Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 44

Nghe thấy lời người thừa kế Cận gia, con ngươi Kình Thương hơi mở, chợt xuất hiện khẩn trương, có điều, tâm tính thận trọng khiến y lập tức tỉnh táo lại, “Hắn ở đâu?”

Người thừa kế Cận gia vội vàng nói, ba người bởi vì phải cùng nhau thảo luận, thu dọn tư liệu, ngay trong thư khố (kho sách) vương cung. Nó thật sự bị tình huống của Túc Dạ Dực dọa sợ rồi.

“Vừa đi vừa nói với ta.” Kình Thương dời bước, các đại thần phía sau biết mình không thích hợp đi theo, cũng đứng tại chỗ, nhìn Kình Thương rời đi.

Người thừa kế Cận gia vội vàng đuổi theo, thuật lại chuyện đã xảy ra.

Ngày hôm nay, ba người họ vẫn thương thảo kế hoạch tô giới trong thư khố, tất cả đều mạnh khỏe, nên tranh tranh, nên biện biện, chê cười các kiểu đã tập mãi thành quen, cuối cùng vẫn thảo luận được mấy thứ, hết thảy đều nên như vậy, nhưng nay ngược lại, tên Túc Dạ Dực kia đột nhiên chảy máu mũi, dáng vẻ ấy khiến nó và cái tên khổng tước (con công) Trì gia kia nở nụ cười chế giễu, nhưng sự việc dần không ổn, tên Túc Dạ Dực kia sắc mặt ngày càng khó coi, màu da men trắng nguyên bản còn có thể thấy chút huyết sắc khỏe mạnh nháy mắt biến mất, tay nâng lên run rẩy, tiếp theo, lỗ tai, mắt, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu, ngã người trên mặt đất, thân thể bắt đầu co giật, ngay cả bọn họ cũng có thể cảm nhận được có bao nhiêu đau đớn, tên Túc Dạ Dực kia lại còn có thể không nói tiếng nào, chịu đựng.

Khổng tước Trì gia có ít năng lực trị liệu, vì đó, nó lập tức dùng lực lượng khiến Túc Dạ Dực giảm bớt đau đớn, mà mình thì lập tức đi tìm y sư, chạy vội tới chỗ y sư rồi mang y sư chạy lại, sau liền đến tìm Kình Thương, trong lòng nó, Kình Thương là người đáng tin cậy nhất.

Kình Thương sau khi nghe xong, bước chân càng thêm nhanh, thất khiếu (1) chảy máu, cả người co giật, tuy chưa biết nguyên nhân, nhưng những bệnh trạng này đều không tầm thường.

Tiến vào thư khố, liền thấy khuôn mặt nôn nóng của người thừa kế Trì gia, y sư đang trị liệu, còn Túc Dạ Dực đang thống khổ chịu đựng.

“Vương.” Nhìn thấy Kình Thương đi vào, bởi tình huống gay go của Túc Dạ Dực mà người thừa kế Trì gia cực kỳ hoảng loạn, vẻ mặt tuy còn lo lắng, nhưng cũng thả lỏng ra.

Đây là âm thanh của vương, chỉnh đầu ngay ngắn lại, cả người co giật, trị liệu căn bản không có chút tác dụng, Túc Dạ Dực ngẩng đầu lên, đôi mắt màu băng lam ánh chiếu dáng vẻ Kình Thương, theo dây thần kinh lan truyền vào não bộ.

“Ngô… chủ…” Thanh âm yếu ớt, âm điệu run rẩy nhưng kiên trì gọi lên danh xưng này, quật cường không để mình lộ ra chút cảm giác đau đớn nào, khóe miệng muốn chịu đựng mà nở nụ cười, nhưng hiện lên lại là vẻ vặn vẹo thống khổ.

Sao có thể để Ngô chủ nhìn thấy dáng vẻ hắn chật vật và vô dụng được, đau đớn này có là gì, sao lại khiến đáy mắt Ngô chủ vì nhìn thấy mình mà lo lắng.

