Khùng.
—— oOo ——
Hai ngày sau, Hàn Thanh Túc rốt cuộc cảm nhận được bầu không khí xuân về hoa nở của thành phố A.
Lâm Mộc Hàn cầm khăn quàng cổ và áo khoác hắn lột ra, cau mày gọi: “Anh, chậm một chút.”
Hàn Thanh Túc đứng lại chờ y: “Em không thể nhanh chân chút sao, không thấy anh nóng lòng về nhà lắm rồi à?”
Lâm Mộc Hàn: “Anh đè lên vết thương của em ngủ suốt một đường.”
Hàn Thanh Túc hợp tình hợp lý nói: “Miệng của em chỉ dùng để hôn à? Sao không gọi anh dậy?”
“Không nỡ đánh thức anh.” Lâm Mộc Hàn lạnh nhạt đáp.
Hàn Thanh Túc: “Vậy thì đáng đời em.”
Lâm Mộc Hàn nhìn chằm chằm hắn, Hàn Thanh Túc bất đắc dĩ thở dài: “Anh gọi bác sĩ rồi, xe chờ ở bên ngoài sân bay, dẫn em đi xử lý vết thương trước.”
Kỳ thật cũng không có gì cần xử lý. Tuy Hàn Thanh Túc cố ý đè lên vết thương của y vài lần nhưng không hề dùng sức, chỉ là hắn vẫn có chút lo lắng… Với đại thiếu gia mà nói, chuyện này thật sự khá mới mẻ.
Người khác bị thương, hắn chủ yếu hỏi han cho có lệ thôi, hắn thương nhất là chính bản thân mình. Từ nhỏ đến lớn, Hàn Thanh Nhiên vẫn thường mắng hắn ích kỷ, nhiều đời bạn trai cũ cũng chỉ ra khuyết điểm này của hắn, nhưng hắn chẳng bao giờ để trong lòng. Thương tích trên người mình mình thấy đau, người khác bị thương hắn đâu cảm giác được gì. Nhưng hắn nhìn Lâm Mộc Hàn sắc mặt trắng bệch thì thật sự cảm thấy sốt ruột, biểu hiện bên ngoài là liên tục quấy phá y, sợ y ngủ là chết luôn… tuy xác suất này không lớn.
May mà bác sĩ hắn gọi tới cũng đáng tin cậy, nhanh chóng giúp Lâm Mộc Hàn xử lý miệng vết thương ổn thỏa, còn kiến nghị Lâm Mộc Hàn nằm viện quan sát, nhưng y cự tuyệt.
“Công ty nhiều việc lắm.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Anh đi thay em.” Hàn Thanh Túc nói.
Lâm Mộc Hàn còn tưởng mình nghe nhầm: “Ai đi?”
Hàn Thanh Túc khinh khỉnh nói: “Có cái Thanh Sâm nho nhỏ thôi, lại nói em lo lắng nhất vẫn là hạng mục phía tây, cái này tốt xấu gì anh cũng chiếm phần nhiều, anh thay em thì có gì không được?”
Lâm Mộc Hàn: “Anh ơi, cứ ngoan ngoãn ở nhà tiêu tiền đi.”
“Coi thường anh?” Hàn Thanh Túc nhướng mày, đột nhiên cúi người sát xuống, nhìn thẳng vào mắt y, “Hay là nên nói, em không tin anh?”
“Không phải không tin anh.” Lâm Mộc Hàn dời mắt.
Tuy Hàn Thanh Túc thoạt nhìn không đáng tin cậy, nhưng hắn cũng tự mình làm ra không ít tiền của, dù hiện tại bị y đào gần hết rồi, nhưng như vậy cũng chứng minh hắn có chút bản lĩnh. Hơn nữa vẫn còn Cố Vạn Thanh, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Khó có một lần được Hàn Thanh Túc quan tâm như vậy, Lâm Mộc Hàn tự trấn an mình: “Anh muốn đi thì đi đi.”
Y có thể tranh thủ nghỉ ngơi mấy ngày.
