Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 58

Sếp Lâm, trả tiền đi.

—— oOo ——

Lục Mạn Quý xem trò vui miễn phí, hiểu biết thêm một chút về độ mặt dày của Hàn đại thiếu gia.

“Công ty mới của Thanh Nhiên cũng chuẩn bị sắp xong rồi, hiện tại đang thiếu người, anh thật sự không đến à?” Trước khi đi, Lục Mạn Quý vẫn không nhịn được hỏi hắn một lần, “Nếu anh chịu giúp đỡ, cậu ta sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Hàn Thanh Túc khoanh tay đứng ở cửa, nghe vậy chỉ cười nhạt: “Tôi với nó trời sinh tam quan không hợp, đánh nhau từ lúc nó mới đẻ tới giờ, làm cùng nhau công ty sớm muộn gì cũng sụp. Mạn Mạn, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, tôi chưa bao giờ nhúng tay vào sự vụ của tập đoàn họ Hàn.”

Ngay cả khi họ Hàn phá sản, hắn cũng chỉ cung cấp tài chính, vì muốn làm rõ thân phận Lâm Mộc Hàn mới vào công ty dạo một vòng. Từ đầu tới cuối, những gì hắn xử lý đều chỉ trong giới hạn cổ phần mình đứng tên, cùng lắm là cho Hàn Thanh Nhiên vài kiến nghị, còn nghe theo hay không là việc của cậu ta… Tuy thằng nhóc đó nhìn chung rất nghe lời, nhưng dù sao đi nữa, hắn cũng sẽ không can thiệp quá sâu.

Lục Mạn Quý gật đầu: “Hiểu òi, anh chỉ thích người ta kiếm tiền cho anh tiêu, không muốn bỏ ra chút sức lực nào.”

Hàn Thanh Túc túc giơ tay, Lục Mạn Quý ăn ý vỗ bộp một phát.

“Thôi, chuyên tâm ở đây làm thú cưng đi.” Lục Mạn Quý huơ huơ túi tài liệu trong tay, “Thuê vài giám đốc chuyên nghiệp điều hành, thiếu gia ngài chỉ cần chờ đếm tiền thôi.”

Hàn Thanh Túc cười: “Mãi yêu, Mạn Mạn.”

Lục Mạn Quý hai tay che ngực, hoảng sợ nói: “Cút đi.”

Hàn Thanh Túc ngả ngớn cho cậu ta một nụ hôn gió.

“Bố không có hứng với anh!” Lục Mạn Quý hất tay một phát, đánh trả nụ hôn gió ấy về, chui tọt vào xe, kéo cửa sổ xuống hung hăng nói, “Coi chừng tôi méc Lâm Mộc Hàn đấy!”

Hàn Thanh Túc kêu căng nói: “Lâm Mộc Hàn là cái thá gì, ẻm quản được tôi chắc?”

Lục Mạn Quý giơ ngón giữa với hắn, bốn bánh lướt gió mà đi.

Hàn Thanh Túc vui vẻ thoải mái đi vào vườn, di động chợt vang lên, là tin nhắn của Lâm Mộc Hàn:

Hàn Thanh Túc nhướng mày, hồi âm:

Lâm Mộc Hàn không trả lời. Hàn Thanh Túc nhìn bức tường màu xám của khu vườn, lâm vào trầm tư.

——

Khi Ngụy Du hằm hằm lao tới, Lâm Mộc Hàn đang định trả lời tin nhắn cho Hàn Thanh Túc. Thấy người vào là ai, y nhập nốt phần còn lại vào rồi mới ngẩng đầu lên nhìn bà: “Mẹ đi gặp Hàn Thanh Túc?”

Sắc mặt Ngụy Du xanh mét: “Rốt cuộc là con kết hôn với đứa nào? Nó là đàn ông thì thôi đi, còn không coi mẹ ra gì!”

“Mẹ, xin bớt giận.” Lâm Mộc Hàn thản nhiên nói, “Anh ấy cũng không coi con ra gì.”

Ngụy Du bị câu này của y làm cho nghẹn ngang.

Lâm Mộc Hàn ngồi trên ghế nói: “Mẹ không nên đến nhà con.”

