Tân hôn hạnh phúc.
—— oOo ——
Bác sĩ Văn đúng là lành nghề.
Nhưng dù là Văn Mãnh kiến thức rộng rãi cũng bị làm cho sững sờ một chút, đầu chẳng còn mấy cọng tóc cũng ráng mà xử lý cho hai tên nhãi này.
“Bác Văn à, thiệp mời gửi bác mấy ngày rồi, sao chẳng thấy hồi âm gì hết.” Hàn Thanh Túc mặt dày mày dạn, không thấy nhục mà còn vinh quang, đầu gối đang châm cứu vẫn có ý đồ chọc chọc đầu kim, “Bác là ân nhân cứu mạng của bọn tôi, đến ngồi bàn chính đi.”
Văn Mãnh tát bay cái tay hắn: “Không rảnh, ngày kia tôi có ca phẫu thuật quan trọng, bệnh nhân chờ nửa năm rồi mới được xếp lịch.”
“Ôi, tiếc ghê.” Hàn Thanh Túc nói, “Còn bác sĩ Vân?”
“Cậu ta thì càng khỏi nói, bận như con quay. Mấy hôm trước dẫn đội đi tập huấn rồi, không biết bao giờ mới về.” Văn Mãnh nói, “Thành ý bọn tôi nhận rồi, chúc hai người tân hôn hạnh phúc.”
Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn rời khỏi bệnh viện, trở về căn nhà bọn họ từng ở.
Nhà cơ bản không thay đổi gì, chỉ là lâu rồi không có ai ở, cần mở cửa sổ thông khí. Hàn Thanh Túc rất có tinh thần tự giác mà cầm chổi quét nhà. Lâm Mộc Hàn ngạc nhiên: “Anh làm gì vậy?”
“À, anh sắp dùng thứ này đào xuyên qua Trái Đất.” Hàn Thanh Túc giơ chổi lên trước mặt y, “ Em đoán xem, lý nào anh định dùng nó quét nhà?”
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng, gạt cây chổi ra: “… Em không có ý gì.”
Hàn Thanh Túc hừ cười: “Anh chỉ lười chứ không ngu, không đến nỗi không biết quét nhà.”
“Anh ơi, anh giỏi quá.” Lâm Mộc Hàn phát ra lời khen ngợi từ tận đáy lòng, “Quét sạch ghê.”
Hàn Thanh Túc: “Anh còn chưa bắt đầu quét.”
“Lúc quét nhà trông anh thật đẹp trai.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Chậc, Văn Mãnh châm vào đầu em rồi phải không?” Hàn Thanh Túc suýt thì quất luôn cây chổi lên đầu y.
Lâm Mộc Hàn bật cười ôm lấy hắn.
Hàn Thanh Túc để cho y ôm. Hồi lâu sau vẫn không thấy y có ý định buông ra, hắn thở dài ném cây chổi xuống, dùng cái tay dơ hầy của mình ôm người ta: “Lâm bé yêu.”
“Anh, em vẫn cảm thấy như đang nằm mơ, cứ như giẫm lên bông vậy.” Lâm Mộc Hàn nhỏ giọng nói, “Em sợ mình tỉnh lại vẫn còn đứng trước cửa phòng bệnh ông nội, hoặc là đứng trên cầu, hoặc ngủ dưới tầng hầm.”
Hàn Thanh Túc vỗ mạnh sau lưng y: “Sao có thể.”
Lâm Mộc Hàn cứ tưởng hắn sắp nói ra lời an ủi gì đó, lại nghe hắn đắc ý nói: “Nếu đây là mơ, anh chắc chắn là oai phong lẫm liệt, ** em tới chết đi sống lại, muốn tiền có tiền, hô mưa gọi gió, còn em chỉ có thể cầu mà không được… chứ không phải mỗi tháng chỉ được tăng tiền tiêu vặt một lần. Tiền xăng đi lại lần này em trả nhé, anh còn có sáu trăm.”
