Anh đừng hối hận.
—— oOo ——
Cửa sổ được mở ra, gió lạnh thổi tan mùi thuốc lá nồng nặc trong phòng.
Lâm Mộc Hàn mặc đồ mỏng, dựa vào tường chăm chú nhìn theo từng nhất cử nhất động của Hàn Thanh Túc. Y không rõ động cơ của Hàn Thanh Túc lắm, là sợ y giết Hàn Thanh Nhiên, hay là muốn đoạt lại tập đoàn? Hay là… đơn thuần muốn chạy theo cảm giác k*ch th*ch?
Cái nào cũng có khả năng.
Còn những lời từ miệng hắn phát ra, Lâm Mộc Hàn không tin lấy một chữ. Y rủ mắt nhìn miếng ngọc bội, đưa đồ gia truyền cho y thì đã sao, muốn dùng một miếng ngọc như vậy đổi lấy sự tín nhiệm của y à? Hàn Thanh Túc mơ đẹp thật. Hơn nữa trong tay Hàn Thanh Nhiên nắm nhiều cổ phần như vậy, y nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt, không để lại cho Hàn Thanh Túc bất cứ cơ hội xoay chuyển nào, y nhất thiết phải…
“Đi, ra ngoài, mẹ nó trong này ngộp quá.” Hàn Thanh Túc bắt lấy cánh tay y, kéo dậy khỏi mặt đất, “Chậc, cả người hôi rình, em hút thuốc hay thuốc hút em? Phổi sắt cũng không chịu nổi.”
Lâm Mộc Hàn bị hắn kéo xuống lầu, đẩy mạnh vào nhà tắm. Hắn xoay người muốn chạy, kết cục bị Lâm Mộc Hàn bắt cổ tay giữ lại.
Y không nói gì, ánh mắt âm u mà lạnh nhạt, cái tay nắm cổ tay hắn nổi gân xanh. Hàn Thanh Túc đau đến hít hà một hơi: “Shttt, muốn tắm chung? Anh đi lấy đồ cho em.”
Lâm Mộc Hàn không buông tay, thanh âm lãnh đạm: “Em sẽ công khai phủ nhận quan hệ hôn nhân của chúng ta. Hiện tại Thanh Sâm vừa mới thâu tóm họ Hàn, em sẽ không để giá cổ phiếu Thanh Sâm xảy ra biến động lớn.”
Hàn Thanh Túc gật đầu: “Hiểu.”
“Tin kết hôn là anh lộ ra đúng không? Hôm qua ngoài khách sạn có paparazzi chụp lén, có cả hình chính ta lên xe cảnh sát, cũng là anh gọi tới?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
“Hàn Thanh Nhiên làm đấy, em đừng vu oan anh.” Hàn Thanh Túc lập tức biện minh, “Ban nãy anh chỉ nói ví dụ thôi, để chứng minh anh em bọn anh tâm ý tương thông, nhưng anh không làm việc đó, đừng nói bậy.”
Lâm Mộc Hàn cười nhạt: “Anh phủi sạch thật đấy, không sợ em xử Hàn Thanh Nhiên à?”
“Nên mới vội vàng tống nó đi đó, tránh cho hai người đánh nhau.” Hàn Thanh Túc chọc chọc cánh tay rắn chắc của y, “Buông ra, đau muốn chết.”
Lâm Mộc Hàn không buông, trái lại còn tăng thêm lực, trực tiếp lôi hắn từ ngoài cửa vào, rút thắt lưng trói tay hắn ra sau lưng: “Hàn Thanh Túc, có phải anh vẫn chưa nhận thức được tình huống hiện tại của mình không? Anh đã không còn gì nữa rồi, mặc kệ anh quay về đây vì lý do gì, rơi vào tay em thì đừng hòng chạy. Trước đây em thật sự đối xử với anh quá tốt rồi.”
Hàn Thanh Túc ngồi trên nắp bồn cầu, hai chân dài tách ra, thoải mái dựa ra sau, ngả ngớn huýt sáo một tiếng: “Tới đây đi, cục cưng, tùy em tra tấn.”
Lâm Mộc Hàn: “…”
Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười nhìn y: “Cần anh thể hiện sự phản kháng không? Hoặc là thêm tí lời thoại thà chết không chịu khuất phục gì đó?”
