Hay tôi nên gọi cậu là Lâm Túc?
—— oOo ——
Hàn Thanh Túc ngủ một giấc đến không biết trời trăng gì, đến khi tỉnh dậy ngoài trời đã sắp tối đen. Hắn lấy di động ra, thấy một đống tin nhắn mới từ Lâm Mộc Hàn.
Mười giây sau.
Hàn Thanh Túc nhìn một đống tin nhắn thoại bên dưới, ghét bỏ nhíu mày.
Chậc, sao mà phiền thế này, cứ bám dính không rời.
Sau đó hắn click mở từng cái, nghe hết toàn bộ, nắm rõ lịch trình của Lâm Mộc Hàn trong lòng bàn tay, thậm chí trước cửa tập đoàn Thanh Sâm vừa mới đổi hai cây phát tài vì bị thực tập sinh tưới chết cũng biết luôn. Suy đoán hợp lý, Thanh Sâm sắp đi đời rồi.
Hắn vốn định gọi video cho Lâm Mộc Hàn, nhưng suy nghĩ một chút, bò dậy, vào phòng tắm tắm rửa đơn giản một cái, sau đó đổi một bộ cánh thoải mái mà không kém phần ngầu lòi, ngâm nga đi xuống lầu.
“Đi đâu vậy?” Hàn Thanh Nhiên đang ngồi ở phòng khách đọc tài liệu gọi hắn một tiếng.
Hàn Thanh Túc bị dọa cho giật mình: “Má, trong nhà có thư phòng mà, sao cậu lại ngồi đây làm việc?”
“Anh cũng biết em phải làm việc.” Hàn Thanh Nhiên nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy oán khí, nhìn bằng mắt thường cũng thấy hết sức tang thương.
“Không sao đâu, em trai. Việc em làm, tiền cũng là em lấy mà.” Hàn Thanh Túc thoải mái nói, “Cố lên.”
Hàn Thanh Nhiên mặt không cảm xúc: “Sao tự nhiên lại kết hôn?”
Hàn Thanh Túc đáp: “Ba mẹ không cho anh ngủ giữa hai người nữa, anh đành tự tạo một chỗ chui vào nằm.”
“Nói lung tung gì vậy?” Hàn Thanh Nhiên nhíu mày, “Anh à, em đang nghiêm túc đấy.”
“Cậu như vậy mà cũng có thể thi đậu đại học A à.” Hàn Thanh Túc tặc lưỡi hai cái, “Đương nhiên là vì tình yêu rồi. Đi đây, đón vợ anh tan làm.”
Hàn Thanh Nhiên sửng sốt hai giây, đến lúc này mới hiểu anh cậu muốn nói tình yêu là mồ chôn hôn nhân[1]. Cậu không nhịn nổi nữa, cầm văn kiện ném về phía cửa, nổi giận: “Em không đồng ý cuộc hôn nhân này! Hai người ly hôn cho em! Anh!”
Anh cậu thì đã lái chiếc siêu xe đi rêu rao khắp nơi, dừng trước cửa tòa nhà văn phòng Thanh Sâm. Thân xe đỏ rực, logo nổi bật, cùng với gã đàn ông điển trai đeo kính râm ngông nghênh ngồi trong xe lập tức trở thành khung hình chói mắt nhất trước cửa Thanh Sâm, khiến người qua đường ngoái đầu nhìn mãi không thôi.
Hàn Thanh Túc cầm di động gọi cho Lâm Mộc Hàn. Bên kia bắt máy ngay lập tức.
“Anh?” Giọng Lâm Mộc Hàn truyền đến từ đầu bên kia.
“Ừ, tan làm chưa?” Hàn Thanh Túc hỏi.
“Vẫn chưa, em đang họp.” Lâm Mộc Hàn nói, “Đói bụng rồi? Chờ chút em về nấu cơm cho anh. Muốn ăn gì?”
Hàn Thanh Túc lười biếng nói: “Chờ cậu nấu cơm thì tôi chết đói lâu rồi. Đang ở dưới công ty cậu đây.”
Giọng Lâm Mộc Hàn run lên một chút: “Thanh Sâm?”
“Chứ đâu nữa?” Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười, “Tôi cũng muốn kéo cậu về tập đoàn họ Hàn, cậu lại không chịu. Tôi…”
“Thanh Túc?” Một âm thanh đột ngột cắt ngang.
Hàn Thanh Túc nhấc mí mắt, lập tức đối diện với ánh mắt có chút kinh ngạc của Sở Cảnh Nguyên. Hắn đè cho khóe miệng bằng phẳng trở lại, ý cười tiêu tán sạch sẽ, nói với Lâm Mộc Hàn: “Không sao, tôi chờ cậu họp xong.”
Sau đó cúp máy.
“Sao anh lại ở đây?” Sở Cảnh Nguyên thoạt nhìn như vừa tan làm, mấy đồng nghiệp đi cùng hắn tò mò đánh giá hai người. Suy cho cùng diện mạo của Hàn Thanh Túc và chiếc siêu xe này thật sự quá bắt mắt.
