[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 103

Nghe Lưu Ôn nói xong, cuối cùng Hữu Xu cũng hiểu rõ vì sao mình lại không giải thích được mà biến thành Hoàng đế Tấn quốc. Cậu được đạo gia truyền thừa, tự nhiên có biện pháp dời hồn phách dư thừa trong thân thể ra ngoài, lúc này liền nhặt một khúc gỗ, lại xin chủ tử một thanh chủy thủ, yên lặng gọt khắc.

“Ngươi đang làm gì đó?” Lưu Ôn tò mò nhích qua, mắt thấy đầu sắp đụng tới trán thiếu niên, lại bị chủ tử dùng sức kéo ra, thiếu chút nữa nhào vào trong đống lửa. Nương, quả thực bị sắc đẹp mê hoặc, đừng có lại là một hôn quân đi?

Mạnh Trường Dạ căn bản không để ý tới cảm nhận của quân sư, đầu bự đặt lên trên vai thiếu niên, dùng giọng nói thuần hậu như rượu hỏi, “Ngươi đang làm gì vậy, sao một chút cũng không nóng nảy, ngược lại có lòng thanh thản đi gọt gỗ.”

Hữu Xu bị hơi nóng chủ tử phun ra hun đỏ lỗ tai và nửa bên mặt, không khỏi rụt bả vai, thấp giọng nói, “Ta tính toán khắc một hình nhân gỗ, dán ngày sinh tháng đẻ Thuần đế lên, thi triển di hồn thuật mang hắn ra. Nói ngươi có khả năng không tin, nhưng thân thể này chân chân thật thật là của ta, không phải của Thuần đế, hắn là một cô hồn dã quỷ không biết từ chỗ nào tới, chiếm dụng cơ thể ta.”

“Chậm đã, ngươi chờ một chút, ngươi mới vừa nói cái gì?” Không đợi tướng quân phản ứng, Lưu Ôn đã la hoảng lên. Lời vừa rồi hắn ta nói cũng không phải là ý tứ này. Hắn ta không tin thần phật, tự nhiên không nghĩ đến những chuyện nào quỷ nào quái đó. Ý hắn ta là muốn nói cho thiếu niên biết đầu óc cậu ta có bệnh, phải tự mình khống chế. Nhưng phản ứng của thiếu niên vượt xa lẽ thường, không sợ hãi không sụp đổ thì thôi, cậu lại tùy tiện nhặt một khúc gỗ khắc thành hình người, nói muốn dời một hồn phách khác trong thân thể ra ngoài? Quả thật không nổi điên chứ?

“Các ngươi có biết ngày sinh tháng đẻ của Thuần đế hay không?” Hữu Xu không đáp hỏi lại.

“Chuyển hồn phách Thuần đế qua khúc gỗ này, hắn còn có thể sống sao? Vấn đề chủ yếu là, ngươi thật sự biết mình đang làm gì hả?” Lưu Ôn vươn tay ngăn cản một chút, biểu tình vô cùng rối rắm. Làm một người theo thuyết vô thần, phản ứng của hắn ta đã đủ bình tĩnh.

Hữu Xu luôn coi thân thể của mình là thần điện, cực kỳ bảo hộ, lại không ngờ cung điện này một ngày nào đó lại bị một cô hồn dã quỷ chiếm dụng, vả lại còn làm rất nhiều việc người người oán trách, bảo cậu làm thế nào không tức giận? Người ngoài hạ thấp Thuần đế cũng tương đương là hạ thấp cậu, nói cậu tàn bạo bất nhân thì cũng thôi, lại còn hình dung cậu ngu dốt không chịu nổi. Hữu Xu đánh chết cũng không nghĩ tới, hai chữ “ngu dốt” này sẽ nằm lên trên đầu mình, quả thực là vô cùng nhục nhã! Ở trước mặt chủ tử, có lẽ cậu là chó con bị đánh bị mắng cũng khăng khăng một mực, đối với người bên ngoài, thì lại là ân oán phân minh, có thù tất báo.