Hắn nâng chân, giày da dẫm lên mu bàn chân Lâm Mộc Hàn một cách ái muội mà hạ lưu, không chút kiêng dè đánh giá người trước mặt. Cái bộ dạng lạnh nhạt dựng hết gai nhọn này quả thật khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, bị trói gô lại rồi cũng không ảnh hưởng đến việc chọc ghẹo người ta: “Em muốn tự làm? Hay cần anh hy sinh chỉ dạy một phen?”
Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nhìn hắn, không chút lưu luyến đi vào phòng tắm bên cạnh.
Rất nhanh, tiếng nước chảy truyền ra, hơi nước tràn ngập không gian. Qua lớp kính, Hàn Thanh Túc chỉ nhìn thấy bóng người lờ mờ của y. Không biết Lâm Mộc Hàn trói kiểu gì mà hắn giãy nãy giờ cũng không nới lỏng được chút nào.
Đại thiếu gia sầu não thở dài: “Lâm Hàn Hàn, tay đau.”
Lâm Mộc Hàn không để ý đến hắn.
“Đau lắm đó Hàn bé cưng, anh cảm thấy cổ tay bị em bóp nát rồi.” Hàn Thanh Túc dài giọng, lười biếng nói, “Muốn buộc tội sợ gì không có lý do, em tốt xấu gì cũng là sếp tổng Thanh Sâm, không thể bất chấp trắng đen xanh đỏ mà phán anh tử hình chứ. Thảo dân oan uổng mà, vợ ơi —— vợ à —— vợ ——”
“Câm miệng.” Lâm Mộc Hàn lạnh lùng nói, “Còn gọi nữa là cắt lưỡi anh.”
Hàn Thanh Túc vui vẻ: “Cắt rồi sao hôn em được nữa? Sao ** cho em được nữa? Tuy kỹ thuật của anh không tốt lắm, nhưng anh chăm chỉ hiếu học. Anh cảm thấy mình đã tiến bộ vượt bậc rồi.”
Lâm Mộc Hàn lại im lặng.
Hàn Thanh Túc đùa cợt: “Cục cưng, em cứng rồi sao?”
Lâm Mộc Hàn nhanh chóng tắm rửa xong, ra ngoài cầm cái khăn lông bên cạnh muốn nhét vào miệng hắn, lại bất ngờ bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên có chút hỗn loạn của Hàn Thanh Túc.
“Em mà không cho anh nói chuyện thì giết anh luôn đi.” Hàn Thanh Túc dùng gối cụng nhẹ vào chân y, thanh âm đột nhiên nhỏ xuống, “Anh không thích bị trói thế này cho lắm, hồi nhỏ từng bị bắt cóc, hơi có bóng ma tâm lý.”
Lâm Mộc Hàn sửng sốt một chút.
Hàn Thanh Túc đứng dậy ghé sát lại, dùng đầu cọ cọ vào bụng y, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, đừng như vậy, xin em đấy.”
Lâm Mộc Hàn cười lạnh: “Anh không thích thì tốt. Anh càng không thích, em càng muốn tra tấn anh.”
Y nắm tóc Hàn Thanh Túc bắt hắn ngẩng đầu, lại thấy cánh môi hắn tái mét. Y chần chừ hai giây, kéo hắn dậy, tháo thắt lưng đang trói hắn. Ngay khoảnh khắc cởi bỏ, Hàn Thanh Túc đã lập tức ôm chầm lấy y.
Phòng tắm còn hơi ẩm ướt, hơi thở của Hàn Thanh Túc nóng rực, tay hắn không ngừng chà xát sau lưng Lâm Mộc Hàn, giọng nghèn nghẹn: “Đệt, không bằng em làm chết anh luôn cho rồi.”
Lâm Mộc Hàn muốn đẩy hắn ra, suy cho cùng lời Hàn Thanh Túc nói chẳng tin được bao nhiêu, nhưng Hàn Thanh Túc thật sự ôm y quá chật, gần như bao trọn lấy y trong lòng mình. Cảm giác trống rỗng và phẫn nộ khi nghe tin Hàn Thanh Túc ra sân bay mấy tiếng trước lúc này như được một cục bông khổng lồ ôm lấy, nặng trĩu mà rơi phịch xuống đáy lòng.
