Liệu Nguyên

Chương 44

Cái chạm môi này rất hàm súc, có lẽ cũng bởi vì hàm súc, chỉ là cái chạm môi nhẹ nhàng, cho nên không ai cảm thấy khó xử. Thậm chí còn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nên làm gì thì làm, bất kể ánh mắt hay lời nói đều không giống như vừa làm chuyện thân mật.

Tuần tự tiến bước là một quá trình rất thoải mái, vốn nên như vậy.

Lần trước Đào Hiểu Đông đã liều lĩnh, đốt cháy giai đoạn, vào thời điểm đó với họ mà nói mọi thứ xảy ra quá nhanh. Bởi vì nhanh cho nên mới không được tự nhiên, cho nên mới lúng túng khó xử.

Bây giờ ngày ngày ở bên nhau, ngược lại có thể cảm nhận một cách rõ ràng Thang Sách Ngôn dùng một tiến độ tuy không thể nói là nhanh nhưng lại rất thoải mái dễ chịu, tiếp tục trải đường bắc cầu giữa hai người. Hắn nắm giữ tiến độ, Đào Hiểu Đông bước nhanh hắn sẽ kéo lại, anh bước chậm hắn sẽ dẫn theo.

Hành động như vậy mới có thể giúp quan hệ giữa họ được ổn định, ổn định rồi mới có thể kéo dài.

Trong một mối tình, nếu cả hai người đều mất khống chế, khoảng thời gian đầu đương nhiên “củi khô bốc lửa”, nhưng giai đoạn bỏ qua phía trước sớm muộn gì cũng phải bù đắp. Khi nhiệt tình qua đi, lấy lại được lý trí, cũng nên mài giũa lại những nền tảng cơ bản.

Đào Hiểu Đông cũng là người theo trường phái lý trí, nhưng sự lý trí của anh là được mài giũa thông qua các cuộc làm ăn và xã giao trải dài suốt bao năm qua, nếu không đủ lý trí sẽ phải chịu thiệt thòi. Càng tiếp xúc lại càng phát hiện sự tỉnh táo và lý trí của Thang Sách Ngôn vốn có từ sâu thẳm trong con người hắn, trời sinh hắn đã như vậy, trầm ổn, biết nhìn xa trông rộng. Khiến người ở bên cạnh hắn cảm thấy an tâm.

Đào Hiểu Đông an tâm đến nỗi khoảng thời gian này quên luôn cả em trai mình.

Giáng sinh Đào Hoài Nam gọi điện thoại cho anh, bảo rằng: “Anh à! Chúc anh và bác sĩ Thang giáng sinh vui vẻ!”

Đào Hiểu Đông đang ngồi trên sofa ăn trái cây, nghe cậu nói vậy thì nghi ngờ hỏi: “Giáng sinh rồi á?”

“Rồi á!!” Đào Hoài Nam cố ý lặp lại âm cuối, nói xong cũng bật cười, “Anh à, có phải anh quên mất hai đứa em rồi không?”

Đào Hiểu Đông “ừ” một tiếng: “Tí nữa thì quên sạch.”

“Được rồi!” Đào Hoài Nam có vẻ đang rất vui, nghe giọng cứ cao vút: “Anh vui là được rồi!”

“Anh thấy em có vẻ vui lắm nhỉ.” Đào Hiểu Đông nói cậu.

“Em thì bình thường, chủ yếu là nghĩ anh sắp có người yêu nên em kích động thôi!” Đào Hoài Nam nói xong lại hỏi anh, “Sắp có hay có rồi?”

Đào Hiểu Đông ăn hoa quả hờ hững cầm điện thoại, bây giờ anh chỉ có thể sử dụng một tay, cho nên khoảng thời gian này thường xuyên mở loa thoại. Thang Sách Ngôn đang an vị bên cạnh anh ăn hoa quả, Đào Hoài Nam hỏi câu này, Đào Hiểu Đông muốn tắt loa thoại cũng không kịp. Dù sao cũng không cần phải tắt, hai người đưa mắt nhìn nhau, Đào Hiểu Đông bảo: “Cũng không kém là bao.”

“Cái gì không kém là bao cơ?” Đào Hoài Nam lầm bầm hỏi.

Đào Hiểu Đông trả lời: “Cái gì cũng không kém là bao.”

Đào Hoài Nam đẩy anh đến chỗ bác sĩ Thang, cậu yên tâm lắm. Trước kia khi còn chưa hiểu chuyện, cậu hy vọng anh cậu đừng bao giờ kết hôn, cũng đừng yêu ai cả, cậu hy vọng anh trai là của cậu mà thôi. Sau này hiểu chuyện rồi, cậu lại bắt đầu mong mỏi anh được sống cho bản thân, có người yêu, sống thật tốt.