——
Sau khi họ Hàn bị Thanh Sâm thâu tóm, tòa nhà văn phòng được giữ nguyên như cũ. Dù cơ cấu nhân sự trải qua một đợt điều chỉnh lớn, nhưng không ít người vẫn tiếp tục ở lại làm việc. Bộ phận chịu trách nhiệm về hạng mục phía tây vẫn đặt tại tòa nhà này.
Hàn Thanh Túc nghênh ngang đi vào công ty. Đúng giờ làm việc, một loạt nhân viên cũ của tập đoàn họ Hàn nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ. Tin tức Hàn đại thiếu gia xuất hiện nhanh chóng lan truyền khắp các nhóm trò chuyện như mọc cánh mà bay. Ngoài sự ngạc nhiên, phần lớn người ta nghĩ đại thiếu gia hoặc là đến gây chuyện, hoặc là tán tỉnh ai đó, bởi hắn vốn nổi danh là không học vấn không nghề ngỗng, quen thói ăn chơi lêu lổng.
Lễ tân vẫn là người cũ, tất nhiên biết Hàn Thanh Túc, cân nhắc một loạt xưng hô rồi vẫn gọi một tiếng sếp Hàn: “Sếp Hàn, xin hỏi anh có hẹn trước không?”
Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười quơ quơ tấm thẻ của Lâm Mộc Hàn, sau đó quang minh chính đại quẹt thẻ, bước thẳng vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Một đám người bên ngoài thấy vậy tròn mắt nhìn nhau.
Trên lầu, Phương Vĩ Đống nhìn Phương Lộ Niên mặc bộ vest chẳng ra làm sao, quở mắng: “Đứng thẳng lưng lên, chút nữa không được nói chuyện, ngồi yên mà nghe. Sếp Cố nhà người ta xấp xỉ tuổi mày đã là phó tổng Thanh Sâm, mày nhìn lại mình xem, ra cái thể thống gì.”
Phương Lộ Niên bĩu môi: “Hắn lợi hại liên quan gì đến con. Nhà họ Tần còn chưa xong đời, ba đã vội vội vàng vàng đi tìm nhà tiếp theo, chả có chút nghĩa khí nào.”
“Mày thì biết gì. Chuyện làm ăn lần này rất quan trọng với nhà mình, còn nói lung tung thì cút ngay.” Phương Vĩ Đống trừng gã một cái, quay đầu đã thấy Cố Vạn Thanh bước ra, tươi cười chào hỏi, “Sếp Cố.”
Phương Lộ Niên trợn mắt, nghiêng đầu vừa khéo thấy Hàn Thanh Túc đi ra từ thang máy. Gã sửng sốt một chút, ngay sau đó liền tìm đường phát tiết cơn lửa giận sau màn răn dạy, đeo lên nụ cười bước tới: “Hàn đại thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
Hàn Thanh Túc quét mắt nhìn gã một cái, không phản ứng.
Phương Lộ Niên lập tức cáu lên, giơ tay cản hắn lại: “Đang nói chuyện với anh đấy!”
“Phương Lộ Niên!” Phương Vĩ Đống gọi gã một tiếng.
Cố Vạn Thanh đang cùng Phương Vĩ Đống đi về phía phòng họp chợt dừng bước chân, nhìn đến Hàn Thanh Túc.
Tối qua Lâm Mộc Hàn đã gọi điện cho cậu, dặn dò suốt nửa đêm, chủ yếu là yêu cầu hầu hạ đại thiếu gia thật chu đáo, thiếu gia muốn sơn bức tường nào thì cho sơn bức tường đó, tuyệt đối không được để người ta phật lòng. Thế mà lại có một tên mắt mù chặn đường Hàn Thanh Túc, may mà tên đần này không phải người của Thanh Sâm.
Phương Lộ Niên hừ lạnh một tiếng: “Họ Hàn cũng phá sản rồi, anh còn tới đây làm gì? A…” Gã dài giọng châm chọc, “Đừng nói là định bán sắc bán thân đó chứ? Muốn tìm người bao nuôi à?”
Phương Vĩ Đống nhíu chặt mày, nhưng cũng không để Hàn Thanh Túc vào mắt, nói với Cố Vạn Thanh: “Sếp Cố, chuyện đám trẻ con không quan trọng, chúng ta vào phòng họp nói chuyện?”
