[Liêu Trai Đồng Nhân] Hữu Xu

Chương 107

Khi Hữu Xu tỉnh bên cạnh vây quanh mười chín người, mười chín cặp mắt to như chuông đồng phát ra ánh sáng sáng quắc chăm chú nhìn mình, cảm giác kia quả thực một lời khó nói hết. Cậu lập tức chống lên nửa người trên, dựa vào ngực chủ tử, lắp bắp nói, “Các, các ngươi muốn làm gì?”

“Cơ công tử, ngài tỉnh? Ngài ngủ có ngon không?” Lưu Truyền Sơn cười đến vô cùng nịnh nọt.

“Rất tốt, cám ơn.” Cả người Hữu Xu đều nổi da gà, vừa xoa hai tay vừa đánh giá bốn phía, nhìn thấy một tấm mê man phù ném trên đất, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, “Trách ta, lúc sắp sửa đi ngủ lại quên dặn dò một tiếng. Lần tới Thuần đế tỉnh lại, các ngươi cứ làm như vậy là được.”

“Được, vẫn là Cơ công tử suy xét chu toàn. Canh giờ không còn sớm, chúng ta tiếp tục đi chứ?” Lưu Ôn vừa mới đề nghị, mọi người liền sôi nổi phụ họa, đơn giản ăn một chút lương khô, tiếp tục đi về phía trước.

Lại là một đoạn bậc thang thật dài sâu không thấy đáy, cuối cùng đi vào một hố trời loại nhỏ, đứng bên cạnh hố trời nhìn ra xa phía dưới, cái gì cũng nhìn không thấy. Mọi người châm lửa chiếu rọi, sương mù bao phủ ở giữa giống như vật còn sống, ngay cả ánh sáng cũng cắn nuốt không còn một mảnh, cảnh tượng biến hoá kỳ lạ khó lường làm người ta sợ.

“Cái gì cũng nhìn không thấy, chúng ta còn đi xuống không? Lỡ như đầy hố đều là mấy ngạ quỷ đó, chẳng phải sẽ gặm chúng ta thành bộ xương à?” Một phó tướng tâm sinh khiếp ý.

“Ném cây đuốc xuống xem xem.” Mạnh Trường Dạ xua tay hạ lệnh.

Cây đuốc đều là củi đốt làm thành, vừa nặng vừa chiếm chỗ, lúc xuống địa cung vốn không chuẩn bị bao nhiêu, nếu lãng phí một cây, liền tương đương sớm một bước nghênh đón bóng tối. Mà ở địa phủ, bóng tối hoàn toàn là thứ đáng sợ nhất. Hữu Xu vội vàng ngăn cản, sau đó từ trong tay áo lấy ra một tấm liệt hỏa phù, sau khi kích phát thì bỏ xuống hố trời.

Cậu cũng đã đánh giá thấp trình độ nguy hiểm ở địa cung, cho nên bùa chuẩn bị cũng không đủ dùng, chỉ hai tầng địa ngục đã hao phí ba bốn phần, mười sáu tầng còn lại có thể thuận lợi xông qua hay không cũng là ẩn số. Nhưng cậu cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp, nếu thật sự đến mức sơn cùng thủy tận, mặc dù đổ hết cả người máu tươi, cũng sẽ bình an đưa chủ tử ra ngoài.

Trong lúc suy nghĩ, liệt hỏa phù lấy tốc độ thật chậm rơi xuống, lại vòng vèo qua lại dưới âm phong thổi phất, xua tan sương đen đồng thời cũng chiếu sáng cảnh tượng trong hố. Mọi người cúi đầu nhìn lại, sôi nổi hít một ngụm khí lạnh. Vách hố này lại mọc đầy thiết thụ rậm rạp, mỗi một nhánh cây đều là một thanh kiếm, mỗi một phiến lá đều là một thanh chủy thủ, dây leo bò trên tảng đá lóe ra hàn quang, nghĩ cũng biết tất nhiên vô cùng sắc bén.

“Này, này phải đi xuống như thế nào? Căn bản không có chỗ đặt chân!” Lưu Truyền Sơn vẻ mặt tuyệt vọng.

