Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 66

Lâm Mộc Hàn, thật xuất sắc.

—— oOo ——

Hàn đại thiếu gia đói bụng cả đêm, nhịn thêm bữa sáng, rốt cuộc được ăn một bữa no.

Hắn cầm dao ăn chọc vào miếng bò bít tết cuối cùng, hừ lạnh: “Từ ngày theo em anh bữa đói bữa no. Bạn nhỏ Lâm, em vậy là không được.”

Lâm Mộc Hàn ưu nhã đưa miếng thịt vào miệng, bình thản nói: “Ở trên giường no là được.”

Hàn Thanh Túc suýt thì sặc rượu. Hắn có chút khiếp sợ nhìn Lâm Mộc Hàn: “Em thoáng vậy luôn à?”

“Không ai nghe hiểu đâu.” Lâm Mộc Hàn giương mắt nhìn hắn, “Ăn no chưa?”

“Trong ngữ cảnh này mà hỏi vậy dễ gây hiểu lầm lắm.” Hàn Thanh Túc lau miệng, “Em hỏi trên bàn hay trên giường?”

Lâm Mộc Hàn đứng dậy, đưa tay cho hắn: “Cả hai.”

Hàn Thanh Túc hít hà một hơi, nắm tay y mượn lực đứng dậy, nghiêm túc nói: “Đều chưa no.”

Lâm Mộc Hàn nhướng mày dò hỏi.

Hàn Thanh Túc nói: “Anh nói rồi, em không được.”

Cái tay nắm tay Hàn Thanh Túc hơi siết lại: “Anh ơi, đừng nói bậy.”

“Ai da, em gọi anh ơi tức là muốn làm hòa, còn chiến tranh lạnh nữa thì không phải phép.” Hàn Thanh Túc có chút ai oán nhìn y, lẩm bẩm lầm bầm, “Đổi thành người khác anh đã đá cmnr, cũng chỉ có em…”

“Cái gì?” Lâm Mộc Hàn hơi nghiêng đầu, muốn nghe cho rõ.

Hàn Thanh Túc xoa xoa sau gáy y, hôn tai y: “Yêu em.”

Lâm Mộc Hàn: “… Không tin.”

Hàn Thanh Túc thản nhiên: “Vậy sau này anh không nói nữa.”

Lâm Mộc Hàn mím môi, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn.

Hàn Thanh Túc tâm tình phơi phới: “Không nói thì không vui, nói thì không tin, thật khó hầu hạ.”

Lâm Mộc Hàn không tiếp lời, nói sang chuyện khác: “Anh không cần chạy đến đây, càng không cần đầu tư thêm vào hạng mục phía tây.”

“Không tới là mất vợ rồi, anh đâu có ngu.” Hàn Thanh Túc không chút để tâm, “Lại nói, tiền không tiêu cho vợ thì kiếm về cũng không có ý nghĩa gì.”

Lâm Mộc Hàn đè khóe miệng lại: “Hạng mục phía tây quá dài hạn, coi chừng chết chìm trong đó.”

“Không sao, nếu thật sự không trụ nổi, em thể nào cũng cứu anh.” Hàn Thanh Túc thái độ cợt nhả, “Cùng lắm thì anh bán sắc bán thân cho Lâm Túc, y chắc chắn rất thích.”

“Không đến mức đó.” Lâm Mộc Hàn bắt lấy tay hắn nhét vào túi mình.

Gió lạnh thấu xương, Hàn Thanh Túc nhích sát vào cạnh y, bất mãn hỏi: “Rốt cuộc em đến cái xó xỉnh chim không thèm ỉa này làm gì? Không bằng tới thẳng Bắc Cực luôn đi.”

“Cách Bắc Cực không xa.” Lâm Mộc Hàn nói, “Em gọi cho chim cánh cụt, bảo nó đưa anh đi.”

“Đù.” Hàn Thanh Túc cười mắng, “Sao hả, em điều nó từ Nam Cực đến đây à?”

