Limited Lover - Quy Hồng Lạc Tuyết

Chương 90

Đừng bao giờ gặp lại nữa.

—— oOo ——

Hàn Thanh Túc cực kỳ khát khao hơi ấm và hô hấp của người khác. Lúc tồi tệ nhất, hắn thậm chí còn không thể chịu được việc đơn độc một mình trong một không gian.

Chuyện này chủ yếu là vì vụ bắt cóc hắn gặp phải lúc nhỏ. Trong chiếc quan tài lạnh bị ngắt điện, hắn bị trói tay chân, nằm cùng một xác chết mấy ngày trời. Lúc đó thời tiết nóng bức, hắn có thể ngửi được mùi tử thi thối rữa dần, cách lớp quần áo còn cảm nhận được thân thể lạnh băng cứng đờ của đối phương.

Cũng xem như trời xui đất khiến, thi thể đó cứu hắn một mạng. Lúc chú cảnh sát bắn chết bọn bắt cóc, máu nóng văng đầy mặt hắn, bọn bắt cóc cũng biến thành thi thể. Trên lý thuyết hắn nên mang lòng cảm kích và chung sống hòa bình với thi thể, nhưng thực tế, trước mười tuổi, hễ nhìn thấy máu thịt hay xác sâu bọ trong nhà hắn đều hét thảm. Hắn thậm chí không thể chịu nổi việc trong nhà có bất kỳ vật thể nào màu đỏ, về sau càng nghiêm trọng hơn, hắn nhìn bất cứ màu sắc nào quá lâu cũng sẽ cảm thấy buồn nôn và hoảng loạn.

Vì chuyện này mà Ôn Điềm và Hàn Hiên đã tìm rất nhiều bác sĩ và chuyên gia, thậm chí bắt đầu tin tưởng vào những biện pháp tâm linh. Nhưng bất kể điều trị thế nào, tổn thương tâm lý của Hàn Thanh Túc vẫn không thể chữa khỏi. Trong ba năm từ khi xảy ra chuyện, Hàn Thanh Túc không thể ngủ một mình, bắt buộc phải có Hàn Hiên và Ôn Điềm bên cạnh. Sau này Hàn Thanh Nhiên lớn hơn một chút, Hàn Thanh Túc thỉnh thoảng sẽ chen lên cái giường nhỏ của em trai, ôm cậu ngủ.

Nhưng Hàn Thanh Túc tự biết mình không bình thường. Càng lớn, hắn càng ý thức được như vậy sẽ gây thêm rất nhiều phiền phức cho gia đình, vậy nên hắn bắt đầu ép mình ngủ một mình, hậu quả là lo âu và mất ngủ kéo dài. Hắn sẽ mở đèn sáng đến mức tối đa, nằm giữa giường, xung quanh xếp đầy thú bông và gối ôm mềm mại, nhưng trong mơ hắn vẫn thấy ngạt thở, hồi hộp tỉnh lại.

Ôn Điềm và Hàn Hiên vô cùng lo lắng, ngay cả Hàn Thanh Nhiên cũng thường tìm cớ ngủ chung với hắn, nhưng hắn không mấy để tâm. Dù không ngủ đủ giấc, hắn vẫn tràn trề tinh lực, nhảy nhót lung tung, về sau dứt khoát không cho bất kỳ ai tùy tiện ra vào phòng của hắn nữa.

Hắn không thể mãi mãi dựa dẫm vào người khác. Trước mười tuổi hắn luôn phải uống thuốc, những ký ức kia mông lung điên đảo, giống chơi trốn tìm giữa những cuộn bông. Nhưng Ôn Điềm và Hàn Hiên cho hắn rất nhiều tình thương và sự đồng hành, Hàn Thanh Nhiên giống một thiên thần nhỏ trưởng thành sớm, luôn dành cho hắn sự quan tâm đặc biệt, vậy nên hắn vẫn thấy thật sự hạnh phúc.