Lâm Mộc Hàn: “…”
“Lâm nhãi con, hồi đó em dám mơ lớn vậy à?” Hàn Thanh Túc kiêu căng nhướng mày.
Tuy không hiểu hắn đang đắc ý chuyện gì, nhưng tâm trạng u ám của Lâm Mộc Hàn nháy mắt tan biến, còn vừa tức vừa buồn cười: “Ai nói em không dám.”
“Xì, em cùng lắm chỉ dám ** anh trong mơ thôi.” Hàn Thanh Túc thở dài, đẩy y ra tiếp tục quét nhà, “Anh đường đường là đại thiếu gia, tiền tiêu vặt có hai ngàn ba một tháng, nói ra ai mà tin? Người ta nhắc đến anh còn thấy mắc cỡ. Lần trước Lục Mạn Quý hỏi, anh nổ luôn hai trăm vạn.”
Hắn vừa quét nhà vừa lên án, Lâm Mộc Hàn bám dính theo sau, ôm eo, cúi đầu hôn sau cổ hắn.
“Anh Lâm, sống cho giống người đi. Sắp đám cưới rồi, anh không muốn mặc đồ cao cổ.” Hàn Thanh Túc khéo y lên phía trước, gian nan quét xong cái nhà, “Em đi lau.”
“Không cần lau.” Lâm Mộc Hàn bám riết không buông.
“Bệnh sạch sẽ của em đâu?” Hàn Thanh Túc sửng sốt.
Lâm Mộc Hàn hợp tình hợp lý nói: “Chỉ cần em không thấy thì không bẩn. Anh, hôn một cái.”
“Hôn cái đầu em!” Hàn Thanh Túc miễn cưỡng giữ vững lý trí. Hôn một cái là khởi nguồn của muôn vàn tội ác, là mở đầu của mất hết khống chế. Đêm nay mà “mở cái đầu” này, không chừng ngày mai lại phải đi tìm Văn Mãnh.
Nếu không phải hồi đó hắn bất chợt nổi hứng hôn Lâm Mộc Hàn một cái, hiện tại đã không tới nỗi phải cặm cụi quét dọn, còn Lâm Mộc Hàn rảnh rang làm vật bày trí, đứng một bên nhìn. Bệnh sạch sẽ đúng là có thể lây lan, hắn ngày ngày nhìn Lâm Mộc Hàn dọn dẹp, đôi khi cũng không nhịn được lau chỗ này quét chỗ kia. Đương nhiên hắn chỉ làm khi Lâm Mộc Hàn không có nhà, nhưng hiện tại Lâm Mộc Hàn quẳng gánh không làm, hắn lại không kìm được mà tự làm…
“Anh, nhìn bộ dạng hiện tại của anh đi, rốt cuộc Lâm Mộc Hàn đã làm gì anh?”
“Anh, sao càng lúc anh ăn mặc càng đơn giản vậy, còn gài cả nút trên cùng?”
“Anh, anh ấy còn dạy anh gấp chăn á, anh mau tỉnh lại đi!”
“Anh, xem như em xin anh, ra ngoài tiêu tiền đi, đừng suốt ngày nghĩ về hai thùng sơn kia nữa…”
Hàn Thanh Túc hiểu ra, Hàn Thanh Túc tức giận: “Lâm Mộc Hàn, em tẩy não anh rồi đúng không!?”
Lâm Mộc Hàn đang mải mê hôn cổ anh y: “Cái gì?”
“Mắc gì anh phải lau nhà? Từ nhỏ đến lớn trừ ở trường ra anh chưa từng lau dọn cái gì!” Hàn Thanh Túc ném cây lau nhà vào thùng, cởi ba nút áo trên cùng, còn cố ý đá loạn hai đôi giày da xếp ngay ngắn, hung dữ nói, “Từ nay trở đi, em đừng hòng thao túng đầu óc anh.”