Ngụy Du nhíu mày: “Con đang trách mẹ sao? Mẹ chỉ muốn tốt cho con.”

“Sao có thể.” Lâm Mộc Hàn khẽ cười, “Năm 18 tuổi lần đầu tiên gặp mẹ, con đã xem mẹ là mẹ ruột rồi.”

“Mẹ vốn dĩ là mẹ ruột con.” Ngụy Du sắc mặt khó coi, “Con nhất định phải chọc tức mẹ mới chịu sao?”

Lâm Mộc Hàn đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: “Hàn Thanh Túc là chồng hợp pháp của con. Mẹ à, mẹ dùng tiền ép anh ấy rời khỏi con chính là dẫm đạp lên thể diện của con. Rốt cuộc mẹ tốt với con đến mức nào mà cảm thấy mình có tư cách làm vậy?”

“Nếu không có mẹ, con được như bây giờ à?” Ngụy Du nhìn y chằm chằm, “Con là do mẹ sinh ra.”

Lâm Mộc Hàn cười nói: “Trước giờ con chưa từng phủ nhận điều này.”

“Con như vậy là phản bội mẹ.” Ngụy Du đè lại cơn tức giận.

“Mẹ, con là do mẹ sinh ra, không có mẹ thì không có con. Giữa mẹ con với nhau sao có chuyện phản bội được?” Lâm Mộc Hàn bước đến đỡ lấy vai bà ta, cười nói, “Nếu một ngày nào đó mẹ không xu dính túi, lưu lạc ngoài đường, mẹ trông mong đám con riêng kia sẽ quan tâm đến mẹ sao? Cuối cùng vẫn phải nhờ đến con và Tiểu Mễ thôi. Mẹ, con và Tiểu Mễ là anh em ruột, vấn đề gia sản đương nhiên con sẽ giúp em ấy. Ba mẹ con chúng ta mới là máu mủ tình thâm, thành hay bại đều không thể thoát khỏi ràng buộc huyết thống. Hiện tại mẹ không nên vội vàng chia rẽ con và Hàn Thanh Túc, mà nên giúp đỡ con…”

Ngụy Du bị y ấn ngồi xuống ghế, mày nhíu chặt lại.

“Ngẫm lại mà xem, con cũng có thể đá Hàn Thanh Túc.” Lâm Mộc Hàn kiên nhẫn trấn an cảm xúc bà ta, ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh y chụp cùng với Hàn Thanh Túc đặt trên bàn. Y hơi cúi người, nói bên tai bà, “Không bằng mẹ đưa năm trăm tỷ đó cho con.”

Ngụy Du: “… Ai nói với con mẹ có năm trăm tỷ?”

Lâm Mộc Hàn nhìn bà ta với ánh mắt trách cứ: “Mẹ, thế này thì không hay rồi.”

Ngụy Du suýt nữa bị y chọc điên lên, nghiến răng nói: “Giỏi thật, Lâm Mộc Hàn, mẹ cứ nghĩ con suy nghĩ cẩn thận rồi. Con đã vứt hết mặt mũi mình từ khi nào vậy!?”

Lâm Mộc Hàn thản nhiên đáp: “Có lẽ là từ lúc quỳ xuống cầu xin mẹ.”

Ngụy Du vốn muốn đến hỏi tội, kết quả tức đến no căng. Mà Lâm Mộc Hàn chẳng mảy may ảnh hưởng, cũng không phản bác cái gì, lại có thể chọc cho bà tức điên lên được.

“Lâm Mộc Hàn, con đừng có hối hận.” Bà lạnh lùng nói.

Lâm Mộc Hàn cười nói: “Mẹ, nếu con thật sự chỉ còn hai bàn tay trắng, cuối cùng người giải quyết hậu quả cho con vẫn là mẹ thôi. Tại sao lúc trước con không đi quỳ xuống cầu xin người khác? Bởi nếu là người khác, con có quỳ đến chết người ta cũng sẽ không phản ứng lại con. Đâu còn cách nào khác, con là do mẹ sinh ra mà.”