“Ừm.” Lâm Mộc Hàn nói, “Có chút quan hệ với mấy anh ngỗng.”

Hàn Thanh Túc dán vào y cười đến vui vẻ, dù mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng cũng không muốn gọi xe. Túi áo Lâm Mộc Hàn rất ấm áp, hắn nhéo nhéo lòng bàn tay y: “Định khi nào trở về?”

“Một thời gian nữa.” Lâm Mộc Hàn nói, “Có mấy nơi phải đến, hai ngày nữa anh về trước đi, đến chỗ Hàn Thanh Nhiên.”

Hàn Thanh Túc có chút ngạc nhiên: “Dường như em rất tin tưởng bạn nhỏ Hàn Thanh Nhiên?”

“Dù sao cũng là em ruột anh.” Lâm Mộc Hàn nói, “Hơn nữa cậu ta trước nay chín chắn cẩn thận, thời điểm quan trọng có thể tin tưởng được.”

Hàn Thanh Túc càng kinh ngạc hơn: “Tụi mình đang nói về cùng một người đó hả? Hồi nhỏ nó đái dầm để mông trần bò lên giường anh gào khóc; cấp hai bị chó rượt, leo lên cây xong không xuống được, khóc còn to hơn cả chó; lúc họ Hàn sắp phá sản, nó ôm di ảnh mẹ trốn trong nhà vệ sinh khóc lóc thảm thiết, dỗ thế nào cũng không ra… Rốt cuộc em nhìn chỗ nào mà thấy nó chín chắn?”

Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng: “Nhìn bề ngoài.”

Không ngờ Hàn Thanh Nhiên là người như thế.

Xa xa ở thành phố C, Hàn Thanh Nhiên hắt xì một cái.

Cậu nhìn Cố Phát Phát đang vùi đầu ăn, bất đắc dĩ thở dài: “Mày đừng ăn nữa, cứ như vậy sao mà giảm cân được đây?”

Cố Phát Phát vui sướng vẫy vẫy đuôi với cậu, một mông ủi cậu văng ra.

Hàn Thanh Nhiên nghiêm khắc nói: “Đây là phần ăn cuối cùng hôm nay, không có bữa khuya, cũng đừng hòng đòi ăn vặt, tăng ca với tao.”

Cố Phát Phát ăn sạch một tô cơm chó đầy ắp, cái nơ nhỏ trước ngực khiến nó thoạt nhìn càng thêm uy phong oai vệ: “Gâu!”

Hàn Thanh Nhiên định xoa đầu nó, khi thấy nó có ý đồ tiếp cận thì đột nhiên lui về sau một bước: “Mày đừng tới đây!”

Cố Phát Phát vui vẻ phấn chấn nhào lên, đè cậu xuống sô pha, ban phát nước miếng đầy mặt.

Hàn Thanh Nhiên dần từ bỏ giãy giụa, phun lông chó trong miệng: “Cái tên của mày nghe không đúng chút nào, lẽ ra phải là Cố Heo Heo.”

Cố Phát Phát ngoan ngoãn dựa vào người cậu, thè lưỡi nghiêng đầu: “Ấu, gâu?”

Hàn Thanh Nhiên vô thức vỗ vỗ đầu nó, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy anh mình ra chiêu này hiểm thật, không nhịn được gọi điện cho Lục Mạn Quý.

“Sếp Hàn?” Lục Mạn Quý thuộc nhóm hồ bằng cẩu hữu của Hàn Thanh Túc, thái độ đối với “thanh niên nghiêm túc” như Hàn Thanh Nhiên rất là đứng đắn.

“Anh Lục, anh tôi thật sự đầu tư thêm 50% vào hạng mục phía tây à?” Hàn Thanh Nhiên hỏi.

