Anh biết đó
—— oOo ——
Ferlan đến không có ý tốt.
Trong phòng họp Thanh Sâm, Cố Vạn Thanh trình bày xong tình hình kinh doanh ba năm gần nhất, cười nói: “Đương nhiên, Thanh Sâm có thành tựu như hiện giờ, không thể không kể đến sự hỗ trợ mạnh mẽ của ngài Ferlan…”
Một đống lời khách sáo nói xong, thái độ Ferlan vẫn không chút biến hóa. Ông ta nhìn Lâm Mộc Hàn phía đối diện: “Con trai, ta dự định tăng mạnh đầu tư cho Thanh Sâm, nhưng tương ứng, cổ phần của Ferlan ở Thanh Sâm cũng phải tăng lên. Đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi.”
Oona mỉm cười nhìn Lâm Mộc Hàn: “Lâm, phụ thân không dễ gì tăng thêm đầu tư đâu, anh phải nắm bắt cơ hội này.”
Cố An nhìn tài liệu trong tay, lật vài tờ, đưa mắt liếc nhìn Cố Vạn Thanh một cái.
Cố Vạn Thanh vờ như không thấy.
Lâm Mộc Hàn cười nhẹ: “Phụ thân đồng ý tiếp tục đầu tư, với Thanh Sâm mà nói, tất nhiên là chuyện tốt. Chỉ là hiện giờ đang sáp nhập nghiệp vụ giữa Thanh Sâm và họ Hàn, hơn nữa còn phải bổ khuyết lỗ thủng ở hạng mục phía tây, phụ thân tiếp tục đầu tư, e rằng phần lớn số vốn sẽ đổ vào đấy… Vạn Thanh, lấy hồ sơ dự án phía tây ra đây.”
Nửa tiếng sau.
Ferlan nhíu mày: “Gần như toàn bộ lợi nhuận năm ngoái của Thanh Sâm đều đổ vào đây, ta rất tò mò, sao cậu nhất định muốn làm dự án này? Xảy ra vấn đề còn không kịp thời bứt ra, Lâm, đây không giống phong cách của cậu.”
“Chuyện là chồng con rất thích hạng mục này, khăng khăng muốn đầu tư. Con không thuyết phục được anh ấy, chỉ có thể cùng làm.” Lâm Mộc Hàn nói.
Phòng họp tức khắc lâm vào một mảnh yên tĩnh.
——
Cố Vạn Thanh vừa đóng cửa văn phòng lại đã bị chậu cây xanh đặt ngay đó tát cho một cái. Cậu phủi lá vướng trên quần áo: “Cái cây này đâu ra vậy?”
“Hàn Thanh Túc mua.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Lại là anh ta… thôi không quan trọng.” Cố Vạn Thanh thở dài, “Anh nghĩ thế nào?”
“Không nghĩ gì cả.” Lâm Mộc Hàn ngồi trên sô pha, lấy điện thoại, thấy Hàn Thanh Túc nhắn tin từ một tiếng trước.
Lâm Mộc Hàn không nhịn được cười một chút.
“Không nghĩ gì là sao?” Cố Vạn Thanh ngồi đối diện y, im lặng vài giây rồi nói, “Tối qua anh tôi đến tìm tôi.”
Lâm Mộc Hàn đặt điện thoại xuống, đưa mắt nhìn cậu.
“Lão Fer muốn Thanh Sâm, chuyện này trong lòng chúng ta đều rõ ràng.” Cố Vạn Thanh đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, “Thanh Sâm là chúng ta nỗ lực từng chút từng chút xây dựng nên, tôi không tin anh thật sự cam tâm chắp tay nhường Thanh Sâm cho người khác.”
Lâm Mộc Hàn hỏi: “Cố An nói gì?”
Cố Vạn Thanh cười tự giễu: “Máu mủ tình thâm cũng không bằng tám ngày phú quý, anh ta chịu đến cảnh cáo một tiếng xem như đã nể mặt tôi lắm rồi. Anh nói thật với tôi đi, lần trước anh ta đến thành phố A giả làm Lâm Túc có phải chỉ là tiện đường thôi không? Anh ta căn bản là đến khảo sát thực địa. Tôi nói chứ, sao có thể thoải mái đồng ý làm chuyện đó, còn nói là đến thăm tôi.”