Lâm Mộc Hàn cười nói: “Anh ơi, có phải anh cũng căng thẳng quá độ không?”
“Nhảm nhí.” Hàn Thanh Túc muốn gỡ y ra khỏi người mình nhưng không gỡ nổi, bị Lâm Mộc Hàn đè ngã xuống sô pha.
Trên đầu tủ, di ảnh đen trắng của Lâm Mậu Quân nghiêm túc nhìn hai người bọn họ. Phía trước để rất nhiều kẹo mừng cưới màu đỏ, còn có hai chai rượu và một hộp thuốc lá.
“Ông nội chúng ta hẳn là rất vui mừng.” Hàn Thanh Túc bị đè lên người, xoa đầu Lâm Mộc Hàn, “Đúng không?”
Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua tấm hình Lâm Mậu Quân, cúi đầu dụi vào cổ hắn, không nói gì. Hô hấp nóng bỏng phả lên làn da, Lâm Mộc Hàn không ôm siết lấy hắn như trước, chỉ im lặng nằm cùng một chỗ với hắn.
Bọn họ không bí mật kết hôn, tin tức về lễ cưới đã lan ra khắp nơi. Tuy Lâm Mộc Hàn dứt khoát không mời Lâm Hưng Học và Ngụy Du, nhưng Hàn Thanh Túc vẫn âm thầm cho người gửi thiệp mời, chẳng qua không nhận được hồi âm nào. Cũng không có gì nuối tiếc, nhưng Hàn Thanh Túc vẫn mong mọi thứ được trọn vẹn, dù chỉ là bề ngoài. Tiếc rằng có những bậc cha mẹ đến cả chút quan tâm và thương yêu bề ngoài cũng keo kiệt không muốn cho.
Hàn Thanh Túc cũng biết, Lâm Mộc Hàn về Vu Thành chỉ là muốn mang cho kẹo mừng đến cho tấm ảnh của ông cụ.
“Ông nội chắc chắn rất vui mừng.” Hắn lặp lại lần nữa, vỗ vỗ bả vai Lâm Mộc Hàn, ôm y vào lòng.
Khi hắn cho rằng Lâm Mộc Hàn đang khóc, thậm chí là khóc ngất luôn rồi, y lại nhỏ giọng nói: “Anh ơi, hôn lễ treo poster khổ lớn của tụi mình được không?”
Mấy lời an ủi kẹt hết trong cổ họng, Hàn Thanh Túc dịu dàng xoa đầu y: “Còn dám nhắc tới chuyện này, cmn anh sẽ giết em.”
Lâm Mộc Hàn đành tiếc nuối bỏ qua.
Nhờ Hàn Thanh Túc “chăm chỉ” quét tước dọn dẹp, nhà cửa sạch sẽ hơn hẳn
“Chờ có thời gian thì sơn lại tường nhà một cái.” Hàn Thanh Túc bình phẩm.
“Anh, sau này chắc chúng ta không thường về đây đâu.” Lâm Mộc Hàn nói, “Nếu anh thật sự muốn tô tường, em có thể tìm cho anh cái công trường.”
Hàn Thanh Túc nghiêm trang nói: “Không ổn lắm đâu, anh mà đi tô tường, cộng thêm tiền tiêu vặt nữa là một tháng thu nhập hơn mười ngàn rồi, em an tâm à?”
Lâm Mộc Hàn mỉm cười: “Anh, em tin tưởng anh.”
Hàn Thanh Túc cảm động ôm y: “Vậy em mau chóng đổi cổ phần thành tiền, chia lợi nhuận chuyển vào tài khoản anh đi. Giờ anh mua thùng sơn latex thôi cũng phải đắn đo nửa ngày.”
Lâm Mộc Hàn vỗ lưng hắn: “Sếp Hàn, quy định là quy định, dù anh là vợ em thì em cũng không phá lệ được.”
“Vậy anh muốn lợi tức.” Hàn Thanh Túc nói.