Nhưng hắn biết mình không chịu nổi cô độc.

Tuổi dậy thì đã cứu vớt hắn. Hắn thích ôm vai bá cổ đám anh em, cảm thụ nhịp tim đập và hơi thở của người sống. Chạm vào làn da ấm áp mềm mại của đối phương, cùng với sự rung động của hormone, niềm yêu thích và khát khao ấy dần dần biến đổi.

Hắn bắt đầu thích yêu đương. Việc có thể tiếp xúc thân mật với ai đó không chút kiêng dè, k*ch th*ch về thân thể và tinh thần mang cho hắn niềm vui lớn lao, giảm bớt sự bất an bồn chồn trong đáy lòng. Hắn bắt đầu hưởng thụ, bắt đầu chìm đắm, bắt đầu thấy an tâm thoải mái.

Mối tình đầu của hắn là vào năm đầu tiên xuất ngoại du học, đối phương là con lai, tính cách phóng khoáng, nổi loạn, thích k*ch th*ch. Người đó cho hắn trải nghiệm rất nhiều trò thể thao cảm giác mạnh. Trong một nỗi sợ hãi tột cùng khác, dường như những cơn ác mộng khiến hắn giật mình tỉnh giấc không còn quá đáng sợ nữa. Đối phương có một người chị song sinh, hai người thường xuyên tráo đổi thân phận trêu chọc hắn. Hàn Thanh Túc cũng không giận, phần lớn thời gian chỉ cười nhẹ một cái, sau đó chuẩn xác ôm lấy bạn trai của mình, cảm nhận nhiệt độ cơ thể và hô hấp của đối phương.

Tình đầu của hắn rất vui vẻ, rất tốt đẹp. Hắn sắm vai một tình nhân hoàn hảo, một người yêu lý tưởng, khiến mọi người xung quanh hết lời khen ngợi hắn, cũng cực kỳ ngưỡng mộ và ghen tỵ với bạn trai của hắn.

Nhưng đến một ngày, đối phương muốn chia tay với hắn.

“Thanh Túc, tại sao trong mắt anh không có tình yêu?”

Hàn Thanh Túc nghi hoặc nhìn người kia, vẻ mặt dịu dàng: “Anh yêu em.”

Đối phương lắc đầu: “Anh chỉ yêu thân thể em thôi.”

Cậu ta nói vậy cũng không sai. Hàn Thanh Túc cực kỳ thích hô hấp và hơi ấm của đối phương, cũng cực kỳ thích khoảnh khắc kh*** c*m và k*ch th*ch như cơn sóng ngập đầu. Hắn thậm chí cảm thấy có thể sống với cậu ta như thế cả đời. Nhưng đối phương không ngốc, dễ dàng nhìn thấu mưu đồ của hắn.

“Thanh Túc, nếu anh không thể giao ra chân tình thì đừng dễ dàng nói yêu ai đó. Chúc anh sớm ngày tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Vậy là Hàn Thanh Túc cứ thế mà chia tay với mối tình đầu. Trong lòng hắn cũng không có sóng to gió lớn gì, hơi buồn thật, nhưng cũng không sâu sắc, chủ yếu là nuối tiếc. Nhưng rồi hắn nhanh chóng tìm ra bí quyết – bí quyết yêu đương.

Hắn không có cảm xúc hay ảo tưởng gì với tình yêu, trong mắt hắn đó đều là những thi thể biết đi. Vừa khéo hắn được cái mã ngoài tuyệt hảo, cộng thêm sự dịu dàng và chân thành bề mặt. Hắn mà nhìn trúng ai, thường đều sẽ dễ dàng có được.

Hắn không hy vọng xa vời, không nói chuyện tương lai và cả đời với đối tượng yêu đương nữa, bởi vì hắn phát hiện ra đại đa số mọi người không thể tiếp thu sự nhiệt tình và phù phiếm bề ngoài này. Con người là loài sinh vật tinh tế và nhạy cảm, một khi đã từng được yêu thương thật sự, họ sẽ tự động phân biệt được thật giả trong này. Mà phần tình yêu đầu đời thường là được nhận từ ba mẹ, vô cùng thuần khiết, không chút tỳ vết.

