Huyền Quang đế ngăn cản Hữu Xu gần như sắp quỳ xuống đất, biết rõ còn hỏi, “Triệu lang trung, lần này yết kiến là vì chuyện gì?”
Hữu Xu tất cung tất kính đáp lời, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần nghe nói ngài muốn thành lập ấn sát ti, điều tra án tham ô ở Hộ bộ, đặc biệt đến thỉnh mệnh.”
Một đại thần nghe vậy nhíu mày, “Triệu lang trung, nói chuyện vẫn mong cẩn thận mới tốt. Việc Hộ bộ cần điều tra, sao ở trong miệng ngươi liền trực tiếp khẳng định là tội tham ô rồi?”
Hộ bộ từ thượng thư cho tới nha dịch đều đã bị nhốt vào thiên lao, tổng cộng mấy trăm người không một ai may mắn thoát khỏi. Nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực, chủ tử luôn khoan dung độ lượng sao lại đuổi tận giết tuyệt? Những người này lại còn giúp tội phạm giải vây, đến tột cùng làm thế nào thành mệnh quan triều đình vậy? Đến tột cùng là bọn họ nguyện trung thành với thế gia đại tộc hay là chủ tử? Trong lòng Hữu Xu tức giận bất bình, liền không thèm để ý tới chất vấn của hắn ta, chỉ lấy ánh mắt đen láy nhìn về phía thượng thủ.
Huyền Quang đế bị cậu nhìn đến nóng cả tai, nâng chung trà lên chậm rãi nhấp một hơi, mượn việc này giảm bớt cảm giác miệng khô lưỡi khô, sau đó mới trầm giọng nói, “Trẫm chưa mở miệng, Tôn đại nhân ngược lại dẫn đầu giáo huấn người đến, nơi này đến tột cùng là quan nha của Tôn đại nhân, hay là Càn Thanh cung của trẫm?”
Đại thần kia sợ hãi cả kinh, vội vàng dập đầu thỉnh tội, liên tục nói vi thần đi quá giới hạn, tội đáng chết vạn lần vân vân. Huyền Quang đế vừa không kêu đứng dậy, cũng không phản ứng, vẫy tay gọi Hữu Xu đến gần, ôn hòa nói, “Trẫm vẫn luôn nghe nói Triệu lang trung xử án như thần, giỏi về việc quản lý, lại chưa bao giờ nghe nói ngươi cũng tinh thông việc sổ sách. Phải biết, tra rõ án tham ô ở Hộ bộ, công việc chủ yếu là làm rõ sổ sách. Vì vậy, quan lại mà trẫm bảo các vị đại thần tiến cử đều là người thông thạo sổ sách nhất trong các bộ.”
Nói tới đây, đề tài câu chuyện của hắn vừa chuyển, nói trắng ra, “Nhận công việc này, tương đương đối nghịch với tám chín phần quyền quý trong triều, ngay cả trẫm cũng phải chịu đựng áp lực cực lớn, huống chi quan phía dưới? Người vào ấn sát ti, hoặc bị đe dọa uy hiếp, hoặc bị hối lộ thu mua, hoặc bị vu oan hãm hại, thậm chí bị ám sát, đủ loại bất trắc đều có khả năng. Triệu lang trung, ngươi cần phải suy xét rõ ràng ba điểm: thứ nhất, ngươi có năng lực tham dự án này không; thứ hai, ngươi có dũng khí tham dự án này không; thứ ba, ngươi có khả năng gánh vác được hậu quả không? Nếu ngươi còn mang lòng do dự, trẫm đề nghị ngươi lập tức xuất cung, suy xét rõ ràng rồi lại quyết định.”
Tuy nói hắn có năng lực bảo vệ tốt Hữu Xu, nhưng cũng không muốn mở trừng mắt nhìn cậu nhảy vào trong hố lửa. Còn nữa, hắn cũng muốn nhìn một chút xem, tình cảm của cậu với mình rốt cuộc sâu đậm thế nào, có năng lực làm đến bước đó không. Hắn cũng không tin tưởng cái gọi là “nhất kiến chung tình”, nhưng đặt trên người con lừa bướng bỉnh Hữu Xu, thì cũng nói không chừng. Cậu không phải người ăn nói lung tung, lại càng không làm việc dựa vào xúc động.