Hàn Thanh Túc cười hừ một tiếng: “Có chuyện gì?”
Sở Cảnh Nguyên nhìn hắn, chần chừ hồi lâu mới nói: “Bữa tiệc tối lần trước là do em kích động, xin lỗi anh, em không nên nói anh như vậy.”
Hàn Thanh Túc không nói gì.
Sở Cảnh Nguyên mím môi: “Em biết những chuyện trước đây em làm với anh thật sự quá đáng. Nếu có thể, anh cho em cơ hội đền bù được không?”
Hàn Thanh Túc chợt hướng về phía hắn cười một cái.
Sở Cảnh Nguyên ngẩn ra, sau đó phát hiện hắn không nhìn mình. Một thanh âm lạnh băng từ sau lưng truyền tới: “Nhường đường một chút.”
Lâm Mộc Hàn lướt ngang qua hắn, đi đến trước mặt Hàn Thanh Túc. Hàn Thanh Túc tươi cười dang tay, Lâm Mộc Hàn thuận thế ôm eo hắn, bị Hàn Thanh Túc hôn một cái.
“Bên ngoài lạnh như vậy, sao không vào trong.” Lâm Mộc Hàn xoa tay hắn.
“Mới tới không bao lâu.” Hàn Thanh Túc kéo cà vạt y một chút, “Bộ này được đấy.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Hôm nay có cuộc họp quan trọng, ngày thường không ăn mặc như vầy. Anh, ấm hơn chưa?”
“Tàm tạm.” Hàn Thanh Túc nhéo nhéo eo y, mở cửa xe cho y, “Lên đi, tối nay ăn ngoài.”
Lâm Mộc Hàn ngồi vào ghế trước, lạnh lùng liếc nhìn Sở Cảnh Nguyên còn đang ngây ra.
Hàn Thanh Túc đóng cửa xe cho y, Sở Cảnh Nguyên bỗng lại gọi hắn: “Thanh Túc, em biết anh đang điều tra vụ tai nạn của chú Hàn. Em có thể cung cấp cho anh vài manh mối.”
Lâm Mộc Hàn đột nhiên nheo mắt lại.
Hàn Thanh Túc mỉm cười: “Ngại quá, đang vội đi dỗ vợ tôi, giờ không rảnh, nói sau đi.”
Sở Cảnh Nguyên thoáng biến sắc: “Vợ?”
“Không chúc mừng tân hôn à?” Hàn Thanh Túc cười nói, “Dù lời chúc của cậu cũng chẳng đáng mấy đồng, đúng không vợ yêu?”
“Mau đi thôi, đói bụng.” Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc.
Hàn Thanh Túc ung dung vẫy tay một cái với Sở Cảnh Nguyên, đạp chân ga, cùng Lâm Mộc Hàn nghênh ngang đi mất, bỏ lại Sở Cảnh Nguyên đứng đó, mặt mày trắng bệch.
Đến khi gió lạnh thấu xương quất vào mặt, Lâm Mộc Hàn quay đầu nhìn hắn, Hàn Thanh Túc mới lặng lẽ đóng mui xe. Bị ánh mắt sắc bén của y nhìn chằm chằm, cuối cùng hắn không nhịn được mở miệng: “Cậu cũng biết nhà tôi sắp phá sản rồi mà, đâu có tiền mua xe mới. Mới cưới thì phải chọn chiếc nào đỏ đỏ cho may mắn, trong gara chỉ có mỗi con này màu đỏ.”
Lâm Mộc Hàn: “… Em hỏi xe à?”
Hàn Thanh Túc nói: “Tôi quên mất Sở Cảnh Nguyên cũng làm ở Thanh Sâm.”
Hắn lại tặc lưỡi một tiếng: “Ông chủ của mấy cậu đúng là khùng, tuyển hắn vào không sợ Thanh Sâm phá sản à.”
Ông chủ Thanh Sâm ngồi bên ghế phụ gật đầu đồng tình.
Hàn Thanh Túc lái xe, móng vuốt cũng không chịu ở yên, thừa lúc đèn đỏ duỗi tay s* s**ng đùi y một phen.
“Sở Cảnh Nguyên nói hắn có manh mối, anh bỏ qua như vậy ổn không?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Ha.” Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng, “Cậu không hiểu à, bạn nhỏ Lâm. Chiêu thức này đơn giản là dụ tôi đi gặp mặt hắn, qua lại một thời gian lại dùng thủ đoạn lăn giường, thỉnh thoảng lộ ra ít tin tức vô thưởng vô phạt, rồi ra vẻ đáng thương kể khổ mấy câu, tôi lại mềm lòng, thế là hắn đạt được mục đích.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn: “Hóa ra cũng không ngốc lắm.”
“Chồng em thông minh mà.” Hàn Thanh Túc khoe khoang, “Thủ đoạn dụ dỗ người ta tôi thấy nhiều rồi, cỡ này cũng thường thôi, ăn thua là ai làm, hiểu không?”