Hàn Thanh Túc cũng phát hiện sức hút của một người đối với hắn luôn có hạn sử dụng. Nếu ở cùng nhau quá lâu, hắn thường xuyên cảm thấy đối phương biến thành một cái xác sống, một ngày nào đó sẽ lặng lẽ chết đi bên cạnh hắn. Dù vẫn có thể hưởng thụ kh*** c*m, nhưng hắn mất đi sự k*ch th*ch ban đầu. Tương tự, ở cạnh nhau quá lâu, đối phương sẽ dần bóc ra bề ngoài dịu dàng, hài hước và lịch thiệp của hắn, nhìn thấy linh hồn trống rỗng khô cằn bên trong.

Điều này khiến những cuộc tình của hắn không thể lâu dài. Đến với nhau vì h*m m**n và vẻ ngoài, cuối cùng đều sẽ rời khỏi nhau vì h*m m**n nhạt dần và vẻ ngoài nhìn mãi cũng chán.

Ban đầu Hàn Thanh Túc không quen với sự chia lìa này, hắn hy vọng có thể tìm được một người không chê bai việc hắn không yêu họ. Hắn có thể cho đối phương đủ tiền bạc, sự bầu bạn, lòng chung thủy cùng thân thể này, nhưng đáng tiếc, thứ hắn nhận lại chỉ là sự trách móc và chia tay hết lần này đến lần khác.

Vậy thì dẹp mẹ nó đi.

Hàn Thanh Túc chưa bao giờ tự làm khó mình, tìm không ra thì mặc kệ vậy.

Hắn bắt đầu qua lại với đủ loại người, mang tâm thái chơi bời và thái độ không chút để tâm, chẳng mấy chốc đã tìm được bí quyết trong này. Đối phương thích tiền, thích bộ mặt của hắn, vậy có thể dùng lợi ích làm điều kiện yêu đương. Hắn có thể cho đối phương đầy đủ về tinh thần và sự bầu bạn, cho vật chất và cảm giác an toàn, đóng vai một tình nhân hoàn mỹ, hưởng thụ d*c v*ng và thân thể, đợi đến khi một bên chán ngán rồi thì đường ai nấy đi.

Hắn chủ động chia tay, cũng bị nói lời chia tay rất nhiều lần, nhưng với hắn mà nói, đây đều là trao đổi đồng giá. Rất ít người dị nghị chuyện này. Hắn đã quen với lối sống như vậy, những ngày tháng ấy giống như khoảnh khắc tiếng súng cảnh sát nổ vang bắn chết bọn bắt cóc, k*ch th*ch mà lại an toàn.

Hắn và hầu hết tình nhân đều chia tay trong hòa bình. Hắn có thể xử lý mỗi cuộc tình đâu ra đó, cho từng “cuộc trao đổi” một kết thúc hoàn hảo. Dù khét tiếng là lăng nhăng trăng hoa, hắn cũng không hề để ý, chờ đến một ngày nào đó, cuộc sống ép buộc hắn tìm một “thi thể” hoàn hảo và thích hợp để kết hôn, sắm một vai diễn đến hết đời, cho đến lúc chết.

Kỳ thật mối quan hệ nào hắn cũng rất đầu tư, nhưng đều hoàn toàn không có ấn tượng. Suy cho cùng đều là đại đồng tiểu dị, có thể đúc kết ra một quy trình cố định: gặp gỡ, theo đuổi, yêu nhau, đối phương phát hiện hắn là đồ cặn bã, chia tay, cho tiền; hoặc là hắn thấy chán, chia tay, đối phương níu kéo cho có lệ, hắn cho nhiều tiền hơn, hai bên vui vẻ chia tay, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Lâm Mộc Hàn với hắn mà nói thì có khác một chút, nhưng rốt cuộc cũng không khác bao nhiêu. Bọn họ đến với nhau là vì tiền, nếu không phải Lâm Mộc Hàn cần tiền cho người nhà chữa bệnh, loại sinh viên ưu tú cao ngạo này sẽ không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.