“Chuyện này sao giả được.” Lục Mạn Quý biết cậu có ý gì, dứt khoát nói thẳng, “Kỳ thật cũng có một phần là anh cậu thuận dốc xuống lừa, không làm vậy Thanh Sâm lấy đâu ra cớ tìm cậu bàn chuyện hợp tác với họ Hàn? Đương nhiên, không phải bọn anh không tin vào năng lực của cậu, nhưng nếu có phương án dễ dàng hơn, ai mà không muốn chọn việc nhẹ nhàng đâu.”

“Còn một phần khác là gì?” Hàn Thanh Nhiên ngồi dậy, thuận tay bóc cho Cố Phát Phát một cái que gặm.

Lục Mạn Quý nói: “Một phần khác là vì Dư Tắc Thiên.”

Hàn Thanh Nhiên có chút ấn tượng với cái tên này: “Ông ta cũng thêm?”

“Còn thêm không ít.” Lục Mạn Quý nói, “Ông ta dựa lưng ai, trong lòng mọi người đều biết rõ. Hạng mục phía tây này người ta thấy ngứa mắt, đương nhiên không có ý định tranh giành với các cậu, nhưng có thể chỉ điểm Dư Tắc Thiên một chút… Hạng mục này nếu làm tốt, chưa chắc sẽ thua kém phía đông đâu.”

Hàn Thanh Nhiên như suy tư gì.

“Em trai à, anh cậu đã dọn sẵn đường cho cậu hết rồi, đi hay không là tùy cậu.” Lục Mạn Quý nói, “Anh không phải người phù hợp nói mấy lời này với cậu, nhưng anh trai cậu có lẽ cũng khó mở miệng, chuyện họ Hàn phá sản đã là sự thật khách quan, nguyên nhân từ đủ mọi phía. Thanh Sâm vốn dĩ dựa vào bản lĩnh của mình đi lên, chúng ta bắt đầu lại từ đầu cũng không có gì mất mặt, huống hồ anh cậu với sếp Lâm là bạn đời hợp pháp rồi, nếu thật sự hợp tác, chẳng lẽ không đáng tin cậy hơn người ngoài sao?”

Hàn Thanh Nhiên hỏi: “Anh tôi bảo anh thuyết phục tôi đúng không?”

Lục Mạn Quý vội vàng phủ nhận: “Không phải, cậu đừng nghĩ nhiều, anh thuận miệng nói thôi, quyết định thế nào vẫn là do cậu. Chỉ là anh cảm thấy chúng ta không nên chê tiền, đúng không em trai?”

Hàn Thanh Nhiên nói: “Tôi sẽ suy xét.”

Lục Mạn Quý nghe giọng điệu của cậu có thể đoán được vài phần: “Cậu có thành kiến với Lâm Mộc Hàn à? Anh nhớ hồi đại học hai người thân thiết lắm mà.”

“Không có.” Hàn Thanh Nhiên nói.

Lục Mạn Quý: “OK, chuyện nhà các cậu anh không xen vào, cục cưng của anh tới rồi, bái bai~”

Hàn Thanh Nhiên nghe giọng điệu đó mà thấy da đầu tê rần, nhéo nhéo móng vuốt Cố Phát Phát, thái độ đột nhiên nghiêm túc: “Mày thẳng đúng không?”

Cố Phát Phát đã triệt sản từ đời nào: “… Gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!”

Hàn Thanh Nhiên tự nhiên cảm thấy con chó mập này đang chửi rất tục.

Lúc chuông cửa vang lên, cậu đang muốn lôi khúc xương to trong miệng Cố Phát Phát ra, một người một chó không ai nhường ai. Cậu kéo khúc xương, khúc xương kéo theo chó, Hàn Thanh Nhiên còn chưa kịp thu lại vẻ mặt hung dữ, mở cửa duỗi tay muốn lấy thức ăn: “Cảm…”

Còn chưa kịp nói xong chữ “ơn”, cậu đã nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Cố Vạn Thanh.

Cố Vạn Thanh ngàn dặm xa xôi đến tìm con trai, xách theo hộp thức ăn giảm cân dành riêng cho chó mà mình chu đáo chuẩn bị, nhìn thấy Hàn Thanh Nhiên đang giành giật khúc xương với chó, cảnh giác lùi lại một bước.