Hữu Xu không chút nghĩ ngợi nói, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nếu vi thần dám vào cung thỉnh mệnh, tự nhiên cũng dám thừa nhận hậu quả. Hoàng Thượng không phải ngài chuẩn bị rất nhiều quan tài cho chư quân sao? Vậy cũng có thể chuẩn bị luôn cho vi thần một cái, vi thần nguyện vì Hoàng Thượng quên mình phục vụ!”
Ha, tính tình thật cứng! Đám người Âu Thái không khỏi ghé mắt, rồi lại thấy cậu tiến lên một bước, chắc chắn nói, “Về phần vi thần có năng lực kia hay không, Hoàng Thượng chỉ cần kiểm nghiệm một phen là được. Về việc tính toán, ở Đại Dung vi thần nhận thứ hai, tất nhiên không ai dám xưng thứ nhất.” Đối với chỉ số thông minh của mình, Hữu Xu luôn cực kỳ tự tin, thậm chí đến mức kiêu ngạo tự phụ.
Ha, khẩu khí thật lớn! Chúng thần càng thêm kinh dị, còn có vài người bị tiến cử lộ ra vẻ không phục. Bọn họ cũng đều là người tài giỏi ở các bộ, sổ sách phức tạp hơn nữa cũng có thể xử lý đến gọn gàng ngăn nắp, cho nên càng được trọng dụng. Nhưng mà lời này của Triệu lang trung, cũng là đạp tất cả bọn họ xuống, bảo bọn họ làm thế nào cam nguyện?
Huyền Quang đế đặt nắm tay trên môi, miễn cho mình cười ra tiếng. Hữu Xu vẫn là như vậy, không biết kết giao với người khác, lại càng không hiểu đạo làm quan, có cái gì nói cái đó, hoàn toàn không rõ mình vô hình chung kéo về bao nhiêu cừu hận. Nhưng cũng chính vì vậy, mới hiện ra sự đặc biệt của cậu. Hơn nữa, hiện tại cậu ngẩng đầu ưỡn ngực, ý chí chiến đấu tràn đầy, cực kỳ giống khổng tước gặp gỡ đối tượng ngưỡng mộ trong lòng, tận lực phô ra lông chim của mình, muốn đem một mặt tốt đẹp nhất, ưu tú nhất triển lãm ra. Bộ dạng này cực kỳ hiếm thấy, nhưng cũng vô cùng thú vị.
Nỗ lực áp chế ý cười sắp nhảy lên cổ họng, Huyền Quang đế khoát tay nói, “Xem ra Triệu lang trung rất có tin tưởng với chính mình, vậy thì, trẫm liền ra vài cái đề kiểm tra ngươi.”
Ra đề mục? Có phải là rất không thể hiện ra được trình độ của mình không? Hữu Xu nhướn mày, vội vàng nói, “Hoàng Thượng không cần ra đề mục, chỉ cần lấy một túi gạo, một cái chậu đồng đến là được.”
Vài vị năng lại vốn định cùng giải đề với cậu, đợi sau khi dẫn đầu cho ra đáp án liền áp chế đi kiêu ngạo của cậu đều lộ ra biểu tình nghi hoặc. Tuy rằng Huyền Quang đế cũng rất ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều, khoát tay với Ngụy Sâm. Ngụy Sâm tự mình chạy một chuyến, bất quá chỉ giây lát liền đem vật cần thiết vào điện.
Hữu Xu mỉm cười lấy lòng với chủ tử, lúc này mới đi qua, tùy ý túm một nắm gạo, rào rạt ném vào chậu đồng, giải thích, “Vi thần thiên phú dị bẩm, hơn nữa trên phương diện đo đếm, chỉ cần hơi liếc mắt một cái có thể cho ra đáp án chuẩn xác. Một nắm gạo này nặng tám lạng bảy tiền*, tổng cộng ba vạn lẻ bảy mươi sáu hạt, nếu các ngươi không tin, chỉ cần đi tính thử, cân đo đong đếm.”
*Tiền: đồng cân, một đồng cân bằng 1/10 lạng.Đây là lần đầu tiên cậu lộ ra năng lực tính toán chuẩn xác đến đáng sợ của mình, hy vọng chủ tử có thể nhìn mình với cặp mắt khác xưa. Nghĩ như vậy, cậu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía người trên thượng thủ, trong đôi mắt đen láy mà sáng ngời tràn ngập sáu chữ —— cầu tán dương, cầu trọng dụng.