“Mấy lời đó nghe chơi cho vui thôi.” Lâm Mộc Hàn nhếch miệng, “Từ ngày đầu thành lập Thanh Sâm, chúng ta nên biết sớm muộn gì cũng có ngày này.”
“Vậy anh không định giải thích gì với tôi sao. Hạng mục phía tây rốt cuộc là thế nào?” Cố Vạn Thanh hỏi.
“Hạng mục phía tây…” Lâm Mộc Hàn nhìn về phía cửa phòng nghỉ đóng kín, trầm mặc một chút.
Cố Vạn Thanh nhìn theo ánh mắt của y: “Hàn Thanh Túc trong đó?”
“Đang ngủ bù.” Lâm Mộc Hàn thu hồi tầm mắt, “Hạng mục phía tây giai đoạn đầu yêu cầu một khoản đầu tư lớn, nhưng tỷ suất sinh lời cực thấp, dễ bị kẹt dòng vốn, một khi chuỗi tài chính đứt gãy sẽ lỗ sạch. Với quy mô Thanh Sâm khi đó không thể nào nuốt nổi, vậy nên mới phải kéo Tần Phù và Thẩm Tri Trọng vào… Hiện tại tuy hạng mục gãy gánh giữa chừng, nhưng vẫn có khả năng hồi sinh, số cổ phần của Tần Phù đã vào tay chúng ta, Thanh Sâm và họ Hàn sáp nhập, hiện tại là cơ hội tốt nhất.”
Cố Vạn Thanh hơi ngạc nhiên: “Chẳng trách mệt nhọc như vậy mà Thẩm Tri Trọng và Hàn Thanh Túc đều không rút lui.”
“Thẩm Tri Trọng sẵn lòng đánh cược một phen, còn Hàn Thanh Túc…” Lâm Mộc Hàn nói, “Có lẽ anh ta không hề để tâm.”
Cố Vạn Thanh: “Nhưng dù sao đi nữa, lão Fer cũng không đời nào vì một cái dự án phía tây mà từ bỏ Thanh Sâm. Ferlan nắm giữ gần 30% cổ phần Thanh Sâm, hơn nữa thị trường nước ngoài của công ty vẫn phải nhờ gia tộc bọn họ chống lưng, con đường này mà bị chặt đứt, Thanh Sâm sẽ tổn thất nặng nề.”
“Phải tìm được lối ra mới trước khi hạng mục phía tây bắt đầu sinh lời.” Lâm Mộc Hàn nói.
Cố Vạn Thanh trầm tư hồi lâu, gật đầu: “Mấy năm nay anh vẫn luôn xem trọng chi nhánh công ty ở nước R, chờ lão Fer đi, tôi sẽ lập tức sang đó.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Đừng nóng nảy, tuy không ngờ bọn họ sẽ ra tay nhanh như vậy, nhưng Thanh Sâm cũng sẽ không để bọn họ tùy ý sắp xếp.”
——
Hàn Thanh Túc ngủ một mạch tới tận chiều tối.
Lâm Mộc Hàn túm hắn dậy, gãi tóc hắn: “Anh ơi, không thể ngủ nữa.”
Hàn Thanh Túc ngáp một cái, ôm eo y, gác đầu lên ngực y, uể oải nói: “Ài, ngủ đến ngáo người, buồn nôn.”
Lâm Mộc Hàn đưa tay ấn huyệt thái dương cho hắn. Hàn Thanh Túc ở phòng nghỉ ngủ cả ngày, còn chẳng bước qua cửa văn phòng, Lâm Mộc Hàn rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của hắn.
“Anh, tối nay ra ngoài ăn.” Y xoa xoa tóc Hàn Thanh Túc.
Hàn Thanh Túc có chút ngạc nhiên ngẩng đầu: “Hở, sao hào phóng vậy, chịu cho anh ra khỏi cửa à?”
“Nhốt hoài cũng không tốt.” Lâm Mộc Hàn rất thích cái thói quen vừa tỉnh ngủ là ôm lung tung của hắn, thông thường sẽ là chăn hoặc thảm lông, không có nữa thì ôm gối, nhưng đều không phải là người. Song nhờ sự nỗ lực kiên trì và bền bỉ, Lâm Mộc Hàn đã thành công thay thế những vật chết mềm mại ấy, khiến anh của y vừa tỉnh sẽ theo thói quen ôm y, thỉnh thoảng còn nhận được một cái hôn ngái ngủ.