Sau đó Hàn Thanh Túc phát hiện đứa nhỏ này khá thú vị, không giống với những tình nhân trước kia của hắn. Cậu ta tựa hồ trời sinh thiếu năng lực phân biệt tình cảm, không nhìn ra hư tình giả ý của Hàn Thanh Túc, một lòng một dạ thích hắn, luôn miệng nhắc đến chuyện kết hôn.

Có không ít người muốn kết hôn với Hàn Thanh Túc, đơn giản là vì nhìn thấy nhà họ Hàn sau lưng hắn. Hàn Thanh Túc cũng không để tâm, nhưng hắn cần một người có năng lực và thủ đoạn, ít nhất cũng không phải một con mọt sách còn chưa tốt nghiệp. Hắn chỉ đồng ý cho có lệ, nhưng mỗi lần thấy hình ảnh của mình tràn ngập trong mắt trong tim Lâm Mộc Hàn, thấy cậu say sưa hoạch định tương lai của bọn họ, ngay cả loại người vô lương tâm như hắn cũng có chút chột dạ.

Đôi khi hắn cũng nghĩ, kỳ thực năng lực và thủ đoạn sau này có thể bồi dưỡng, trong tương lai kết hôn với Lâm Mộc Hàn cũng không phải là không thể. Tuy thằng nhóc này trên giường không biết chơi lắm, nhưng hắn không cưỡng lại được người vừa đẹp vừa ngoan, dù đôi khi cũng hơi rợn người…

Hắn thích cơ thể Lâm Mộc Hàn, thích hô hấp và nhiệt độ của Lâm Mộc Hàn, còn thích cả ánh mắt cậu nhìn hắn. Nhưng thật ra cũng không đến mức không có cậu là không thể… Bọn họ chưa quen nhau bao lâu, nếu sau này Lâm Mộc Hàn cũng giống những người khác, phát hiện hắn chẳng qua chỉ là một tên lừa đảo khoác vỏ bọc dịu dàng, chắn hẳn sẽ chán ghét mà bỏ đi thật xa. Lâm Mộc Hàn không ham tiền, hắn cho bao nhiêu cũng không thể làm cậu vui vẻ, cũng không níu chân cậu được.

Hàn Thanh Túc vì thế mà phiền não một trận. Hắn bắt đầu lén lút để lại dấu vết trên người Lâm Mộc Hàn. Lần đầu tiên làm chuyện đó, hắn có chút hưng phấn kỳ lạ và ngượng ngùng khó hiểu. Phần lớn thời gian bọn họ cùng nhau lên giường, hắn hết lần này tới lần khác nói yêu Lâm Mộc Hàn. Hắn thật sự rất yêu cơ thể Lâm Mộc Hàn, cũng rất thích dáng vẻ kìm chế nhẫn nhịn của Lâm Mộc Hàn khi muốn đấm hắn.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ đánh mất Lâm Mộc Hàn.

Nhưng không sao, vốn dĩ không có ai ở lại bên hắn mãi.

Hắn nghĩ đến chuyện chia tay Lâm Mộc Hàn từ rất sớm, nhân lúc đứa nhỏ này chưa lún quá sâu thì mau đưa tiền rồi chấm dứt. Nhưng lần nào hắn nhìn vào mắt Lâm Mộc Hàn, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.

“Anh, có thể đến phòng thí nghiệm với em không?” Lâm Mộc Hàn nhìn hắn với ánh mắt chờ mong.

“Được.” Hắn lập tức đồng ý.

