nhiên y lại hỏi một câu làm cho hắn phải kinh tâm: “Đệ hiện tại rất muốn thấy tên kia sao?”

Mộ Diệp lấy làm kinh hãi, chẳng hiểu những lời này có ý tứ gì.

Lâu Sâm nói tiếp: “Y ở đầu hành lang cùng dãy phòng này với đệ, khi nào đệ phục hồi khí lực có thể đi tìm y.”

Mộ Diệp cho tới bây giờ cũng không có chân chính hiểu rõ con người Lâu Sâm. Cũng đoán không ra Lâu Sâm lúc này đang có âm mưu đùa giỡn cái gì. Chỉ cảm thấy trong lòng rất là vui mừng, cũng không thể khống chế tay chân.

Hắn trên người toàn lưu lại vết tích hoan ái, thắt lưng bủn rủn như không còn cảm giác, nhưng vẫn liều mạng cử động thân thể, đem hai chân bước xuống giứờng.

“Phanh!”

Hai chân vừa chạm xuống đất, Mộ Diệp bởi vì không thể đứng thẳng nên bất ổn ngã ở dưới mặt đất, nhưng hắn không cảm giác đau đớn, rất nhanh liền đứng lên chỉ mặc một kiện áo đơn, lảo đảo đi ra bên ngoài.

Không nghĩ tới có thể đây là cái bẫy mới Lâu Sâm vừa lập ra, nhưng Mộ Diệp quản không được nhiều như vậy, hắn thầm nghĩ chỉ cần gặp Diệp Ảnh một lần, xác định y bình an vô sự là được rồi.

Liếc mắt nhìn một cái cũng là tốt rồi.

Lâu Sâm ngồi bên giường vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt.

Nhìn Mộ Diệp ngã sấp xuống rồi đứng lên, nhìn hai chân Mộ Diệp bước đi mà run run, nhìn trên mặt Mộ Diệp biểu tình hoảng loạn lại liều lĩnh.

Yêu một người sâu nặng, yêu một người đến thương tâm mới có biểu tình đó.

Đã từng có nhiều người như vậy mê luyến y, đã từng có nhiều người như vậy thích qua y, y thế nào mà không hiểu rõ?

Một bên giường chiếu còn phảng phất lưu lại độ ấm thân thể của Mộ Diệp.

Lâu Sâm lấy tay vuốt ve như muốn giữ lại hơi ấm đó, chậm rãi hạ mắt xuống, che dấu tâm tình của mình trong mắt, ôn nhu nói: “Chỉ mong sau khi đệ gặp qua tên kia, còn có thể thương y giống như trước.”
Bình Luận (0)
Comment