Thuần đế chiếm đoạt thân thể cậu, vì sao cậu còn quản chết sống của gã, vì thế rõ ràng lưu loát mà lắc đầu, “Khúc gỗ vốn là vật chết, dời qua tất nhiên là không sống nổi. Ta không biết hắn ta làm thế nào vào cơ thể của ta, nhưng có một điều có thể khẳng định, nếu không phải hắn tu hú chiếm tổ, thì vốn dĩ hắn đã sớm chết rồi. Nếu như thế, sao ta không đưa hắn một đoạn đường?”

Cậu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lưu Ôn, ánh mắt vẫn trong suốt như không trung, lời nói ra lại lộ ra mùi vị tàn nhẫn, nhưng phần tàn nhẫn này lại giấu diếm mấy phần ngây thơ, làm người ta sởn tóc gáy đồng thời lại không khỏi bị hấp dẫn thật sâu. Lưu Ôn không dám đối diện, ngược lại nhìn tướng quân, lại thấy hai mắt hắn nóng rực, hai tay nắm chặt, giống như đang đè nén cảm xúc kịch liệt gì.

Mạnh Trường Dạ quả thật bị hấp dẫn. Hắn vốn tưởng rằng chó con tính cách khiếp nhược, cực kỳ cần người khác che chở, đến bây giờ lại phát hiện chỉ ở trước mặt mình cậu mới có thể như vậy, đối với người ngoài lại phá lệ tàn nhẫn. Xem bộ dạng ngây thơ rồi lại lòng dạ lạnh lùng của cậu hiện tại, thật sự là quá mê người!

Trong lòng như lửa nóng khó nhịn, hắn nhịn không được vươn tay, ôm người vào trong ngực vang dội hôn hai cái, một cái rơi ở hai má, một cái trực tiếp khắc ở trên môi, mắt thấy thiếu niên mới vừa rồi còn thái độ kiêu căng ngạo mạn lại từng chút một đỏ bừng bên tai, sau đó rũ đầu rụt vai, xấu hổ chui vào trong lòng mình, hắn không khỏi cao giọng cười ha hả.

Nương ơi, hóa ra mới vừa rồi tướng quân không nói giỡn, lại thật sự coi trọng Thuần đế! Chúng tướng sĩ trừng mắt cứng lưỡi, còn có vài người đỡ trán xoay mặt, không nỡ nhìn thẳng. Tuy rằng bộ dạng Thuần đế xinh đẹp, nhưng tính cách thật sự rất khó hầu hạ! Nếu tướng quân đè áp cậu ta, đánh cậu ta, mắng cậu ta, thì cũng thôi, nhưng mắt thấy tướng quân xem người như bảo bối ôm vào trong ngực không buông tay, mọi người khó tránh khỏi trong lòng bất an.

Mấy phó tướng liên tiếp nháy mắt với quân sư, lại thấy đối phương xua tay, tỏ vẻ bất lực, chỉ đành tạm thời chấp nhận.

Lưu Ôn đánh chết cũng không tin thiếu niên biết di hồn, còn tưởng đầu óc cậu đã hỏng, đang nói hươu nói vượn. Mạnh Trường Dạ lại vui mừng quá đỗi, hôn hai cái không xong, sau đó lại hôn vài cái, thấy hai má thiếu niên bị râu mép thô cứng của mình đâm ra rất nhiều vết đỏ mới từ bỏ, thầm nghĩ hôm nào đó phải cạo râu mép, miễn cho chó con bị thương.

“Thái giám chết bầm kia, ngươi lại đây!” Hắn vừa vuốt chòm râu để mười năm, vừa vẫy tay với Thường Thuận ngồi xổm xa xa.

Thường Thuận kinh sợ chạy tới, “Tướng quân, ngài có gì phân phó?”

“Ngươi có biết ngày sinh tháng đẻ của Thuần đế hay không?”

Thường Thuận từ nhỏ hầu hạ Thuần đế lớn lên, tất nhiên là rõ ràng, mặc dù cảm thấy có chút không ổn, cũng không dám ngỗ nghịch, ngoan ngoãn báo một chuỗi ngày tháng. Hữu Xu lập tức ghi nhớ trong đầu, cuối cùng buông hình nhân khắc được một nửa xuống, xin Lưu Ôn văn phòng tứ bảo.