Hàn Thanh Túc cách lớp sơ mi mỏng hôn y một cái: “Cục cưng ơi, em đúng là thấu tình đạt lý.”
Trước khi xuống xe, Lâm Mộc Hàn “thấu tình đạt lý” đã buộc một sợi dây đen lên cổ tay hắn. Cảm giác đau đớn quen thuộc truyền tới, Hàn Thanh Túc thở dài: “Em đúng là không thể khen nổi.”
“Ừm, dễ sinh kiêu.” Lâm Mộc Hàn nắm tay hắn dắt xuống xe, “Anh, đừng khen em nữa.”
Hàn Thanh Túc nghênh ngang đặt tay lên vai y, ghé sát bên tai thấp giọng nói: “Em ở trên giường cũng rất…”
Nhờ có cuốn từ điển kia, năng lực ngôn ngữ của hắn tiến bộ vượt bậc, lời lẽ phóng túng táo bạo. Hắn nhìn tai Lâm Mộc Hàn bất giác đỏ bừng lên, đột nhiên cảm thấy rất muốn hôn, cười cợt nói: “Nghĩ gì vậy Lâm Tiểu Hàn?”
Nhà hàng đông người, Lâm Mộc Hàn hơi nghiêng đầu, đè thấp thanh âm: “Lẽ ra em không nên đưa anh ra ngoài.”
“Xem em kìa, già đầu rồi, sao hở chút là…” Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua.
Bọn họ vào hành lang, xung quanh nháy mắt yên tĩnh lại. Lâm Mộc Hàn mặt không đổi sắc, nói: “Bởi vì thật sự không nhỏ.”
“… Đệt.” Hàn Thanh Túc bất thình lình thất thế, “Sau này anh gọi em là anh.”
Lâm Mộc Hàn: “Gọi liền giờ đi.”
Hàn Thanh Túc ghé sát tai y, thanh âm ngả ngớn: “Anh, cảm ơn đã dẫn em ra ngoài ăn cơm.”
Lâm Mộc Hàn bắt lấy ngón tay hắn, siết nhẹ.
“Anh biết đó, em một thân một mình nuôi nấng em trai cũng không dễ dàng gì, tiền tiêu vặt tháng này có thể cho em thêm một chút không?” Giọng điệu Hàn Thanh Túc nhẫn nhịn pha chút ngượng ngùng, “Đêm nay anh muốn làm gì em cũng được.”
Lâm Mộc Hàn cắn chặt khớp hàm, ánh mắt đột nhiên tối đi: “Đây là anh nói.”
Hàn Thanh Túc nháy mắt đổi thái độ, cánh tay khoác vai y, hài hước nói: “Trọng điểm là tiền tiêu vặt mà, anh ơi…”
Hắn còn chưa nói hết câu, bất thình lình bắt gặp một ánh mắt phía đối diện, ý cười bên khóe miệng lập tức biến mất.
Lâm Mộc Hàn thấy hắn khác thường, nhìn theo hướng đó, thấy Tần Phù đang đi tới từ phía bên kia hành lang, dắt theo một cậu trai trẻ có gương mặt thanh tú. Cậu trai thoạt nhìn chỉ tầm hai mươi, đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp, thần thái và ngũ quan có sáu bảy phần tương tự Sở Cảnh Nguyên. Cậu ta ngoan ngoãn kéo cánh tay Tần Phù, cười đến nhã nhặn dịu dàng.
Hàn Thanh Túc nhìn thấy cảnh này, cánh tay khoác trên vai Lâm Mộc Hàn căng lên, khiến Lâm Mộc Hàn hoài nghi khoảnh khắc tiếp theo hắn có thể xông lên g**t ch*t Tần Phù… Dù rằng Hàn Thanh Túc vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh trước việc Tần Phù mua người sắp đặt vụ tai nạn của Hàn Hiên, thậm chí nghe y nói chuyện điện thoại với Tần Phù cũng không phản ứng mấy, nhưng từ khi biết được chuyện này, hắn vẫn chưa gặp mặt Tần Phù. Lâm Mộc Hàn cũng không đoán được hắn rốt cuộc sẽ phản ứng thế nào.