Lâm Mộc Hàn nhướng mày.
“Ví dụ như đổi thành cậu, gọi chồng một tiếng, ngoan ngoãn nằm lên giường là được.” Hàn Thanh Túc không nhịn được lại sờ xuống eo y, “Thậm chí cậu lạnh mặt ngồi đây thôi cũng đã có thể khiến tôi hứng thú dạt dào.”
Lâm Mộc Hàn: “…”
Dù thừa biết tên khốn này chỉ đang đùa giỡn, nhưng không thể không thừa nhận, mấy lời này nghe rất sướng tai. Người bị trêu đùa cũng thấy vui, chút lấn cấn kia lập tức tan biến.
“Mơ đẹp đấy.” Y gỡ móng vuốt của Hàn Thanh Túc ra, “Tập trung lái xe đi.”
Hàn Thanh Túc cười nói: “Em đẹp trai, muốn ăn gì?”
“Hàn Thanh Túc xào, Hàn Thanh Túc chiên giòn, Hàn Thanh Túc dưa muối.” Lâm Mộc Hàn hờ hững nói.
Hàn Thanh Túc huýt sáo một tiếng, ngả ngớn: “Quào, nghe thôi là thấy đầy đủ hương sắc mùi vị rồi.”
Lâm Mộc Hàn: “Anh khiêm tốn chút đi.”
“Thực lực không cho phép.” Hàn Thanh Túc cười đến đắc ý dạt dào.
——
Cơm nước xong, bước xuống xe, Hàn Thanh Túc khó chịu càu nhàu một câu: “Đáng tiếc, cái xe này chật chội quá.”
Lâm Mộc Hàn ý vị sâu xa nhìn hắn một cái.
Hàn Thanh Túc câu cổ y, ôm đi lên lầu: “Cục cưng, định thế nào? Nếu cậu thích thì tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một hôn lễ long trọng.”
“Tạm thời giữ bí mật đi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Hiện giờ họ Hàn đang khó khăn, huống hồ Thanh Sâm và họ Hàn là quan hệ canh tranh, công khai kết hôn sẽ gây bất lợi cho cả hai bên.”
“Vẫn là cậu suy nghĩ chu toàn.” Hàn Thanh Túc thoải mái.
“Nhưng mà anh, gần đây hạng mục phía tây hình như có chút vấn đề, vốn từ các bên đầu tư đều đang bị kẹt lại, trong thời gian ngắn không xoay xở được.” Lâm Mộc Hàn làm như vô tình nhắc đến, “Nếu anh muốn, em có thể giúp anh rút vốn của họ Hàn ra trước.”
Hàn Thanh Túc khiếp sợ: “Cậu lợi hại vậy sao?”
Lâm Mộc Hàn nói: “Em có chút quan hệ trong tập đoàn.”
“Ừm.” Hàn Thanh Túc như suy tư gì, sờ sờ cằm, “Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cậu cũng không cần hôn lễ, tôi cũng không làm gì cần dùng tiền, theo thì theo, không sao cả.”
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng: “Được, em nghe anh hết.”
Hàn Thanh Túc nghe vậy nói: “Vậy giúp tôi thâu tóm Thanh Sâm đi?”
Lâm Mộc Hàn trầm mặc hai giây: “Anh?”
“Ha ha, đùa chút thôi.” Hàn Thanh Túc vỗ vỗ vai y, “Cậu chăm chỉ làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình là được.”
Nói tiếp chủ đề này khá nguy hiểm, Lâm Mộc Hàn hỏi: “Anh, chuyện tụi mình kết hôn, anh có nói với Hàn Thanh Nhiên không?”
“Đương nhiên.” Hàn Thanh Túc đáp.
“Vậy cậu ấy nói sao?” Lâm Mộc Hàn có chút lo lắng, dù sao thì y cũng biết Hàn Thanh Nhiên phần nào, phỏng chừng là không đồng ý.
“Em không đồng ý cuộc hôn nhân này! Hai người ly hôn cho em! Anh!” Tiếng gào thét của Hàn Thanh Nhiên vang vọng trong đầu hắn. Hàn Thanh Túc quyết đoán bỏ qua màn này, bày ra một nụ cười rạng rỡ: “Nó nói hết sức ngưỡng mộ chúng ta, còn thành tâm thành ý chúc chúng ta trăm năm hạnh phúc.”
Lâm Mộc Hàn nửa tin nửa ngờ: “Thật sự?”
Hàn Thanh Túc gật đầu: “Thật trăm phần trăm.”
“Vậy có thời gian thì cùng ăn bữa cơm đi.” Lâm Mộc Hàn nói, “Dù sao trước đây em và Thanh Nhiên cũng từng là bạn bè, giờ đã là người một nhà, nên cởi bỏ những chuyện hiểu lầm.”
Hàn Thanh Túc: “…”
“Anh?” Lâm Mộc Hàn thấy hắn không nói gì, vừa cởi nút áo vừa nhìn hắn, “Có gì không tiện sao?”