“Từ từ, đó là thứ gì?” Mạnh Trường Dạ chỉ vào bóng đen giấu trong thiết thụ và dây leo.

Hữu Xu ngưng mắt nhìn kỹ, nhưng cũng không thể phân biệt, vì thế lại đốt một tấm liệt hỏa phù, bắn về phía chỗ kia. Bóng đen hiển nhiên không ngờ đối phương sẽ chủ động ra tay, không kịp trốn tránh vừa vặn bị đốt, lập tức lấy cánh tay chặn mặt, âm thanh gào thét. Bất quá chỉ nháy mắt, mọi người đã thấy rõ diện mạo nó, đúng là một tu la mặt mũi hung tợn, cả người lông rậm. Tiếng gào thét đưa tới càng nhiều tu la chui lủi giữa nhánh cây, giống như chờ đợi máu thịt mới mẻ.

“Lui một ít, bọn nó lên đây.” Hữu Xu nhanh chóng lấy ra vài loại bùa khác nhau, bày ngũ lôi tuyệt sát trận. Mạnh Trường Dạ xua tay bảo mọi người lui, bản thân lại giơ bội đao, gắt gao hộ vệ.

Năm lá bùa dưới tử vi đế khí thúc giục bay đến phía trên hố trời, hình thành một pháp trận năm góc, Hữu Xu làm đứt đầu ngón tay, bắn một giọt máu vào trung tâm. Máu tươi của thế ngoại chi nhân khiến những tu la đó càng thêm nóng nảy, móng vuốt bén nhọn móc vào nham thạch, liên tiếp bò lên. Bọn nó đều muốn là người đầu tiên ăn được Hữu Xu, cho nên chen thành một đống, trong nháy mắt tu la đi đầu nhảy ra khỏi hố trời, pháp trận rốt cuộc tụ lực hoàn tất, đánh xuống từng tia từng tia huyền lôi mạnh mẽ, mang theo tử vi đế khí.

Lôi quang là khắc tinh của tất cả tà vật, đám tu la một con tiếp một con xông lên, lại một con tiếp một con mà biến thành than cốc rơi xuống, ngay cả đám thiết thụ và dây leo đó cũng bị bổ đến thất linh bát lạc, vô cùng thê thảm. Huyền lôi chém thẳng vào nửa khắc đồng hồ mới dần dần tan đi, năm lá bùa cũng bốc cháy lên, phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống hố trời.

Nương theo ánh lửa lá bùa phát ra, mọi người chạy đến bên cạnh nhìn xuống, không khỏi liên tục hít khí. Đáy hố mới vừa rồi còn dày đặc mũi kiếm, hiện tại ngoại trừ rất nhiều thi thể cháy đen cùng một đống đồng nát sắt vụn, thì uy hiếp gì cũng không tồn tại. Dựa vào thực lực bản thân đưa tới thiên lôi, đây là đạo hạnh cao thâm như thế nào? Mọi người vốn cho là mình đánh giá thấp Cơ công tử, hiện tại nhìn lại, lại vẫn là đánh giá thấp, thực lực của cậu chỉ sợ đã sớm vượt qua tưởng tượng của người thường, tới mức quỷ thần khó lường.

Lưu Ôn rất muốn hỏi một chút xem Cơ công tử rốt cuộc là lai lịch thế nào, rồi lại nhịn được. Có một số việc vẫn là không biết mới tốt.

“Hiện tại an toàn, đi xuống đi.” Hữu Xu căn bản không biết hành vi của mình có thể nói là kinh thế hãi tục, quay đầu trở lại vẫy một phó tướng lấy dây thừng.

Phó tướng kinh sợ lĩnh mệnh, đem dây thừng buộc trên một khối đá vững chắc, dẫn đầu trượt xuống, xác định không có nguy hiểm mới gọi đồng bạn xuống dưới. Mạnh Trường Dạ một tay ôm Hữu Xu, một tay nắm chặt dây thừng, chậm rãi trượt xuống đáy hố. Biểu tình hắn không thấy một tia thả lỏng, ngược lại càng ngưng trọng hơn trước. Hữu Xu càng biểu hiện không giống người thường, liền làm hắn càng thêm bất an, luôn lo lắng một ngày kia, người này liền lặng yên không một tiếng động mà biến mất, dù lên trời xuống đất cũng không tìm thấy.

