Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 22

Vương Nhất Bác ngủ hẳn đến chiều tối mới tỉnh lại. Lúc hắn tỉnh dậy chỉ thấy sắc trời đã tối. Dì Lộ vừa đi mua thức ăn vào thấy Vương Nhất Bác tỉnh liền không giấu được vui vẻ.


"Tiểu Bác tỉnh rồi, mau uống ngụm nước." Bà đến bên cái bàn cạnh giường bệnh rót cho hắn cốc nước ấm.


Vương Nhất Bác ngồi dậy, đỡ lấy ly nước uống một hơi cạn sạch. Hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Không có hình bóng hắn chờ mong. Chiến ca đâu rồi ?


"Vừa nãy Chiến Chiến về nhà rồi, rất nhanh sẽ vào với cháu." Dì Lộ nhận ra được hành động vô thức kia của Vương Nhất Bác khẽ nói.


Vương Nhất Bác gật gật đầu. Bà làm sao không nhìn ra được sự ỷ lại của thằng nhóc này với Tiêu Chiến ? Còn có cả đoạn tình cảm kia a.


Lúc Tiêu Chiến trở vào bệnh viện lần nữa, sắc mặt đã tươi tỉnh hơn. Y cũng mặc một bộ đồ thoải mái nhưng đáy mắt vẫn hiện tơ máu chứng tỏ y không nghỉ ngơi tốt.


Tiêu Chiến tiễn dì Lộ về nghỉ ngơi, còn chính mình sẽ trông nom tên nhóc kia.


"Ca." Vương Nhất Bác đặt tô cháo đã cạn lên bàn, nhìn Tiêu Chiến kêu một tiếng.


"Ừ ?"


"Em muốn về nhà, không thích nơi này."


"Tịnh dưỡng vài ngày đi."


"Nhưng anh xem em không bị thương gì cả."


Vương Nhất Bác tỏ vẻ không phục nhìn Tiêu Chiến. Rõ ràng hắn chỉ bị ngất thôi sao phải ở lại cái nơi này tịnh dưỡng ?


Tiêu Chiến cau mày với thái độ kia, rất rõ để thấy : Y không hài lòng và cũng không bằng lòng !


"Em còn cả một lịch trình dày đặc vào cuối năm a."


Khóe môi Tiêu Chiến giựt giựt, cũng biết tìm lí do nhỉ ?


"Không."


"..."


"Tôi đi mua trái cây." Tiêu Chiến nhìn đồng hồ đeo tay của mình, không trễ lắm muốn rời đi siêu thị.


Vương Nhất Bác giận dỗi kéo chăn phủ qua khỏi đầu không quan tâm đến y. Tiêu Chiến nhìn thấy cái hành động này, nhịn cười đi ra ngoài. Ấu trĩ !


Tiêu Chiến vừa rời đi thì Vương Nhất Bác tốc chăn ra. Ngạt chết hắn rồi ! Xoay xoay người kiếm chiếc điện thoại thì thấy nó ở chiếc bàn nhỏ đối diện giường bệnh.


Vương Nhất Bác tụt khỏi giường, chân trần đi đến lấy điện thoại. Một luồng khí lạnh truyền đến lòng bàn chân khiến hắn run nhè nhẹ.


Vương Nhất Bác ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, ấn số điện nói với Tuyên Lộ nói qua tình hình của mình một chút. Gác máy, Vương Nhất Bác nhìn lịch trong điện thoại lại phát hiện sắp Giáng Sinh rồi a.


Tiêu Chiến trở về tay xách một túi táo nhỏ. Phát hiện bạn nhỏ Vương Nhất Bác này đã từ giường nhảy sang ghế ngồi. Chân lại không mang dép.


"Sao lại không mang dép ?"


"A ? Dép ?"


Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến. Y thở dài đặt túi táo lên bàn rồi lấy đôi dép bông đưa sang cho Vương Nhất Bác xỏ vào.


"Mang."


"Oa, bệnh viện mà cũng có mấy thứ này a." Vương Nhất Bác nhìn đôi dép bông kia liền cảm khái dịch vụ của bệnh viện này, đưa chân xỏ vào. Ấm hơn rồi này.