“Được.” Lâm Mộc Hàn thoải mái, “Em…”
Hàn Thanh Túc xoay người đè y lên sô pha: “Đúng vậy, chính là em.”
Lâm Mộc Hàn muốn giãy ra, Hàn Thanh Túc vỗ mạnh lên đùi y: “Không cần lưng nữa à? Mới vừa châm cứu xong, bác sĩ Mãnh nói không thể vận động mạnh.”
“Vậy sao anh còn đòi thu lợi tức?” Lâm Mộc Hàn bị hắn đánh đến phát đau.
Hàn Thanh Túc cười không chút thiện ý: “Em nằm yên đừng nhúc nhích là được. Anh đâu có b**n th** như em, nào là quỳ nào là trói.”
Nhắc đến hắn lại tức giận: “Đồ b**n th**.”
Lâm Mộc Hàn nhướng mày: “Vậy mà anh còn— Ưm!”
Hàn Thanh Túc vuốt mặt y, ngón tay lướt qua môi, một đường trượt xuống, cười đến dịu dàng thắm thiết: “Chúng ta trước hết dùng chỗ này, rồi đến chỗ này… cuối cùng là chỗ này. Em yêu, cố gắng nhé.”
Lâm Mộc Hàn nheo mắt, vốn định chống cự, nhưng dưới sự trêu chọc của Hàn Thanh Túc, hô hấp y dần dần rối loạn. May mà Hàn Thanh Túc còn chút lương tâm, kéo y vào phòng ngủ.
Bức màn dày nặng chặn lại ánh sáng bên ngoài, căn phòng tăm tối trống trải chỉ còn nghe thấy tiếng thở dồn dập. Bầu không khí oi nóng đặc quánh dần dần trở nên hỗn loạn, nhịp tim phát ra ái muội mà nóng rực, dần hợp làm một, khó mà phân biệt…
Lâm Mộc Hàn sống trong căn nhà cũ kỹ này mười mấy năm. Ban đầu y được Lâm Mậu Quân đưa về, có một chỗ ở an toàn cho riêng mình; rồi cũng đeo cặp sách kéo hành lý ra khỏi đây, lòng mang theo ước mơ và khát khao nóng cháy, còn Lâm Mậu Quân mãi mãi ở lại nơi này. Sau đó ý trời trêu ngươi, y còn không giữ được căn nhà này.
Lại qua thật lâu, y gặp lại Hàn Thanh Túc ở nơi này, yêu nhau, va chạm cãi cọ, vượt qua đoạn thời gian ầm ĩ và gian nan nhất. Cứ tưởng là chỉ rời đi một thời gian, chẳng ngờ không mấy khi về nữa.
Nhưng không có gì để bàn cãi, nơi này chính là ngôi nhà đầu tiên của bọn họ.
——
Hôn lễ được cử hành đúng hạn ở Thương Sơn.
Hàn Thanh Túc nhìn Lâm Mộc Hàn thay vest trắng, lại nhìn bộ vest trắng của mình, chen qua nhà thiết kế bên cạnh, ghé sát tai y nói nhỏ: “Lúc thử không thấy nó nhạt nhẽo thế này, không thì mình thêm mấy bông hoa đi?”
Stylist và nhà thiết kế bên cạnh nghe được, nháy mắt toát mồ hôi. Từ lâu đã nghe danh Hàn đại thiếu gia không đáng tin cậy, nhưng không ngờ gu thẩm mỹ cũng tệ như vậy.
Lâm Mộc Hàn nhìn hoa văn chìm thêu chỉ vàng trên áo, bất đắc dĩ nói: “Nếu anh thích thì cũng…”
“Nghĩ cũng đừng nghĩ!” Hàn Thanh Nhiên đang ngồi ở sô pha trả lời tin nhắn đột nhiên đứng phắt dậy, ngăn chặn “sự đồng điệu” của hai người, nhìn về phía Hàn Thanh Túc, “Anh, ánh sáng, kiểu tóc, quần áo và nhẫn đều đã phối với nhau hết rồi, sửa một cái là phải sửa hết, hơn nữa ở đây cũng không có hoa.”