“Nếu ngươi không phải Thuần đế, vậy ngươi là ai, làm thế nào chạy vào trong hoàng cung?” Khi thả người xuống, hắn trầm giọng hỏi một câu.

Hữu Xu hàm hồ nói, “Ta chính là Hữu Xu, không phải Cơ Hữu Xu gì. Đợi khi tìm được vị quỷ tiên thi triển di hồn thuật, có lẽ có thể giải đáp tất cả nghi vấn của ngươi, hiện tại ta cũng đầu đầy mờ mịt.”

Dường như Mạnh Trường Dạ buông tha việc đòi đáp án, chỉ thật sâu liếc cậu một cái, sau đó kẹp cậu dưới cánh tay dẫn đầu đi đến bậc thang một lần nữa xuất hiện. Mọi người vội vàng đuổi theo.

Đầu Hữu Xu chúc xuống, hai má không khỏi trướng đến đỏ bừng, hai chân đá đạp lung tung hô, “Thả ta xuống, tự mình có thể đi. Phía trước là địa ngục nghiệt kính, không chuẩn bị vạn toàn thì tất không thể đi xuống, nếu không sẽ đi lạc nhau!”

“Địa ngục nghiệt kính, chiếu ra tội nghiệt mà mỗi một quỷ hồn phạm phải khi còn sống, sau đó căn cứ tội danh nặng nhẹ khác nhau mà bỏ xuống những địa ngục khác, là thế này phải không?” Lưu Ôn nháy mắt đề cao đề phòng.

“Phải, cho nên khi đi ngang qua nghiệt kính, chúng ta rất có thể sẽ bị phân biệt đưa đến những nơi khác.” Hữu Xu liên tục vỗ cái mông căng chặt của chủ tử, mãnh liệt yêu cầu hắn đừng mang theo mình.

“Nói như vậy ngươi phải đi theo ta, một chút cũng không thể thả lỏng.” Mạnh Trường Dạ thấy cậu khó chịu, chỉ đành thả người xuống, sau đó đòi phó tướng một sợi dây thừng, cột thắt lưng bọn họ cùng một chỗ. Mọi người cảm thấy biện pháp này thực tốt, sôi nổi noi theo, không quá giây lát liền thành châu chấu trên một sợi dây thừng.

Một chuỗi hai mươi người gắn bó chậm rãi xuống đến huyệt động tầng thứ tư, quả nhiên thấy vách động bóng loáng trong như gương, mảy may tất hiện, chiếu rọi ra bóng người sau đó lại chậm rãi vặn vẹo, hiện ra rất nhiều cảnh tượng khác nhau, nhưng những cảnh tượng này chỉ có người tự thân trải qua mới có thể nhìn thấy, những người còn lại không hề phát giác.

Không biết ai kêu thảm một tiếng, lại nhìn lên dây thừng đã đứt, mà đối phương cũng không biết tung tích. Mọi người kinh hãi, vội vàng kéo lấy người ở trái phải, Mạnh Trường Dạ chỉ kịp kẹp lấy chó con, lại kéo quân sư, cảm giác sau thắt lưng căng thẳng, không biết bị ai ôm lấy, liền đồng loạt biến mất ở tại chỗ.

Một tiếng bịch trầm vang, bốn người ngã trên mặt đất, đập ra rất nhiều tro bụi. Lúc Mạnh Trường Dạ rơi xuống liền lật người, đặt chó con ở trên bụng mình, làm đệm lưng cho cậu, nào ngờ lại có hai đại hán liên tiếp hạ xuống, đem hắn ép tới thiếu chút nữa tắt thở.

“Đều mẹ nó mau đứng lên, đừng đè nặng Hữu Xu!” Hắn một tay một người ném hai tên trên người chó con ra bên ngoài, cuối cùng nâng mắt nhìn, là Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn.

