Cũng không dễ gì để nghe được một câu “Khó chịu” từ miệng Đào Hiểu Đông, người này mạnh miệng, có phần “tốt khoe xấu che”.
Anh nói hai tiếng “Khó chịu” khiến người nghe cũng thấy khổ sở não nề.
Câu nói ấy cũng là trong khi cảm xúc bị đè nén quá nhiều, kìm lòng không đậu nên mới thốt ra. Đổi thời gian, thay vào một hoàn cảnh khác, có lẽ anh cũng không nói như vậy.
Sau đó Đào Hiểu Đông bắt đầu bận bịu với công việc, cả ngày bận bận rộn rộn, khuya mới về nhà đã đành, đến ban ngày cũng không có thời gian rảnh rỗi. Làm việc từ sáng tới tối không ngừng nghỉ, hình lớn cố gắng làm xong trong một ngày, hình nhỏ một ngày có thể làm được mấy cái. Nếu không sắp xếp làm việc thì cả ngày không có mặt ở cửa tiệm, không biết đi đâu làm gì, không bắt được bóng anh.
Thậm chí anh còn bàn bạc với Đại Hoàng, hai chi nhánh nhỏ kia, chỗ cũ của họ, anh không muốn giữ lại nữa.
Đại Hoàng nghe mà ngây người, nghe xong qua hồi lâu không nói gì.
Bọn họ có tổng cộng ba cửa tiệm, ba cửa tiệm này là con đường phát triển của Đào Hiểu Đông kể từ khi tay trắng lập nghiệp đến giờ. Tòa nhà mới nhất hơn ngàn mét vuông cái gì cũng đủ, nhưng họ vẫn giữ hai cửa tiệm còn lại, không nghĩ tới việc gộp lại. Đại Hoàng biết Đào Hiểu Đông không bỏ được, con người anh niệm tình cũ. Thực ra hai cửa tiệm kia cũng tốn không ít chi phí, nhưng chẳng đáng là bao, con người ta nếu có thể lưu lại một vài dấu vết về quá khứ đã qua cho bản thân, tùy hứng một chút cũng không thành vấn đề.
“Không phải chứ, rốt cuộc cậu gặp chuyện gì vậy?” Đại Hoàng vò đầu, bàn tay vò mạnh trên đầu mình hai cái rồi buông ra, bảo rằng: “Nói với anh đi.”
Hai người ở phòng nghỉ trên tầng của Đào Hiểu Đông, Đào Hiểu Đông đứng dậy đi lấy gạt tàn thuốc, ngồi xuống châm một điếu.
“Em mệt rồi.” Hiếm khi Đào Hiểu Đông lên đây nghỉ ngơi, chẳng mấy khi anh ngủ lại cửa tiệm. Đào Hiểu Đông cắn điếu thuốc, đưa mắt nhìn căn phòng này, “Cả đời em làm mấy chuyện này, sắp khô kiệt rồi.”
Đại Hoàng nói: “Mệt thì nghỉ ngơi, cậu cứ như mọi khi, đi ra ngoài dạo chơi.”
Đào Hiểu Đông lắc đầu, dạo này anh gầy đi, ngậm điếu thuốc ngồi ở đó, trông có vẻ tiều tụy.
“Không làm cái này nữa thì cậu làm gì?” Đại Hoàng hỏi anh, “Nhớ lại xem bao nhiêu năm qua cậu bôn ba nhiều nơi như vậy để làm gì, cậu suýt chút nữa chết ở châu Phi, lăn lộn ở Nhật, ở Mỹ, ở châu u bao nhiêu năm, vất vả nhọc nhằn cho tới hôm nay, chỉ vì một câu cậu mệt rồi?”
Tàn thuốc sắp rơi, Đào Hiểu Đông gảy xuống mặt bàn, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc.
Đào Hiểu Đông nào phải người có thể nhì nhèo nói anh đã làm đủ rồi, anh đã mệt mỏi rồi. Con người anh từ nhỏ đã kiên trì, chịu kham chịu khó lại đầy nhiệt huyết, càng mệt mỏi anh lại càng liều mạng, càng khó khăn anh lại càng ra sức.
Đại Hoàng làm bạn với anh bao năm qua, có gì đâu mà không hiểu: “Đừng giấu anh nữa, có chuyện gì thì nói với anh.”
Đào Hiểu Đông nói, “Không có gì.”
