Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 79

Rốt cuộc là ai bám người?

—— oOo ——

Lâm Húc Minh ước chừng có chút kích động, nhất định muốn uống rượu với Lâm Mộc Hàn, còn tự tay rót đầy cho y. Hàn Thanh Túc muốn uống thay y, Lâm Mộc Hàn lại sợ hắn đau dạ dày chịu không nổi, không cho đụng vào.

Cứ qua lại như thế, người có đầu óc đều nhận ra hai người bọn họ có gì đó không bình thường. Lâm Hưng Học nhịn hồi lâu, rốt cuộc hết nhịn nổi, hỏi thành lời: “Con định khi nào tìm đối tượng?”

“Tiểu Hàn, nào, ăn nhiều một chút.” Trang Linh nhiệt tình gắp thức ăn cho Hàn Thanh Túc, huých nhẹ Lâm Hưng Học bên cạnh một cái.

“Đã dẫn về rồi.” Lâm Mộc Hàn uống cạn ly rượu Lâm Húc Minh vừa rót đầy, cảm thấy hương vị hơi kỳ lạ.

“Rượu thuốc anh tự ngâm.” Lâm Húc Minh lại rót đầy cho y, “Tốt cho sức khỏe.”

Lâm Hưng Học lại không động vào, nhìn chằm chằm Lâm Mộc Hàn hỏi: “Con vừa nói cái gì?”

Lâm Mộc Hàn mặt không đổi sắc nuốt nốt miếng thức ăn cuối cùng: “Anh ấy không phải bạn con, tụi con đã đăng ký kết hôn.”

Lâm Hưng Học đập đôi đũa xuống bàn, phẫn nộ quát: “Lâm Mộc Hàn!”

“Ba, tim ba không khỏe, đừng kích động.” Lâm Húc Minh vội vàng đỡ cánh tay ông ta, nhìn Lâm Mộc Hàn với vẻ không hài lòng, “Tiểu Hàn, đừng chọc giận ba.”

Trang Linh cũng hoảng sợ, nhìn Lâm Mộc Hàn lại nhìn Lâm Húc Minh, nói với Lâm Hưng Học: “Ông làm sao vậy? Con nó kết hôn là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt!? Nó cưới một thằng đàn ông, đây là b*nh h**n!” Lâm Hưng Học đùng đùng nổi giận, chỉ thẳng vào Lâm Mộc Hàn, “Mày là đồ tâm lý b**n th**!”

“Đây là chuyện pháp luật thừa nhận, ba không cần kích động như vậy.” Lâm Mộc Hàn cầm khăn giấy lau miệng, “Nếu một hai phải làm cho ra lẽ, thì có thể là vì con từ nhỏ thiếu thốn tình thương của cha. Ba đừng vội chỉ trích con, tự ngẫm lại chính mình đi.”

Lâm Hưng Học bị câu này của y làm cho nghẹn ngang: “Mày…”

“Tiểu Hàn, đừng nói nữa.” Trang Linh thấy sắc mặt Lâm Hưng học không ổn, vội đi lấy thuốc cho ông ta.

Hàn Thanh Túc tranh thủ ăn thêm hai miếng cá. Chuyện khác không nói, con cá này Lâm Húc Minh làm khá ngon, chắc là vừa mới câu ngoài thiên nhiên— RẦM!

Lâm Hưng Học hất nguyên bàn ăn.

Hàn Thanh Túc trơ mắt nhìn con cá lộn một vòng rưỡi trên không trung, rơi phịch xuống ngay bên cạnh thùng rác, rồi bị cái ghế ngã xuống đè nát bét. Hắn ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộc Hàn. Nguyên bàn ăn chỉ còn mỗi hắn vẫn đang cầm đũa.

Lâm Mộc Hàn buồn cười nhưng miễn cưỡng nhịn xuống, đưa tay ấn vai hắn: “Ba, con không muốn cãi cọ với ba. Lần này con về đây là muốn đón ba và dì Trang đến thành phố A dưỡng lão, chuyện này không thể che giấu mãi được, hy vọng ba hiểu cho con.”