“Hóa ra là sếp Cố à.” Hàn Thanh Nhiên lập tức thả khúc xương ra, lịch sự mỉm cười, “Hoan nghênh, mời vào.”

“Gâu!” Cố Phát Phát cũng quên luôn khúc xương, hưng phấn nhảy bổ vào cha ruột, “Gấu gâu!”

Cố Vạn Thanh ôm lấy đứa con trai lâu ngày không gặp, suýt thì bị đè gãy hông, gian nan nói: “Phát ơi, con lại mập lên rồi phải không?”

Cố Phát Phát vui sướng nhảy vòng quanh cậu.

“Sếp Cố đến nhanh thật, tôi cứ tưởng phải tới chiều.” Hàn Thanh Nhiên cười nhẹ.

Cố Vạn Thanh ôm con trai cười giả lả: “Vừa khéo sáng nay cũng không có việc gì, đến đây luôn.”

Hàn Thanh Nhiên đi rót nước cho cậu, nhìn chằm chằm lông chó nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trầm mặc hai giây mới đổ đi.

“Sếp Cố, trưa nay tôi định đưa Phát Phát đến công ty lấy bảng dinh dưỡng, đi cùng không?”

Cố Vạn Thanh ôm con thắm thiết, vui vẻ nói: “Cầu còn không được.”

——

Khi Lâm Mộc Hàn đi ký hợp đồng với Servis, Hàn Thanh Túc cũng chạy đến hóng hớt, lấy danh nghĩa trợ lý mà ngồi cạnh Lâm Mộc Hàn.

Một đám người huyên thuyên hắn nghe chẳng hiểu gì, buồn chán cụp mắt chăm chú nhìn cổ tay Lâm Mộc Hàn.

Đẹp thật.

Lúc đánh người càng đẹp hơn.

Cuộc họp nghỉ giải lao, Lâm Mộc Hàn cầm bút viết gì đó trên giấy. Hàn Thanh Túc tưởng ghi chú quan trọng gì, rốt cuộc Lâm Mộc Hàn lấy tay ra, lộ ra hai dòng chữ tiếng R, phía dưới còn chu đáo dịch ra: Lâm Mộc Hàn, thật xuất sắc.

“Biết đọc thế nào không?” Y thấp giọng hỏi.

Hàn Thanh Túc nhướng mày.

Lâm Mộc Hàn dạy hắn một lần, Hàn Thanh Túc học theo một lần. Tên này ít nhiều cũng có thiên phú về ngôn ngữ, ghi nhớ rất nhanh, âm thầm giơ tay ra hiệu OK với y.

Bên này người của công ty Lâm Mộc Hàn đang tranh luận gay gắt về chuyện gì đó, Servis cũng đưa người của mình sang phòng họp khác, hiển nhiên là hai bên vẫn chưa thống nhất về giá.

“Phía Oona ra giá cao hơn.” Lâm Mộc Hàn giải thích cho hắn, “Thanh Sâm không thể chi nhiều như vậy, hơn nữa cũng không cần thiết. Về kỹ thuật Thanh Sâm ổn định hơn, vả lại hai bên cũng đã hợp tác với nhau một thời gian dài rồi, đối phương đơn giản là muốn đòi thêm chút tiền thôi.”

Hàn Thanh Túc hỏi: “Nắm chắc bao nhiêu phần?”

“Tám phần.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nhưng Oona cũng phái người tới đây, ngày mai sẽ đến, khi đó thì khó nói. Servis phỏng chừng muốn kéo tới ngày mai.”

“Vậy thêm tiền.” Hàn Thanh Túc hào phóng nói, “Cứ đồng ý trước đã.”

“Sau đó không trả đủ tiền là phải bồi thường vi phạm hợp đồng đấy.” Lâm Mộc Hàn nói, “Cứ từ từ ép giá, tối nay còn cái tiệc rượu nữa.”