“Ha, chữ của ngươi thật xinh đẹp, luyện cũng có mười mấy năm đi?” Tán thưởng là giả, thăm dò là thật. Cái gì gọi là bị cô hồn dã quỷ chiếm thân thể, tỉnh lại liền mất nước? Nếu thân thể này từ nhỏ đã bị Thuần đế chiếm cứ, vậy cậu ta ngăn cách mười mấy năm, nên là một đứa trẻ ngây thơ, chỗ nào lại biết viết chữ, biết xem bản đồ? Mới đầu Lưu Ôn đã tin tưởng cậu và Thuần đế là hai người, nhưng sau khi cậu giải thích cái gọi là “nhất thể song hồn”, thì ngược lại không tin. Hắn ta muốn nhìn xem đến tột cùng Thuần đế muốn làm ra thành tựu gì.

Tuy rằng Mạnh Trường Dạ chưa từng đọc sách, nhưng đầu óc càng linh hoạt hơn so với quân sư. Quân sư cũng có thể nhìn ra sơ hở, hắn làm thế nào không biết? Cơ mà không hề gì, chỉ cần thiếu niên còn có thể khôi phục thành bộ dạng chó con, thì cái gì hắn cũng có thể dễ dàng tha thứ, đổi thành Thuần đế, thì đã sớm một bàn tay đánh bay rồi.

Hữu Xu đem vật liệu cần để chế tạo di hồn phù viết ra giấy, để chủ tử mua giúp. Cậu cần phải mang dã quỷ đem thân thể ra, sau đó ném vào lửa thiêu hủy.

“Trên này viết cái gì? Ngươi đọc đọc cho ta?” Mạnh Trường Dạ nhìn chằm chằm danh sách, có chút há hốc mồm.

Hữu Xu ngạc nhiên, “Ngươi không biết chữ à?”

Mạnh Trường Dạ bị cậu nhìn đến mặt đỏ tai hồng, may mà có râu rậm che lấp mới không lộ ra quẫn thái, ấp a ấp úng nói, “Thoáng, thoáng biết vài chữ, nhưng quá mức phức tạp liền có chút luống cuống. Ngươi cũng biết, thuở nhỏ ta đi theo khất cái lưu lạc, sau đó lại vào rừng làm cướp làm giặc, cuối cùng vào binh nghiệp, chỗ nào có cơ hội đọc sách.”

“Phải, lấy tình huống của ngươi quả thật không có cơ hội biết chữ.” Hữu Xu đau lòng không thôi, vội nói, “Nhưng không sao, ngày sau ta đến dạy ngươi. Một ngày nào đó ngươi phải xưng đế, đến lúc đó ban phát chính lệnh, phê duyệt tấu chương, cũng không thể không biết một chữ khiến người ta chê cười. Ngươi thông minh như vậy, tất nhiên vừa học liền biết thôi.”

Ngày thường, Lưu Ôn không ít lần đốc xúc tướng quân đọc sách tập viết, đối phương lại tìm đến đủ loại lấy cớ từ chối, giống như đọc sách tập viết là chuyện thống khổ nhất trong thiên hạ. Nhưng trước mắt, Thuần đế vừa mới há mồm, hắn lại đáp ứng, biểu tình còn vui vui vẻ vẻ, nhìn quả thực chướng mắt.

Lưu Ôn cảm thấy khó chịu, rồi lại âm thầm gật đầu. Cái gì gọi là “nước chát điểm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, có thế chứ. Tướng quân bướng bỉnh lên là mười con trâu cũng không kéo về được, Thuần đế thì ngược lại, nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay hắn liền tung tăng nghênh đón, chỉ cần cậu ta có thể dạy tướng quân tiến tới, giữ một cái mạng của cậu ta cũng không phải không thể. Trong quân không có nữ nhân, cho nên việc long dương phát sinh nhiều, nuôi một nam sủng cũng không ngạc nhiên, đám người Lưu Ôn cũng sẽ không ngăn cản. Với lại, Thuần đế từng là người đứng đầu một nước cao cao tại thượng, hiện tại lại thư phục dưới thân tướng quân, lại nói có cảm giác sảng khoái khó hiểu.