Hàn Thanh Túc chọc chọc cơ bụng rắn chắc hút mắt của y, cười hừ: “Cũng không có gì không tiện, nhưng nên tới phiên tôi rồi chứ?”
Ngày ngày chỉ có thể nhìn cho đỡ thèm chứ không thể ăn, giống như Lâm Mộc Hàn ngày ngày cầm lông chim cào vào tim hắn, mà hắn còn chẳng bắt được.
Lâm Mộc Hàn phát giác hắn có ý gì, giơ tay nắm cổ áo bắt hắn cúi xuống, hỏi: “Anh à, muốn thật sao?”
Hàn Thanh Túc cắn lên xương quai xanh của y: “Chẳng qua tôi nhường nhịn cậu, tôn trọng cậu thôi, không thì đã động thủ từ lâu rồi.”
Lâm Mộc Hàn nghiêng đầu, hôn tai hắn, cười nói: “Lại nổi hứng rồi sao? Tim gan cồn cào, muốn ngủ với người ta cho bằng được, không là không cam lòng. Vậy nên dù thật sự kết hôn cũng không sao, anh chỉ muốn thỏa mãn cảm giác k*ch th*ch nhất thời mà thôi… Anh vì muốn ngủ với em mà bỏ nhiều tâm sức thật đó.”
Hàn Thanh Túc ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn y: “Lâm Hàn Hàn, sao cậu có thể nghĩ tôi như vậy?”
Lâm Mộc Hàn mặt mày hờ hững: “Không thì sao anh lại muốn cưới em? Vì muốn mãi mãi ở bên cạnh em sao?”
“Mẹ nó tôi…” Hàn Thanh Túc không phòng bị, đột nhiên bị nghẹn ngang, còn có chút tức giận, “Đầu óc cậu có vấn đề đúng không, chỉ vì chuyện đó thì tôi ra ngoài tìm đại ai mà chẳng được.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Anh cũng không thẳng thắng trả lời em.”
“Vậy cậu không cảm thấy nói vậy là tổn thương người khác à?” Hàn Thanh Túc nhíu mày, “Tôi thích cậu nên mới muốn ngủ với cậu, đây là chuyện vô cùng bình thường, mẹ nó cậu một hai kết luận tôi có mưu đồ, quá xúc phạm tôi.”
Lâm Mộc Hàn mím chặt môi: “Xin lỗi, anh, em không có ý đó.”
“Mẹ nó cậu rõ ràng là có ý đó.” Hàn Thanh Túc bị y chọc giận đến cười thành tiếng, “Tôi thậm chí đã kết hôn với cậu rồi, cậu còn hoài nghi tôi có ý đồ khác. Phải rồi, đều tại tôi vội vàng cầu xin cậu cưới tôi.”
Hắn xoay người muốn đi, bị Lâm Mộc Hàn giữ lại.
“Cút đi!” Hắn tức giận hất y ra, sập cửa cái rầm.
Lâm Mộc Hàn đuổi theo, nhưng chỉ chậm một bước, thang máy cũng đi xuống rồi.
Hàn Thanh Túc cảm thấy cuộc cãi vã này vô lý đến không thể hiểu nổi. Hắn xoay bật lửa trong tay, muốn rít điếu thuốc, nhưng lại không có hứng thú gì. Đúng lúc này điện thoại vang lên, người bên kia nói: “Điều tra ra rồi, tiện không?”
“Thôi, nói qua điện thoại không tiện, tôi đến chỗ ông.” Hàn Thanh Túc nói.
“Cãi nhau à?” Đối phương hả hê cười một tiếng.
“Mẹ nó cũng không phải.” Hàn Thanh Túc nói, “Chờ đó.”
Suy cho cùng hắn tức giận cũng không phải vì vấn đề trên giường, mà là vì Lâm Mộc Hàn bóng gió thử hắn chuyện hạng mục phía tây. Hắn biết Lâm Mộc Hàn tiếp cận hắn là có mục đích riêng, kết hôn phỏng chừng cũng chỉ là một phần kế hoạch của y thôi, Hàn Thanh Túc cũng không để tâm chuyện này. Nhưng cưới cũng đã cưới rồi, Lâm Mộc Hàn cứ thử tới thử lui như vậy, thật sự khó chịu.
Hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
——
Lúc Hàn Thanh Túc vào sân, Vương Điền đang quét tuyết ở trước cửa: “Tới rồi?”
“Đêm hôm rồi còn ra quét tuyết làm gì?” Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua cái cây bên cạnh, không biết chủng loại gì.
“Ra hít thở không khí.” Vương Điền đặt chổi sang một bên, tháo bao tay đưa hắn vào nhà, “Nghe nói ông kết hôn rồi?”
“Chỉ mới đăng ký.” Hàn Thanh Túc đứng ở ngưỡng cửa, cảnh giác vài giây, “Họ Lương đâu?”