Cố Vạn Thanh không lên tiếng, chân cũng không nhúc nhích.
Hàn Thanh Túc đột nhiên nâng cánh tay. Phương Lộ Niên sợ đến tái mặt, lui về phía sau giơ tay che mặt. Hàn Thanh Túc chỉ xoa xoa cổ, đi về phía Cố Vạn Thanh, thuận thế vỗ vỗ vai cậu: “Họ Cố, nhớ anh không?”
Cố Vạn Thanh thở dài: “Hơi hơi, anh còn chưa trở lại, Hàn Thanh Nhiên sẽ giết tôi với Phát Phát tế anh.”
“Nói gì vậy, anh xem Phát Phát như nửa con ruột của mình. Phải thường dắt con đi dạo, cậu xem, Phát Phát nhà mình không giống chó nhà người ta, đi đâu cũng cắn bậy cắn bạ.” Hàn Thanh Túc khoác vai cậu đi vào phòng tổng giám đốc, được hai bước chợt quay đầu lại, cười nói, “Ơ kìa, này không phải sếp Phương sao? Ngài cũng dắt con đi dạo à?”
Phương Vĩ Đống có chút mất mặt: “Cậu Hàn, tôi với ba cậu cũng xem như quen biết nhiều năm, nói năng nên phân trên dưới, có chừng mực một chút.”
Hàn Thanh Túc ngạc nhiên: “Tôi l*m t*nh còn không phân trên dưới, nói chuyện cần gì phải phân? Không thì hôm nào ngài đi tâm sự với ba tôi một chút, xem nên nuôi dạy con thế nào.”
Phương Vĩ Đống sa sầm mặt: “Cậu…”
“Hàn Thanh Túc, đừng có khinh người quá đáng!” Phương Lộ Niên xông lên muốn động thủ, rốt cuộc bị Phương Vĩ Đống tát cho lệch mặt sang một bên. Gã không tin nổi nhìn ba mình, “Ba, tự nhiên đánh con!?”
“Còn chưa đủ mất mặt à? Đi!” Phương Vĩ Đống lạnh giọng quát một tiếng, xoay người đi về phía thang máy.
Phương Lộ Niên ôm mặt, oán hận liếc nhìn Hàn Thanh Túc một cái, đi theo Phương Vĩ Đống vào thang máy.
Hàn Thanh Túc vỗ vai Cố Vạn Thanh: “Không gây phiền hà gì cho mấy cậu chứ?”
“Tôi còn ước ổng chạy lẹ.” Cố Vạn Thanh nói, “Phương Vĩ Đống là cỏ đầu tường, dính vào rồi khó ném ra được. Tôi còn đang lo không biết tống cổ ổng đi kiểu gì, xem như vừa khéo.”
Rõ ràng là ác giả ác báo.
Hàn Thanh Túc không chút khách khí đi thẳng vào văn phòng Lâm Mộc Hàn, sau đó phát hiện phòng tổng giám đốc chính là phòng hắn từng dùng tạm lúc vào công ty, Lâm Mộc Hàn còn làm tài xế cho hắn ở đây. Bày trí bên trong không hề thay đổi.
Cố Vạn Thanh đúng lúc này nói: “Sếp Lâm có nói qua, văn phòng của chú Hàn trước kia ở trên lầu không đụng vào, ngoài những thứ cậu Hàn mang đi thì đồ đạc nội thất đều giữ lại. Khu vườn và nhà ăn của cô Ôn trên tầng thượng cũng còn nguyên, vườn hoa thường xuyên có người chăm sóc.”
Hàn Thanh Túc có chút sửng sốt.
Tầng thượng là mẹ hắn, Ôn Điềm, bày trí lúc sinh thời. Hàn Hiên thường xuyên tăng ca, Ôn Điềm dứt khoát biến tầng đó thành gian phòng sinh hoạt. Lúc nhỏ hắn và Hàn Thanh Nhiên thường lên đó chơi, khu vườn được Ôn Điềm chăm chút rất đẹp. Sau này họ dù Hàn gặp chuyện, ở bên bờ vực phá sản, Hàn Thanh Nhiên vẫn luôn thuê người chăm sóc… Hắn không ngờ Lâm Mộc Hàn để ý đến cả chuyện này.