Huyền Quang đế hơi hơi nghiêng đầu, tránh né ánh mắt muốn mạng này. Đáng chết, hắn thiếu chút nữa liền đặt bàn tay lên trên đầu Hữu Xu rồi. Mới vừa rồi còn là khổng tước xòe đuôi, hiện tại lại biến thành chó nhỏ lấy lòng chủ nhân, vì sao cậu luôn đáng yêu như thế?
Mọi người ở đây đều không cảm thấy Triệu lang trung đáng yêu, ngược lại còn cảm thấy cậu mười phần tìm đường chết. Tùy tiện nắm gạo có thể cho ra trọng lượng số lượng, trong thiên hạ há lại có thần nhân như thế? Kiểm! Nhất định phải kiểm tra rõ ràng! Nếu như sai chút xíu, tất nhiên hết sức chế nhạo, làm cậu ta không chốn dung thân!
Trong lúc các vị năng lại rục rịch, Hoàng Thượng đã buông lời, lệnh Ngụy Sâm đi kiểm tra. Ngụy Sâm mang đòn cân tới nhiều lần ước lượng, đích thật là tám lạng bảy tiền, cuối cùng xoay người lại đếm hạt, mới vừa đếm tới khoảng ba trăm liền đầu váng não trướng, liên tiếp phạm sai lầm.
Cổ nhân coi thuật tính toán là đường lệch, ít có nghiên cứu, người bình thường có thể đếm tới một trăm đã coi như thực khó lường, nếu hơn nữa thì phải mượn mấy vật như que gỗ, chuỗi hạt làm dấu hiệu, người có thể đánh bàn tính đến mười phần trôi chảy có thể nói là tông sư, người có thể bỏ hết công cụ đếm qua một bên, thuần thục vận dụng tính nhẩm, đủ để ngạo thị thiên hạ.
Ngụy Sâm đếm tới ba trăm, đã là rất có tài cán, cũng không mất mặt, nhưng vẫn lộ ra vẻ xấu hổ, chắp tay nói, “Hoàng Thượng, nô tài vô năng, mong thứ tội.”
Huyền Quang đế xua tay, “Không có chuyện gì, các ngươi phân chia gạo ra, mỗi người đếm một nắm nhỏ, rồi đem con số tính ra cộng vào là được.”
Như thế là một biện pháp tốt. Mọi người vội vàng lĩnh mệnh, từng người nắm một ít, đặt ở trong đĩa đếm. Đại diện vốn còn yên tĩnh, lúc này quanh quẩn tiếng đếm ồn ào một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… A? Không đúng, đếm lần nữa, một, hai, ba, bốn… Không thể sử dụng bàn tính, lại không có mấy công cụ que gỗ, chuỗi hạt, mọi người khổ không thể tả, cũng càng muốn cho Triệu lang trung xấu mặt.
Huyền Quang đế chưa từng thấy qua bộ dạng chúng thần chật vật như vậy, trong lòng cảm thấy thú vị. Hắn đứng lên, đi đến dưới điện xem xét, ra vẻ nghiêm túc nghiêm túc, kỳ thực âm thầm chú ý Hữu Xu. Hữu Xu quen làm cái đuôi của chủ tử, vừa thấy hắn xuống dưới, lập tức dính lên, rồi lại không dám lỗ mãng, chỉ đành không ngừng đảo quanh ở bên cạnh hắn. Hiện tại cuối cùng cậu cũng hiểu rõ vì sao chó nhỏ mèo nhỏ luôn thích cọ cọ hai chân chủ nhân, bởi vì chỉ có như thế, mới có thể giảm bớt nhớ nhung một ngày không gặp.
Mà cậu đâu chỉ một ngày không gặp chủ tử? Nhớ tới, giống như đã mấy trăm năm chưa từng gặp mặt. Mắt cậu trừng đến tròn xoe, ánh mắt nóng rực mà lại sáng ngời, thường thường trộm dò xét sườn mặt chủ tử, đợi hắn đem lực chú ý tập trung trên người khác liền thật cẩn thận mà dựa qua, làm bộ như lơ đãng chạm chạm cánh tay hắn, cọ cọ đùi hắn, hoặc là lén lút kéo kéo vạt áo hắn, sau đó nhanh chóng buông ra.