Nếu Hàn Thanh Túc thật sự xông lên, y hẳn sẽ do dự hai giây giữa việc hỗ trợ giết người hay can ngăn. Nhưng khi Lâm Mộc Hàn đang suy xét đến những trình tự sâu hơn, Hàn Thanh Túc đã làm như không có việc gì mà thu hồi ánh mắt, thò qua nói: “Đù, Tần Phù tìm thế thân của Sở Cảnh Nguyên à?”
Lâm Mộc Hàn cứ tưởng hắn sẽ nổi điên mà giết người: “A, giống thật.”
Hàn Thanh Túc không hề hạ giọng, hành lang đang rất yên tĩnh, Tần Phù nghe hắn nói vậy sắc mặt thoáng vặn vẹo. Cậu trai trông giống Sở Cảnh Nguyên kia nghi hoặc nhìn về phía Tần Phù: “Anh Tần, Sở Cảnh Nguyên là ai?”
Thoạt nhìn giống như không biết bọn họ đang “hóng hớt” cái gì.
“Đừng nghe bọn họ nói lung tung.” Tần Phù vỗ vai cậu ta trấn an, dẫn người đi tiếp về phía trước.
Hàn Thanh Túc dựa hẳn nửa người lên người Lâm Mộc Hàn, nhìn như chẳng chút hứng thú nào với Tần Phù. Hắn cợt nhả nói: “Anh Lâm, tối nay làm con cá đi, muốn con nào nhiều xương ấy.”
Lâm Mộc Hàn cho hắn dựa tùy thích: “Được.”
“Sếp Lâm.” Tần Phù vốn định đi ngang qua đột nhiên dừng bước, nhìn về phía Lâm Mộc Hàn, “Trùng hợp vậy, cậu cũng dẫn người đến đây ăn à.”
Lâm Mộc Hàn lịch sự gật đầu: “Anh Tần, lâu rồi không gặp.”
Tần Phù như cười như không liếc nhìn Hàn Thanh Túc một cái: “Hàn đại thiếu gia quả thật tốt số, họ Hàn phá sản liền đu lên người sếp Lâm, đúng là co được giãn được.”
Hàn Thanh Túc lười biếng nhấc mí mắt nhìn gã một cái.
Lâm Mộc Hàn lạnh giọng: “Cẩn thận ngôn từ của anh.”
Tần Phù cười nói: “Tôi chỉ nói thật lòng thôi, anh ta không cần lo cái ăn cái mặc, trong nhà lại chẳng có người lớn quản thúc, thật khiến người ta hâm mộ. Đại thiếu gia còn rảnh rỗi xen vào việc riêng của người khác.”
Sắc mặt Lâm Mộc Hàn lạnh đi, Hàn Thanh Túc liền tủm tỉm cười câu lấy vai y: “Đừng nóng mà sếp Lâm, chúng ta đi thôi.”
Tần Phù cười nhạt một tiếng: “Hoặc là nên nói, Hàn đại thiếu gia có khí phách, bội phục.”
Hàn Thanh Túc khoác vai Lâm Mộc Hàn kéo y đi trước hai bước, quay đầu lại dựng ngón giữa với Tần Phù, kiêu ngạo nhướng mày: “Bội phục là phải, đồ ngu mới chơi thế thân.”
Tần Phù bị chọc trúng chỗ đau, lạnh lùng nói: “Vẫn đỡ hơn ai kia không xu dính túi. Bác Hàn nhìn thấy bộ dạng hèn mọn này của anh, e rằng tức đến phải đội mồ sống dậy.”
Hàn Thanh Túc đột ngột dừng bước.
Lâm Mộc Hàn theo bản năng duỗi tay cản hắn nhưng đã muộn. Hàn Thanh Túc túm bình hoa trưng bày kế bên đập lên đầu Tần Phù. Tần Phù còn chưa kịp phản ứng, một quyền đã nện thẳng vào mặt gã. Hàn Thanh Túc nắm tóc gã ấn thẳng xuống mặt đất đầy mảnh sứ vỡ, cười nói: “Mẹ kiếp mày không biết xấu hổ là gì à?”