“Hóa ra buộc dây thừng không hữu dụng, phải nắm tay.” Hữu Xu ghé vào trong ngực chủ tử, ảo não thở dài.

“Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.” Mạnh Trường Dạ vén tóc bị loạn trên thái dương cậu ra sau tai, nửa ngồi dậy, châm đuốc.

Bên kia, Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn cũng châm cây đuốc, đi đến phía trước xem xét tình huống, sau đó phát ra tiếng than sợ hãi không dám tin. Mặc cho ai đến cũng sẽ không tin tưởng nơi này là địa ngục, chỉ thấy nơi trống trải phía trước lại đứng sừng sững một tòa cung điện xanh vàng rực rỡ, ngói lưu ly trên điện khắc đầy rồng bay, đầu rồng ngẩng cao, miệng ngậm minh châu, giống như tùy thời sẽ bay lên không, còn có cột trụ tử kim và nền gạch hắc kim mơ hồ phóng xạ ra ánh sáng, làm người ta nhìn hoa mắt mê mẩn. Kiến trúc tinh xảo, đại khí hào hùng, hiển nhiên đã vượt qua dự đoán của đám người Mạnh Trường Dạ.

Bọn họ đứng ngốc thật lâu sau mới nỉ non nói, “Bảo tàng hẳn là ở bên trong.”

Hữu Xu cũng nhìn ngây người, nhưng không phải vì cung điện nguy nga trang nghiêm. Cậu che mặt, liều mạng đem nước mắt mãnh liệt mà đến nghẹn trở về, lại không thấy chút hiệu quả, ngược lại càng rơi càng nhiều. Nơi này từng là tẩm cư của chủ tử, là Càn Thanh cung của Đạo Quang đế, là hoàng thành đế quốc Đại Yến đã biến mất trong dòng sông dài lịch sử. Nó không hiểu tại sao xuất hiện ở dưới đất, không cần nghĩ cũng biết là bút tích của chủ tử.

Di thể của hắn còn ở bên trong hay không? Nghĩ vậy, Hữu Xu lập tức chạy tới cung điện.

“Hữu Xu, ngươi chạy cái gì? Mau trở lại, cẩn thận dưới chân!”

Mạnh Trường Dạ đã sớm phát hiện bốn phía cung điện mọc đầy những đóa hoa và bụi gai đỏ tươi nào đó, chúng nó lay động tựa như có sinh mệnh, sau đó giơ dây roi lên chọn người mà cắn. Nếu không phải Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn lùi về đúng lúc, thiếu chút nữa đã bị kéo vào treo cổ. Nhưng Hữu Xu xưa nay cảnh giác lại không quan tâm mà đi vào, khiến Mạnh Trường Dạ cảm thấy hoảng hốt. Hắn vội vàng múa may cương đao đuổi sát, lại phát hiện những dây leo và đóa hoa đó dường như không đành lòng thương tổn đối phương, như thủy triều kinh sợ mà tránh lui ra, lộ ra một con đường thẳng tắp.

“Cơ công tử quả nhiên bất phàm, nhanh, chúng ta cũng đuổi theo!” Lưu Ôn kéo giữ Lưu Truyền Sơn, một đường chạy như điên.

Bọn họ chân trước bước trên nền gạch hắc kim của cung điện, sau lưng bụi gai và đóa hoa liền ngăn chặn đường lui, sột sột soạt soạt lắc lư qua lại, làm người ta trông đã khiếp sợ. Như thế, chỉ có thể một đường đi đến! Ba người đi theo Hữu Xu vòng qua hành lang, xuyên qua đất trống và hoa viên, đi vào trước một cánh cửa sơn son đóng chặt, trên cửa treo một tấm biển, viết ba chữ to “Càn Thanh cung” rồng bay phượng múa.

“Càn Thanh cung? Đây không phải là chỗ ở của lịch đại hoàng đế sao?” Trái tim Lưu Ôn đập bình bịch, suy đoán trong này hẳn là bảo tồn trân bảo của hoàng tộc Cơ thị, nhưng muốn mở được cánh cửa này hiển nhiên không phải chuyện dễ, chỉ vì trên đó ngoại trừ hoa văn phiền phức, vẫn như cũ có một dấu tay lõm xuống.