Huyền Quang đế thần thức cường đại, sao có thể không biết Hữu Xu đang làm những gì? Nói cậu giống chó nhỏ, còn thật sự đem cái tính dính người kia học đến mười phần thành thục, nhưng lại không dám làm rõ, ngược lại xoay xoay chuyển chuyển, che che lấp lấp, nơi này cọ một chút, nơi kia sờ một phen, thật sự tưởng mình không có cảm giác sao?
Thấy cậu trộm vươn đầu ngón tay, khều khều sợi tơ minh hoàng trên long bội của mình, bộ dạng say mê kia giống như đang chạm đến làn da mình, Huyền Quang đế thiếu chút nữa bật cười ra tiếng. Hắn cũng không biết, tiểu Triệu huyện lệnh xưa nay tâm địa thẳng thắn, ngay thẳng vô tư, lại cũng có một mặt… một lời khó nói hết như vậy.
Nếu Huyền Quang đế đến từ hiện đại, ước chừng sẽ đem năm chữ “một lời khó nói hết” đổi thành “si hán”. Chỉ số IQ của Hữu Xu cực cao, chỉ số EQ lại thấp, bảo cậu đi theo đuổi một người, thật sự là làm khó cậu.
Hai người một người thì vòng quanh đại điện xem xét, một người thì nhắm mắt theo đuôi, đều thích thú. Hai khắc sau, mọi người sôi nổi đếm xong gạo, sau đó tìm bàn tính đến cộng lại, lại cho ra ba vạn lẻ bảy mười tám hạt, nhiều hơn hai hạt so với đáp án của Triệu lang trung.
Vài vị năng lại lộ ra vẻ châm chọc, Hữu Xu lại bình chân như vại, chỉ vào một người trong đó nói, “Ngươi tính thêm hai hạt.”
“Ngụy Sâm, giúp hắn tính lại một lần.” Huyền Quang đế tất nhiên là tin tưởng Hữu Xu, mấy người còn lại cũng đều xúm lại đếm thầm trong lòng, nửa khắc sau ra được đáp án, quả nhiên nhiều thêm hai hạt.
Lúc này người nọ quỳ xuống thỉnh tội, mọi người lúc này mới lộ ra vẻ mặt kinh hãi khôn kể. Tùy tiện nắm một nắm gạo trong chậu đồng liền có thể cho ra chính xác trọng lượng và số lượng, đâu chỉ là thử thách năng lực tính toán của một người? Còn có thị lực, nhãn lực, nhĩ lực, xúc cảm. Nói cách khác, năng lực tổng hợp của Triệu lang trung, đã sớm vượt xa phạm vi mà người thường có thể tưởng tượng.
Cậu nói mình thiên phú dị bẩm còn thật sự không phải là khoe khoang! Phục, triệt để phục!
Mắt thấy mọi người lộ ra biểu tình khâm phục, lúc này Hữu Xu mới nhìn chằm chằm về phía chủ tử, lúm đồng tiền ẩn hiện bên má kể rõ nội tâm cậu kích động. Lúc này, hẳn là chủ tử nên nhìn mình với cặp mắt khác xưa, sau đó trọng dụng đi?
Huyền Quang đế nhịn rồi lại nhịn mới không làm cho mình lộ ra biểu tình khác ngoài nghiêm túc lãnh khốc. Hắn đi về thượng thủ ngồi xuống, khen, “Triệu lang trung quả nhiên đại tài. Từ hôm nay trở đi, trẫm bổ nhiệm ngươi là phó sử ấn sát ti, cùng với Âu Thái điều tra án tham ô ở Hộ bộ.”
Hữu Xu vui mừng vô hạn, lập tức khom người lĩnh mệnh, giống như nhận được công việc gì cực kỳ tốt đẹp. Vài tên quan lại khác cũng bị giữ lại, cùng cậu chỉnh lý sổ dách.
Bởi vì Huyền Quang đế sớm có tính toán chỉnh đốn Hộ bộ, cho nên cùng ngày ban phát thánh mệnh liền bắt hết quan viên Hộ bộ lớn nhỏ bỏ vào thiên lao, thủ đoạn lôi đình này khiến mọi người ngay cả thời gian sửa chữa sổ sách, lau sạch chứng cứ phạm tội cũng không có. Sổ sách Hộ bộ bảo tồn bao năm qua, hiện giờ tất cả đều chất đống trong Càn Thanh cung, ước chừng chiếm dụng năm sáu cái thiên điện, bên ngoài càng bố trí vô số binh tướng, có thể nói phòng vệ sâm nghiêm, giọt nước không lọt.