Nhưng tại sao, đau đến tư duy trống rỗng, ngũ quan cũng mất cảm giác, lại nghe được tiếng của vương, còn nhìn thấy dáng vẻ của vương, còn nhận biết được vẻ lo lắng dưới khuôn mặt lạnh lùng, còn có thể nhận biết được trong đôi mắt tựa bóng đêm ấy biểu hiện sự lo lắng?

Tại sao, mình có thể vì sự lo lắng và sốt ruột ấy mà lòng nảy sinh vui sướng? Tại sao, rõ ràng không muốn bày ra sự yếu đuối của bản thân trước mặt Ngô chủ, nhưng không cách nào khống chế bản thân không bày ra vẻ thống khổ chân thực? Buột miệng thốt ra âm rên rỉ đau đớn, rõ ràng không muốn, tại sao lúc nhìn thấy vẻ biến sắc của người, thân thiết cùng lo lắng đều lộ ra, tâm tình sung sướng hoàn toàn trái ngược với đau đớn của thân thể?

Tại sao? Không hiểu a.

Nhìn Túc Dạ Dực gắng gượng, cơ bắp tứ chi run rẩy, mồ hôi ướt hết tóc và quần áo, cắn răng, không để mình thốt lên lời thống khổ gào thét, lúc gọi y thì thị đồng này đã tiết lộ ra rồi. Đối với đứa bé này, Kình Thương sao có thể không lo lắng, sốt ruột, bước nhanh về phía trước. Y cũng hiểu biết một chút về y học, vì vậy, y phải làm dịu bớt đau đớn cho nó.

“Không, …” Túc Dạ Dực đột nhiên kêu lên, thanh âm yếu ớt không khiến ai nghe được, vì vậy cũng không ai nghe thấy, chỉ nhìn thấy Túc Dạ Dực chợt mở to hai mắt.

Hắn không khống chế được, vì Kình Thương xuất hiện mà trong lòng nổi lên gợn sóng, khiến một sức mạnh lạnh lẽo nào đó tìm đến, thừa cơ mà bắt đầu mãnh liệt công kích, phá hủy ý chí cùng sức khống chế của hắn. Tứ chi truyền đến cơn đau như muốn nứt toác ra, hắn không nhìn thấy trên người mình đột nhiên xuất hiện những vết thương mảnh dày đặc, máu tươi đáng sợ chảy xuống, quần áo toàn thân bị máu nhuộm đỏ, hắn cũng không biết mình đột nhiên bạo phát năng lực.

Kình Thương vốn đang muốn tiến về phía trước đột nhiên nhìn thấy trên người Túc Dạ Dực xuất hiện những vết thương dày đặc cùng mất một lượng máu khủng bố, vì nhất thời khiếp sợ mà tạm dừng động tác, không chờ y tiếp tục, một luồng sức mạnh đáng sợ trùng kích xuất hiện trong phòng.

Tất cả người và đồ vật tới gần Túc Dạ Dực đều bị văng ra, vì nhất thời không đề phòng, Kình Thương cũng đồng dạng bị luồng sức mạnh này đánh văng, bị mấy thứ đang bay lượn trong phòng đụng phải, nghiêm trọng nhất là bị đụng vào trán, chảy máu. Kình Thương cũng va vào tường mấy lần, độ va chạm mãnh liệt khiến phần lưng cực đau đớn, thậm chí xương cũng phát ra tiếng vang giòn, từ hướng lan truyền đau đớn, y biết tay trái gãy xương rồi, đau đớn chợt đến khiến Kình Thương không phòng bị mà rên khẽ một tiếng.