Ngụy Du trừng mắt nhìn y hồi lâu, cuối cùng sập cửa bỏ đi.

Lâm Mộc Hàn thở dài, lần nữa cầm di động lên. Giao diện trò chuyện vẫn đang dừng ở tin nhắn hồi âm của y:

Y định bỏ điện thoại xuống, đối phương bỗng nhiên gửi đến một cái sticker… là một cục shit đang khóc hu hu. Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm màn hình, bật cười thành tiếng.

Khùng.

——

Hàn Thanh Túc đang ngâm nga sơn tường, một thân quần áo lao động màu xám khiến hắn trông càng thêm cao lớn uy phong. Hắn dẫm lên cái ghế giá ba vạn của Lâm Mộc Hàn, trèo lên cái cây cạnh đó, dậm dậm mấy cái, xác định thân cây có thể chịu được trọng lượng rồi mới đứng vững lại, tiếp tục vui vẻ sơn tường.

Nửa tiếng sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, nhạc chuông còn trùng với làn điệu hắn đang ngâm nga.

“A lô?” Hàn Thanh Túc vừa mở điện thoại vừa khoa tay múa chân với bức tường trước mặt, cân nhắc nên sơn dặm thêm chỗ nào.

“Anh Túc, là em, Sở Cảnh Nguyên.” Bên kia nói.

“Đậu má?” Hàn Thanh Túc định cầm điện thoại lên, nhưng hai tay đều đang bận cầm đồ. Hắn đành đặt cái bay quét vôi yêu dấu của mình xuống, tháo găng tay chuẩn bị cúp máy.

“Anh Túc, đừng cúp máy, em có chuyện muốn nói với anh.” Sở Cảnh Nguyên vội vàng nói, “Chuyện cực kỳ quan trọng, anh có thể đến gặp em không?”

“Không thể.” Hàn Thanh Túc ném găng tay xuống, nhíu mày nói, “Mẹ nó lỡ đâu cậu thuê người bắt cóc tôi đòi tiền chuộc thì sao? Lượn đi cho nước nó trong.”

“Là về vụ tai nạn của chú Hàn.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Còn có chân tướng của vụ Mã Duệ tự sát.”

Hàn Thanh Túc trầm mặc hai giây: “Biết càng nhiều chết càng nhanh, mấy chuyện này tốt nhất là giao cho cảnh sát. Mấy thằng ngu trên phim toàn bị dụ ra bắt cóc kiểu này.”

“…” Sở Cảnh Nguyên hít sâu một hơi, “Anh Túc, em thật sự nghiêm túc.”

“Mẹ nó chứ tôi thì đang đùa à?” Hàn Thanh Túc khiếp sợ hỏi lại, “Có gì mà không thể nói rõ ràng qua điện thoại, một hai đòi tôi ra ngoài? Dù tôi có sống sót trở về, Lâm Mộc Hàn cũng sẽ xử tôi, sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy?”

Sở Cảnh Nguyên kiên trì nói: “Mấy chuyện này không thể nói rõ trong một hai câu được.”

“Vậy rút gọn lại đi.” Hàn Thanh Túc ngồi xổm trên nhánh cây, ra vẻ chăm chú lắng nghe. Xuyên qua cành lá, hắn bỗng nhiên thấy có hai chiếc xe lạ đậu bên kia bức tường, bên trong có bóng người lờ mờ, tức khắc cảnh giác lên, vờ như không có gì mà hỏi, “Cậu đang ở đâu?”

“Em đang ở nhà, sau khi bị sa thải em cũng không còn chỗ nào để đi. Anh Túc, mấy ngày nữa em rời khỏi thành phố A rồi, em hy vọng trước khi đi có thể gặp anh một lần.” Sở Cảnh Nguyên nói.

Hàn Thanh Túc lập tức gửi tin nhắn cho Lâm Mộc Hàn:

“Thôi không nên gặp đâu.” Hàn Thanh Túc vừa nhắn tin vừa nói, “Vợ tôi quản chặt lắm, chó chạy ngoài đường còn không dám vẫy đuôi với tôi. Cậu có nói không? Không nói thì cúp.”