Hữu Xu lưu luyến không rời mà ra khỏi Càn Thanh cung, được mang đến thiên điện, đầu lĩnh Âu Thái nhỏ giọng nói, “Từ hôm nay trở đi, các ngươi liền ở trong Càn Thanh cung. Đều cất lệnh bài cho kỹ, nếu không những tướng sĩ đó chẳng những không cho các ngươi vào, còn có khả năng giết chết các ngươi ngay tại chỗ.”
“Sao lại nghiêm trọng như thế?” Một quan lại trong lòng run sợ hỏi. Không có lệnh bài thì đuổi người đi cũng thôi, có thể nào tùy ý ở trong cung giết người? Chẳng lẽ Hoàng Thượng cũng không quản sao?
“Các ngươi xem cẩn thận.” Âu Thái trầm giọng cảnh cáo, “Đây là Uy Hổ quân đến từ biên cảnh Tây Bắc, dũng mãnh thiện chiến nhất, hơn nữa chỉ biết chấp hành hoàng mệnh, không biết phân biệt thị phi đúng sai. Hoàng Thượng đã hạ lệnh, người không có lệnh bài mà tùy ý tới gần thiên điện giết không tha, bọn họ chỉ nhận lệnh bài, không nhận người.”
Biên cảnh Tây Bắc đúng là đất phiên của Hoàng Thượng. Hóa ra là tư binh của Hoàng Thượng, khó trách uy nghi khiếp người như thế! Mọi người sôi nổi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, chỉ mình Hữu Xu hiểu, trong lời nói của Âu Thái còn có một tầng hàm nghĩa khác. Cậu từng lật xem công báo những năm qua, nhớ rõ mười năm trước Tây Bắc từng phát sinh một chuyện lớn. Bởi vì Hộ bộ đã lâu không phân phát quân lương và lương thảo, Uy Hổ quân Tây Bắc khi đối địch chỉ thiếu chút nữa là toàn quân bị diệt, còn phát sinh thảm kịch ăn thi thể chiến hữu đã chết để sống sót.
Thời gian mười năm cũng không đủ để bù lại vết thương, xem ra những tướng sĩ đó đã thù hận tham quan Hộ bộ sâu tận cốt tủy. Để cho bọn họ trông coi sổ sách, khả năng bị người ta thu mua cực kỳ bé nhỏ. Hơn nữa, chủ tử điều bọn họ vào kinh thành, không chừng đã sớm chuẩn bị tốt việc diệt sạch Hộ bộ, kinh sợ các loại quan lại.
Hữu Xu đoán không sai, sau khi bọn họ rời khỏi chính điện, Huyền Quang đế liền kêu vài quan viên Hình bộ đến, tiến hành sửa chữa luật pháp, đem tám chữ “người tham ô sáu trăm lượng chém đầu”, đổi thành “người tham ô sáu mươi lượng chém đầu”. Đổi một cách nói, Hộ bộ tùy tiện xách ra một nha dịch thấp nhất, cũng đã đạt tới tiêu chuẩn chém đầu.
Có thể thấy, một khi điều luật này ban bố, sẽ gây nên loại rung chuyển nào, mà các quan lại bị chọn cũng mơ hồ có dự cảm, sau khi đi vào thiên điện ai cũng tay chân lạnh lẽo, da đầu run lên. Chất đống trong điện nào có phải là một quyển sổ sách, mà là một lá bùa đòi mạng, có khả năng đòi mạng người khác, càng có khả năng đòi mạng của chính bọn họ.
Cũng bởi vậy, ngồi xuống đã được mấy khắc, bọn họ còn chưa có động tĩnh, chỉ không ngừng dùng tay áo lau mồ hôi. Âu Thái cũng không thúc giục, bưng chén trà chậm rãi thưởng thức. Hắn không biết kiểm tra tính toán, chỉ là đảm đương việc trông coi mà thôi, thuận tiện hảo hảo quan sát Triệu lang trung được chủ tử phá lệ coi trọng.