Cố Vạn Thanh nhìn thái độ của hắn xem như đã hiểu, nói: “Tôi với Lâm Mộc Hàn là anh em mười mấy năm, tính anh ta trầm lặng, cái gì cũng giữ trong lòng không thích nói ra, xảy ra chuyện gì cũng theo thói quen tự mình gánh vác. Tôi cứ nghĩ anh ta yêu tiền như mạng, có thể vì tiền làm bất cứ chuyện gì. Rốt cuộc anh ta kết hôn với anh xong, cổ phần chia chác thế nào cũng mặc kệ, di chúc của Ferlan mang đến khoản thù lao kết xù cũng không thèm, khiến người ta rất ngạc nhiên.”
Hàn Thanh Túc thuận tay cầm lấy tấm ảnh đặt trên bàn, là hai người bọn họ tùy tiện chụp một tấm ven đường lúc vừa lãnh hôn thú xong. Lâm Mộc Hàn vẻ mặt nghiêm túc, mím chặt môi nhìn thẳng ống kính, cả người và đầu đều vô thức dựa bên cạnh hắn. Hắn thì như cười như không ôm một tay Lâm Mộc Hàn, hoàn toàn thản nhiên bừa bãi.
“Mấy năm nay em ấy…” Tâm tình Hàn Thanh Túc đột nhiên có chút phức tạp, “Sống không sống tốt lắm à?”
“Cũng không thể nói là không tốt, dù sao ai cũng là cỗ máy kiếm tiền vô tình, anh ta lấy phần nhiều nhất.” Cố Vạn Thanh nói, “Ngày lễ tôi ít ra còn có thể dắt Phát Phát về viện phúc lợi thăm mọi người, trước đây có người yêu cũng không rảnh mà quan tâm đến anh ta. Anh ta không có gì làm lại tăng ca, tăng ca quá sức thì tự nhập viện vài ngày. Lúc sốt mê man hay uống say sẽ ôm ảnh của anh trốn trong chăn khóc, nhìn thật sự chẳng dễ chịu chút nào.”
“Cậu khai hết như vậy không sợ bị sếp Lâm đánh à?” Hàn Thanh Túc đặt lại khung hình lên bàn, cười cợt nói.
Cố Vạn Thanh cười nói: “Cũng không phải chưa từng bị đánh. Chỉ là tôi cảm thấy như hiện tại khá tốt, ít ra có người thật lòng lo lắng cho anh ta.”
Hàn Thanh Túc búng vào đầu Lâm Mộc Hàn trên ảnh: “Chậc.”
“Sếp Hàn, anh làm gì làm đi, có gì thì cứ tìm tôi.” Cố Vạn Thanh nói hết những gì cần nói rồi, lịch sự rời sân khấu, nhưng vừa đi đến cửa đã nghe Hàn Thanh Túc gọi lại.
“Gì ấy nhỉ…” Hàn Thanh Túc hắng giọng, “Tuy đã đăng ký, nhưng nghi thức thì vẫn nên làm. Em ấy không thích rình rang phô trương quá mức, đến chừng đó người thân bạn bè tụ tập chút là được. Bên em ấy, phù rể ngoài cậu ra thì có nên tìm thêm ai khác không?”
Cố Vạn Thanh ngạc nhiên quay đầu: “Hả.”
“Cố Phát Phát được không?” Hàn Thanh Túc hỏi.
Cố Vạn Thanh trầm mặc một thoáng: “Hác Kiệt vẫn chưa kết hôn, gọi anh ta tới là được.”
“Ò.” Hàn Thanh Túc từ đang dựa vào bàn thành đứng thẳng dậy, nói, “Chuyện này tạm thời đừng nói với Lâm Mộc Hàn, cậu biết trong lòng là được.”
Cố Vạn Thanh gật đầu: “Đã rõ.”
“Cảm ơn.” Hàn Thanh Túc chỉ chỉ lên trên, “Ý tôi là văn phòng của ba tôi với khu vườn.”