“Tao không cần mày lo!” Lâm Hưng Học tức giận nói, “Xem như tao không có đứa con như mày!”

Lâm Mộc Hàn có chút sửng sốt: “Hóa ra ba từng xem con là con.”

Lâm Hưng Học tức đến mặt mày tím tái, Trang Linh vội vàng nhét thuốc vào miệng ông ta. Lâm Húc Minh nhíu chặt mày, chắn trước mặt Lâm Mộc Hàn, cắn răng nói: “Đủ rồi, em muốn làm ba tức chết sao?”

Lâm Mộc Hàn cười khổ: “Em không nghĩ ông ấy sẽ phản ứng dữ dội như vậy, suy cho cùng ông ấy chỉ thích mỗi anh.”

Lâm Húc Minh nhất thời không đáp được. Anh ta nửa áy náy nửa trách cứ: “Tiểu Hàn, em đưa Hàn Thanh Túc đi trước đi.”

Lâm Mộc Hàn gật đầu: “Phiền anh khuyên nhủ ba thêm. Nếu ba mà biết anh cũng thích nam, hơn nữa còn là… không biết sẽ giận tới mức nào đâu. Trách em không suy nghĩ chu toàn.”

Y không cố tình nhỏ giọng, Lâm Hưng Học trong cơn giận dữ có lẽ không nghe thấy, nhưng Trang Linh bên cạnh thì nghe đến rõ ràng. Nháy mắt gương mà bà trắng bệch, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Húc Minh.

Lâm Húc Minh cả người cứng đờ, túm lấy Lâm Mộc Hàn kéo ra ngoài: “Anh tiễn hai người.”

Hàn Thanh Túc vẫn còn luyến tiếc nhìn thoáng qua con cá chết thảm kia, sau đó nhanh nhẹn quay đầu kéo Lâm Mộc Hàn vào trong lòng mình: “Không cần đâu, anh trai, nhờ anh khuyên ba một chút.”

Sau đó hắn không cho Lâm Húc Minh cơ hội cự tuyệt, cùng Lâm Mộc Hàn ra khỏi nhà, còn chu đáo đóng cửa lại.

Cửa vừa khép lại, bên trong liền truyền ra tiếng Lâm Hưng Học tức giận mắng chửi và quăng ném đồ vật, xen lẫn với tiếng Trang Linh nghi hoặc hỏi: “Húc Minh, vừa rồi Tiểu Hàn nói vậy là có ý gì…”

Nhưng những chuyện lông gà vỏ tỏi trong căn nhà đó không liên quan gì đến Hàn Thanh Túc, hắn vừa đi vừa chọc chọc bả vai Lâm Mộc Hàn: “Không sao chứ?”

“Không.” Lâm Mộc Hàn cười khẽ một tiếng, “Chỉ là cảm thấy thật vô vị.”

“Tức giận à?” Hàn Thanh Túc nhướng mày.

“Em mà giận thì đã tức chết từ lâu rồi.” Lâm Mộc Hàn bắt lấy cái tay đang chọc lung tung của hắn, “Anh thấy Lâm Húc Minh thế nào?”

“Làm cá ăn ngon phết.” Hàn Thanh Túc nói.

Lâm Mộc Hàn thở dài: “Ý em là trông anh ta không giống như đang định trốn chạy.”

Hàn Thanh Túc lắc đầu: “Không nhìn ra được. Nếu suy đoán của chúng ta là đúng thì tâm tư gã kín đáo thật, quá bình tĩnh.”

Lâm Mộc Hàn không tỏ ý kiến gì.

Hàn Thanh Túc tặc lưỡi một tiếng: “Nhưng cũng có khả năng lắm. Em thậm thụt suốt mười năm chỉ để theo đuổi anh, không chừng nhà em có truyền thống này.”

“Gia phong tốt đẹp.” Lâm Mộc Hàn vui vẻ nói. Đột nhiên một bàn tay ấn lên đầu y, xoa xoa.

“Làm gì vậy?” Y không hiểu ra làm sao.