“Là chuyện của Tiểu Nam à?” Đại Hoàng hỏi: “Tiểu Nam muốn đi học xa? Cậu muốn chuyển chỗ?”
Đào Hiểu Đông xua tay, “Không liên quan.”
Đại Hoàng biết rõ tính cách anh, muốn cậy miệng anh ra cũng khó khăn. Thực ra không riêng gì anh, mọi người đều như vậy. Chuyện càng khó khăn càng không muốn nói, việc càng nan giải càng cắn răng ngậm miệng, cứ phải ráng giữ chặt lấy sự kiên cường kia, thể như nói ra rồi thì bạn không kiềm chế được nữa, nhụt chí mà yếu ớt.
“Bất kể cậu làm sao, Hiểu Đông à,” Đại Hoàng cũng lấy một điếu thuốc trong bao ra, “Mệt mỏi cũng được, thế nào cũng được, hai cửa tiệm kia cậu không muốn làm nữa cũng được, dù ngày mai cậu nói với anh cậu không cần cả ba cửa tiệm nữa, chúng ta không cần nhiều lời. Hai chúng ta là anh em, đến đâu thì đến.”
Mấy năm qua Đại Hoàng cho Đào Hiểu Đông rất nhiều sự tự do, Đào Hiểu Đông làm gì cũng không cần phải cân nhắc hậu quả, mặc theo ý anh. Muốn đi thì đi, muốn đổi cửa tiệm thì đổi cửa tiệm, anh muốn giúp người bạn cũ, Đại Hoàng không nhiều lời cười hì hì đi ghi hình giúp anh. Bạn làm ăn là thật, nhưng một tiếng “Anh em tốt” mà Đại Hoàng nói cũng là thật.
Đào Hiểu Đông dập điếu thuốc, sặc đến mức cuống họng khàn khàn, anh gọi một tiếng “Anh”, bảo rằng: “Chắc là em còn có thể làm một năm nữa, trong một năm này anh chuẩn bị sớm, em làm hết các hình đã đặt, sau này thu tay không làm nữa. Công ty giao cho anh, sau này nó phát triển thế nào do anh quyết định. Được làm anh em với anh bao nhiêu năm qua là do em tốt số.”
Đại Hoàng đứng dậy buông mắt nhìn anh: “Thế còn cậu?”
Đào Hiểu Đông nói: “Em rút lui, không quản gì nữa, chẳng có buổi tiệc nào mà không đến lúc tàn.”
Đại Hoàng tức đến mức cười gằn, há miệng ra rồi ngậm lại, cuối cùng vẫn không kiềm chế được: “Tiệc cái đéo gì, đang nói di ngôn với anh à?”
Đào Hiểu Đông cũng cười, Đại Hoàng bảo: “Đừng có ngồi đó nói mấy lời sáo rỗng này với anh, còn một năm hai năm. Đào Hiểu Đông anh nói với cậu, anh mặc kệ cậu thế nào, anh không hỏi. Nếu cậu muốn rút ra làm việc với người khác, hoặc cậu tự làm riêng, vậy thì được, hai chúng ta hảo tụ hảo tán, mãi mãi là anh em. Nhưng nếu cậu gặp chuyện nên muốn rút lui, thì mặc mẹ nó là chuyện gì, đừng có phân biệt anh với cậu, anh nghe mà bực mình. Nói ngứa cả tai, có chết cậu cũng phải chết ở đây.”
Đại Hoàng dứt lời rồi đóng sập cửa đi ra ngoài, anh tức thật rồi. Đây là lần đầu tiên anh nổi giận với Đào Hiểu Đông, nói chuyện cũng đệm vào mấy từ thô tục.
Con người Đào Hiểu Đông nhìn vào có vẻ tốt tính, thực ra hồi còn trẻ vừa bướng lại vừa kiêu, chỉ là bây giờ không còn thể hiện nữa, tự dằn xuống. Điều này Đại Hoàng hiểu rõ nhất.
Cuộc nói chuyện trên tầng của hai người hôm ấy, các nhân viên trong tiệm không biết, họ chỉ nghĩ dạo này anh Đông bận rộn, suốt ngày ra ngoài, cũng chăm chỉ làm việc.
Hoan Qua còn rất vui, dạo này anh Đông chăm chỉ như vậy, mấy bức hình còn nợ cuối cùng cũng đuổi kịp tiến độ. Ngày nào cũng lảng vảng bên cạnh Đào Hiểu Đông như một đứa ngốc, cứ “Anh Đông Đông anh Đông Đông”, thiếu điều kêu “chaiyoo”.