Mạnh Trường Dạ giao danh sách cho thuộc hạ, lệnh hắn ta sáng mai đi mua đồ, sau đó ôm thiếu niên vào lòng, thấp giọng nói, “Không bằng hiện tại liền dạy ta biết chữ đi?”

“Được, lấy giấy và bút mực đến.” Hữu Xu ngồi ở giữa hai chân hắn, cảm giác phía sau mông cách một vật cứng, lỗ tai càng đỏ đến xuất huyết.

“Trong quân giấy và bút mực đều phải tính toán, viết hỏng rất lãng phí. Ngươi cứ lấy một khúc cây viết trên mặt đất, từng bước từng bước dạy ta.” Mạnh Trường Dạ vừa nói vừa nhặt một khúc gỗ lên, vạch mấy nét trên mặt đất.

Hữu Xu nghĩ thầm rằng cũng đúng, tiếp nhận khúc gỗ chầm chậm mở miệng, “Biện pháp này tốt, tương đối tiết kiệm. Ngươi biết viết tên của mình không? Nếu không thì trước hết ta dạy ngươi cái này, nếu biết thì ta bắt đầu dạy ngươi từ Tam Tự kinh.”

Mạnh Trường Dạ đã sớm biết viết tên mình dưới cái nhìn chăm chú của các vị phó tướng mặt dày mày dạn lắc đầu, “Không biết, ngươi viết cho ta xem. Đem tên ngươi cũng viết ra, ta muốn học.”

“Đó là đương nhiên.” Hữu Xu nhanh chóng cong cong khóe môi, sau đó chỉnh chỉnh tề tề viết tên hai người trên mặt đất, lại vẽ một hình trái tim bao lấy. Nếu là chủ tử đời trước, chắc chắn biết đây là cậu đang thổ lộ biến tướng, ám chỉ hai người vĩnh kết đồng tâm, nhưng Mạnh Trường Dạ tính cách hào sảng lại dường như không hề có cảm giác, đang vùi đầu nghiên cứu.

“Đây là ý tứ gì?” Hắn chỉ vào hình trái tim bên ngoài, ánh mắt thoáng lóe lên. Đừng tưởng rằng hắn là quê mùa liền dễ gạt gẫm, cái này nhìn như là một trái tim đi! Đến tột cùng chó con muốn làm gì? Trước mắt bao người câu dẫn mình à? Không khỏi quá chủ động rồi!

Nhưng mà oán thầm thì oán thầm, trong lòng hắn lại cực kỳ thống khoái, nhưng trên mặt vẫn phải làm bộ ngây thơ. So sánh với hắn, mấy người Lưu Ôn là thật sự ngây thơ, đương nhiên mà cho rằng đó chỉ là Thuần đế vẽ lung tung vài nét bút.

“Không, không có ý tứ gì, chỉ là để ngươi chú ý chữ ở trong cái vòng này thôi.” Hai má Hữu Xu đỏ bừng, vội dùng nhánh cây xóa tên đi.

“Ngươi xóa làm chi? Ta còn chưa thấy rõ đâu. Lại viết một lần.” Trong lòng Mạnh Trường Dạ cười thầm đến nội thương, mặt ngoài lại nghiêm trang chững chạc.

Hữu Xu chỉ đành viết lại một lần, không dám có tâm tình vẽ cái gì nữa. Nhưng mà đời này chủ tử lại cực kỳ ngu dốt, Cơ Hữu Xu, Mạnh Trường Dạ, chỉ có sáu chữ, học hơn nửa canh giờ còn chưa có học được, làm cậu không thể không cầm cổ tay hắn, dạy vẽ từng nét bút.