Hàn Thanh Túc câu cổ y, ghé sát lại nói nhỏ: “Em muốn gọi anh là ba cũng không phải không được, nhưng tốt nhất là nên gọi trên giường ấy.”

“…” Lâm Mộc Hàn trầm mặc hai giây, “Không có sở thích này.”

“Ừm, hay gọi anh rể? Anh dâu? Không thì gọi chú cũng được.” Hàn Thanh Túc có hơi rối rắm, “Nhưng anh phải cân nhắc vai diễn chút đã.”

Lâm Mộc Hàn dở khóc dở cười: “Anh à, em không sao.”

Hàn Thanh Túc nhìn y một cái, xoa nhẹ sau cổ y: “Kỳ thật chuyện này giao cho cảnh sát cũng được. Suy cho cùng ba anh đã qua đời rồi, kẻ chủ mưu có thể từ từ tìm, em không cần kích động Lâm Húc Minh như vậy. Sức khỏe ba em không tốt, chuyện tụi mình cứ giấu cũng chẳng sao. Nếu em thật sự muốn đưa họ tới thành phố A, bạn anh có một viện dưỡng lão được lắm…”

“Không đâu.” Lâm Mộc Hàn nhếch miệng, “Em không có nhiều tình cảm với bọn họ như vậy, anh không nhận ra em cố tình chọc giận họ à?”

Hàn Thanh Túc gật gù: “Cũng phải, nhưng nên kiềm chế chút đi, kẻo ông già bị kích động xảy ra chuyện thật.”

Lâm Mộc Hàn cười.

Hàn Thanh Túc ghé lại gần hôn y một cái: “Về nhà.”

“Được.” Lâm Mộc Hàn gật đầu.

Hàn Thanh Túc nhìn thoáng qua tòa nhà chung cư phía sau, ôm eo Lâm Mộc Hàn kéo y vào lòng.

Bởi vì chưa từng có được cái gọi là tình thương của cha, Lâm Mộc Hàn luôn tự nhủ không sao cả. Nhưng có chán ghét đến mấy, y ít nhiều cũng sẽ để tâm, vậy nên mới không cam lòng, cả người dựng lên gai nhọn để đối chọi gay gắt.

Hàn Thanh Túc có thể cảm nhận được tâm trạng Lâm Mộc Hàn đang thoải mái, bởi vì Lâm Hưng Học nổi trận lôi đình chứng tỏ trong mắt ông ta vẫn có “đứa con ruột” này. Nhưng e rằng Lâm Hưng Học còn quan tâm đến bản thân mình hơn, vậy nên niềm vui của Lâm Mộc Hàn cũng chỉ có bấy nhiêu, dù có lẽ chính bản thân y cũng không nhận ra chuyện này.

Hàn Thanh Túc cảm thấy không đáng, vậy nên hắn lắm miệng khuyên nhủ một câu, tối thiểu cũng có thể giúp Lâm Mộc Hàn nhẹ nhõm hơn một chút. Nhưng hắn lại có hơi đau lòng.

Em bé Hàn của hắn đẹp trai, học giỏi, lại ngoan ngoãn, hiếu thảo với người lớn trong nhà, không có điểm nào chê được. Năm xưa vì kiếm tiền cho ông nội chữa bệnh mà làm thêm đến kiệt sức… Một đứa trẻ ngoan như vậy, Lâm Hưng Học không nhìn thấy, Ngụy Du cũng không quan tâm. Rõ ràng chỉ một câu mềm mỏng là có thể giúp y thu vén hết những nỗi buồn cùng không cam lòng, rõ ràng dễ dỗ dành như vậy.

“Hàn bé yêu, về nhà anh làm cá cho em ăn.” Hàn Thanh Túc nói.

Lâm Mộc Hàn lưỡng lự hỏi: “Anh biết làm?”

Hàn Thanh Túc vỗ ngực bảo đảm: “Có mỗi con cá thôi mà.”

Sự thật chứng minh, toàn bộ điểm sáng của đại thiếu gia đều dồn vào nhan sắc, có lẽ dồn hơi nhiều nên bị trừ mất một phần khả năng nấu nướng. Lâm Mộc Hàn nhìn hắn bận rộn nửa ngày mới bưng ra được con cá chết không nhắm mắt, nhất thời không biết nên ăn thế nào.