Hôm ấy Đào Hiểu Đông làm ba bức hình liên tục, Thang Sách Ngôn tan làm lên đợi anh. Lễ tân trông thấy hắn tới, vội vã ra mở cửa, chào hỏi: “Bác sĩ Thang tới rồi!”
Thang Sách Ngôn cười với cậu ta, hỏi rằng: “Hiểu Đông ở tầng mấy.”
Đào Hiểu Đông ở trên tầng nghe thấy, chủ động cất cao giọng: “Tầng hai, anh Ngôn à.”
Thang Sách Ngôn đi lên, Đào Hiểu Đông ngước đầu lên nhìn hắn: “Đợi em một chút.”
“Không vội.” Thang Sách Ngôn đặt tay lên vai anh một chút: “Làm việc của em đi.”
Tiểu Thiên tới đưa ghế, bưng nước cho Thang Sách Ngôn. Thang Sách Ngôn ngồi ở đó nhìn Đào Hiểu Đông xăm hình. Xem quá trình xăm hình nhiều có thể cảm nhận được sức hút của nó, bây giờ mỗi lần tới Thang Sách Ngôn đều rất thích ngắm hình xăm, cũng thường xuyên ngắm kho hình của Đào Hiểu Đông.
Hiệu quả thị giác rất mạnh mẽ, nhìn những bức vẽ này có thể cảm nhận được sự tài ba và tỏa sáng của người này.
“Có lẽ anh không quen nhìn cái này.” Đào Hiểu Đông quay đầu nhìn hắn, khẽ mỉm cười.
Hình hôm nay là mấy đường vòng quanh cổ lộn xộn, hỗn loạn, từ xương quai xanh lên cằm, giống như dùng bút tiện tay vẽ nguệch ngoạc, nhìn vào khiến lòng người bức bối. Đây vốn là một bức hình có sẵn trong kho của Đào Hiểu Đông, ban đầu khách hàng chọn một hình khác, hôm nay lúc ngồi chờ Đào Hiểu Đông xem kho hình thì để ý tới nó, nhất thời đổi sang.
“Trông quen quen.” Thang Sách Ngôn nói thật, “Mới nhìn vào cảm thấy không lý giải nổi, nhưng nhìn một hồi lại thấy không tầm thường.”
Khách hàng ngước cổ lên để Đào Hiểu Đông thực hiện, nghe vậy thì nói: “Hơi bị đặc biệt đấy, em vừa nhìn nó đã đâm vào lòng em.”
Đào Hiểu Đông không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi cậu ấy, “Có chuyện phiền lòng à?”
“Vâng, nhiều lắm.” Khách hàng cười tự giễu, “Đè nén khiến em sắp không thở nổi, bức hình này giống như những chuyện khiến em không thở nổi mà quấn quanh khí quản và cổ họng em, em thích nó lắm.”
“Thích thì tốt.” Đào Hiểu Đông thản nhiên nói.
Anh bạt mạng vội vã xăm hình như vậy, ngồi liền một chỗ hơn mười tiếng. Không thể ngồi như vậy thường xuyên được. Thợ xăm nhiều bệnh nghề nghiệp, tối đến Thang Sách Ngôn xoa bóp cổ và vai cho anh, ngón tay ấn xuống gân, cơ bắp vai Đào Hiểu Đông cứng căng, đau đến mức hít sâu một hơi.
“Đau à?” Thang Sách Ngôn hỏi anh.
Đào Hiểu Đông ngồi trước mặt hắn, đưa lưng về phía Thang Sách Ngôn, đau đến mức nói không nên lời.
“Lần trước anh đã bảo em rồi, đừng vội làm việc như vậy.” Thang Sách Ngôn hơi chau mày lại, “Hôm nay anh nhìn em ngồi hơi lệch vai, lại ngồi yên cả ngày à?”
Đào Hiểu Đông nghe lời, không dám lên tiếng, ngoan ngoãn lắng nghe.
Biết dạo này tâm tình anh không tốt, bây giờ không lên tiếng lại hít sâu, trông có vẻ đáng thương, Thang Sách Ngôn cũng không đành lòng nói anh.
Xoa bóp xong hắn lại đấm mấy cái không nặng không nhẹ lên vai để anh hòa hoãn lại, bấy giờ Đào Hiểu Đông mới thở phào một hơi: “Em không dám lên tiếng, em sợ em cãi anh lại mạnh tay hơn.”