Sau đó hắn mới biết phòng thí nghiệm đại học A quản lý rất nghiêm, không phải sinh viên chuyên ngành thì không được vào. Hắn liền xúi Hàn Hiên quyên góp cho trường hai tòa nhà, làm ba hắn còn tưởng hắn cải tà quy chánh, muốn dốc sức cống hiến cho ngành vật lý quốc gia.

Hắn thuận lợi vào được phòng thí nghiệm, ngoan ngoãn theo Lâm Mộc Hàn làm thí nghiệm, đi học, cơ hồ dính với nhau hai mươi bốn giờ một ngày. Khô khan, bình lặng, hoàn toàn khác biệt với những cuộc tình phóng túng k*ch th*ch trước kia của hắn, nhưng hắn lại có thể ở phòng thí nghiệm ngẩn ngơ cả ngày, nhìn Lâm Mộc Hàn mân mê những thứ hắn không hiểu nổi; cũng có thể ngồi yên trong lớp học suốt hai tiếng đồng hồ chỉ để đến lúc ngủ dậy có thể cùng Lâm Mộc Hàn đi ăn trưa.

Hắn thậm chí tâm huyết dâng trào mua một căn hộ ở cạnh đai học A. Hắn muốn cho Lâm Mộc Hàn nhưng cậu kiên quyết không nhận, chuyện này khiến hắn cảm thấy có chút thất bại. Nhưng khi thấy Lâm Mộc Hàn vui vẻ sắp xếp bày biện đồ đạc, tâm tình của hắn lại tốt lên.

“Anh, chúng ta ở phòng ngủ chính, chỗ này làm phòng làm việc, bên kia làm phòng gym cho anh.” Lâm Mộc Hàn khoa tay múa chân với hắn, “Chỗ này để một bộ sô pha lớn, trồng thêm chậu cây phát tài.”

“Được.” Hàn Thanh Túc đồng ý hết, thấy cậu vào nhà bếp lại đi theo.

“Anh, đến chừng đó em làm bữa sáng cho anh.” Trong mắt Lâm Mộc Hàn lấp lánh ý cười, “Chúng ta cũng có thể nuôi chó.”

Hàn Thanh Túc nhướng mày: “Chó?”

“Đặt tên Phát Tài được không?” Lâm Mộc Hàn cười hỏi hắn.

Hàn Thanh Túc gật đầu tán thành: “Được, chúc bạn Lâm sớm ngày phát tài, nuôi anh.”

Lâm Mộc Hàn ghé sát đến, cười hôn hắn một cái. Hàn Thanh Túc lập tức cảm thấy nhất định phải nuôi con chó này bằng được.

Lâm Mộc Hàn thích chó lớn, hắn nhờ một người bạn ở nước ngoài tìm giúp một con Alaska thuần chủng đạt chuẩn thi đấu. Bên kia nói phải chờ nửa năm mới có, hắn liền đặt cọc, dặn nhất định phải tìm một con thật đẹp. Bởi vì Lâm Mộc Hàn thích vẻ ngoài, nhìn mặt mà chọn.

Lần đầu tiên Hàn Thanh Túc vào bếp là để nấu canh giải rượu cho Lâm Mộc Hàn. Thằng nhóc này tửu lượng kém, uống say là nôn, hắn bị nôn đầy người. Năm xưa mấy tên bắt cóc kia uống say là đánh hắn, khiến hắn căm thù tận xương mấy kẻ say xỉn. Nhưng rồi hắn vẫn chịu giúp Lâm Mộc Hàn tắm rửa thay đồ, ôm người ta vào lòng, trong bóng đêm nghe tiếng cuồng phong mưa bão đánh lên bờ đá, nỗi sợ hãi trong đáy lòng dần dần lan tràn, rồi lại bị nhiệt độ cơ thể cùng hô hấp đều đều của Lâm Mộc Hàn trấn an vỗ về. Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ.

Nhưng theo sau đó là một cơn khủng hoảng khác.