“Từ từ.” Sở Cảnh Nguyên nói, “Anh Túc, anh cân nhắc một chút đi, tin tức này thật sự rất có giá trị với anh.”

Hàn Thanh Túc chợt hiểu ra, tặc lưỡi một tiếng: “Nói đi, muốn gì?”

Sở Cảnh Nguyên im lặng một lúc, nói: “Sáu ngàn vạn, cộng thêm trang viên của anh ở nước B.”

Hàn Thanh Túc cúi đầu nhìn thoáng qua ba thùng sơn mình mua hết sáu trăm, có chút rối rắm: “Không ấy cậu giảm giá cho tôi chút đi?”

Sở Cảnh Nguyên: “…”

Khi Hàn Thanh Túc cúp máy, Lâm Mộc Hàn vừa vặn về đến nhà. Không chờ Hàn Thanh Túc mở miệng gọi, y đã đi thẳng vào trong.

“A… Ở đây!” Hàn Thanh Túc ở trên cây gọi y, nhưng đối phương đã đi vào nhà mất rồi.

Hàn Thanh Túc ước lượng khoảng cách một chút, cảm thấy nhảy xuống chắc cũng được. Hắn tìm cái ghế ban nãy, rốt cuộc không biết ghế đã ngã từ khi nào, gọi điện cho Lâm Mộc Hàn thì người ta không thèm nghe máy.

“Anh ở trên cây!” Hàn Thanh Túc gân cổ rống vào cửa sổ.

Lâm Mộc Hàn tìm một vòng lầu ba, rồi xuống lầu hai, định vị cho thấy Hàn Thanh Túc đang ở đây, nhưng xung quanh không một bóng người. Y đã nghĩ đến cảnh Hàn Thanh Túc bị chôn sống hoặc bị chém đứt tay rồi, kết quả vừa ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Hàn Thanh Túc đang ở trên cây.

Hàn Thanh Túc kích động vẫy tay với y, còn nói gì đó. Lâm Mộc Hàn thở phào nhẹ nhõm, mở cửa sổ ra, nghe Hàn Thanh Túc rống giận: “Mẹ nó em điếc hay gì…”

Lâm Mộc Hàn đứng bên kia cửa sổ, cắn răng nói: “Cửa sổ cách âm tốt quá.”

Hàn Thanh Túc chỉ chỉ xuống dưới: “Dựng cái ghế lên cho anh.”

Lâm Mộc Hàn liếc mắt nhìn cái ghế, sau đó xuống tầng hầm khiêng cái thang ra, đặt dưới chân Hàn Thanh Túc, khó hiểu hỏi: “Anh trèo cao như vậy làm gì?”

Độ cao đó ngang với lầu hai, ghế này dù cao, Hàn Thanh Túc chân có dài mấy đi nữa cũng không với tới, huống hồ ghế còn ngã… Lâm Mộc Hàn thậm chí không biết làm sao hắn có thể trèo cao như vậy, càng không hiểu leo lên tới đó rồi dựng cái ghế cỡ này lên thì có ích gì.

“Anh sơn tường.” Hàn Thanh Túc chỉ vào mảng trắng nằm giữa nền xám xung quanh, “Đẹp không?”

“Đẹp.” Lâm Mộc Hàn giữ thang cho hắn, ý bảo hắn leo xuống, tiếp tục hỏi, “Sao không lấy thang?”

“Dưới hầm quá tối, anh sợ.” Đại thiếu gia hợp tình hợp lý nói, “Lỡ đâu em đặt bẫy hay giấu ma quỷ gì sao?”

“Bẫy có thể giấu, ma quỷ thì hơi khó.” Lâm Mộc Hàn vươn tay đỡ hắn, “Tới đó được rồi, anh nhảy xuống đi.”

“Chân tê rần rồi.” Hàn Thanh Túc dẫm chân xuống đất, nhẹ nhàng thở ra, “Má nó, công việc nguy hiểm như vậy, em phải trả tiền công cho anh.”

“Được.” Lâm Mộc Hàn vân vê miếng sơn dính trên tóc hắn.