Lưu Ôn và vài phó tướng ngồi rất xa, trong lòng mãnh liệt lắc đầu: vô sỉ, quá vô sỉ! Bày binh bố trận có khó học không? Có người học cả đời vẫn là thất khiếu chỉ thông lục khiếu, tướng quân liếc mắt một cái có thể suy một ra ba, trình độ thông minh kia rất dọa người! Đến chỗ Thuần đế thì lại thành ngốc, sáu chữ, không đúng, ba chữ trong đó vẫn là đã sớm biết rồi, lại cân nhắc gần tới một canh giờ, này tỏ rõ chiếm tiện nghi của Thuần đế mà!

Mắt thấy tướng quân vòng hai chân, đặt thiếu niên giữa khố, hai cánh tay cường tráng giống như kìm sắt chặt chẽ khóa đối phương lại, lúc thì dùng râu rậm cọ hai má, vành tai, bên gáy cậu, lúc thì dùng bàn tay nắm eo nhỏ, đùi, cổ tay cậu, ăn đậu hũ ăn đến vui quên cả trời đất, mọi người đã cảm thấy trước mắt từng đợt biến thành màu đen. Nhớ năm đó địch nhân phái vài tuyệt sắc mỹ nhân đến cũng không thông đồng được tướng quân, sao đảo mắt liền trở nên, trở nên… một lời khó nói hết như thế?

Lưu Ôn đỡ trán, trong lòng cảm thán sắc đẹp hại người.

Trong lúc sóng ngầm mãnh liệt, mí mắt Hữu Xu dần dần khép lại, chỉ kịp nỉ non một tiếng “thật nóng” liền hôn mê bất tỉnh. Lúc này Mạnh Trường Dạ mới phát hiện hai má cậu đỏ bừng cũng không phải là vì thẹn thùng, mà là phát sốt, lúc này kinh hãi đến hoang mang lo sợ.

“Lưu Ôn, mau tới xem cho chó con, cậu ấy sinh bệnh!”

Người trên đầu quả tim tướng quân nhà mình, Lưu Ôn nào dám chậm trễ, vội vàng chạy tới bắt mạch, lắc đầu nói, “Chịu hàn khí, hơi có chút sốt cao, phải nhanh chóng hạ nhiệt độ, nếu không đầu sẽ đốt thành kẻ ngốc.”

“Làm thế nào hạ nhiệt độ?” Hai mắt Mạnh Trường Dạ đỏ bừng, tự trách không thôi mà thì thầm, “Đều do bổn tọa mới vừa rồi tưới mấy gàu nước, nếu không thì bây giờ chó con còn rất tốt. Sau này dù bổn tọa bị cẩu hoàng đế làm tức chết, cũng tuyệt đối không động tới một sợi lông của hắn. Sao bổn tọa lại quên, giáo huấn hắn cùng với giáo huấn chó con có gì khác nhau, hắn là tiện mệnh nhớ ăn không nhớ đánh, ngược lại thiệt thòi chó con của bổn tọa chịu tội theo, nếu thật sự có thể chuyển hắn qua khúc gỗ, bổn tọa lập tức liền đem hắn đốt thành tro!”

Ngươi còn thật sự tin mấy chuyện ma quỷ của Thuần đế à? Lưu Ôn nhướn mày, mắt lộ ra kinh ngạc, nhưng cũng không phản bác, kiên nhẫn khuyên giải an ủi, “Chớ hoảng sợ, ăn ít dược thì tốt rồi. Chuyện này không trách tướng quân, ngày đông chúng ta tắm rửa còn dùng nước lạnh, có đôi khi nhảy vào trong sông kết băng lội vài vòng, ngược lại cả người thư thái, ai có thể ngờ thân thể Cơ Hữu Xu yếu như vậy, bất quá chỉ mấy gàu nước ấm lại ngã bệnh. Ngày sau ngài nên đốc xúc hắn tập luyện cho tốt, đừng có để như gà yếu vậy.”

Nghe nói không có vấn đề gì lớn, tiếng lòng buộc chặt của Mạnh Trường Dạ mới trầm tĩnh lại, lạnh giọng chất vấn, “Ngươi nói ai là gà yếu?”

Cái này cũng không được nói hả? Lưu Ôn há hốc mồm, hơn nửa ngày mới mỉm cười nói, “Ta gà yếu, ta gà yếu còn không được sao?”