Hàn Thanh Túc hứng thú bừng bừng cầm đũa: “Mau nếm thử.”

Lâm Mộc Hàn thấy chết không sờn mà gắp một miếng, cắn răng nuốt xuống: “… Ngon lắm.”

Hàn Thanh Túc vẫn đang gian nan lựa xương cá, muốn nếm thử thành phẩm của mình. Lâm Mộc Hàn kéo hết đĩa cá về phía mình: “Không phải anh nói làm cho em sao?”

“Anh nếm thử thôi mà.” Hàn Thanh Túc nói.

Lâm Mộc Hàn cản đôi đũa hắn lại: “Anh tự gọi cơm ngoài đi.”

Hàn Thanh Túc rất không hài lòng. Trong thời gian chờ cơm, hắn nhiều lần cướp đoạt bất thành. Lâm Mộc Hàn một mình ăn hết toàn bộ con cá.

Hai người mặt không cảm xúc nhìn nhau một lát. Lâm Mộc Hàn không ngờ hắn thật sự dám làm, Hàn Thanh Túc không ngờ y thật sự dám ăn.

Đại thiếu gia đứng dậy, lặng lẽ đi tìm thuốc đau bụng cho người ta.

——

Trong căn phòng yên tĩnh, điện thoại reo lên rất lâu Lâm Húc Minh mới ấn nghe.

“Lâm Húc Minh, anh đang làm gì vậy? Tại sao lại bán tháo hết cổ phiếu của chúng ta?” Giọng nói gấp gáp của Tần Phù truyền tới, trong bóng đêm có chút méo mó.

Lâm Húc Minh thong thả nói: “Sếp Tần, lúc này mà còn cố giữ thì chỉ có lỗ sạch vốn thôi.”

“Người tôi tin tưởng nhất là anh, anh đừng làm tôi thất vọng.” Tần Phù cắn răng nói, “Tôi bảo anh tìm Sở Cảnh Nguyên, anh có tìm được không?”

“Đang tìm rồi.” Lâm Húc Minh thở dài, “Nhưng tìm về cũng vô dụng, cậu ta đã phủi sạch sẽ rồi.”

“Cậu ta sạch sẽ? Tôi nói cho anh biết Lâm Húc Minh, chúng ta không ai sạch sẽ nổi!” Tần Phù đè cơn tức giận, “Khi đó chính anh đề nghị dứt khoát g**t ch*t Hàn Hiên, Mã Duệ cũng là anh bảo tôi mua chuộc, vụ tai nạn của Hàn Thanh Túc là anh tìm người thực hiện. Kỷ Bình ở bệnh viện mãi chưa tỉnh lại, Mã Duệ nhảy lầu tự sát, Sở Cảnh Nguyên mất tích, tôi không tin những chuyện này không liên quan gì đến anh. Còn chuyện bệnh tình của ông cụ chuyển biến xấu…”

“Sếp Tần, nói chuyện phải có chứng cứ.” Lâm Húc Minh hơi nhíu mày, “Từ một năm trước tôi đã từ chức trở về Vu Thành rồi, Mã Duệ là ai tôi không biết. Dù anh có muốn tìm người chịu tội thay thì cũng nên tìm người có liên quan đến mấy chuyện này.”

Tần Phù tức đến bật cười: “Lâm Húc Minh, tôi đúng là đã xem thường anh. Anh cố tình đưa Phùng Tinh lên giường tôi chính là vì ngày hôm nay đúng không?”

“Nói vậy là sao nữa?” Lâm Húc Minh nhìn thoáng qua tin nhắn Phùng Tinh gửi đến, hồi âm lại.

“Anh biết tôi không buông được Sở Cảnh Nguyên, Phùng Tinh lại trông giống Sở Cảnh Nguyên, vậy nên lên kế hoạch cho cậu ta đi nhầm phòng…” Tần Phù ghìm lại lửa giận, “Tài khoản tôi dùng tạm để xoay vòng vốn để cậu ta đứng tên, thằng nhãi đó lại ôm tiền chạy mất!”