“Anh cũng không đòi hỏi nhiều, sáu ngàn vạn sáu trăm là được.” Hàn Thanh Túc tính ra chẵn ra lẻ.

Lâm Mộc Hàn kéo hắn vào nhà, dùng tay phủi lá cây và bụi bặm dính trên áo hắn, nghe vậy hỏi: “Sở Cảnh Nguyên đòi tiền?”

Hàn Thanh Túc cười nói: “Lợi hại quá, chuyện này mà cũng đoán được.”

“Hai người nói chuyện với nhau, em nghe không sót chữ nào.” Lâm Mộc Hàn giúp hắn cởi áo khoác, rốt cuộc phát hiện người này bạo dã man, bên trong không mặc gì cả. Ánh mắt y lập tức tối sầm, “Anh không lạnh à?”

“Mẹ nó, sợ toát mồ hôi luôn rồi, lạnh cái đếch.” Hàn Thanh Túc nói, “Xe ngoài kia là sao?”

“Vệ sĩ em thuê.” Lâm Mộc Hàn nói, “Đề phòng người khác lại tìm đến anh.”

Hàn Thanh Túc còn chưa kịp thở phào, lại nghe y nói tiếp: “Nhưng anh, sao mẹ em tới tìm anh mà camera không ghi lại? Chỉ thấy anh đang xem phim?”

Hàn Thanh Túc nhíu mày, trầm tư một lúc, nghiêm túc nói: “Anh giảm tiền công cho em, chịu không?”

Nhưng hắn thì không chút nào đứng đắn, bắt lấy tay Lâm Mộc Hàn ấn vào ngực mình, áp người ta vào tường, ý đồ dùng mỹ nam kế lừa qua ải: “Vốn dĩ muốn cho em một sự bất ngờ, anh thợ tô tường hoang dã nửa đêm đại chiến sếp tổng lạnh lùng…”

Lâm Mộc Hàn không hề dao động, để mặc cho hắn hôn lên miệng mình, lạnh lùng nói: “Không thì anh đi gặp Sở Cảnh Nguyên đi, trong nhà không còn nổi sáu trăm.”

Hàn Thanh Túc ngẩng lên, nhướng mày dò hỏi: “Túng quẫn vậy sao?”

“Ừm.” Hô hấp Lâm Mộc Hàn có chút rối loạn, giữ lấy bờ vai hắn, “Dùng để nâng cấp camera hết rồi, tránh bị người ta tùy tiện giở trò nữa.”

Hàn Thanh Túc giả vờ giả vịt chặn miệng y, kéo tay y đặt lên khóa thắt lưng quần lao động: “Vậy đổi phương thức thanh toán tiền công.”

Lâm Mộc Hàn bị hắn hôn đến hơi ngửa ra sau, nắm tóc hắn bắt hắn lùi ra một chút, trầm giọng nói: “Gọi em về gấp như vậy làm gì?”

Hàn Thanh Túc sờ lên mặt Lâm Mộc Hàn, xác nhận không bị ai đánh rồi ôm ngang đùi y, nhấc lên đặt ngồi lên cạnh bàn ăn, đè vai y đẩy ngã xuống. Lâm Mộc Hàn nheo mắt muốn ngồi dậy, Hàn Thanh Túc đã áp xuống, nắm cổ chân y đặt lên hông mình, thân mật cắn nhẹ tai y: “Tất nhiên là vì thợ sơn bọn anh tính tiền công theo ngày, xong việc rồi thì ăn tiệc lớn.”

Lâm Mộc Hàn hô hấp rối loạn, nhíu mày nói: “Em còn có việc…”

“Một lần sáu ngàn vạn sáu trăm, việc gì cũng phải gác sang một bên.” Hàn Thanh Túc hôn cổ y, ấn giữ cổ tay y xuống bàn. Mùi sơn trên người hắn khiến Lâm Mộc Hàn có chút choáng váng. Hắn thấp giọng thì thầm, “Sếp Lâm, trả tiền đi.”

Lâm Mộc Hàn bị hắn gợi lên, không thể nhịn được, cái tay tránh thoát khỏi sự khống chế, kéo cổ áo hắn hôn lên.

…………

Bình Luận (0)
Comment