Tiếng rên này tựa sấm nổ xông thẳng vào tư duy của Túc Dạ Dực, đánh tỉnh ý thức của hắn, sau đó nhìn thấy quân vương của hắn bị áp trên vách tường, y phục vốn chỉnh tề trở nên rối loạn, rõ ràng nhất là vết máu đỏ tươi nơi thái dương, khiến tâm thần Túc Dạ Dực hoàn toàn mất khống chế, lực lượng bên trong trở nên cuồng bạo, ngay cả cơn đau đầu trước đó cũng không tỉnh lại, vào lúc này, lại phát ra tiếng thét gào thống khổ, nhưng không phải vì đau đớn nơi thân thể.

Hắn sao có thể, sao có thể xúc phạm đến quân vương của hắn, đó là người hắn phải bảo vệ a. Tự trách cường liệt, bất cam cường liệt, khiến Túc Dạ Dực cứng rắn áp chế xuống lực lượng trong cơ thể, lực lượng thương tổn đến quân vương mình hắn không cẩn, xúc phạm đến chính quân vương của mình, không thể tha thứ, đáng chết.

Túc Dạ Dực ý chí mãnh liệt, chiến thắng được cỗ sức mạnh tàn phá kia, nhưng hắn lại đem nguồn lực lượng này hướng toàn bộ về phía mình, hắn không tha thứ cho mình được.

Túc Dạ Dực tuy thắng được cỗ lực lượng đáng sợ kia, nhưng thân thể hắn không chịu đựng được, máu tươi không còn chảy từng vệt nữa, mà bắn tóe ra từ thân thể, tiên diễm đến khốc liệt.

Khi luồng lực lượng kia biến mất, Kình Thương cũng trượt xuống từ trên tường, không để ý thân thể đau đớn, đầy mắt là thứ màu đỏ gai mắt, tay phải vung lên, kết giới hình thành, sau đó kéo dài, mạnh mẽ đánh về sau não Túc Dạ Dực.

Ở đó trong chốc lát y đã biết nguyên nhân, *** thần lực của Túc Dạ Dực bạo tẩu, rất rõ ràng, thân thể Túc Dạ Dực không chịu đựng được nguồn sức mạnh này, nếu không ức chế, thân thể của Túc Dạ Dực sẽ bị nguồn sức mạnh này làm tan vỡ, lực lượng *** thần quyết định bởi ý thức, gõ Túc Dạ Dực ngất là được.

Quả nhiên, sau khi Túc Dạ Dực té xỉu, lực lượng cuồng bạo kia liền biến mất.

Kình Thương đứng dậy, đi về phía Túc Dạ Dực ngã xuống, cỗ lực lượng cuồng bạo kia vẫn bao quanh Túc Dạ Dực, Kình Thương ném ra một kết giới. Chỉ có ở bên trong kết giới, *** thần lực và khả năng điều khiển của Kình Thương mới đạt mức cao nhất.

Tinh tế khơi thông lực lượng cuồng bạo kia, cảm nhận sự mãnh mẽ đáng sợ của nó, làm sao cũng không nghĩ ra được, thân thể Túc Dạ Dực gầy nhỏ như vậy lại ẩn giấu một sức mạnh to lớn đến thế, vậy mà trước đây Túc Dạ Dực còn coi mình nhỏ yếu, năng lực vô dụng. Thứ này mà nhỏ yếu vô dụng sao? Y đã đánh giá thấp *** thần lực của Túc Dạ Dực rồi, nhưng không thể tiếp tục vậy nữa, không có thân thể cường hãn, Túc Dạ Dực sẽ không chịu được loại sức mạnh này.

Cứ như vậy đi. Kình Thương đã nghĩ được cách giải quyết.

“Vương.” Hai người thừa kế Trì gia Cận gia và y sư bị lực lượng hất tung ra lần thứ hai tiến vào trong, nhìn Kình Thương đang duy trì kết giới và Túc Dạ Dực khí tức yếu ớt máu me khắp người trong kết giới.