“Tâm huyết dâng trào, một hai đòi đi xem cực quang, còn lôi Dư Tắc Thiên với Bạch Cao Dương theo, lái máy bay đi rồi.” Vương Điền nói, “Không cản nổi.”
“Đệt, lần trước tên đó lái máy bay, suýt thì tiễn tôi với em bé Hàn nhà tôi đi luôn.” Hàn Thanh Túc tái mặt, “Tôi đi máy bay ba mươi năm, lần đầu tiên bị say.”
Vương Điền bất đắc dĩ nói: “Vẫn ổn. Lần đầu tiên tôi suýt nhảy khỏi máy bay, cảm giác tỷ lệ sống sót vẫn cao hơn một chút.”
“Má.” Hàn Thanh Túc mắng một tiếng, “Ông với em trai ông không giống nhau chút nào.”
“Thật ra không phải em tôi.” Vương Điền thở dài.
“Em trai thì vẫn đỡ hơn người nhân bản.” Hàn Thanh Túc nhướng mày, “Đạo đức và luân lý, dù sao cũng phải từ bỏ một trong hai thôi, sếp Vương?”
Vương Điền: “… Tôi không giải thích rõ ràng với ông được.”
Hàn Thanh Túc rất là tâm lý, gật đầu: “Hiểu mà.”
Vương Điền là bạn học cấp hai của hắn, hai người bọn họ ngang sức ngang tài. Một người thành tích đứng nhất toàn trường, học sinh gương mẫu ba tốt của toàn tỉnh; một người thành tích đứng nhất toàn trường từ dưới đếm lên, đối tượng phê bình trọng điểm của toàn tỉnh. Hai người ngồi cùng bàn ba năm, cùng nhau cúp học, đánh lộn, ăn vặt. Vương Điền được tuyển thẳng vào trường cấp ba danh tiếng; hắn thì rớt một cách thảm hại, nhét tiền để vào cùng trường. Rốt cuộc hắn vào học chưa bao lâu đã đánh nhau, bị người ta thọc cho một dao suýt thì quy tiên luôn, vậy nên bị lưu đày ra nước ngoài, anh em mất liên lạc từ đó.
Hai người gặp lại nhau khi công ty ở nước ngoài của Hàn Thanh Túc có dự án hợp tác với một công ty game, thế mà thằng oắt này giả vờ như không quen biết. Sau mấy phen quanh co lòng vòng, Hàn Thanh Túc mới biết cái tên họ Lương trông giống hệt Vương Điền là em trai hắn. Không ngờ nhiều năm không gặp, tiêu chuẩn đạo đức của tên này đã tụt dốc không phanh. Từ lâu hắn đã cảm thấy tên này không bình thường cho lắm, may mà hồi xưa không xuống tay…
“Cần chút thời gian để chuẩn bị tâm lý không?” Vương Điền cười đến nhã nhặn lịch thiệp.
Hàn Thanh Túc nói: “Ông cười lên giống hệt một tên mặt người dạ thú.”
Vương Điền khiêm tốn: “Quá khen.”
Hàn Thanh Túc nhíu mày: “Ông nói xem, hôm nay tôi có lòng đến công ty đón người ta tan làm, ăn uống no say hầu hạ chu đáo, chỉ đề ra một yêu cầu nho nhỏ, ẻm một hai phải cãi nhau cho bằng được, đúng là vô cớ gây rối.”
“Tôi không ngờ ông sẽ thật sự kết hôn với cậu ta.” Vương Điền nói, “Tôi đã nói với ông rồi, tốt nhất là chờ thêm một thời gian.”
“Bầu không khí chín muồi rồi, không cưới thì lại không phải phép.” Hàn Thanh Túc thở dài, “Có lẽ tại tôi không cho em ấy đủ cảm giác an toàn, tôi cũng có vấn đề, đúng không?”
“Đây không phải chỗ tư vấn hôn nhân.” Vương Điền nói.
“Tốt xấu gì ông cũng kết hôn nhiều năm rồi.” Hàn Thanh Túc nói, “Cũng có chút kinh nghiệm chứ.”
Vương Điền trầm mặc một thoáng: “Kinh nghiệm của tôi không áp dụng cho người bình thường được.”
Hàn Thanh Túc gật đầu: “Cũng phải, suy cho cùng máu mủ tình thâm, có trở mặt với nhau thì đến Tết vẫn phải ngồi cùng bàn ăn cơm.”
Vương Điền: “… Ông thấy vui là được.”
Hàn Thanh Túc nói: “Ông biết Diêu Thiên không? Thẩm Tri Trọng khó nhai quá.”
“Sao không lấy nốt phần còn lại của Tần Phù?” Vương Điền hỏi.
“Thanh Sâm ra tay nhanh hơn, huống hồ tôi còn muốn tống thằng đó vào tù.” Hàn Thanh Túc ngửa đầu nhìn trần nhà, “Thôi, đưa tư liệu ông tra được cho tôi đi, rảnh rỗi tôi xem thử. Tôi với Lâm Mộc Hàn còn chưa làm đám cưới nữa.”