Cố Vạn Thanh ôm một bó hoa to đùng đi vào: “Thanh Nhiên, biển hoa bên ngoài bày trí xong rồi. Lâm, anh với anh Hàn đi đón… Có chuyện gì vậy?”
Hàn Thanh Túc giơ tay đầu hàng: “Được được được, nghe lời cậu.”
Hàn Thanh Nhiên quay đầu nhìn Lâm Mộc Hàn. Lâm Mộc Hàn mặt không cảm xúc, không bày tỏ ý kiến.
Hàn Thanh Nhiên nói nhỏ: “Anh dâu, canh chừng anh hai.”
Lâm Mộc Hàn hơi mỉm cười: “Yên tâm.”
Sau đó y túm Hàn Thanh Túc đi đón khách. Hàn Thanh Túc cực kỳ thất vọng: “Nó gọi em là anh dâu, còn anh gọi em là vợ. Sao em có thể vì tiếng anh dâu của nó mà quay lưng với anh?”
“Anh, anh biết viết không?” Lâm Mộc Hàn hỏi.
Hàn Thanh Túc vỗ bộp lên eo y: “Bớt khiêu khích anh. Hôm đó chúng ta nói rồi, anh theo em xuống hầm, ngày cưới anh ở trên, em chờ đó cho anh.”
Lâm Mộc Hàn ẩn ý cười một tiếng.
Khách khứa lục tục đến.
“Sếp Lâm, sếp Hàn, chúc mừng.” Thẩm Tri Trọng và Diêu Thiên cùng tới.
Hàn Thanh Túc tủm tỉm cười: “Cảm ơn. Sếp Diêu lại xinh đẹp hơn rồi.”
Diêu Thiên cười nói: “Nhờ ánh hào quang của hai anh, hạng mục phía tây thành công tốt đẹp.”
Dư Tắc Thiên theo sau, nghe vậy cười nói: “Sếp Lâm có tầm nhìn độc đáo, lần này chúng ta lời to. Hai vị đều là thanh niên tài tuấn của thành phố A, chúc mừng đám cưới.”
Hàn Thanh Túc cười đến gương mặt cứng đờ, thừa lúc rảnh rỗi thấp giọng nói: “Nghe thấy không, khen anh là thanh niên tài tuấn kìa. Nhờ em hết đó, sếp Lâm.”
Lâm Mộc Hàn nhéo lòng bàn tay hắn, sau đó cứ như làm phép, lấy ra từ sau lưng một đóa hồng nhạt màu, cài lên ngực áo hắn.
Hàn Thanh Túc ngạc nhiên: “Em lấy đâu ra vậy?”
“Em biến ra.” Lâm Mộc Hàn nói.
Hàn Thanh Túc tấm tắc khen hay: “Chồng ơi, em tuyệt vời quá.”
Lâm Mộc Hàn đè cho khóe miệng bằng phẳng lại: “Chuyện nhỏ thôi.”
Hàn Thanh Túc cúi đầu nhìn thoáng qua đóa hồng trước ngực, tâm tình phơi phới: “Không phải em không thích hoa hồng sao?”
Lâm Mộc Hàn mặt không đổi sắc: “Giờ thích rồi.”
“Đúng là hay thay đổi.” Hàn Thanh Túc hừ cười.
Lâm Mộc Hàn nói: “Với anh thì không.”
Hàn Thanh Túc đã cười đến mặt mày cứng đờ, vẫn không nhịn được mà bật cười. Nụ cười chân thành xuất phát từ đáy lòng này khác hắn nụ cười xã giao, nhiếp ảnh gia bên cạnh nhân lúc đó chụp liền mấy tấm, liên tục xuýt xoa.
“Túc Túc, thấy tôi tới vui mừng đến thế à?” Một thanh âm hài hước từ ngoài cửa truyền đến.