“Ngươi thật sự là gà yếu đó. Cút, nhanh chóng phối dược đi!” Mạnh Trường Dạ vừa ôm thiếu niên lạnh run vào trong ngực, vừa đạp Lưu Ôn một cước.

Thật đúng là có nhân tình quên huynh đệ, Lưu Ôn rung đùi đắc ý mà đi. Các tướng sĩ có mang theo lương thảo và dược liệu tùy thân, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, nếu không thì hơn nửa đêm, Lưu Ôn cũng không biết nên đi chỗ nào tìm hiệu thuốc. Hắn kê một đơn dược hạ sốt đơn giản, ba chén nước sắc thành một chén nước, mở cằm dưới thiếu niên rót vào. Mạnh Trường Dạ hai mắt trông mong mà chờ cậu hạ sốt, cách chốc lát lại đi sờ trán, tình cảm lo lắng không nói cũng hiểu.

Mặc dù Thường Thuận ngồi xa, nghe không được đối thoại của mấy người, lại hiểu rõ dường như Hổ Uy tướng quân coi trọng chủ tử nhà mình. Điều này làm sao được? Đường đường Hoàng đế Tấn quốc lại làm luyến sủng cho một loạn thần tặc tử, xuống hoàng tuyền, thái hậu và tiên đế nhất định sẽ làm thịt mình. Hắn ta nôn nóng, lại thấy Hoàng Thượng bị bệnh, hận không thể mọc thêm cánh mang Hoàng Thượng ra ngoài.

Thuần đế từng chết một lần, thái hậu tự nhiên bảo hộ gã đến cẩn thận, dần dần nuôi lớn, dù so với sứ mỏng còn dễ vỡ hơn một chút. Mấy gàu nước này, đối với người khác tự nhiên không có việc gì, rơi xuống đầu gã lại có thể đòi mạng. Hơn nữa Lưu Ôn dùng bất quá chỉ là dược liệu tầm thường, sao có thể so sánh với ngự dược trong cung, rót hết nửa canh giờ còn không thấy hiệu quả, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

“Không tốt, bệnh tình tăng thêm!” Lưu Ôn kiểm tra mạch đập xong lắc đầu.

“Ngươi mẹ nó nghĩ biện pháp đi! Mới vừa rồi là ai nói vấn đề không lớn?” Mạnh Trường Dạ ôm thiếu niên giống như than lửa đi qua đi lại, cùng cảm nhận với Thường Thuận, hận không thể mọc cánh bay đến thành trấn gần nhất, tìm đại phu tốt nhất. Nhưng mà nơi này trước không thôn sau không quán, cưỡi ngựa chạy vài canh giờ cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại sẽ trễ bệnh tình.

“Ta tăng thêm liều dược thử xem.” Lưu Ôn liên tiếp lau mồ hôi.

“Nhanh chóng!” Mạnh Trường Dạ hung ác đá hắn ta một cước.

Lại một chén dược đen đặc sắc xong, vừa muốn rót vào, Thuần đế liền sâu kín tỉnh lại, vừa phun nước đắng ra bên ngoài vừa khàn giọng mắng, “Phi! Mạnh Trường Dạ, ngươi muốn độc chết ta à? Ta nguyền rủa ngươi xuống tầng mười tám địa ngục!”

Biết lúc này tỉnh chính là cẩu hoàng đế, Mạnh Trường Dạ cũng không có tính tình tốt như vậy, nắm lấy cằm gã khiến cho gã há mồm, lạnh giọng mệnh lệnh, “Ngươi mẹ nó nhanh uống thuốc cho bổn tọa! Nếu ngươi hại chết chó con của bổn tọa, bổn tọa bất chấp không cần bảo tàng cũng phải lóc sống ngươi ra!”