“Chậc.” Hàn Thanh Túc biết y đã uống liên tục mấy ngày, cứ thế người sắt cũng không chịu nổi. Hắn trầm ngâm một lát, “Không thì anh cho em mượn một ít?”

“Trừ vào một ngàn tám của anh sao?” Lâm Mộc Hàn hỏi.

“Chồng em cũng có chút của cải.” Hàn Thanh Túc lật tay vỗ vỗ ngực y, “Không cần em viết giấy nợ.”

Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn với ánh mắt cảnh giác, suy nghĩ đầu tiên là Hàn Thanh Túc lại muốn giở trò gì. Dù sao mức giá Servis đưa ra cũng quá cao, nếu Hàn Thanh Túc chi số tiền này, lợi nhuận sau này cũng là một vấn đề. Hơn nữa, nếu Hàn Thanh Túc rút chân bỏ chạy, cái hố này vẫn là Thanh Sâm phải lấp, nhìn thế nào cũng thấy hắn có ý đồ…

“Cho em mượn, nhưng vẫn phải tính lãi.” Hàn Thanh Túc gọi một cuộc điện thoại ngay trước mặt y, sau đó bên kia gửi đến một bản thỏa thuận.

Thật sự là công ty do Hàn Thanh Túc đứng tên… Quy mô không lớn, cũng mới thành lập không lâu, nhưng phạm vi kinh doanh lại rất rộng, nguồn vốn dồi dào, đối tác đều là những cái tên có tiếng trên trường quốc tế.

“Lăn lộn bên ngoài cũng phải có chút quan hệ chứ.” Hàn Thanh Túc đắc ý nhìn Lâm Mộc Hàn, đưa một tay ra với y, “Sếp Lâm, người một nhà không nói hai lời, hợp tác vui vẻ không?”

Lâm Mộc Hàn nhìn hắn một cái thật sâu, bắt lấy cái tay đó. Lần này hợp tác đã lược bỏ hầu hết các quy trình, thậm chí nhanh đến kinh người, nhưng hai người đều rất thoải mái, tạm thời nhất trí đối ngoại tốc chiến tốc thắng.

Servis ngạc nhiên với việc Lâm Mộc Hàn gật đầu. Dù mức giá y đưa ra hơi thấp so với kỳ vọng, nhưng xét tổng thể thì đã đủ để bọn họ lựa chọn Thanh Sâm.

“Mộc Hàn, hợp tác vui vẻ.” Servis bắt tay Lâm Mộc Hàn trong tiếng vỗ tay.

“Hợp tác vui vẻ.” Lâm Mộc Hàn mỉm cười.

Hàn Thanh Túc cùng chung vinh dự, giữa bầu không khí toàn tiếng nước ngoài ấy, không kìm được mà khoe khoang câu mình vừa học được: “Lâm Mộc Hàn, thật xuất sắc.”

Cả phòng họp bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Hàn Thanh Túc nghi hoặc nhìn đám người Servis đang tròn mắt ngạc nhiên, sau đó chậm chạp quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc Hàn: “?”

Lâm Mộc Hàn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, gật gật đầu, nói gì đó với đám người Servis, tức khắc bầu không khí vui vẻ rộn ràng trở lại, thậm chí còn có người tới vỗ vai Hàn Thanh Túc. Hàn Thanh Túc càng thêm nghi hoặc, lấy điện thoại ra chụp câu ngoại ngữ Lâm Mộc Hàn vừa viết, phần mềm dịch thuật hiện hai câu đó rõ ràng trên màn hình, ý là…

Chồng giỏi quá, yêu chồng chết đi được.

Lưu ý: Thường dùng trong tình huống thân mật riêng tư.

Hàn Thanh Túc ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn y. Lâm Mộc Hàn nghiêm túc mỉm cười gật đầu với hắn, bày ra bộ dạng đàng hoàng đứng đắn.

Hàn Thanh Túc cắn răng cười thành tiếng: “Lâm Mộc Hàn, em giỏi lắm.”

Bình Luận (0)
Comment