Không phải ảo giác.
Y vẫn chưa điên.
Lâm Mộc Hàn chần chừ nâng tay, ôm eo Hàn Thanh Túc, khàn khàn nói: “Làm chết anh cũng được.”
Hàn Thanh Túc hôn dọc theo bả vai còn đọng nước của y, mũi cọ qua vành tai y: “Chết trên giường vẫn hợp với anh hơn. Túng dục quá độ, tinh tẫn nhân vong, khá là tương xứng với thanh danh một đời của anh.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Còn nói thành ngữ là em nhét anh vào bồn cầu xả nước đấy.”
Hàn Thanh Túc cười một tiếng: “Đỡ hơn chưa?”
Lâm Mộc Hàn im lặng hồi lâu: “Em không đùa với anh.”
“Anh biết.” Hàn Thanh Túc hai tay ôm mặt y, nghiêm túc mà dịu dàng nhìn thẳng vào mắt y, “Chỉ vì em quá yêu anh, thấy không, đi tắm cũng không nỡ tháo miếng ngọc ra.”
“Đừng nói mấy lời mắc ói như vậy.” Lâm Mộc Hàn oán khí chưa tan.
Hàn Thanh Túc yêu chiều xoa mái tóc ướt sũng của y, ghé sát hôn y một cái: “Đừng giận nữa, cơm nước chưa ăn được bao nhiêu, anh làm bữa sáng cho em.”
Lâm Mộc Hàn nhíu mày: “Anh?”
“Sao hả, tốt xấu gì anh cũng chiên được hai cái trứng.” Hàn Thanh Túc dắt y ra ngoài, “Ba mẹ anh còn chưa được ăn món anh nấu bao giờ, oắt con em đúng là có lộc.”
Nửa tiếng sau, Lâm Mộc Hàn đã thay đồ, ngồi trước bàn nhìn đĩa trứng cháy đen một nửa, lát bánh mì nướng cứng như đá và ly sữa nóng bốc khói nghi ngút. Y trầm mặc cầm nĩa chọc vào món trứng.
Hàn Thanh Túc kiêu ngạo nhìn y.
“Anh gọi đây là nấu ăn?” Lâm Mộc Hàn nói.
Hàn Thanh Túc hất cằm: “Thử đi.”
Lâm Mộc Hàn xắn miếng trứng bỏ vào miệng, mặt không cảm xúc gặm miếng bánh mì gạch: “Cũng tạm.”
Hàn Thanh Túc nhướng mày.
“Chỉ là muối hạt cộm đến đau răng.” Lâm Mộc Hàn xắn một miếng trứng nhét vào miệng hắn. Hàn Thanh Túc lập tức bị mặn đến méo mặt, bưng ly sữa nóng hổi đổ vào miệng.
“Khoan…” Lâm Mộc Hàn còn chưa kịp ngăn, Hàn Thanh Túc đã phun hết sữa ra ngoài, “Đậu má nóng!!”
Lâm Mộc Hàn: “…”
Hàn Thanh Túc hít hà không khí, nóng đến mức chóp mũi lẫn môi đều đỏ bừng, nhìn y, trông đáng thương hết sức. Lâm Mộc Hàn cắn răng, rốt cuộc vẫn rót cho hắn ly nước ấm.
Đại thiếu gia lập tức hết đau, được voi đòi tiên mà quấn lấy y đòi ăn sáng, thậm chí còn muốn có thêm đồ ngọt. Sau khi bị Lâm Mộc Hàn thẳng thừng từ chối, hắn chỉ có thể miễn cưỡng thưởng thức một bữa sáng ngon lành.
Ăn no uống đủ rồi, hắn liền kéo người ta lên giường: “Hôm nay thứ bảy, ngủ bù một ngày.”
“Phải tăng ca.” Lâm Mộc Hàn bị hắn đè cứng ngắt trong chăn rồi mới chợt nhớ ra, y vốn dĩ định trói Hàn Thanh Túc lại nhốt dưới hầm, sau đó tra tấn hắn đến sống không bằng chết, phải quỳ xuống xin tha… chứ không phải ăn uống no say xong còn ôm y ngủ bù. Nghĩ đến đây, Lâm Mộc Hàn lạnh lùng hạ giọng, “Hàn Thanh Túc, anh…”
“Tăng cái gì mà tăng, mai rồi tính.” Hàn Thanh Túc không nặng không nhẹ nhéo sau gáy y, lại v**t v* sau lưng, cuốn y vào lồng ngực mình, “Thả lỏng, ngủ đi.”