Sự thật đã chứng minh ánh mắt chủ tử vẫn luôn chuẩn xác. Triệu lang trung bất luận là tài năng hay là bản tính, đều vượt xa người thường. Sau khi cậu vào thiên điện liền tìm ra quy luật xếp đặt của tất cả sổ sách, đợi nhớ kỹ sổ sách của mỗi năm, mỗi khu vực, mỗi ngành phân biệt đặt ở đâu sau đó mới bắt đầu động tác.
Cậu kéo rương sổ sách có niên đại lâu nhất tới bên cạnh bàn mình, chậm rãi nói, “Lấy thời gian tròn hai mươi năm làm cơ sở chuẩn, bản quan tra nợ cũ trước đây, các ngươi tra nợ mới về sau. Tiền đại nhân phụ trách sổ cương thổ, Tôn đại nhân phụ trách sổ ruộng đất, Lý đại nhân phụ trách sổ hộ tịch, Chu đại nhân phụ trách sổ thuế má, Vương đại nhân phụ trách sổ lương bổng. Việc này không nên chậm trễ, hiện tại liền bắt đầu đi.” Dứt lời tựa như nghĩ đến cái gì, lại nhìn về phía Âu Thái, “Còn có, hiện tại quan viên Hộ bộ đều đã bị giam giữ, nếu như gặp chính vụ tương quan, chẳng lẽ đều do Hoàng Thượng tự mình phúc đáp? Hoàng Thượng trăm việc bận rộn, sao lại bận rộn thêm việc này, không bằng cũng giao cho chúng ta xử lý chung luôn?”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn, đồng loạt nhìn về phía cậu, thầm nghĩ Triệu lang trung quả nhiên dã tâm khá lớn, đúng là xem xét chuẩn vị trí Hộ bộ thượng thư này rồi.
Âu Thái gật đầu nói, “Trước đó Hoàng Thượng đã có phân phó, mọi việc ở Hộ bộ, triệu lang trung đều có thể tự phê duyệt, gặp chuyện khó quyết định thì lại đến ngự tiền bẩm báo.”
Có khó khăn có thể tìm chủ tử hả? Hữu Xu hơi cân nhắc, quyết định không có khó khăn cũng phải chế tạo ra vài cái, nhưng nếu đi quá mức thường xuyên, khó tránh khỏi lưu lại ấn tượng bình thường vô năng cho chủ tử, cho nên còn cần chú ý kỹ xảo. Cậu nâng mi, đối với việc theo đuổi người ta cảm thấy khó giải quyết, quá vội vàng không được, quá thong thả không được, quá rõ ràng không được, quá hàm súc cũng không được, quả thực là nan đề thiên cổ!
May mà chỉ số thông minh của cậu cực cao, mặc dù đem tất cả tâm tư đặt ở trên người chủ tử, cũng không chậm trễ công tác. Người khác chỉ thấy cậu cầm chu phê vẽ vời trên sổ sách, bất quá chỉ một khắc cũng đã xem xong hơn mười bản, sột soạt một trận, ngay sau đó lại sột soạt một trận, liền coi như xong.
Loại phương pháp kiểm tra tính toán quỷ dị mà lại siêu tốc này, các vị đồng liêu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng không khỏi sinh nghi, nhưng liên tưởng đến năng lực đếm độc nhất vô nhị của cậu, lại không dám tùy tiện đến hỏi. Âu Thái không có gì băn khoăn, thanh thản đi qua, “Triệu lang trung, những sổ sách này ngươi đều xem xong rồi à? Phát hiện manh mối gì không?”
“Sổ sách có vấn đề ta đều đặt riêng ở một bên. Xem đến giờ, chưa phát hiện cái nào không có vấn đề.” Hữu Xu nói trắng ra.
Âu Thái gật đầu, đang muốn nhặt lên một quyển lật xem, liền thấy chủ tử ăn diện thành Diêm La vương hư không xuất hiện ở trong điện. Hắn vội vàng buông sổ sách xuống, đi trở về chỗ, làm bộ làm tịch nâng chung trà lên thưởng thức, che giấu biểu tình sợ hãi của mình.
Hô hấp Hữu Xu hơi hơi cứng lại, sau đó mới lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ. Từ lần trước nói chuyện xong, người này chưa từng đến thăm, quả thực làm cậu bối rối hồi lâu.