Không thể cứ tiếp tục như thế này, hắn không rõ rốt cuộc mình có yêu Lâm Mộc Hàn hay không. Nếu ngày nào đó Lâm Mộc Hàn phát giác đây là đều là giả dối, cậu chắc chắn sẽ căm ghét hắn, càng khỏi nói đến chuyện kết hôn với hắn.

“Anh ơi.” Lâm Mộc Hàn dựa trong lòng hắn, nhỏ giọng gọi hắn.

“Ơi? Khó chịu à?” Hàn Thanh Túc duỗi tay xoa bụng cho Lâm Mộc Hàn.

Lâm Mộc Hàn thấp giọng hỏi: “Anh đang sợ sao?”

Hàn Thanh Túc cười gượng một tiếng: “Anh sợ cái gì? Anh không sợ tối.”

Hắn dừng một chút, bổ sung: “Cũng không sợ ở một mình.”

Càng không sợ Lâm Mộc Hàn phát hiện ra bộ mặt thật của hắn.

“Vậy là tốt rồi.” Lâm Mộc Hàn ôm eo hắn, “Anh, em yêu anh.”

Hàn Thanh Túc chần chừ một chút, cúi đầu hôn lên trán cậu. Có lẽ là thói quen, có lẽ là thật sự có chút tình cảm chân thành, hắn đáp: “Anh cũng yêu em.”

Sau đó, Lâm Mộc Hàn có cơ hội ra nước ngoài trao đổi học tập, hắn thì cứ không ngừng lắc lư giữa chia tay và lún sâu vào. Đến khi sực tỉnh, hắn đã mua nhà ở cạnh trường đại học mà Lâm Mộc Hàn sang trao đổi. Chỉ tiện tay mua thôi, xem như là đầu tư.

Hàn Thanh Túc còn tìm gặp hội đồng quản trị của trường, lấy danh nghĩa cá nhân lập một quỹ học bổng cho sinh viên trao đổi đến từ đại học A. Sau đó hắn còn háo hức muốn thử đăng ký học thạc sĩ xem sao…

Đại khái là hắn quá manh động, rốt cuộc khiến Hàn Hiên và Ôn Điềm chú ý. Bọn họ dễ dàng tra ra được Lâm Mộc Hàn.

Hôm đó hắn đi ngang qua thư phòng, nghe Hàn Hiên thở dài: “… Không phải là không cho nó yêu đương với nam. Mấy chuyện nó làm ở nước ngoài, em cũng không phải không biết, nhưng nhìn nó có chỗ nào giống như quyết tâm ổn định không? Ngắn thì vài tuần, dài lắm cũng không quá một năm, hơn nữa em xem bạn trai nó giao du toàn là mấy đứa gì đâu không. Cứ như vậy, nó sớm muộn cũng phế hẳn.”

“Thằng bé này học đại học A… nghe nói là thiếu tiền cho ông chữa bệnh…” Ôn Điềm nuối tiếc nói, “Thanh Túc lần này hơi quá đáng rồi.”

“Đâu chỉ quá đáng, đây là làm bậy! Con người ta đàng hoàng, cũng không thích nam, rốt cuộc bị nó ép ở bên cạnh…” Hàn Hiên hận rèn sắt không thành thép, “Trước nay mắt nhắm mắt mở thì thôi, lần này tuyệt đối không thể dung túng nó… Chúng ta cũng không thể sống mãi…”

“Có nên hỏi ý kiến Thanh Túc một chút không?”

“Không cần hỏi, cứ đến gặp thằng bé kia. Nếu nó chấp nhận lời xin lỗi của chúng ta, chúng ta có thể đền bù cho nó… Tốt nhất là để nó định cư luôn ở nước ngoài… sau này không liên quan gì nữa…”

“Nhưng nếu tụi nhỏ thật lòng yêu nhau…”

“Cái gì mà thật lòng yêu nhau, con nhà người ta mới có 19 tuổi, cha mẹ nó mà biết thì sẽ cảm thấy thế nào? Còn không phải bị Hàn Thanh Túc ép buộc sao? Mấy trăm vạn hết lần này đến lần khác chuyển vào thẻ người ta, ngoại trừ tiền thuốc men thì toàn bộ đều bị trả về, nó còn muốn bám lấy thằng bé ra nước ngoài, sau này không biết còn dám làm chuyện gì nữa… Quả thật là được chúng ta nuông chiều đến vô pháp vô thiên!”