Thang Sách Ngôn đè vai anh mượn lực đứng dậy, bàn tay thuận thế ôm lấy cằm anh: “Gầy đến mức bắp thịt cũng nhỏ đi.”
Gầy đi trông thấy như vậy, tối đến ôm vào là có thể cảm nhận được rõ ràng anh gầy đi. Đào Hiểu Đông thở nhẹ nhàng, dạo này anh ngủ không ngon, Thang Sách Ngôn hôn lên cổ anh một cái, khẽ nỉ non “Hiểu Đông à”.
Lần trước anh bảo tạm thời không muốn nói, Thang Sách Ngôn không hỏi lại, ai cũng cần thời gian để tiêu hóa cảm xúc của mình, bấy giờ càng gặng hỏi chỉ khiến tâm tình anh tệ đi. Cho nên khoảng thời gian này anh vờ như không có vấn đề gì, Thang Sách Ngôn cũng coi như không có, để anh cố gắng thả lỏng, không cần sợ Thang Sách Ngôn truy hỏi nữa.
Nhưng anh ngày một gầy đi như vậy, Thang Sách Ngôn vẫn không chờ được.
“Hiểu Đông à.” Thang Sách Ngôn lại gọi anh một lần nữa, hắn cất giọng khẽ khàng, “Em sao vậy?”
Nhịp thở Đào Hiểu Đông vẫn nhẹ nhàng như cũ, không nói gì giống như đã ngủ. Một lúc sau ngón tay anh giần giật, đặt lên bàn tay Thang Sách Ngôn đang ôm lấy anh, từ từ vuốt ve ngón tay và lòng bàn tay của hắn.
Thang Sách Ngôn khẽ thở dài, xoa mu bàn tay anh.
Thang Sách Ngôn không hỏi, Đào Hiểu Đông ở nhà còn có thể vờ như không có việc gì, đêm nay hắn lên tiếng, giống như xé toạc lớp ngụy trang bình tĩnh, Đào Hiểu Đông không giả bộ được nữa.
Từ sáng sớm anh đã bắt đầu trầm mặc, cũng hơi thất thần, lúc nói chuyện gượng gạo nặn ra nụ cười nhạt. Trong lòng có quá nhiều chuyện đè nén, không cười nổi.
Thang Sách Ngôn ở trong bếp đun nóng sữa, Đào Hiểu Đông đi rửa mặt, một lúc sau Thang Sách Ngôn nghe thấy anh thốt lên “Đau”.
Đào Hiểu Đông nhìn vết rách dưới tai qua gương, bàn tay cầm dao cạo nguệch một đường, rạch lên trên tai, còn cạo rớt một mảng tóc nhỏ, lúc lấy tay xuống lại rơi một nhúm.
Đào Hiểu Đông chau mày ngẩn người ra mấy giây, nhìn vào chiếc gương, bực bội ném dao cạo râu vào bồn rửa.
Thang Sách Ngôn đi tới, quay mặt anh lại, cầm giấy lau máu dưới cằm anh. Sau đó lau sạch chỗ bọt cạo râu trên mặt mà anh chưa lau hết, lấy dao cạo râu bằng điện trong ngăn tủ ra.
Đào Hiểu Đông không thích dùng thứ này, sợ dao điện cạo không sạch.
Hai người không nói gì, Thang Sách Ngôn bật công tắc, dao cạo râu bằng điện kêu rè rè đảo quanh cằm Đào Hiểu Đông. Đào Hiểu Đông đứng yên, nhìn Thang Sách Ngôn.
Cứ nhìn chòng chọc chòng chọc, thế rồi đôi mắt cũng hoen đỏ.
Lời tác giả:Chỉ cần mấy chương không thuần ngọt, có chút biến động nhỏ, dưới bình luận lại rất ầm ĩ. Hai chương qua tôi chỉ xem lướt qua, cũng gần như vậy. Đọc truyện tùy tâm, mọi người có thể tùy ý trò chuyện, cố gắng tiếp nhận ý kiến trái chiều, đừng quá căng thẳng. Ngoài ra đã ngọt hơn sáu mươi chương rồi, mấy chương này không ngọt nữa, trước mắt có thể đợi hoàn rồi xem sau, nếu chỉ bốn năm chương mà nhẹ nhàng xong chuyện thì thực sự chẳng còn gì để nói. Cảm xúc cần đè nén từng chút một, kiến nghị hoàn rồi xem hết sẽ dễ chịu hơn.