Lâm Húc Minh bất đắc dĩ nói: “Theo lời anh nói thì lại giống Hàn Thanh Túc dùng chiêu gậy ông đập lưng ông. Sếp Tần, anh hỏi Hàn Thanh Túc thử xem.”

Tần Phù cười lạnh: “Hiện tại Dương Hoa đã bị bắt rồi, nghe nói hắn đã xác nhận một nghi phạm. Hôm nay Trần Đồng Hàm cũng bị cảnh sát mời đi hỏi chuyện. Lâm Húc Minh, đoạn video anh phối thuốc cho ông cụ vẫn chưa bị xóa sạch sẽ đâu.”

Lâm Húc Minh không tiếp lời gã: “Sếp Tần, tôi biết hiện giờ anh đang khó khăn, không thì anh nói rõ xem muốn tôi làm gì.”

“Mang tiền về cho tôi, hết thảy đều dễ nói.” Tần Phù nói, “Dồn tôi vào đường cùng thì không ai được yên ổn đâu.”

Lâm Húc Minh cười một tiếng: “Được.”

Vừa cúp điện thoại, di động lại bắt đầu rung lên liên hồi.

Lâm Húc Minh không nghe, châm điếu thuốc, ánh đỏ lập lòe trong bóng tối. Gã gọi một cuộc, chỉ hỏi một vấn đề: “Sao không xử lý luôn Dương Hoa?”

Phía bên kia giải thích bằng tiếng Trung không lưu loát. Lâm Húc Minh nói: “Biết rồi.”

“Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn hiện đang ở Vu Thành. Giúp tôi xử lý Hàn Thanh Túc, tôi đưa Lâm Mộc Hàn đi, hai chúng ta đều có lợi, thế nào?”

Đối phương dứt khoát đáp lời.

Lâm Húc Minh phun ra một hơi, v**t v* tấm ảnh Lâm Mộc Hàn trên bàn, lẩm bẩm: “Rõ ràng chúng ta mới là đồng loại, sao cứ một hai phải làm người bình thường?”

——

Lâm Mộc Hàn hắt xì một cái, chợt thấy lạnh sống lưng.

Hàn Thanh Túc xoa mạnh sau lưng y, lấy chăn mỏng quấn cả người lại: “Đã không cho ăn mà cứ đòi ăn, giờ thì hay rồi, hơn nửa đêm phải vào phòng cấp cứu truyền dịch.”

Lâm Mộc Hàn sắc mặt tái nhợt nằm gối lên đùi hắn, xìu xìu ỉu ỉu nói: “Người bình thường nấu cơm sẽ không bỏ độc.”

Hàn Thanh Túc tức tối véo má y.

“Anh à, anh phải cảm ơn em. Nếu không phải em ăn hết, giờ anh cũng nằm đây rồi.” Lâm Mộc Hàn nhắm mắt lại, “Em cứu anh một mạng đó.”

“Ngộ độc thực phẩm cũng không bịt được cái miệng em.” Hàn Thanh Túc che miệng y lại, “Ngủ chút đi.”

Lâm Mộc Hàn nhíu mày, hàm hồ nói: “Khó chịu, không ngủ được.”

Hàn Thanh Túc nghiến răng nghiến lợi: “Đã nói anh với cái Vu Thành rách nát này không hợp nhau mà, lần nào đến cũng phải vào viện.”

“Anh ơi, muốn uống nước.” Lâm Mộc Hàn yếu ớt nói, “Đắng miệng muốn chết.”

Hàn Thanh Túc chịu thương chịu khó mở bình giữ nhiệt cho y uống nước ấm, vẫn không quên lải nhải: “Mẹ nó lúc em bị thọc một dao cũng không thê thảm đến mức này.”

“Món anh nấu còn lợi hại hơn dao.” Lâm Mộc Hàn dụi đầu vào ngực hắn.

Hàn Thanh Túc nói: “May mà ở đây không có ai, bằng không thì bị đá ra ngoài rồi. Rốt cuộc là ai bám người?”