Lâm Mộc Hàn không muốn thả lỏng, càng không muốn ngủ, nhưng y được bao bọc trong hơi thở của Hàn Thanh Túc, theo bản năng mà bắt đầu lơi lỏng. Y thấp giọng hỏi: “Chuyện anh bị bắt cóc là thế nào?”
“À, chuyện đó à.” Hàn Thanh Túc không thèm để tâm, “Chọc em chơi thôi, không nói vậy em đâu chịu cởi trói cho anh.”
Lâm Mộc Hàn mở to mắt nhìn chằm chằm hắn.
“… Chậc.” Hàn Thanh Túc đè sau gáy y ấn vào ngực mình, “Mẹ nó chuyện hơn hai mươi năm rồi. Hồi anh 5 6 tuổi gì đó, một đám đần trói anh lại đòi ba mẹ anh giao tiền chuộc. Anh gào khóc ỏm tỏi, bọn họ liền bịt kín miệng, dùng gậy gộc đánh anh, có người còn đá vào đầu anh. Anh cảm thấy sau này anh học toán toàn bị điểm liệt là tại thằng đần đó đá.”
Lâm Mộc Hàn từ từ nhíu mày: “Sau đó thì sao?”
“Lúc đó mẹ đang có thai em trai anh, lo lắng đến suýt thì sinh non. Ba anh chuẩn bị tiền chuộc, cũng báo cảnh sát rồi, nhưng không biết sao lại bị phát hiện. Sau đó bọn bắt cóc không biết tìm đâu ra một chiếc xe tang, nhét anh vào quan tài với một ông cụ vừa chết, chạy đi. Anh muốn đẩy cụ ra, nhưng tay bị trói sau lưng, sống chết không vùng ra được. Đậu má ông cụ vẫn chưa khép mắt, anh với cụ bốn mắt nhìn nhau suốt một đường.” Hàn Thanh Túc không nhịn được ôm y chặt hơn một chút, “Đệt, giờ nhớ lại còn thấy rợn người. Em đoán xem cuối cùng anh có được giải cứu thành công không?”
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng.
Hàn Thanh Túc cười nói: “Cuối cùng, xe chạy nửa đường nổ lốp lật nghiêng. Anh với ông cụ cùng lăn ra, thấy anh sắp đập vào tảng đá, ông cụ bèn chắn cho anh một chút. Sau đó mấy tên bắt cóc định giết con tin, chú cảnh sát như thần binh từ trên trời giáng xuống, tên đần bắt cóc anh bị một phát đạn bắn vỡ đầu, nằm cạnh ông cụ. Chú cảnh sát thật sự ngầu đét.”
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Anh bị bắt bao lâu?”
“Chắc năm sáu ngày, cũng có thể bảy tám ngày? Không nhớ rõ lắm, nhưng vẫn luôn bị trói, sợ chết đi được. Suốt ba năm sau đó anh toàn phải ngủ giữa ba mẹ mới không gặp ác mộng. Hàn Thanh Nhiên mới sinh chỉ có thể ngủ với bảo mẫu.” Hàn Thanh Túc cười nói, “Nếu không phải anh độc chiếm mẹ, nói không chừng anh đã có thêm mấy đứa em trai em gái rồi.”
Lâm Mộc Hàn nhìn vào ánh mắt đùa cợt của hắn: “Có bị thương nặng không?”
“Không đến nỗi nào, có ông cụ che chở, hơn nữa con nít xương mềm, khôi phục rất nhanh.” Hàn Thanh Túc khảy khảy tóc mái của y, “Ba mẹ cũng kiên trì đưa anh đi gặp chuyên viên tâm lý, nếu không phải em làm anh sợ, anh cũng đã quên chuyện này lâu rồi.”
Lâm Mộc Hàn im lặng.