Nhưng có Cơ công tử ở đây, hết thảy đều dễ nói. Mới vừa nghĩ vậy, Hữu Xu đã đặt tay trên chưởng ấn, dùng tử vi đế khí giữ cửa đẩy ra, tiếng vang kèn kẹt kèn kẹt cũ kỹ làm người ta đau răng, còn có một chút bụi bậm rơi xuống. Mặc dù dưới nền đất không có bầu trời, cung điện cũng sáng sủa giống như ban ngày, nhìn kỹ mới biết, là bởi vì trên vách tường và trụ cột được khảm vô số dạ minh châu gây nên.

Hữu Xu cố nén nước mắt vòng qua tám mảnh bình phong khắc hoa, đi vào hậu điện, chỉ thấy hai cái quan tài thật lớn đặt song song, tản mát ra ánh sáng nhạt màu trắng trong suốt, sau đó là một vách tường cao tới mấy trượng, điêu khắc phù điêu thập điện Diêm La, hai mươi bốn ngục chủ, trăm tên phán quan, ngàn thành hoàng (thành hoàng: thần cai quản một thành).

Nhóm người Mạnh Trường Dạ bị bài trí xa hoa trong điện hấp dẫn, mà Hữu Xu thì đầy lòng đầy mắt chỉ có hai cái quan tài kia. Quan tài vô cùng cao lớn, cần phải nhảy đến giữa không trung mới có thể bắt lấy ven rìa, Hữu Xu liên tiếp nhảy hai ba lần mới đạp chân lên, nằm úp sấp trên quan tài thủy tinh điêu khắc chín con bàn long kim sắc, ngơ ngác nhìn vào trong.

Đó là chủ tử sau khi già nua, xác hắn bảo tồn vô cùng đầy đủ, hai má thậm chí lộ ra khỏe mạnh đỏ ửng, giống như chỉ là nhợt nhạt ngủ một giấc. Nhưng trạng thái linh hồn không hề dao động nói cho Hữu Xu biết, đây bất quá chỉ là một cái xác không. Hóa ra nơi này không phải âm tào địa phủ, mà là nơi yên giấc của hắn? Mà mình sao lại rời khỏi hắn, trở thành Thuần đế bị người ta nuôi lớn?

Chẳng lẽ lúc sắp chết, hắn lại không chịu để một vị trí cho mình trong phần mộ? Hữu Xu vừa đau thương vừa ủy khuất, mí mắt hơi hơi nhắm liền rơi ra mấy giọt nước mắt lớn như hạt đậu, ngược lại nghĩ đến bên cạnh còn kề một cái quan tài điêu khắc đầy thải phượng, lúc này mới quay đầu nhìn, sau đó ngây ngẩn cả người. Người kia là ai? Sao lại xa lạ như thế?

Lúc cậu kinh ngạc, nhóm người Mạnh Trường Dạ cũng phát hiện những đồ vật cực kỳ quỷ dị. Xốc lên tầng tầng lớp lớp sa mạn, bọn họ phát hiện trên vách tường lại treo đầy bức họa, nhìn từ bút pháp nhẵn nhụi và phong cách tả thực, đây hẳn là tác phẩm của cùng một người. Mới đầu mấy bức họa miêu tả chính là một tang tụ khuyển lớn bằng bàn tay, các loại tư thái, các loại biểu tình, vô cùng sinh động đáng yêu, phía sau đều là chân dung người vật, một thiếu niên bạch y bị một nam tử cao lớn ôm vào trong ngực, hoặc hôn môi, hoặc an ủi, thần thái cực kỳ thân mật.