Mấy năm qua Đào Hoài Nam vẫn luôn hy vọng anh có thể tìm được một người tốt để bầu bạn cùng, nhưng dường như anh không có ý định ấy. Bây giờ cuối cùng cũng có rồi, Đào Hoài Nam hy vọng họ có thể đến với nhau hơn bất cứ ai.

Đào Hiểu Đông nói chuyện với cậu một lúc, nghe thấy Trì Sính ở đầu dây bên kia bảo Đào Hoài Nam bật điều hòa. Đào Hoài Nam không thích điều hòa, cảm thấy khô, cho nên cứ lén lút tắt đi. Sức khỏe cậu không tốt, gặp lạnh dễ bị cảm. Trì Sính tìm điều khiển mãi mà không thấy, bảo cậu đừng giấu nữa.

Đào Hiểu Đông bảo: “Hai đứa mau sửa soạn đi ngủ đi, bảo Khổ ca đừng học muộn quá.”

Đào Hoài Nam nói được rồi, lại chúc anh cậu ngủ ngon, sau đó thì cúp máy.

“Tiểu Nam hiểu chuyện quá.” Thang Sách Ngôn nói với anh, “Em dạy bảo thằng bé rất tốt.”

“Thằng bé hay nghĩ nhiều.” Nhắc đến Đào Hoài Nam, Đào Hiểu Đông nói chuyện rất dịu dàng, “Thằng bé quá nhạy cảm, có đôi lúc em cảm thấy thằng bé như một con thú nhỏ, gần gũi với người quen, nhưng rất cảnh giác với những người khác.”

Thang Sách Ngôn gập ngón trỏ, chỉ lên vị trí đôi mắt: “Bởi vì nó.”

“Ừm.” Đào Hiểu Đông gật đầu, “Nên trong lòng thấy sợ hãi.”

Thang Sách Ngôn hiểu rõ tình huống của Đào Hoài Nam, đôi mắt đẹp như vậy nhưng lại có khiếm khuyết. Thang Sách Ngôn nói với Đào Hiểu Đông: “Sớm muộn gì cũng sẽ có phương án lâm sàng, nghiên cứu khoa học không ngừng phát triển, chỉ là cần thời gian.”

Hiện tại cũng đã có các phương án, chỉ là hiệu quả không rõ rệt, vả lại chỉ có thể làm giảm tốc độ phát triển. Đào Hiểu Đông hiểu rõ điều này. Anh quay đầu nhìn Thang Sách Ngôn, gật đầu nói: “Vậy em đợi bác sĩ Thang chữa khỏi cho em trai em.”

Câu này cũng có ý đùa giỡn, Thang Sách Ngôn đáp rằng: “Cũng là em trai tôi.”

Đào Hiểu Đông chớp chớp mắt nhìn, lúc cười đôi mắt hiện lên đường cong rất dịu dàng.

Giáng sinh năm nào cửa tiệm cũng ra ngoài quẩy một trận, cửa tiệm đông người như vậy, đại đa số là người trẻ tuổi, đi chơi quên lối về. Tay Đào Hiểu Đông thành ra như vậy rồi, anh không uống rượu được, thành thử chỉ nhấp môi mấy cái coi như hòa cùng bầu không khí.

Thang Sách Ngôn cũng tham gia, nhưng mọi người không dám đùa giỡn với hắn, dù gặp gỡ bao nhiêu lần cũng cảm thấy trên người hắn như mang theo tiên khí, cười cợt đùa giỡn giống như không tôn trọng. Cho nên dùng bữa xong hai người họ trở về, nhường không gian lại cho các cô các cậu thiếu niên được dịp “bung xõa”. Đại Hoàng không thể đi được, anh phải ở lại tiếp mấy cô cậu này.

Phố phường rộn ràng nô nức mừng Giáng Sinh.

Đào Hiểu Đông kể: “Hồi đại học, em ở trường mỹ thuật, nhóm Điền Nghị học y. Lúc Giáng SInh, cậu ta, em, còn có lão Hạ tới quán bar. Đó là lần đầu tiên em uống rượu, mùa đông năm nhất.”

Lúc đi ngang qua một quán bar, Đào Hiểu Đông nhìn rồi nhớ lại chuyện hơn mười năm trước.