Lưu Ôn phối hợp ăn ý, nhanh chóng đem nước cộng cả cặn dược đều rót xuống, sặc đến mức Thuần đế khụ khụ, thiếu chút nữa hít thở không thông, trong miệng còn không quên liên tục mắng, “Vương bát đản, các ngươi ý định hại trẫm, các ngươi không chết tử tế được…”

“Đến tột cùng hắn có bệnh gì, mới vừa rồi còn ngoan ngoãn phục tùng với tướng quân, giống y như chó Nhật, hiện tại lại hùng hùng hổ hổ, không sạch sẽ. Đây không phải là muốn chết à! Chúng ta có ý tốt cho hắn dùng dược, ngược lại làm như thiếu nợ hắn vậy!” Một phó tướng tức giận bất bình nói.

Mạnh Trường Dạ cũng không giải thích, chỉ lo ấn Thuần đế giãy dụa không thôi trên mặt đất, miễn cho giãy dụa bị thương. May mà thân thể Thuần đế suy yếu, thực nhanh liền tắt tiếng, sau đó ngủ như chết, rồi một khắc sau lại mở hai mắt.

Lần này người tỉnh lại mười phần là chó con, ánh mắt đáng thương lại rưng rưng nước mắt của cậu ai cũng không bắt chước được. Mạnh Trường Dạ thấy thế, biểu tình vốn còn vô cùng sắc bén lập tức mềm mại xuống, sửa lại thành ôm, trấn an nói, “Ngươi nóng lên, mới vừa rồi đã uống thuốc, ngủ một giấc liền tốt. Ngoan, nhắm mắt lại, ngày mai mở mắt ra chuyện gì cũng không có.”

Hữu Xu cũng tinh thông y thuật, tự nhiên biết tình huống của mình nguy cấp, uống thuốc ngược lại là việc tiếp theo, việc cấp bách là phải hạ sốt. Cậu chép chép miệng, từ dư vị nơi đầu lưỡi phân tích phương thuốc Lưu Ôn kê, phát hiện không có vấn đề gì lớn, liền phân phó với chủ tử, “Dược không kê sai, chỉ là liều có chút nhẹ, cây ma hoàng, cây thanh hao còn có thể thêm ba đồng cân, cái khác thêm hai đồng cân. Lấy rượu mạnh tới lau người ta, như vậy có thể hạ nhiệt rất nhanh.”

Mạnh Trường Dạ bệnh cấp tính loạn cầu y, không chút nghĩ ngợi lại bảo quân sư đi phối dược. Trong lòng Lưu Ôn hơi cân nhắc, phát hiện Thuần đế lại không phải là bịa chuyện, quả thực đối với chứng bệnh của bản thân cậu rõ như lòng bàn tay, không khỏi càng thêm hoài nghi lai lịch và mục đích của cậu.

Mạnh Trường Dạ mang rượu ngon trân quý của mình tới, dùng khăn vải dính ướt giúp chó con lau người. Chó con đã sắp nóng đến hồ đồ, làn da vốn dĩ tuyết trắng lộ ra đỏ ửng không bình thường, lại có mạch máu màu xanh nhạt mơ mơ hồ hồ lộ ra, giống như một khối mỹ ngọc phù dung, đẹp đến mê mờ mắt.

Không nói Mạnh Trường Dạ nhìn ngốc một khắc, dù là những phó tướng khác cũng nhịn không được liên tiếp trộm dò xét.

“Nhìn nương ngươi chứ nhìn! Đều xoay người sang chỗ khác cho lão tử! Thái giám chết bầm, lại đây kéo mành cho bổn tọa!” Mạnh Trường Dạ vừa tức vừa vội, biểu tình không khỏi có chút dữ tợn, bị vết sẹo kia phụ trợ càng làm cho người ta sợ hãi. Thường Thuận nào dám kháng mệnh, vội vàng đi qua giơ vải màn lên cao, lúc này các vị tướng sĩ mới sôi nổi lảng tránh.

Trong vải màn, Hữu Xu đã bị cởi đến trần như nhộng, dưới thân lót ngoại bào màu đen của Hổ Uy tướng quân. Cậu nóng đến lợi hại, cảm giác được hai tay chủ tử có thể mang đến ý lạnh, vội vàng nắm chặt kéo lên trên người mình, cái mông nâng cao, hai chân gấp khúc, tóc dài trải rộng, giống một đóa hoa yêu ăn thịt người. Càng muốn mạng là cậu còn không ngừng phát ra rên rỉ thống khổ, nghe lọt vào tai lại biến thành ngọt nị.