Nụ cười trên mặt Hàn Thanh Túc lập tức tắt ngóm: “Má ơi, sao tên này lại tới?”
“Ai?” Lâm Mộc Hàn nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một người đàn ông cao lớn điển trai đi đến. Y mặc vest đen bình thường, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều toát ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, gương mặt tươi cười mang theo chút tà khí bất thường, tóc đuôi ngựa buộc cao nhuộm vài lọn màu đỏ bắt mắt. Rõ ràng là dung nhan diễm lệ, lại có phần áp đảo đến kỳ lạ.
“Lương Diệp, sếp tổng của Khoa học Kỹ thuật Dục Thanh, nửa kia của Vương Điền. Anh nói em rồi, hai người đó trông giống hệt nhau. Lần trước tên này lái trực thăng đưa tụi mình về thành phố A, suýt thì thăng thiên luôn.” Hàn Thanh Túc thấp giọng nói.
“Không thì tôi đưa hai người lượn một vòng nữa nhé?” Lương Diệp nghiêm túc hỏi.
“Cũng không cần đâu.” Hàn Thanh Túc giật giật khóe miệng, “Sếp Lương, hoan nghênh.”
“Đúng rồi, lễ vật tân hôn đây.” Lương Diệp ngoắc ngón tay, mấy anh chàng mặc vest trông cực kỳ chuyên nghiệp khiêng vào một cái thùng lớn tỏa ra khói lạnh.
Hàn Thanh Túc như lâm đại địch: “Cái quỷ gì đây?”
Lương Diệp hớn hở cười nói: “Nghe Vương Điền nói anh từng trèo đèo lội suối đi xem chim cánh cụt, kết cục chỉ thấy gấu Bắc Cực. Vừa khéo tôi mới mở sở thú, tặng anh mấy con làm quà mừng cưới. Thích không?”
Cái thùng được mở ra, bốn con chim cánh cụt cao thấp mập ốm khác nhau đập vào mắt Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn. Hàn Thanh Túc nặn ra một nụ cười: “Cảm ơn, sếp Lương tốn kém quá.”
“Yên tâm, nuôi hợp pháp.” Lương Diệp hài lòng nói.
Lâm Mộc Hàn: “Bốn mùa phát tài, điềm lành đấy.”
“Hai người chưa xem cái phim kia à? Chim cánh cụt *****[1] ấy. Tôi vốn định tặng mấy con sư tử nhưng Vương Điền không cho.” Lương Diệp thoạt nhìn có vẻ tiếc nuối, “Chờ sau này có cơ hội đi.”
Lâm Mộc Hàn: “… Cũng không cần đâu.”
Lương Diệp thong thả nheo mắt: “Sếp Lâm, nghe nói cậu có mảnh đất ở phía tây?”
“Xin lỗi, vừa có cuộc điện thoại.” Một người đàn ông tóc ngắn trông giống hệt Lương Diệp đi đến, khách khí bắt tay Lâm Mộc Hàn, “Chào cậu, tôi là Vương Điền, bạn học của Hàn Thanh Túc.”
Người này trông thì bình thường hơn nhiều, Lâm Mộc Hàn mỉm cười gật đầu: “Chào sếp Vương, nghe danh đã lâu.”
“Không dám, dự án phía tây thành công, chúc mừng sếp Lâm. Hy vọng sau này sẽ có cơ hội hợp tác.” Vương Điền cười nói.
“Nhất định rồi.” Lâm Mộc Hàn thả lỏng tay.
Hàn Thanh Túc nghi hoặc nhìn Vương Điền, rồi lại nhìn cái thùng chim cánh cụt. Vương Điền bất đắc dĩ vỗ vai hắn: “Đây là quà Lương Diệp tuyển chọn kỹ lưỡng, mang tới góp vui, sau này có thể gửi nuôi trong sở thú của em ấy.”