“Khi ấy em hẵng còn nghèo, hai cậu ta cũng chỉ là sinh viên bình thường. Dù sao bọn em cũng ngu ngơ tới chơi đùa. Có hai cô gái đi tới, xinh lắm, ngồi xuống bắt đầu uống rượu. Bọn em còn tưởng hai cô ấy muốn ghép bàn, để ý tới bọn em. Hai tên ngốc lão Hạ và Điền Nghị còn rất hăng hái, uống rượu cùng. Em không dám uống, hai người họ say em phải đưa về.”

Đào Hiểu Đông nhớ lại chuyện khi đó vẫn cảm thấy buồn cười, quá ngu ngốc. Anh kể tiếp: “Đến khi hai người họ ngà ngà say rồi, người ta đứng dậy bỏ đi, sang bàn bên cạnh. Lúc đó bọn em mới biết hai cô ấy uống rượu tính vào hóa đơn của bọn em, người ta là tiếp viên của quán, uống rượu với khách hàng lấy phần trăm.”

Thang Sách Ngôn vốn chưa từng tới các quán bar, không hiểu rõ mấy thứ này. Hắn nghe Đào Hiểu Đông kể, cũng cười theo.

“Lúc thanh toán hóa đơn hơn hai ngàn lận, khi đó hai ngàn rất lớn, em nghèo như vậy nhất định không trả nổi, lại nói em không uống nên việc gì phải trải, em ki bo mà.”

Thang Sách Ngôn hỏi: “Cuối cùng ai trả?”

“Lấy đâu ra tiền mà trả, hai thằng ngốc kia cũng không phục, hai người họ chỉ uống một nửa, người khác uống bằng hai ông tướng ấy cộng lại. Dù sao em cũng mặc kệ, em nghe thấy hơn hai ngàn thì bỏ đi luôn.”

Anh tựa lưng vào ghế bật cười khanh khách: “Sau đó hai ông tướng ấy lên toilet tầng hai rồi bỏ chạy, vì chuyện này mà nơm nớp lo sợ suốt một thời gian dài, có tật giật mình mà, sợ bị người ta mò tới tận trường học.”

Thang Sách Ngôn cũng khẽ cười, sau đó hỏi anh: “Em không sợ à?”

“Em không, em học trường mỹ thuật, không sợ mất mặt như bọn họ. Chỗ các anh toàn là sinh viên giỏi giang, nếu làm ầm tới trường thật thì hai người họ đừng hòng học nữa.”

Đào Hiểu Đông còn muốn kể tiếp, nhưng bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Điện thoại của Thang Sách Ngôn đặt ở giữa, hắn đang lái xe, hỏi Đào Hiểu Đông: “Ai vậy?”

Không biết vì sao, còn chưa nhìn anh đã dự cảm được người gọi là ai, Đào Hiểu Đông nhìn vào màn hình, đọc lên: “Đường Ninh.”

Hai giây sau Thang Sách Ngôn nói: “Để xuống đi.”

Điện thoại không ngừng rung và đổ chuông trong tay Đào Hiểu Đông, Đào Hiểu Đông nhìn cái tên Đường Ninh, bảo rằng: “Vậy không được hay cho lắm.”

Thang Sách Ngôn đưa mắt nhìn anh, Đào Hiểu Đông bảo: “Nhỡ có chuyện gì thì sao.”

Thang Sách Ngôn không nghe máy, chắc chắn Đào Hiểu Đông sẽ không tự nghe, dù sao đây cũng là điện thoại của Thang Sách Ngôn.

Lúc điện thoại dừng đổ chuông, khoang xe yên tĩnh lại, cũng có chút ngột ngạt.

Nhưng sự yên tĩnh không kéo dài quá lâu, chẳng mấy chốc điện thoại lại đổ chuông lần nữa.

Thang Sách Ngôn không nghe máy, Đào Hiểu Đông vẫn còn cầm điện thoại, nó rung đến mức bàn tay anh cũng run lên.

Thực ra đến tận bây giờ, Đào Hiểu Đông vẫn không biết rốt cuộc Đường Ninh muốn gì.

Anh ấy tới tìm anh, cũng tìm tới Thang Sách Ngôn, nhưng anh ấy không nói gì, hiển nhiên không muốn Thang Sách Ngôn đến với người khác, nhưng từ đầu tới cuối anh ấy vẫn luôn kiềm chế, trừ ngày sinh nhật Thang Sách Ngôn ra, anh ấy không còn để mất khống chế nữa, cũng không hành động gì quá đáng.

Anh ấy rất mâu thuẫn.

Lời giải thích duy nhất mà Đào Hiểu Đông có thể nghĩ ra được là anh ấy muốn cứu vãn, nhưng lại không thể bỏ tự tôn cao ngạo xuống.