“Hàn Hiên, em thấy anh nói vậy thì võ đoán quá, chúng ta vẫn nên tìm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Thanh Túc.”

Hàn Hiên nặng nề thở dài: “Suy cho cùng vẫn là lỗi tại anh, nếu năm đó không phải…”

Hàn Thanh Túc ở bên ngoài im lặng nghe ba mẹ tự trách trong thư phòng, di động đột nhiên rung lên một chút.

Hàn Thanh Túc nhìn chằm chằm ba chữ kia trên màn hình, nhếch miệng cười tự giễu.

Hay là thôi đi.

Thay vì chờ Lâm Mộc Hàn nhận ra con người thật của hắn mà chán ghét bỏ đi, chi bằng dừng ở đây, cũng sẽ không làm lỡ dở tiền đồ xán lạn của Lâm Mộc Hàn… Hắn cũng không ít lần theo Lâm Mộc Hàn nghe tọa đàm, biết cậu đam mê ngành học này thế nào, cũng biết lý tưởng của cậu. Nếu cậu thật sự ra nước ngoài định cư, e rằng cả đời này không quay về được nữa.

Hắn soạn đi soạn lại tin nhắn mà không thể gửi đi, cuối cùng vẫn cùng Lâm Mộc Hàn đến công viên giải trí. Bọn họ chơi thỏa thuê một ngày, nằm trên mặt đất ngắm sao. Lâm Mộc Hàn giảng giải cho hắn về thiên thể, hành tinh, nói về thời gian và không gian, về vũ trụ mênh mông và khởi nguyên của nó. Hắn im lặng nhìn Lâm Mộc Hàn, thấy ảnh ngược của sao trời trong mắt cậu.

Hàn Hiên gửi tin nhắn tới:

Hắn ấn tắt điện thoại, hôn Lâm Mộc Hàn.

Đây là lần chia tay tệ hại nhất của hắn. Hoảng loạn, rối rắm, giống một kẻ nhu nhược bỏ chạy một cách hèn nhát. Mọi thứ như một mớ hỗn độn. Hắn dành cả buổi sáng để soạn tin nhắn, cuối cùng chỉ gửi đi một câu, sau đó xóa hết phương thức liên lạc với Lâm Mộc Hàn.

Cho đến khi Hàn Thanh Nhiên gọi đến, nói Lâm Mộc Hàn muốn đến nhà tìm hắn. Hắn hoảng sợ, luống cuống tay chân ra khỏi nhà trốn vào quán bar, rồi lại cảm thấy không hiểu nổi chính mình. Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, đầu óc nhảy số, hắn tốn một đống tiền tìm “bạn trai mới”, lái xe đưa người kia về nhà, “vừa vặn” bị Lâm Mộc Hàn bắt gặp.

Đã tan còn nát, hết cứu.

Hắn cắn răng xuống xe, cố ý bày ra bộ mặt thật xấu xa tệ hại của mình, không ngoài dự đoán mà ăn trọn cú đấm của Lâm Mộc Hàn, suýt thì bị đánh cho đần luôn.

Chẳng vui vẻ chút nào.

Rồi lại như trút dược gánh nặng.

Hắn nhìn Lâm Mộc Hàn lẻ loi một mình rời đi, qua loa tiễn “bạn trai mới”, giống một cái thi thể mất hết sức sống, nằm liệt trên giường, không muốn nhúc nhích cả đầu ngón tay. Trong lòng trống trải, chua xót, đau đớn, cảm giác khó chịu lạ lẫm này làm hắn không thoải mái. Hắn hơi nhớ Lâm Mộc Hàn, nhưng rồi lại thành công tự thuyết phục mình.