Vương Điền đưa túi tài liệu cho hắn: “Cần hỗ trợ thì cứ nói, lúc nào cũng được.”
“Ông giúp tôi nhiều rồi.” Hàn Thanh Túc cười cười, “Mạo muội hỏi một câu, tại sao vậy?”
Vương Điền điềm nhiên nói: “Năm đó nếu không phải ông đột nhiên lao tới ăn một dao, có thể tôi đã giết hết đám đó rồi.”
Hàn Thanh Túc: “… Thật á?”
Vương Điền cười: “Đương nhiên là giả.”
Hàn Thanh Túc bị nụ cười đó làm cho rùng mình, chà mạnh cánh tay, đứng dậy muốn rời đi: “Đệt, nhà ông lạnh vãi. Đi đây, khỏi tiễn.”
Vương Điền nói: “Tiết chế chút đi.”
Hàn Thanh Túc kinh ngạc: “Chuyện này mà ông cũng nhìn ra được à?”
“Có học xem tướng đoán mệnh.” Vương Điền cười nói.
“Tôi còn học diễn xiếc với tô tường đây.” Hàn Thanh Túc cầm túi tài liệu vẫy vẫy, “Muốn trang trí nhà cửa thì gọi tôi, giảm cho ông 10%.”
——
Túi tài liệu bị ném vào ghế phụ.
Hàn Thanh Túc cắn điếu thuốc, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để mở ra, điện thoại đột nhiên vang lên. Hắn nhìn chằm chằm màn hình thông báo một lúc rồi mới ấn nghe.
“Anh.” Giọng Lâm Mộc Hàn truyền tới.
“Gì đây, hai tiếng không gặp nhau, cậu đổi số điện thoại luôn rồi à?” Hàn Thanh Túc cười nói.
“Không phải, gọi bằng số em sợ anh không nghe.” Lâm Mộc Hàn nói.
Hàn Thanh Túc chậc một tiếng: “Cậu cũng thông minh đấy.”
“Anh ơi, em sợ lắm.” Lâm Mộc Hàn chưa nói mình sợ gì, nhưng thanh âm nghe có chút run rẩy. Hàn Thanh Túc gần như có thể tưởng tượng ra y rủ mắt, bộ dạng đáng thương lại bất lực, đáy lòng lập tức rối bời.
“Mẹ nó lúc cậu tay không cướp súng cũng có thấy sợ gì đâu.” Hàn Thanh Túc đạp chân ga, mở bluetooth rồi ném di động sang một bên.
“Anh.” Lâm Mộc Hàn lại gọi hắn một tiếng, thanh âm vang vọng qua loa khiến khóe miệng Hàn Thanh Túc cong lên một chút.
“Cúp đây.” Hàn Thanh Túc nói.
“Anh, đừng cúp.” Lâm Mộc Hàn nói, “Anh đang ở đâu? Em đến tìm anh.”
Hàn Thanh Túc cười nhạo một tiếng: “Ha, cậu không gài định vị nữa à? Tôi tưởng cậu giỏi lắm chứ.”
“Anh không thích, em không gắn nữa.” Lâm Mộc Hàn thấp giọng nói, “Anh ơi, em sai rồi.”
“Biết sai rồi thì tôi miễn cưỡng quay về vậy, nhanh chân lăn lên lầu đi, tôi cũng không chê ở dưới— Đệt!”
Bên kia đột nhiên truyền đến tiếng phanh gấp và tiếng va chạm chói tai, Lâm Mộc Hàn sửng sốt: “Anh? Hàn Thanh Túc? Hàn Thanh Túc!”
Hàn Thanh Túc đờ ra, hoàn toàn không nghe thấy tiếng quát của Lâm Mộc Hàn trong điện thoại. Ánh đèn mờ mịt xung quanh nhuốm màu máu khiến hắn chỉ cảm thấy choáng váng. Chiếc xe tải vừa mới đột ngột lao ra lùi lại một đoạn, bóng tài xế trong xe mờ mờ, trông như hung thần ác sát. Sống lưng Hàn Thanh Túc lạnh buốt, trong tích tắc hắn lập tức nhận ra đối phương muốn đâm thêm một cú nữa.
Sẽ chết.
Hắn gian nan động ngón tay, muốn lấy điện thoại bên cạnh, ý thức như thể bị kéo căng trong thời gian vô hạn. Hắn hơi hối hận vì hôm nay đã cãi nhau với Lâm Mộc Hàn. Kỳ thật đó chỉ là cảm xúc tích tụ từ mấy chuyện vặt vãnh thượng vàng hạ cám, lẽ ra đêm nay bọn họ làm xong sẽ nằm trên giường nói mấy lời nhảm nhí rồi ngủ. Hắn cũng hối hận vì chưa xem tài liệu Vương Điền đưa, ít nhất trước khi chết cũng biết được sự thật. Tất nhiên, chuyện hắn hối hận nhất vẫn là chết đến nơi rồi mà còn chưa đè được Lâm Mộc Hàn…
Rầm!