Tiếng chuông vang lên lần thứ ba, Đào Hiểu Đông nói: “Anh Ngôn à, nhỡ có chuyện gì thật thì sao?”

Đào Hiểu Đông nghĩ tới rất nhiều trường hợp, anh có người em trai luôn cần sự chăm sóc, luôn phải cân nhắc tới mọi tình huống có thể xảy ra, tư duy này đã định hình trong đầu anh bao nhiêu năm qua. Đường Ninh ở một mình, nhỡ anh ấy xảy ra chuyện gì, người đầu tiên nghĩ tới để gọi điện thoại xin được giúp đỡ nhất định là Thang Sách Ngôn. Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện không thể lường trước, Đào Hiểu Đông không dám bỏ qua cuộc gọi của anh ấy.

Thang Sách Ngôn nói: “Không nghe máy không phải vì sợ em nghe được điều gì, không cố ý tránh em. Không được thích hợp cho lắm.”

“Em biết mà.” Đào Hiểu Đông nói, “Em không để ý chuyện này đâu, anh nghe máy nhé? Em hơi lo.”

Thang Sách Ngôn nhìn anh, Đào Hiểu Đông quẹt tay, điện thoại nối máy. Anh mở chế độ rảnh tay, đưa về phía Thang Sách Ngôn.

Đường Ninh gọi một tiếng, “Anh Ngôn.”

Thang Sách Ngôn hỏi: “Sao vậy?”

Giọng hắn rất bình tĩnh, Đường Ninh hỏi: “Anh ở đâu?”

Thang Sách Ngôn nói: “Ở bên ngoài.”

Đường Ninh hỏi: “Một mình anh à?”

Thang Sách Ngôn nói không phải, hỏi anh có chuyện gì.

Đường Ninh đột nhiên trả lời một nẻo, thực ra là một câu nói rất thẳng thắn, bốn từ vô cùng đơn giản: “Em hối hận rồi.”

Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn ra ngoài ô cửa, đèn Giáng Sinh rọi sáng đêm đen.

Hiếm khi nào Đường Ninh nói chuyện thẳng thắn rõ ràng như vậy. Thang Sách Ngôn không hỏi anh “Hối hận cái gì”, chỉ bảo: “Đừng hối hận, nhìn về phía trước đi.”

Dứt lời hắn lấy điện thoại từ trong tay Đào Hiểu Đông rồi ấn cúp máy.

“Cho nên không muốn nghe máy trước mặt em.” Thang Sách Ngôn khẽ nói, “Bất kể cậu ấy nói gì, để em nghe cũng không được thích hợp.”

Đào Hiểu Đông mỉm cười bảo, “Không sao đâu.”

Thang Sách Ngôn lái xe vào gara, Đào Hiểu Đông khẽ nói: “Tại sao bây giờ mới hối hận.”

Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Em còn hy vọng cậu ấy hối hận sớm hơn à?”

“Không hy vọng.” Đào Hiểu Đông nói rồi bật cười, “Em không giả vờ nữa đâu, giờ em sợ anh ấy hối hận chết đi được. Không ăn được thì cùng lắm bỏ ra, nhưng ăn được rồi lại sợ bị người ta lấy đi.”

“Em ăn được cái gì rồi?” Thang Sách Ngôn cũng mỉm cười.

Đào Hiểu Đông lẩm bẩm trong lòng, em biết anh đối xử với người ta tốt như thế nào rồi, được trải nghiệm rồi.

Cho nên anh thực sự không hiểu Đường Ninh: “Vậy mà đến bây giờ bác sĩ Đường mới hối hận.”

Thang Sách Ngôn dừng xe, cởi dây an toàn. Hắn tắt máy, nói với Đào Hiểu Đông: “Không ai xách đi được, tự giữ lấy đi.”

Hắn nói rồi xuống xe, Đào Hiểu Đông hoàn hồn lại cũng xuống cùng, anh đuổi theo Thang Sách Ngôn, nắm lấy tay hắn. Thang Sách Ngôn cất tiếng tự giễu: “Người khác thì thờ ơ không cần, có mỗi em còn sợ bị trộm, bị đoạt mất.”

Đào Hiểu Đông siết chặt lấy bàn tay hắn: “Ai lại thờ ơ như vậy, sao mà ngông cuồng thế. Dù sao thì em cũng muốn.”

Thang Sách Ngôn nói: “Biết rồi, rất mong muốn, em nói rồi.”Lời tác giả:

Gửi lời chúc tới thầy Chu lạnh lùng ở nơi phương xa, chúc thầy sinh nhật vui vẻ.

(M: Sinh nhật Chu lễ vật vào Giáng Sinh)
Bình Luận (0)
Comment