Lương Diệp vươn tay ôm eo Vương Điền, kéo anh ta trở lại: “Gửi nuôi thì phải trả tiền, không bằng lấy miếng đất phía tây ra đổi đi.”
Vương Điền kín đáo thúc y một cái, cười nói với Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn: “Chúng tôi vào trước đây.”
“Chúc ngon miệng.” Hàn Thanh Túc cố ý vỗ vỗ vai anh ta.
Sau đó thấy hai người chưa đi được mấy bước, tay Lương Diệp đã khoác lên vai Vương Điền, bóp mạnh một cái. Bọn họ giống nhau như đúc, vóc dáng ngang ngửa, trong đám đông cực kỳ nổi bật, nhưng hiển nhiên hai người không ai để tâm.
“… Trẫm muốn thâu tóm Thanh Sâm, đoạt lấy miếng đất phía tây… nuôi gấu trúc làm thú cưng…”
“… Đừng quậy, mở rộng sở thú trước đi…”
Lâm Mộc Hàn nghi hoặc: “Không phải anh em ruột à?”
“Chắc không phải đâu. Vương Điền tối thiểu cũng giữ được đạo đức cơ bản.” Hàn Thanh Túc nói, “Tốt xấu gì cũng còn bình thường, nhưng họ Lương là đồ điên.”
Lâm Mộc Hàn nói: “Nhưng sao em cảm thấy sếp Vương còn…”
“Hửm?” Hàn Thanh Túc quay đầu nhìn y.
“Không có gì.” Lâm Mộc Hàn nói, “Trực giác linh tinh thôi.”
Hàn Thanh Túc thở dài: “Còn phải đứng bao lâu nữa, Hác Kiệt tới chưa?”
“Đang trên đường.” Lâm Mộc Hàn nhìn thoáng qua tin nhắn, sau đó nghe tiếng một tiếng hô lanh lảnh.
“Anh hai!! Chúc mừng đám cưới!!!”
Y ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Ngụy Tiểu Mễ ăn diện lộng lẫy kéo cái vali chạy tới. Không đợi y mở miệng, Ngụy Tiểu Mễ đã ném vali ôm chầm lấy y.
Lâm Mộc Hàn cứng đờ tại chỗ, sau đó vỗ vỗ bả vai cô: “Cảm ơn.”
“Em sợ muốn chết, còn tưởng không đến kịp, vừa xuống máy bay đã chạy như điên tới đây.” Ngụy Tiểu Mễ lại xoay người ôm Hàn Thanh Túc một cái, “Anh dâu, hôm nay anh đẹp trai đến kinh thiên động địa!”
Hàn Thanh Túc cười nói: “Xem ra stylist không phí công vô ích.”
Ngụy Tiểu Mễ vui vẻ: “Quà mừng cưới lớn lắm, đang trên đường lên núi. Anh hai, anh dâu, có cần em hỗ trợ gì không.”
“Không cần.” Lâm Mộc Hàn nói.
“Ý anh hai em là chỉ cần phụ trách xinh đẹp là được.” Hàn Thanh Túc nói, “Chút nữa em ngồi cùng bàn với nhóm Hàn Thanh Nhiên Cố Vạn Thanh đi. Đúng rồi, có Mã Đồ nữa, hai người từng quen nhau.”
Ánh mắt Ngụy Tiểu Mễ sáng lên: “Anh ấy cũng tới?”
“Hiện tại đang là vệ sĩ của Lục Mạn Quý.” Hàn Thanh Túc nói.
“Lục Mạn Quý!!?” Ngụy Tiểu Mễ đột nhiên cao giọng, “Lục Mạn Quý của cái công ty manga anime đó đúng không? Người cha bản mạng của em?”
Hàn Thanh Túc gật đầu: “Đều là người một nhà, muốn gì thì cứ nói thẳng với cậu ta, đừng khách sáo.”