Nam tử và nam tử yêu nhau ngược lại không có gì kỳ lạ, lạ là lạ ở chỗ bức họa rõ ràng là tả thực, càng về sau nam tử cao lớn lại càng lộ vẻ già nua, mà thiếu niên trong lòng hắn lại thủy chung tuổi trẻ tú lệ. Càng làm người ta khó có thể tin chính là, ngũ quan thiếu niên lại giống như đúc Cơ công tử, từ khóe mắt đến đuôi mày, từ thân hình đến khí độ, có thể nói là không chút nào khác biệt; tướng mạo Đạo Quang đế thì giống như đúc tướng quân, bất quá là thiếu một miệng râu rậm và một vết sẹo mà thôi.

Nhìn đến chỗ lạc khoản đều viết tục danh Đạo Quang đế, còn đóng con ấn riêng, có thể thấy những bức họa này hoàn thành từ sáu trăm năm trước, Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn đã sợ ngây người, Mạnh Trường Dạ lại sắc mặt xanh mét, lửa giận cuồng nộ. Trong lúc mơ hồ hắn liền biết, người trên tranh này tất là Hữu Xu không thể nghi ngờ.

Hắn quay đầu nhìn lại, thấy Hữu Xu đối diện một quan tài thủy tinh rơi lệ, lập tức đi qua thăm dò nhìn. Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn cũng đuổi theo đi qua. Ba người nhảy lên quan tài, lại đồng loạt sửng sốt.

“Tướng quân, Đạo Quang đế này quả nhiên có bộ dạng giống như ngài!” Lưu Ôn triệt để mơ hồ. Từ văn tự điêu khắc bên cạnh quan tài mà hắn ta biết được, đây đích thật là thi thể của thiên cổ nhất đế Đạo Quang đế, cũng là một hùng chủ cuối cùng trong lịch sử thống nhất đông đại lục. Từ sau Đạo Quang đế, không có hoàng triều nào có thể sáng tạo hoành đồ bá nghiệp dẹp yên Cửu Châu. Tài bảo hắn lưu lại tất nhiên cực kỳ bất phàm!

Nhưng Mạnh Trường Dạ đã không có tâm tư nghĩ tới tài bảo gì nữa, hắn gắt gao kéo cánh tay Hữu Xu, lớn tiếng chất vấn, “Ngươi đến tột cùng là ai? Ngươi tiếp cận ta, cứng rắn muốn ở bên cạnh ta, chính là bởi vì bộ dạng ta giống người chết này sao? Có phải thế không?”

Hữu Xu lúc thì ngửa đầu nhìn chủ tử còn sống, lúc thì hạ mắt nhìn chủ tử đã sớm qua đời, chậm rãi rơi vào đau thương và mê man tới trễ. Chẳng sợ cậu ngủ say mấy trăm năm, không thể trải qua chủ tử tử vong, giờ khắc này nhìn thấy thi thể hắn, vẫn như cũ đau không thể át.

Mạnh Trường Dạ thật lâu không chiếm được đáp án, giống như hiểu rõ cái gì, nhấc cương đao chém vỡ quan tài, mắng, “Thao nương ngươi! Hóa ra Mạnh Trường Dạ ta bất quá chỉ là một thế thân mà thôi! Ngươi trăm phương nghìn kế theo chúng ta tiến vào, chính là vì đoàn tụ với hắn đi? Lão tử nói cho ngươi biết, không có cửa đâu! Ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của ta!”

Hữu Xu kinh sợ nhảy dựng lên, cả người bám trên cánh tay cường tráng của hắn, liên tục cầu xin, “Đừng chém, van cầu ngươi! Ngươi không phải thế thân gì, ngươi là chủ tử chuyển thế, các ngươi vốn dĩ chính là cùng một người!”

Nhưng đối với Mạnh Trường Dạ mà nói, cái gì chuyển thế đầu thai đều là giả, hắn chỉ biết mình là Mạnh Trường Dạ, mà Hữu Xu chỉ có thể thuộc về Mạnh Trường Dạ, không thể nhớ nhung bất luận kẻ nào nữa, nhất là một người chết có bộ dạng giống hắn.

“Chủ tử, ngươi gọi hắn là chủ tử à? Cho nên nói trước đó ngươi vẫn luôn ngủ ở đây phải không? Ngủ sáu trăm năm? Tỉnh lại thì ở nhân gian tìm kiếm hắn chuyển thế, cũng chính là ta?” Hắn càng nghĩ càng phẫn nộ, hai ba lần bổ thủy tinh ra, ý đồ phá huỷ thi thể Đạo Quang đế.

Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn vội vàng đi kéo lại, lại thấy thi thể tiếp xúc không khí liền trong nháy mắt hóa thành một luồng khói nhẹ tiêu tán, chỉ còn một bộ long bào tinh xảo lóe ra linh quang chậm rãi bay xuống đáy quan tài. Ngay cả một tia niệm tưởng cuối cùng cũng không còn, lúc này Hữu Xu mới bị kéo về hiện thực, theo sát mà nhảy xuống, ôm lấy long bào gào khóc, sau đó đem đầu chui vào trong vải dệt, dùng sức ngửi ngửi một luồng long tiên hương cuối cùng mà chủ tử lưu lại.

Cậu nằm úp sấp, hai vai run rẩy, bộ dạng nhìn qua cực kỳ yếu ớt, còn có tiếng khóc thê thảm không ngừng truyền đến, làm người ta sinh lòng rầu rĩ. Lúc này Mạnh Trường Dạ mới phát giác mình có chút cực đoan, bất quá là một người chết mà thôi, hà tất túm lấy không tha, ngược lại khiến chó con hận mình.

Hắn nhìn về phía quân sư, trong mắt toát ra ý tứ cầu cứu.

Lưu Ôn xua tay, tỏ vẻ bất lực. Đến bây giờ hắn ta vẫn còn mê man, tuy rằng đã sớm đoán được Cơ công tử lai lịch bất phàm, lại không ngờ cậu đúng là thần tiên thật, vừa ngủ là sáu trăm năm, vả lại không già không chết, ngay cả Đạo Quang đế uy danh hiển hách cũng là người dưới gấu quần cậu, huống chi là thô nhân như tướng quân? Không chừng tướng quân thật đúng là Đạo Quang đế chuyển thế, Cơ công tử là tận lực đến trợ giúp hắn đạt thành bá nghiệp?

Nhưng suy đoán này, Lưu Ôn chỉ dám yên lặng suy nghĩ ở trong lòng, sao có thể nói ra? Tính cách tướng quân cực kỳ bá đạo, coi trọng ai hận không thể trong trong ngoài ngoài độc chiếm, tuyệt không dung được trong lòng Cơ công tử còn có một người chết, mặc dù người chết kia là chuyển thế của hắn, cũng tuyệt đối không nhận.

Khi tướng quân thất kinh, quân sư bó tay không biện pháp, ngược lại là tên đại quê mùa chỉ có một cọng gân Lưu Truyền Sơn cứu tràng. Hắn ta ghé vào một quan tài thủy tinh khác, chậc chậc thở dài, “Ôi nương của ta, người này đến tột cùng là ai vậy? Người có thể đặt trong phượng quan không phải là hoàng hậu sao? Hoàng hậu của Đạo Quang đế là một nam tử thì cũng thôi, sao lại mắt nhỏ, mũi tẹt, da vàng, quả thực xấu đến không thể nhìn!”

Hữu Xu lập tức quên khóc, ôm long bào đi ra, hạ mắt nhìn kỹ.

Khuôn mặt nam tử trong quan tài thủy tinh mang theo vài phần non nớt, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, ngâm trong chất lỏng màu vàng nhạt nào đó, tựa như đang ngủ. Ngũ quan gã quả thật vô cùng xấu xí, dáng người cũng tương đối gầy yếu thấp bé, phục sức mặc trên người cũng không phải là áo liệm của Đại Yến quốc, mà là thường phục hoàng tộc của Tấn quốc. Bởi vậy có thể thấy, người này hẳn là người Tấn quốc.

“Chẳng lẽ nói cái quan tài này vốn là chủ tử chuẩn bị cho ta, lại không biết sao bị nam tử này chiếm đi à?” Nhớ tới Thuần đế cướp đi thân thể mình, Hữu Xu bừng tỉnh đại ngộ.