“Đừng khách sáo, đều là người nhà cả.” Cố Vạn Thanh mỉm cười, đẩy cửa bước ra.
Hàn Thanh Túc xoa mũi, không rõ trong lòng có cảm giác gì. Có chút chua chát, mềm mại đau xót, rối bời và đan xen với nhiều cảm xúc khác. Giống như tối hôm đó dưới gốc cây ở Vu Thành, mưa bụi rơi lất phất, Lâm Mộc Hàn ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người châm cho hắn một điếu thuốc. Cách lớp quần áo, hắn vẫn cảm nhận được độ ấm từ cơ thể Lâm Mộc Hàn, sự bồn chồn lặng xuống, vô cớ thấy yên tâm.
Hắn biết Lâm Mộc Hàn nhất định sẽ nhặt mình về nhà, không để hắn phải dầm mưa cả đêm.
Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm bức tường xanh nhạt phía đối diện hồi lâu, rút điện thoại định nhắn tin cho Lâm Mộc Hàn, rồi lại muốn gọi video, nhưng nghĩ một chút, hắn nhét điện thoại vào túi, chạy thẳng xuống lầu.
Bên ngoài bắt đầu tí tách đổ cơn mưa nhỏ.
Lâm Mộc Hàn vừa truyền dịch xong, đang định xem tin tức thư giãn một chút, cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra. Sau đó Hàn Thanh Túc hấp tấp chạy vào, tóc và áo khoác đều hơi ướt, khiến đại thiếu gia thoạt nhìn hơi mất phong độ.
Hắn cũng chỉ mới đi làm có một tiếng rưỡi. Lâm Mộc Hàn nhìn hắn chạy đến, sửng sốt một chút: “Anh, sao đột nhiên trở lại?”
“À.” Hàn Thanh Túc phủi phủi nước trên vai, tay còn lại cầm thứ gì đó giơ lên, “Anh sực nhớ ra em chưa ăn sáng, mang đến cho em một phần.”
Nhìn thoáng qua giống món cháo mua vội bên đường, đựng trong hộp nhựa. Bởi vì quá nóng, lớp nilon bên ngoài phủ kín hơi nước.
Lâm Mộc Hàn vừa ăn xong bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng mà y tá chuẩn bị, khựng lại một chút: “Ừm, chút nữa em ăn.”
Hàn Thanh Túc lại không định đi, cởi áo khoác ngồi bên mép giường Lâm Mộc Hàn, mở hộp cháo, dùng muỗng nhựa khuấy khuấy. Khi Lâm Mộc Hàn tưởng hắn định đút mình, đồ khốn này tự đút vào miệng hắn.
Lâm Mộc Hàn nghi hoặc nhìn hắn.
Hàn Thanh Túc không hề phản ứng, ngồi bên mép giường ăn hết cháo vào bụng, ưu nhã lau miệng, vứt hộp rỗng với bao nilon vào thùng rác, vỗ vỗ đầu Lâm Mộc Hàn: “Nghỉ ngơi nhé, đi đây.”
Sau đó cầm áo khoác, quay đầu rời đi.
Lâm Mộc Hàn: “?”
Đúng là không hiểu nổi.
Nhưng y lại nghĩ, có ai đi làm mà không phát điên đâu. Có lẽ áp lực công việc quá lớn, tối thiểu thì anh của y vẫn chưa đến nỗi bỏ gánh không làm.
Di động vang lên tiếng báo. Lâm Mộc Hàn mở ra, thấy Hàn Thanh Túc gửi đến một tấm hình. Hẳn là chụp bãi cỏ của bệnh viện, trên đó có hai con giun đất đang quấn lấy nhau trong bùn, chẳng con nào thoát ra được. Bức hình phóng to khiến người ta cảm thấy hơi ghê rợn và buồn nôn.
Lâm Mộc Hàn không hiểu anh của y gửi cái này để làm gì. Y đảo mắt nhìn quanh, thấy cái thùng rác bên cạnh bèn chụp một tấm gửi lại cho hắn, chính bản thân mình cũng chẳng hiểu nổi, bật cười thành tiếng.
“Khùng.”