Mạnh Trường Dạ sống đến hai mươi lăm hai mươi sáu, chưa từng thấy qua hình ảnh hương diễm như thế. Những cảnh trong mộng mơ hồ không rõ đã từng nhìn thấy dần dần trùng khớp với thiếu niên trắng pha thêm hồng, vặn vẹo nhẹ cọ trước mắt, trở nên rõ ràng mà lại kích động. Hắn xoay người, cảm giác nơi nào đó trên thân thể sắp chống đỡ đến nứt, nhưng không thể không cứng rắn tự kiềm chế.

Đợi nhiệt độ cơ thể thiếu niên hạ xuống, hắn đã như là mới từ trong hồ vớt ra, đừng nói vải trước ngực sau lưng đã ướt đẫm, dù là sợi tóc cũng chảy nước, bên tai và hai má cũng đỏ bừng. Dùng hết tất cả tự chủ đem quần áo thiếu niên mặc lại từng cái từng cái, hắn hung hăng hôn cậu một hơi, nói giọng khàn khàn, “Nương, phát sốt thôi mà lại phải dùng rượu mạnh lau người, ngươi cố ý câu dẫn lão tử có phải không? Chờ ngươi hết bệnh rồi, lão tử lập tức làm ngươi, khiến ngươi muốn khóc cũng khóc không được!”

Hữu Xu đã sốt đến hồ đồ, mông lung nghe thấy chủ tử đang nói chuyện, theo thói quen mà gật đầu, còn mềm nhũn hừ một tiếng.

Bụng Mạnh Trường Dạ buộc chặt, vừa thấp giọng nguyền rủa vừa xoay người, dùng sức hút cánh môi bỏi vì nóng lên mà đỏ rực của thiếu niên, hút một khắc đồng hồ mới chưa đã nghiền mà buông ra. Bên kia, Lưu Ôn cũng sắc thuốc xong, cách vải màn đưa lên, nghe thấy tướng quân tự uống một ngụm, sau đó là tiếng sụt sụt trượt vào miệng thiếu niên, không khỏi đỡ trán. Quả thực không chịu buông tha bất luận một cơ hội ăn đậu hũ nào, quen biết nhiều năm như vậy, trăm triệu lần không ngờ đến hắn lại là một tướng quân như vậy.

Gây sức ép nửa buổi, hai người mới ôm nhau ngủ. Sợ gió lạnh thổi chó con, Mạnh Trường Dạ cởi bỏ vạt áo, bọc cậu vào kín kín kẽ kẽ, hai cái chân dài quấn lấy nửa người dưới cậu, hai cánh tay khóa nửa người trên của cậu, nói một câu không xuôi tai, nếu hai người phát sinh chuyện ngoài ý muốn lập tức chết đi, trừ khi cắt đứt tứ chi của Mạnh đại tướng quân, mới có thể kéo thiếu niên ra ngoài.

Hôm sau, một trận thét chói tai đánh thức mọi người, cả chim chóc trên cây cũng sợ bay không ít. Chỉ thấy Thuần đế tức đến khó thở vỗ bả vai tướng quân, “Mạnh Trường Dạ, ngươi cái thứ không bằng súc sinh, cũng dám khinh bạc trẫm, mau đem đồ của ngươi ra, nó đâm ta!”

Mạnh Trường Dạ đối diện một đôi mắt dơ bẩn che kín tơ máu, nhất thời ghê tởm như ăn phân người, nhanh chóng đẩy người đi, lại sợ gã té bị thương liền hốt về lần nữa, vững vàng đặt yên, sau đó hai ba bước nhảy đến một bên, trong miệng luôn mắng xúi quẩy. Nương, chờ chó con tỉnh, lập tức bảo cậu dời hồn phách Thuần đế đi, nếu không mỗi lần nằm xuống cùng nhau, hôm sau lại đổi thành một người khác, ai chịu nổi?
Bình Luận (0)
Comment