Lưu Ôn cũng cảm thấy sợ hãi nói, “Người này chẳng lẽ là Thuần đế chân chính? Nhưng sao hắn lại vô duyên vô cớ vào địa cung?”

Còn cần hỏi sao, nhất định là quỷ tiên thay gã thi triển di hồn thuật làm ra! Trong lòng Hữu Xu cảnh giác, trên mặt không chút nào hiện ra, chậm rãi đứng lên, đem long bào minh hoàng khoác trên vai chủ tử, “Bất luận ngươi có thừa nhận hay không, tóm lại ngươi là chủ tử của ta, chẳng những kiếp trước, kiếp này, dù là kiếp sau, kiếp sau sau nữa, ta đều nhận định ngươi.”

Mạnh Trường Dạ thấy vừa rồi cậu khóc đến thê thảm như vậy, còn tưởng rằng cậu tất nhiên sẽ nổi giận, nào ngờ mới vừa bò dậy liền hứa hẹn một lời hứa thận trọng như vậy, lúc thì thở phào, lúc thì lại chua sót khôn kể, chỉ đành tận lực không thèm nghĩ tới Đạo Quang đế đã hóa thành tro bụi nữa.

“Tốt, tất nhiên là ngàn tốt vạn tốt.” Hắn ôm lấy thiếu niên, thấp giọng nói, “Mang khối thi thể này ra ngoài sao?”

Hữu Xu âm thầm lắc đầu, tỏ vẻ còn muốn nhìn lại, sau đó nhảy xuống đài cao, đi đến tường cao khắc đầy phù điêu. Cậu cảm giác được, trong tường này có một luồng lực lượng dao động vô cùng tương tự với định hồn thuật trong thân thể mình, chỉ không biết đến tột cùng nó ẩn nấp ở nơi nào.

Cậu ngẩng đầu, giống như đang nghiêm túc xem xét dấu tay lõm xuống trên tường đá, kì thực dư quang khóe mắt đảo qua mỗi một cái phù điêu. Một cái phù điêu ở dưới cùng cho rằng cậu không chú ý, đang lặng lẽ, chậm rãi xoay người, ý đồ nấp ở phía sau những phán quan khác.

Đúng vào lúc này, Lưu Ôn đã đi tới, suy đoán nói, “Nơi này cũng có một chưởng ấn, có thể ấn xuống xem xem, không chừng bảo tàng của Đạo Quang đế giấu ở phía sau.”

Hữu Xu cũng nghĩ giống hắn ta, lập tức giơ tay ấn lên. Quả nhiên, tường đá chậm rãi nâng lên cao, lộ ra một cung thất thật lớn, bên trong chất đống tràn đầy vàng bạc tài bảo, dưới dạ minh châu chiếu rọi phóng xạ ra ánh sáng năm màu rực rỡ, thiếu chút nữa chọc mù mắt đám người Lưu Ôn.

Chính giữa bảo tàng đặt một ngự án, phía trên đặt văn phòng tứ bảo cùng một phong thư. Hữu Xu cũng không thèm nhìn tới tài bảo, chỉ lo đi qua, mở phong thư ra xem.

“Hữu Xu ngô yêu, nếu một ngày nào đó ngươi tỉnh lại, đừng nên nhớ mong ta, ra bên ngoài sống cho tốt. Nếu có duyên, chúng ta kiếp sau gặp lại.” Giây lát, giấy viết thư trải qua trăm năm liền hóa thành bụi bậm tiêu tán, mà mái vòm phía trên thì truyền đến từng trận từng trận tiếng cơ quan mở ra kèn kẹt.

Không hề nghi ngờ, bảo tàng này là Đạo Quang đế để lại cho thiếu niên mình yêu tha thiết, cậu vừa lấy được, tất cả thông đạo liền tự động mở ra, đưa cậu đến nơi quang minh. Mạnh Trường Dạ đứng ở bên cạnh, tất nhiên là nhìn thấy rõ ràng minh bạch, trong lòng miễn bàn khó chịu bao nhiêu, Lưu Ôn và Lưu Truyền Sơn thì lộ ra vẻ mặt kính sợ.
Bình Luận (0)
Comment