“Ngươi rốt cuộc cũng đến.” Cậu dùng tinh thần lực truyền âm, trong giọng nói lộ ra ủy khuất ngay cả chính mình cũng không ý thức được.
“Sao? Nhớ bổn vương à?” Diêm La vương ngồi xuống ở bên cạnh cậu, ghé sát vào xem sổ sách trong tay cậu.
Hai má Hữu Xu đỏ lên, biểu tình rối rắm, rồi lại không biết nói dối, qua mấy giây mới cất giọng nhỏ như muỗi, “Có chút.” Hai tay không ngừng lật sổ sách theo thói quen thả chậm lại, tiện cho đối phương thấy rõ ràng.
“Có chút cái gì?” Diêm La vương ác liệt đùa.
Hữu Xu cúi đầu kiểm tra, không lên tiếng, lỗ tai, má, cổ, ửng đỏ một mảng lớn. Hai tay Diêm La vương luồn vào dưới nách cậu, nhẹ nhàng gãi gãi, tiếp tục truy vấn, “Có chút cái gì?”
Hữu Xu xấu hổ bổ nhào vào trên bàn, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, miễn cho cười ra tiếng, lại bởi vì thật sự sợ ngứa, không khỏi phát ra động tĩnh rầm rì. Diêm La vương thấy cậu hai má ửng đỏ, hai mắt thấm nước, than nhẹ không ngừng, giống như bị nhiếp hồn, gắt gao nhìn chằm chằm không tha, thân thể cũng nhanh chóng nổi lên phản ứng. Hắn chẳng những không buông người này ra, ngược lại ôm cậu vào trong ngực cao thấp sờ soạng vỗ về chơi đùa, cắn lỗ tai một tiếng tiếp một tiếng mà truy vấn, “Có chút cái gì? Nói mau, nếu không cả ngày hôm nay bổn vương đều cù lét ngươi.”
Triệu lang trung mới vừa rồi còn vẻ mặt nghiêm túc, giải quyết việc chung, hiện tại lại ngồi quay cuồng rên rỉ, mọi người vốn tưởng rằng cậu bộc phát bệnh nặng, vừa nhìn tỉ mỉ lại phát hiện biểu tình cậu vô cùng… vô cùng nhộn nhạo khoan khoái, trong lúc nhất thời tất cả đều mê man.
Chỉ riêng Âu Thái là biết xảy ra chuyện gì, lấy tay áo che mặt, không dám nhìn loạn. Trăm triệu lần không ngờ chủ tử tâm cứng như sắt, thủ đoạn làm cho người ta sợ hãi, ở trước mặt Triệu lang trung lại là cái dáng vẻ này. Nô đùa thì nô đùa đi, còn công nhiên động dục, ngoại trừ Triệu lang trung bị hắn ôm lấy từ phía sau, ước chừng chỉ có mình có thể nhìn thấy bụng dưới hắn phồng ra thật lớn. Đây là lấy cái danh chơi đùa để đi háo sắc à? Mới vừa rồi ở chính điện biểu hiện nghiêm túc như vậy, đảo mắt liền thay đổi thân phận đến đùa giỡn, cũng không sợ ngày sau lật thuyền.
Âu Thái âm thầm vì chủ tử lo lắng, nghe Triệu lang trung càng ngày càng rên rỉ mê người, vội vàng chạy ra ngoài.
Hữu Xu nghẹn cười đến mức sắp tắt thở, vội vàng hô, “Đừng gãi nữa, ta, ta thừa nhận ta có chút nhớ ngươi.”
“Chỉ là một chút à?” Diêm La vương cởi một chiếc giày của cậu, nhẹ hãi bàn chân tuyết trắng non mịn. Mượn khăn trải bàn che lại, không ai có thể nhìn thấy cảnh chiếc giày tự động bóc ra.
Hữu Xu nhận thua, thẳng thắn nói, “Không phải một chút, là rất nhiều, như vậy được chưa?” Lời vừa ra khỏi miệng, cậu mới ý thức được, hóa ra nhớ nhung của mình với người này đã khắc sâu như thế. Cậu vẫn thích chủ tử, rồi lại khó có thể buông bỏ một người khác, giống như tự nhiên mà khiến cho hắn đi vào sâu trong nội tâm, khó có thể cắt đứt, khó có thể xóa đi.