Ngụy Tiểu Mễ hét không thành tiếng, phấn khích ôm Hàn Thanh Túc một cái: “Yêu anh chết đi được! Anh hai, anh kiếm đâu ra cho em người anh dâu tuyệt vời thế này…”
Cô nàng phấn khởi đi tìm Lục Mạn Quý.
Lâm Mộc Hàn giật giật khóe miệng. Hàn Thanh Túc cười nói: “Vui không?”
Lâm Mộc Hàn mặt không đổi sắc: “Vui cái gì?”
“Em gái em thật đáng yêu.” Hàn Thanh Túc nói, “Quả nhiên đám cưới có con nít mới náo nhiệt.”
“Hàn Thanh Nhiên cũng đáng yêu mà.” Lâm Mộc Hàn nhỏ giọng nói.
Hàn Thanh Nhiên đáng yêu thì cầm bộ đàm chạy vụt qua trước mặt hai người bọn họ, quát: “Đống trực thăng bên ngoài là thế nào!!? Ai giải thích cho tôi đi??”
Cố Vạn Thanh chạy theo sát phía sau, gào lên với cái bộ đàm: “Phát Phát đâu? Cố Phát Phát chạy đâu rồi? Con tôi… Nó không phải người, nó là chó! Tôi đẻ nó ra mắc gì không thể gọi nó là con!!?”
Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp không trung, khách khứa đồng loạt dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía xa. Hàng chục chiếc trực tăng từ xa vây quay đỉnh núi, giữa tiếng nhạc êm ái, vô số băng-rôn dài hàng chục mét từ từ buông xuống, bên trên là ảnh cưới của Hàn Thanh Túc và Lâm Mộc Hàn. Trong ảnh hai người không thèm nhìn về phía máy ảnh, nồng nhiệt hôn nhau đến quên hết trời đất, vừa khéo có một đóa hồng nở rộ che khuất nửa khuôn mặt…
Cùng lúc đó, Cố Phát Phát mặc vest nhỏ thắt nơ bướm chẳng biết từ góc nào lao ra, bốn con chim cánh cụt cao thấp mập ốm khác nhau bị nó rượt chạy loạn khắp nơi. Ở cuối con đường, một gốc cây phát tài cao ngất được xe tải chầm chậm chở đến.
Hàn Thanh Nhiên ngẩng đầu nhìn đống poster khổ lớn, bộ đàm trong tay rơi bộp xuống bãi cỏ. Hác Kiệt và Servis vừa xuống xe đang chỉ đạo vệ sĩ bắt chim cánh cụt, Cố Vạn Thanh liều mạng đuổi theo Cố Phát Phát. Ngụy Tiểu Mễ ríu rít nói gì đó với Lục Mạn Quý, Lục Mạn Quý vui vẻ mở điện thoại, ngay sau đó vô số cánh hoa hồng ảo từ trên không trung bay xuống hội trường. Mã Đồ dùng tay ra hiệu, bảo hai người bọn họ quay lại nhìn.
Tấm poster hôn nhau khổng lồ đang nhẹ nhàng lay động trong gió. Giữa tiếng nhạc du dương, Hàn Thanh Túc một tay ôm Lâm Mộc Hàn, một tay giơ ra nửa trái tim. Lâm Mộc Hàn hiểu ý, giơ tay hoàn thiện nửa còn lại.
Tách.
Khung cảnh lộng lẫy và náo nhiệt lập tức ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc.
“Anh, tân hôn hạnh phúc.”
“Tân hôn hạnh phúc, Lâm Tiểu Hàn.”
— HẾT —
Tác giả có lời muốn nói:
Ngoại truyện Limited Lover đến đây là kết thúc rồi, cảm ơn Hàn Túc Túc và Lâm Tiểu Hàn đã đồng hành, cảm ơn các bạn đã ở cạnh không rời. Cúi chào~
Chúng ta có duyên gặp lại, yêu mọi người~
[1] Chỗ này tác giả censor. Bốn con chim cánh cụt cao thấp mập ốm khác nhau thì chắc là Madagascar rồi :))