Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 7

"Anh vừa nói gì ?" Vương Nhất Bác chớp mắt, hỏi lại.


"Tôi ! Nuôi ! Cậu !" Tiêu Chiến nhếch môi, nhấn mạnh từng chữ.


Vương Nhất Bác triệt để ngơ ngác. Hắn là không nghe lầm a. Tiêu Chiến bảo sẽ nuôi hắn !


"Đờ người ra đó làm gì, mau lại đây ăn."


Tiêu Chiến đưa tay vẫy với Vương Nhất Bác, từ tốn nói. Y từ đầu đến cuối đều lặng lẽ thu hút những biểu cảm kia vào mắt. Vẫn chỉ là trẻ con !


Vương Nhất Bác chậm chạp đến bàn ngồi ăn. Trên bàn chỉ có mấy món đơn giản nhưng Vương Nhất Bác ăn vô cùng ngon miệng. Nhưng cho đến khi động đũa vào dĩa thịt kia.


Vương Nhất Bác khó khăn nhai rồi nuốt xuống. Vì sao lại cay như thế a ? Lại nhìn đến Tiêu Chiến, y ăn vô cùng bình thường còn có hình như rất thích ăn cay ?


Vương Nhất Bác ăn một lúc thì trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, môi cũng đỏ cả lên.


"Không ăn cay được thì đừng ăn nữa." Tiêu Chiến rời bàn, đi lấy sữa đưa đến cho Vương Nhất Bác, khẽ nói.


"Nhưng..." rất ngon a~


"Ăn cái khác đi, lần sau sẽ làm không cay cho cậu." Tiêu Chiến kéo dĩa đồ xào sang chỗ mình, đẩy dĩa thịt sườn chua ngọt đến trước mặt Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nghe lời. Đang trong tuổi lớn nên Vương Nhất Bác ăn không ít. Ngược lại Tiêu Chiến ăn rất ít, y chỉ ăn chưa đầy một chén cơm đã ngưng.


"Anh ăn ít vậy ?"


"Quen rồi."


"Nhìn anh cũng ốm nữa, hay ăn thêm một ít nữa đi ?"


"Tôi và cậu, ai ốm hơn ?"


"..." Được, là tôi ốm hơn anh.


Tiêu Chiến không về phòng mà đến thư phòng. Vương Nhất Bác lặng lẽ càn quét hết đồ ăn trên bàn rồi đem dọn dẹp sạch sẽ.


Vương Nhất Bác dọn xong liền chẳng biết mình nên làm gì. Hắn đắn đo một lúc liền lên lầu, hướng đến thư phòng mà đi tới.


"Cốc...cốc...cốc"


"Vào đi."


Tiêu Chiến ngước mặt lên nhìn Vương Nhất Bác, khẽ hỏi : "Ăn xong rồi ?"


"Ừm xong rồi, cũng dọn dẹp nốt."


"Cậu thích sách nào cứ lấy đọc đi, đợi tôi check mail rồi đi mua ít đồ dùng." Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngắm nghía kệ sách của y lại nói.


Chỉ đợi có vậy, Vương Nhất Bác tiến đến kệ sách lấy ra một cuốn. Hắn nhìn cuốn sách, còn rất mới a~ Hẳn là Tiêu Chiến giữ rất kĩ đi ?


Vương Nhất Bác lật vài trang đọc liền chẳng hiểu gì. Đầu bắt đầu quay cuồng. Với trình độ chưa tốt nghiệp sơ trung như hắn lại đọc sách kinh tế có phải là hơi cao siêu không ? Hẳn là có đi ?


Vương Nhất Bác nhàm chán, đặt sách về vị trí cũ.


"Không đọc nữa ?"


"Không hiểu gì."


Tiêu Chiến bật cười. Làm sao y có thể quên mất Vương Nhất Bác vẫn còn chưa đủ hiểu biết để tiếp thu mớ kiến thức tài chính kia ?


Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác nhìn thấy nụ cười của Tiêu Chiến. Hắn phải nói thế nào đây, thật sự là nụ cười của y rất đẹp, rất có sức hút. Nhưng hắn chẳng hiểu sao Tiêu Chiến lại ít cười như vậy.


"Anh...cười lên rất đẹp."


Vương Nhất Bác nói xong hận không thể đem mặt giấu đi. Tự nhiên lại đi khen Tiêu Chiến như thế. Cả y cũng sững người, không ngờ thằng nhóc này nghĩ gì liền sẽ nói đó ?