Như vậy với ai cũng tốt, loại người khốn nạn như hắn là chướng ngại vật với một bạn nhỏ ngoan ngoãn như Lâm Mộc Hàn. Lại nói, hắn cũng có được người ta rồi, Lâm Mộc Hàn cũng giải quyết được khó khăn lúc nguy cấp, chẳng qua là mấy tháng yêu đương, chỉ chiếm một đoạn thời gian ngắn ngủi trong cuộc đời Lâm Mộc Hàn. Ngoại trừ cái kết hơi vội vàng thì mọi chuyện đều tốt đẹp.

Người ta còn muốn trở thành nhà khoa học.

Ha, nhà khoa học Lâm vĩ đại, nói không chừng sau này còn có thể nhìn thấy người ta trên ti vi.

Hàn Thanh Túc tự mình tìm vui trong chốc lát, lướt qua những bức ảnh hai người chụp chung, lặng lẽ xóa hết.

Thôi bỏ đi, để quá khứ qua đi.

Hắn sa sút tinh thần một thời gian, sau đó lại trở về vùng an toàn của mình mà tung tăng nhảy nhót. Trong chốn phồn hoa ai cũng biết thừa là trao đổi lợi ích, không ai ngốc nghếch như Lâm Mộc Hàn, thật sự tin tưởng lời yêu trong miệng hắn, càng không có ai bàn chuyện tương lai cả đời với hắn. Mọi người tùy theo nhu cầu, sa ngã và đắm chìm trong vàng son một cách tỉnh táo.

Rất nhanh, hắn đã ném Lâm Mộc Hàn ra sau đầu, biến cậu thành một đoạn ký ức phủ đầy bụi. Cho đến khi Lục Mạn Quý ở nước ngoài gọi điện cho hắn, nói đã chọn được chó con rồi.

“Chó gì?” Hắn ôm người mới, uống hết ly rượu đối phương đưa qua. Trong tiếng nhạc và tiếng reo hò ồn ào, hắn cười đến ngả ngớn bừa bãi.

“Alaska! Con Alaska chuẩn thi đấu mà anh muốn ấy! Phát Tài!!” Lục Mạn Quý gân cổ gào rống, “Mới tròn tháng, mang về là giống hệt con ruột của hai người!!!”

Hàn Thanh Túc đã say ngà ngà, nghe vậy cười nói: “Phát tài thì tốt, chúc mừng phát tài. Gọi ba đi tôi lì xì cho.”

Lục Mạn Quý nổi giận: “Anh còn muốn nó không? Anh có biết tôi tốn bao nhiêu công sức không!?”

“Không muốn.” Hàn Thanh Túc hừ cười, “Cho người khác đi.”

“Anh Hàn, gì vậy?” Cậu trai bên cạnh quấn lấy hắn hỏi.

Hàn Thanh Túc ôm cậu ta hôn một cái, không chút để ý: “Không có gì, một con chó con thôi.”

“Vậy cho em được không?” Mắt cậu ta sáng lên.

Hàn Thanh Túc mỉm cười xoa đầu cậu: “Ngoan, anh không thích nuôi chó, nuôi mình em là đủ rồi.”

Cậu trai cười cười dụi vào ngực hắn.

Hàn Thanh Túc tâm tình vui vẻ, lại cho cậu ta một đống tiền tiêu vặt. Trong men say mơ màng, Hàn Thanh Túc chợt phát giác ra mình không nhớ nổi gương mặt Lâm Mộc Hàn nữa, tâm tình tức khắc càng tốt hơn.

Như vậy là tốt nhất.

Hắn vốn dĩ không hề yêu Lâm Mộc Hàn.

Yêu đương với loại khốn nạn như hắn thì đúng là ngốc hết phần thiên hạ.

Mẹ nó đừng bao giờ gặp lại nữa.

Bình Luận (0)
Comment