“Có người khác em không như vậy.” Lâm Mộc Hàn một tay cắm kim truyền, một tay giơ lên sờ yết hầu hắn.

Hàn Thanh Túc là người “hạ độc” trước, đành để yên cho y rờ rẫm, còn tranh thủ nhìn tin nhắn Lục Mạn Quý gửi tới, nghi hoặc ậm ừ một tiếng.

“Làm sao vậy?” Lâm Mộc Hàn mở mắt.

“Lục Mạn Quý nói tài khoản Lâm Húc Minh đột nhiên trở lại bình thường, những khoản tiền bất thường đều chuyển đến một tài khoản khác tên Phùng Tinh.” Hàn Thanh Túc đáp, “Cảnh sát đã đến sân bay bắt người, những bằng chứng phạm tội kinh tế chúng ta thu thập được trước đây có lẽ không quy được lên đầu Lâm Húc Minh… Trần Đồng Hàm khăng khăng khai mình tự trộm chìa khóa xe của Trần Đại Phương rồi động tay động chân. Dương Hoa chỉ đích danh nghi phạm là Tần Phù.”

“Không có gì dính dáng đến Lâm Húc Minh cả.” Lâm Mộc Hàn nhíu mày, “Chẳng lẽ chúng ta suy đoán sai rồi?”

“Không loại trừ khả năng này.” Hàn Thanh Túc ấn mày y cho bằng phẳng lại, “Nhưng Lâm Húc Minh chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.”

Lâm Mộc Hàn nói: “Hay là chúng ta bỏ sót chuyện gì.”

“Đừng nghĩ nữa, mai rồi nói.” Hàn Thanh Túc che kín mắt y, “Ngủ chút đi, anh ở đây với em.”

Lâm Mộc Hàn xoa cổ tay hắn, yên tâm nhắm mắt lại.

Văn Mãnh đi ngang qua cửa phòng cấp cứu, đưa mắt nhìn qua một cái, rốt cuộc không thấy người đâu cả. Dù sao thì đôi trẻ ấy cũng để lại cho ông ấn tượng rất sâu. Đương nhiên, bác sĩ già tự cảm thấy mình cực kỳ cởi mở, chỉ là cái tên đẹp trai như minh tinh kia toàn là nói nhảm, lần nào đến cũng làm ông phiền muốn chết.

Vừa nãy hơn nửa đêm hắn còn dựng ông dậy, một hai nói phải là ông khám hắn mới yên tâm. Vì tinh thần trách nhiệm, ông thuận tay lật đơn điều trị xem qua một cái, nhíu mày.

“Chủ nhiệm Văn, sao vậy ạ?” Y tá trực ban thấy vẻ mặt ông bất thường.

“Ai đổi thuốc vậy?” Văn Mãnh hỏi.

“Vừa rồi bác sĩ Lâm có tới, nói em trai anh ấy bị dị ứng, anh ấy tự mình đổi thuốc…”

Y tá chưa nói hết câu, Văn Mãnh đã lạnh giọng cắt ngang: “Ai cho phép cô cậu tự ý đổi thuốc? Đây là vi phạm quy định, bệnh nhân đâu?”

“Chuyển sang phòng đơn rồi ạ.” Y tá bị dọa sợ, “Em đi rút kim ngay!”

Văn Mãnh đi theo sát cô, gọi điện thoại: “Chủ nhiệm Vân, tối nay Lâm Húc Minh có đến bệnh viện không?”

Đối diện phát ra giọng nói trẻ trung: “Vừa rồi có đến, nói là đón em trai về nhà.”

Cửa phòng bệnh mở ra, trong phòng xộc ra một mùi hăng nồng. Trên giường đã không còn bóng dáng Lâm Mộc Hàn, chỉ còn Hàn Thanh Túc nằm một mình dưới đất, môi tím tái, hô hấp mỏng manh.

Đồng tử Văn Mãnh co rụt lại: “Chuẩn bị cấp cứu, nhanh!”

Bình Luận (0)
Comment