"Xuống nhà đợi tôi." Tiêu Chiến không đáp câu kia mà lảng sang chuyện khác.


Vương Nhất Bác gật gật đầu, rời khỏi phòng. Tiêu Chiến cũng theo sau nhưng y về phòng đổi lại một chiếc áo thun cùng quần jeans thay vì mặc bộ vest kia.


.


.


Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hiện tại đang có mặt ở trung tâm thương mại. Vương Nhất Bác là lần đầu đến đây, có chút lạ lẫm cùng thích thú. Hắn cứ như đứa trẻ hết nhìn bên này rồi bên nọ. Tiêu Chiến thật sự sợ chỉ cần lơ là một chút thì Vương - trẻ con - Nhất Bác liền lạc.


"Chúng ta đến đây làm gì ?"


"Mua đồ cho cậu."


Vương Nhất Bác "a" một tiếng, thu liễm sự thích thú của mình lại, lẽo đẽo theo sau Tiêu Chiến. Hai người bước vào một cửa hàng đồ nam.


"Kính chào quý khách ạ, tôi có thể giúp gì cho ngài ?" Tiếp viên nữ nhanh chóng đến chào đón Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.


Tiêu Chiến chẳng quan tâm gì đến cô nhân viên mà nhìn Vương Nhất Bác, cất giọng : "Thích gì cứ chọn."


Vương Nhất Bác nhìn quanh cửa hàng có chút ngập ngừng. Ừm thật sự cái nào cũng đẹp, hắn không biết chọn a~


"Tôi...không biết chọn."


"..."


Tiêu Chiến có chút bất lực. Y đưa tay lựa chọn vài cái rồi đưa cho Vương Nhất Bác, ý bảo hắn thử. Vương Nhất Bác nhanh chóng được nhân viên đưa đón phòng thay đồ.


Tiêu Chiến ở ngoài đợi, tiện tay lại chọn thêm. Lúc Vương Nhất Bác trở ra thu hút không ít ánh nhìn của nhân viên nữ.


Hảo hảo soái !


Tiêu Chiến không thể không công nhận nếu Vương Nhất Bác sửa soạn một chút liền trở nên khác biệt. Tỷ như bây giờ, hắn chỉ mặt mỗi chiếc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen cũng ra dáng chững chạc nhờ chiều cao tầm m7 kia. Ai nhìn vào mà bảo 15 tuổi ?


"Không tồi. Thử thêm mấy cái này." Tiêu Chiến gật đầu, đưa thêm cho Vương Nhất Bác.


Vương Nhất Bác quay lại phòng thay đồ, thử hết những thứ Tiêu Chiến đưa.


Áo sơ mi, quần tây, áo thun, quần jeans các loại và cả đồ con bên trong, Tiêu Chiến mua cho hắn không thiếu cái nào. Tiêu Chiến dẫn Vương Nhất Bác đi thử giày. Lần này Vương Nhất Bác tự mình chọn. Hắn trước giờ là thích Nike, bây giờ có thể mua một đôi mình thích rồi.


Toàn bộ quá trình mua sắm đều quẹt thẻ Tiêu Chiến.


Vương Nhất Bác tay xách túi lớn túi nhỏ của các cửa hàng khác nhau, chân bước một bước lớn để đuổi kịp Tiêu Chiến khẽ kêu : "Chiến ca ?"


Tiêu Chiến dừng bước, quay đầu nhìn hắn.


Vương Nhất Bác bị nhìn liền có chút khó xử, hắn lại làm sai gì sao ?


"Cậu vừa gọi tôi là gì ?"


"Chiến...Chiến...ca..."


Tiêu Chiến vẫn nhìn hắn, không đáp.


"Nếu anh không thích, em liền không kêu nữa." Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến cứ im lặng, vội vàng nói.


"Không sao, có chút không quen thôi." Tiêu Chiến xua tay đáp, sải bước rời khỏi trung tâm thương mại.


Vương Nhất Bác mất lúc lâu mới hiểu ra "không quen" kia của Tiêu Chiến là ý gì. Có vẻ trước gì hắn toàn xưng hô với y là "tôi - anh" ?


Được sự cho phép của Tiêu Chiến, cứ vài phút Vương Nhất Bác lại thốt lên "Chiến ca". Hắn có chút thích cách gọi này a !

Bình Luận (0)
Comment