Chiếc xe tải lớn lần nữa lao tới.
Di động đã hoàn toàn mất tín hiệu, Lâm Mộc Hàn như bị rút cạn máu, cả người cứng đờ.
——
Hai tiếng sau.
Trong một bệnh viện tư ở thành phố A.
Lâm Mộc Hàn siết chặt điện thoại lao qua cửa bệnh viện. Mùa đông lạnh căm, áo sơ mi xám trên người lại bị mồ hôi thấm ướt một mảng lớn. Sắc mặt y tái nhợt, tóc tai lộn xộn, môi không còn huyết sắc, y chạy thẳng phòng bệnh được chỉ định.
Hàn Thanh Túc rất ra dáng bệnh nhân, ngồi trên giường, trên trán bên trái dán một miếng băng gạc nhỏ, trên tay dán hai miếng băng keo cá nhân, tủm tỉm cười với y: “Tới rồi?”
“Anh!” Lâm Mộc Hàn xông tới, nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, thanh âm vẫn còn run rẩy, “Anh không sao chứ? Bị thương ở đâu, chân thì sao?”
“Nào nào, chân bình thường, ở đây đây.” Hàn Thanh Túc bắt lấy tay y ấn lên đùi mình, cười nói, “Không sao, chỉ hơi chấn động não, tay trầy trụa một chút.”
Lâm Mộc Hàn nhìn hắn, mặt trắng bệch. Thanh âm phát ra từ điện thoại không hề nhẹ nhàng như hắn nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hàn Thanh Túc nói: “Lúc đó đang ở ngoại ô, tôi đang đi bình thường, đối phương đột nhiên xông ra đâm ngang, tôi văng một đoạn, lộn vòng trên không trung, đập vào cột điện. Thấy gã sắp tông thêm phát nữa, tôi nghĩ thế này sao mà được, vợ mình còn đang chờ ở nhà kìa, thế là tôi tháo dây an toàn, nhảy ra ngoài, rơi đúng vào bụi cây ven đường. Sau lưng đang sửa ống nước hay gì đó, tôi rơi thẳng vào rãnh thoát nước luôn. Tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện rồi.”
Cảnh sát bên cạnh nói: “Có người lái xe ngang qua đó báo cảnh sát, công nhân ca đêm đi tuần tra phát hiện ra anh ta.”
Lâm Mộc Hàn lung tung gật đầu, toàn bộ lực chú ý đều đặt lên người Hàn Thanh Túc: “Vậy tài xế gây chuyện thì sao?”
“Chạy rồi, nhưng xung quanh đều có camera, sớm muộn gì cũng bắt được.” Hàn Thanh Túc gật gù, yên tâm đi, thật sự không sao hết.”
Cảnh sát lại nói: “Đổi thành người khác không chừng đã bị đâm đến choáng váng, không thể phản ứng kịp, có khả năng đã…”
Sắc mặt Lâm Mộc Hàn lại tái thêm vài phần.
Hàn Thanh Túc nhéo nhéo lòng bàn tay y, cười nói: “Yên tâm, mạng tôi lớn lắm.”
Lâm Mộc Hàn xoay người trừng hắn một cái. Hàn Thanh Túc vừa định an ủi thêm mấy câu đã bị y ôm vào lòng, lực siết mạnh đến mức hắn suýt thì nôn.
Cánh tay đang lơ lửng giữa không trung của Hàn Thanh Túc đặt lên lưng Lâm Mộc Hàn. Tinh thần căng chặt đột nhiên thả lỏng, y nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Mẹ nó… làm em sợ muốn chết.”
Hắn gãi gãi tóc Lâm Mộc Hàn, đầu y nóng bừng, toàn là mồ hôi. Hàn Thanh Túc vỗ vỗ y: “Nhẹ chút đi, sắp nôn rồi.”
Lâm Mộc Hàn thoáng thả lỏng vòng tay.
“Tới đây kiểu gì?” Hàn Thanh Túc hỏi.
“Bạn em đưa tới.” Lâm Mộc Hàn nói, “Em không dám tự lái, sợ xảy ra chuyện.”
“Biết quý mạng đấy.” Hàn Thanh Túc cười cười.
Lâm Mộc Hàn ảo não nói: “Lẽ ra em phải cho người đi theo anh.”
Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Không phải cậu nói ngày ngày đều có người đi theo tôi chụp lén à?”
“Gạt anh thôi.” Lâm Mộc Hàn ngồi ở mép giường, nhắm mắt lại, vẫn còn thấy sợ, “Mẹ nó, rảnh rỗi không có việc gì thì phái người theo dõi anh làm đếch gì, anh đổi bạn trai em mới điều tra.”
Hàn Thanh Túc nheo mắt: “Trong miệng không có lời nào là thật.”
“Anh dễ gạt.” Lâm Mộc Hàn gác đầu lên vai hắn, “Cũng không dám cãi nhau với anh nữa.”