“Anh cũng chưa bao giờ nói chuyện này với ai, không trách em.” Hàn Thanh Túc gác chân lên đùi y, lười biếng ngáp một cái, “Tụi mình chơi bời thì vẫn khá k*ch th*ch, bộ dạng đằng đằng sát khí của em đúng là mê cmn người, đẹp mắt hơn đám đần độn kia nhiều.”
Hắn bắt lấy cánh tay Lâm Mộc Hàn, đặt lên hông mình, cả người đều dựa sang, một lần nữa ôm kín y trong lòng, thấp giọng nói: “Lúc đó đòi ly hôn là lời nói lúc tức giận thôi, không phải thật sự muốn ly. Hơn nữa em là người chiến tranh lạnh trước, không thèm phản ứng anh, mẹ nó anh ám chỉ nhiều lần như vậy em đều làm như không thấy, ai mà không giận? Anh nói cho em biết, chuyện này tám phần là trách nhiệm của em.”
Lâm Mộc Hàn không nói gì.
“Chột dạ rồi? Không nói thành lời? Lúc ăn sáng anh câu chân em cũng không phản ứng, ai không biết còn tưởng em thanh tâm quả dục cỡ nào…” Tiếng Hàn Thanh Túc càng lúc càng nhỏ. Hắn hơi lui lại, cúi đầu nhìn người trong lòng, Lâm Mộc Hàn đã nhắm mắt ngủ rồi, giữa mày vẫn còn chút sát khí khiến người ta sợ hãi.
Hắn nhìn chằm chằm đối phương chốc lát, đè phẳng hàng mày nhíu chặt của Lâm Mộc Hàn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Như vậy mà còn làm sát thủ, tiêu chuẩn của đám b**n th** bọn em thấp thật đấy.”
Sau đó hắn xáp lại hôn một chút, cảm thấy mỹ mãn, ôm người ta ngủ mất.
Trong bóng tối, Lâm Mộc Hàn chậm rãi mở mắt.
Tiếng tim đập của Hàn Thanh Túc xuyên qua lồng ngực truyền tới. Trong yên tĩnh, tiếng hô hấp đều đều có thể nghe thấy rõ ràng. Y chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của Hàn Thanh Túc, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh hắn bị trói lại, mặc người xâu xé; bị y tra tấn hành hạ, sống không bằng chết, quỳ xuống đất vẫy đuôi lấy lòng; tốt nhất là sụp đổ nhận thức, chỉ còn biết một mình y, chỉ có thể dựa dẫm vào y, phục tùng mọi mệnh lệnh của y, không dám phản kháng…
Y chậm chạp nhíu mày. Toàn bộ hình ảnh tưởng tượng đó đều bị tiếng cười kiêu ngạo bừa bãi của Hàn Thanh Túc bao trùm, vẫy đuôi lấy lòng biến thành hoa ngôn xảo ngữ, phục tùng mệnh lệnh biến thành bằng mặt không bằng lòng… Thậm chí mới rồi, hắn còn “tự nỗ lực” để được hưởng một bữa sáng ngon lành giàu dinh dưỡng.
Lâm Mộc Hàn hiếm có một lần cáu kỉnh, y không thể tưởng tượng ra cảnh Hàn Thanh Túc rơi vào thảm trạng.
Thật lâu sau, y giơ tay sờ lên mặt Hàn Thanh Túc, nhìn chằm chằm đối phương, giống như đang hỏi hắn, cũng giống đang lẩm bẩm một mình: “Sao không muốn ly hôn? Anh không sợ sao?”
Y đương nhiên không trông chờ Hàn Thanh Túc sẽ trả lời, nhếch cười tự giễu.
Một bàn tay ấm áp đáp lên mu bàn tay y, người đang ngủ vẫn nhắm mắt, nói: “Bởi vì vẫn chưa chán, không sợ chút nào.”
Lâm Mộc Hàn cứng đờ tại chỗ: “Anh không ngủ?”
“Em với ông cụ kia công lực ngang ngửa nhau, anh muốn cũng không ngủ nổi.” Hàn Thanh Túc mở mắt, đôi mắt nhìn y sáng lấp lánh, “Sếp Lâm, yêu đương đi.”
Trong bóng tối, ánh mắt lạnh băng của Lâm Mộc Hàn dần dần thay đổi: “Anh đừng hối hận.”
Hàn Thanh Túc kiêu ngạo cười thành tiếng.