Tiêu Chiến đi rửa táo, Vương Nhất Bác vẫn ngồi ì đó chơi game.


Hai người không ai nói năng gì, chỉ lẳng lặng làm việc của chính mình. Vì Tiêu Chiến ở đây bồi Vương Nhất Bác nên công việc bị đình công bữa giờ liền chất thành núi nhỏ chờ y giải quyết.


"Ca thật sự không cho em về nhà sao ?"


"..." Vẫn chưa bỏ cuộc ?


"Chiến ca."


"Ngoan, ở đây hết ngày mai."


"Anh ở cùng em sao ?"


"Ừ."


"Được, vậy ở đây một tuần luôn đi ?"


"..." Trình độ lật mặt nhanh như vậy ?


Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác với con mắt : Tôi không quen một con người thiếu liêm sỉ như cậu.


Vương Nhất Bác nhích đến gần rồi ôm chầm lấy Tiêu Chiến. Hành động này làm y suýt đánh rơi laptop trên đùi. Tên nhóc này, muốn gì đây ?


"Chiến ca, em yêu anh." Vương Nhất Bác cọ cọ vào vai Tiêu Chiến, khe khẽ nói ra.


Cả người Tiêu Chiến căng cứng. Vương Nhất Bác vừa nói gì ? Cái gì mà "Chiến ca, em yêu anh" ?


"Chiến ca, đệ đệ yêu anh."


"..."


"Yêu anh, yêu anh."


"..."


Đầu óc Tiêu Chiến bắt đầu trống rỗng. Đại não không ngừng kiếm từ ngữ phù hợp để lên tiếng. Vương Nhất Bác thấy y không đáp, có chút sốt ruột. Có phải hắn sẽ bị từ chối không ?


"Ca, em yêu anh không phải tình cảm em trai dành cho anh mà là của một người đàn ông dành cho người anh ta yêu..."


"..."


"...anh...anh không cần trả lời em liền...không không anh xem như em chưa nói gì..."


Vương Nhất Bác sốt sắng giải thích mà hắn càng nói càng loạn nên ngặm chặt miệng lại luôn. Tiêu Chiến nhìn người con trai bên cạnh, môi mím thành một đường, vành tai có chút phiếm hồng. Khóe môi y cong lên, nốt ruồi theo đó cong theo. Đẹp động lòng người !


Phải nói gì đây ?


Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, đưa tay kéo hắn lại gần y. Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn y. Tiêu Chiến không để tâm, trực tiếp dán môi mình lên môi đối phương.


Đầu Vương Nhất Bác nổ ầm một tiếng. Môi hở ra muốn nói gì đó lại bị Tiêu Chiến thừa cơ luồn chiếc lưỡi vào trong càn quét khoang miệng hắn. Y liếm láp vành môi của đối phương. Chiếc lưỡi của y rất nhanh tìm thấy lưỡi của đối phương mà trêu chọc, quấn lấy nhau. Nụ hôn không gấp gáp chỉ đơn thuần là nhẹ nhàng, dây dưa.


Đây là câu trả lời của Tiêu Chiến phải không ?


Vương Nhất Bác đưa tay ra sau gáy Tiêu Chiến giữ lấy. Hắn biến bị động thành chủ động. Vương Nhất Bác học hỏi rất nhanh, liền làm lại như cách Tiêu Chiến vừa làm với chính mình. Đến lúc cả hai cùng hết hơi mới lưu luyến tách ra. Vương Nhất Bác lại cắn cắn lên vành môi kia rồi mới buông. Một sợi chỉ bạc được hình thành.


Đầu Tiêu Chiến gục lên vai Vương Nhất Bác, điều chỉnh hơi thở. Vương Nhất Bác nhìn đỉnh đầu của người trong lòng, cười một tiếng : "Chiến ca, em rất vui."


======================================


Mấy cô xem A Lệnh bản special chưa =v= ? Tôi xem mà high quá đây này - phát cẩu lương sớm hơn dự tính = )

Bình Luận (0)
Comment