Chẳng lẽ mình thật sự là tra nam một dạ hai lòng? Hữu Xu kéo tóc mình, biểu tình mê man mà lại ảo não.
Diêm La vương thấy cậu như thế, vội vàng nói sang chuyện khác, “Thôi, hôm nay tạm thời buông tha ngươi. Nghe nói Huyền Quang đế muốn chỉnh đốn Hộ bộ, ngươi đây là trúng tuyển à? Biết bên ngoài gọi ấn sát ti là cái gì không?” Vừa nói vừa giúp cậu vuốt vuốt vạt áo, vuốt vuốt tóc, cái tay đặt ở dưới bàn lại luyến tiếc buông mắt cá chân mảnh khảnh và bàn chân ngọc thon dài kia ra.
Bởi vì động tác của hắn rất nhỏ, người khác chỉ cảm thấy sau khi Triệu lang trung ngồi thẳng dậy, quần áo và tóc tự động chỉnh tề, cũng không cảm thấy kỳ quái, lại thấy đối phương sắc mặt hồng nhuận, không giống có bệnh, liền bỏ tâm tư gọi thái y. Mấy Uy Hổ quân bên ngoài khí thế kinh người, đi qua đi lại dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ thật sự cần dũng khí lớn lao.
Hữu Xu quả nhiên không tiếp tục tự hỏi vấn đề mình có phải tra nam hay không, tò mò hỏi, “Bên ngòai gọi ấn sát ti là gì?”
“Quỷ môn quan. Vào nơi này, tương đương với việc bước nửa bước vào quan tài. Biết đám huân quý bên ngoài, có bao nhiêu người muốn giết chết các ngươi, rồi lại một phen đốt trọi đám sổ sách này không? Không phải tám chín phần, mà là mười phần. Các ngươi, còn có Huyền Quang đế, đã là địch nhân của toàn triều.”
Hữu Xu “a” một tiếng, tỏ vẻ mình biết, trên mặt vẫn luôn không hiện vẻ sợ hãi.
“Vì Huyền Quang đế, ngươi thật sự ngay cả chết còn không sợ ư?” Giọng điệu Diêm La vương chua chua.
Âu Thái chờ chủ tử chơi đủ rồi mới tiến vào, vừa vặn nghe được những lời này, che mặt oán thầm: Huyền Quang đế, Diêm La vương, không phải đều là một mình ngươi sao? Ngươi ăn giấm chua cái gì vậy?
Hữu Xu thẳng thắn thành khẩn nói, “Sở dĩ ta không sợ, đầu tiên là bởi ta nguyện ý vì chủ tử hy sinh hết thảy, tiếp theo là bởi vì ta tin tưởng ngươi. Ngươi sẽ bảo hộ ta, ta biết.”
“Vậy ngươi có cảm thấy thực không công bằng với bổn vương không? Ngươi vì một người khác vượt lửa qua sông, lại muốn bổn vương dốc hết tất cả cho ngươi. Trên đời nào có chuyện tiện nghi như thế?”
Hữu Xu sửng sốt hồi lâu, sau đó nâng cánh tay lên muốn hung hăng tát cho mình hai cái, lại bị Diêm La vương dở khóc dở cười bắt lấy cổ tay, bất đắc dĩ nói, “Bổn vương đùa ngươi chơi thôi. Ngươi là bằng hữu của bổn vương, bổn vương tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, tin rằng tâm tình của ngươi cũng giống vậy. Đợi cho ngày sau bổn vương có điều gì cầu ngươi, ngươi cũng không nên từ chối.”
Hữu Xu thở phào, vội vàng nói được, lại không dám suy nghĩ vấn đề có phải mình yêu cả hai người hay không. Chỉ số EQ của cậu không đủ, cảm giác đầu sắp nổ.
Mọi người thấy Triệu lang trung lúc thì vặn vẹo rên rỉ, lúc thì giơ tay lên, nhắm ngay má mình muốn tát, sôi nổi ở trong lòng thở dài: khó trách Triệu lang trung không sợ chết mà chạy vào cung chờ lệnh, hóa ra là người điên. Chỉ riêng Âu Thái cười thầm đến nội thương, rồi lại lo lắng bị chủ tử diệt khẩu, chỉ đành ngồi ở rất xa.