Kình Thương để y sư ở lại chữa trị cho xong các vết thương trên người Túc Dạ Dực. Mỗi vương cung của một quốc gia đều sử dụng y sư có thiên phú trị liệu, dưới sự trị liệu của y sư, ngoại thương của Túc Dạ Dực không lâu liền biến mất, y sư vốn còn muốn trị liệu cho Kình Thương, nhưng Kình Thương không cho ông cơ hội, sai người cẩn thận nâng Túc Dạ Dực lên, đưa vào phòng của hắn.

Thấy Túc Dạ Dực được nâng vào, không cần nhiều lời, các người hầu nhạy bén đã trải chăn, nấu nước, cực kỳ nhanh chóng.

Đặt Túc Dạ Dực trên giường, chuyện còn lại không cần Kình Thương động tay, có thị hầu bỏ đi quần áo nhiễm máu của Túc Dạ Dực, lau đi vết máu bẩn, dung nhan *** xảo thanh lệ mà trắng xám yếu đuối dần lộ ra, sạch sẽ rồi, lại mặc quần áo sạch khác cho Túc Dạ Dực.

Kình Thương nhận khăn ấm, lau chùi dấu vết trên người, cởi áo khoác nhuốm máu, tay trái đau đớn khiến động tác của Kình Thương ngừng lại, cũng không đặc biệt cần gọi y sư, sai người lấy một miếng ván gỗ, một đoạn vải trắng, nhanh chóng cố định tay trái, kiếp trước lúc học đánh nhau, vết thương vì gãy xương này quá bình thường.

“Các ngươi đều lui ra ngoài hết đi, không được ta bảo, không ai được phép đi vào.” Kình Thương căn dặn.

“Vâng.” Người hầu lui xuống.

Chỉ còn hai người trong gian phòng, Kình Thương để kết giới vây quanh Túc Dạ Dực, nhắm mắt lại, lúc này bắt đầu cảm nhận tình hình của Túc Dạ Dực, mạng đã được bảo đảm, nhưng thân thể này nếu không thể chịu đựng được lực lượng kia, vẫn sẽ là một nhân tố nguy hiểm, nhất định phải giải quyết triệt để.

Một lát sau, Kình Thương mở mắt ra, nhìn Túc Dạ Dực với ánh mắt vô cùng quái lạ. Y vừa cẩn thận tra xét kinh lạc của Túc Dạ Dực, kết quả cực kỳ ngoài ý muốn.

“Loại tư chất này,” Kình Thương lẩm bẩm nói, không nghĩ tới y lại có thể gặp loại thể chế kinh mạch toàn thông chỉ từng thấy trong tiểu thuyết.

Được trời ưu ái, thiên chi kiêu tử, những từ này để hình dung Túc Dạ Dực cũng không quá đáng, tương lai của Túc Dạ Dực sẽ như thế nào, Kình Thương thêm chờ mong, không ai nhìn thấy khóe miệng Kình Thương nở nụ cười, Túc Dạ Dực, để ta xem đến tột cùng ngươi có thể tới được bước kia không, ta sẽ dốc hết mọi thứ ta biết mà dạy dỗ ngươi, trợ giúp ngươi, bởi ngươi càng có tư cách để đi tới mức độ khó tin kia hơn so với ta. Đó là giấc mơ vĩ đại nhất của con người, có thể tận mắt nhìn thấy, thành tựu này, từng là một khoa học gia, ta sao có thể không kích động đây.

Thu hồi những tâm tình này lại, Kình Thương tiếp tục quan sát kinh lạc của Túc Dạ Dực, trong đầu không ngừng hồi tưởng mấy thứ hữu ích, chỉnh lý hệ thống theo từng bộ.

Lông mi Túc Dạ Dực giật giật, ý thức bắt đầu tỉnh táo, đau đớn bao phủ toàn thân, không khỏi rên rỉ thành tiếng.

“Tỉnh rồi.” Thanh tuyến trầm lạnh vang lên bên cạnh Túc Dạ Dực.
Bình Luận (0)
Comment