“Chậc, cũng không hẳn là vì cãi nhau. Tôi đi gặp thằng bạn sống ở vùng ngoại ô hẻo lánh, lại đi một mình, chắc bọn chúng chớp thời cơ.” Hàn Thanh Túc phân tích, “Không phải tại cậu, đừng nghĩ nhiều.”
“Bạn nào?” Lâm Mộc Hàn ngẩng đầu lên, “Đêm hôm rồi còn chạy đi tìm bạn?”
Hàn Thanh Túc xoa mũi, có chút chột dạ: “À, vợ ổng chạy mất rồi, tôi nghĩ bọn tôi có chủ đề chung để nói.”
Lâm Mộc Hàn: “Hai người thì có chủ đề gì chung? Em có chạy đâu.”
Hàn Thanh Túc vỗ vỗ đầu y, cười nói: “Chịu làm vợ tôi rồi à.”
Lâm Mộc Hàn: “…”
Tuy vụ tai nạn lần này không để lại hậu quả gì nghiêm trọng, nhưng Lâm Mộc Hàn thật sự sợ hãi. Thừa lúc Hàn Thanh Túc ngủ, y sắp xếp vài vệ sĩ canh ngoài cửa, sau đó mới cùng Cố Vạn Thanh đến cục cảnh sát xem lại đoạn video từ camera giám sát.
Lâm Mộc Hàn vừa rời đi, Hàn Thanh Túc liền mở mắt. Hắn cầm điện thoại mới đổi, nhận được cuộc gọi từ Hàn Thanh Nhiên: “Anh, không tìm được Diêu Thiên, hơn nữa…”
“Cái gì?”
“Em vừa nhận được tin tức, trưa hôm nay Thẩm Tri Trọng đã ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Thanh Sâm.”
Ánh mắt Hàn Thanh Túc lập tức trầm xuống.
Vẫn chậm một bước.
Cục cảnh sát.
Hàn Thanh Túc quả thật kịp thời vừa lăn vừa bò ra khỏi xe chỉ một giây trước khi xe tải tông vào, lại còn lăn vào lùm cây mất tăm mất tích. Tài xế kia nhảy khỏi xe tìm người, vừa đúng lúc có chiếc xe buýt chạy ngang qua dừng lại báo cảnh sát, lại có công nhân tuần tra nghe thấy động tĩnh chạy lại, gã mới bỏ chạy… Nếu không có những chuyện tình cờ như vậy, e là hậu quả khó lường.
“Má ơi, đại thiếu gia đúng là phúc lớn mạng lớn.” Cố Vạn Thanh nhìn thôi cũng toát mồ hôi lạnh, “Chậm một chút thôi là anh ta không sống nổi rồi.”
Sắc mặt Lâm Mộc Hàn khó coi đến cực điểm.
“Có lẽ Hàn Thanh Nhiên vẫn chưa biết chuyện này, tôi báo cậu ta một tiếng.” Cố Vạn Thanh vỗ vỗ vai y, “Anh bình tĩnh lại đi, người không sao mới là quan trọng nhất.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Hủy hạng mục phía tây đi, không làm nữa.”
Cố Vạn Thanh sửng sốt: “Bây giờ? Có vội quá không?”
“Vốn dĩ cũng không định kiếm tiền từ nó, bỏ ngay tuy tổn thất một phần, nhưng chỉ cần thu được số cổ phần còn lại của Tần Phù, chúng ta không lo thiếu tiền.” Lâm Mộc Hàn nói, “Huống hồ hôm nay đã hoàn tất đàm phán với Thẩm Tri Trọng, bắt đầu thực hiện thủ tục đi.”
Cố Vạn Thanh nhìn y một cái: “Được, tôi xử lý ngay.”
——
Khi Lâm Mộc Hàn trở lại phòng bệnh, Hàn Thanh Túc vừa tỉnh giấc. Thấy y vào hắn duỗi người: “Quay lại rồi?”
“Ừm, cảnh sát đã bắt đầu truy nã.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nhưng anh nên chuẩn bị tinh thần đi, có lẽ cũng giống như vụ ở nhà Kỷ Bình, khó mà lần ra được chủ mưu thật sự.”
Hàn Thanh Túc ngáp một cái: “Không sao cả, chỉ cần không phải cậu là được.”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Anh, anh có ý gì?”
Hàn Thanh Túc lôi ra một túi tài liệu nhăn nhúm từ dưới gối, ném vào ngực y, cười nói: “Hay tôi nên gọi cậu là… Lâm Túc?”
Bàn tay cầm tài liệu của Lâm Mộc Hàn căng lên.
——————————
Editor: Đố vui không có thưởng: Họ Lương lái máy bay chở Hàn Thanh Túc và em bé Hàn khi nào? ^_^
[1] Câu này đảo chữ, ý Hàn Thanh Túc là tình yêu (thứ “lừa” người ta vào hôn nhân) mới là thủ phạm gây ra đau khổ.