Linh Cảnh Hành Giả (Bản Dịch)

Chương 12 - Cổ Miếu (3)

Chương 12: Cổ miếu (3)

Soạt soạt.

Đạp từng đám cỏ dại khô vàng đi tới, hắn giữ sự cảnh giác đi về phía chủ điện, trong hoàn cảnh trống trải, tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng.

Soạt soạt, soạt soạt. Đột nhiên, vành tai Trương Nguyên Thanh khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía sau có thêm một tiếng bước chân, có cái gì đang đi theo hắn.

Bỗng nhiên quay đầu.

Bóng đêm như nước, cỏ hoang um tùm, phía sau không có cái gì cả.

“Ảo thính rồi?”

Trương Nguyên Thanh kinh hãi dừng chân một lát, một lần nữa nhấc đôi chân tiến lên.

“Soạt soạt soạt.”

Tiếng bước chân lại tới, lần này hắn nghe rất rõ, phía sau thật sự có cái gì đi theo.

Sẽ không tà môn như vậy chứ, vừa mới vào chùa miếu đã gặp được thứ dơ bẩn? Hắn không dám quay đầu nhìn, bước chân nhanh hơn.

Tiếng bước chân kia phía sau cũng theo đó nhanh hơn.

Trương Nguyên Thanh rốt cuộc không chịu được, cùng lúc nổi da gà, nhấc chân chạy như điên, lao về phía chủ điện.

Tiếng bước chân phía sau như bóng với hình, đuổi sát hắn.

Trong lúc truy đuổi, Trương Nguyên Thanh rất nhanh đã lao ra khỏi bụi cỏ hoang, tiếp cận chủ điện, sáu bậc thang chỉ hai bước đã nhảy qua, rốt cuộc, ở trong tiếng vang lớn “rầm”, húc tung hai cánh cửa ô vuông của chủ điện.

Tiếng bước chân phía sau đột nhiên biến mất.

“Phù, phù...”

Hắn thở hổn hển, rốt cuộc dám quay đầu nhìn, ánh trăng như nước chiếu vào đình viện, cỏ hoang, con đường phiến đá, yên tĩnh làm người ta sợ hãi, nhưng không có cái gì cả.

“May mắn chưa đuổi theo.”

Trương Nguyên Thanh sau khi hết thở dốc, nhẹ nhàng đóng lại cửa chủ điện, tựa như chắn sự sợ hãi ở bên ngoài.

Tiếp theo, hắn nhìn quét cảnh tượng trong chủ điện, trên bệ đá cao cao thờ phụng một vị nương nương khoác áo khoác da lông, mặc trang phục hoa mỹ, mặt nàng tròn, lông mày con mắt dài nhỏ, lộ ra một sự hiền từ.

Vị nương nương này một tay cầm phất trần, một tay khác làm dạng cầm nắm, ban đầu tựa như là nắm cái gì, nhưng giờ phút này trống trơn.

Hai bên trái phải là đồng tử ôm kiếm, nha hoàn cầm sách.

Trước bệ, là một cái bàn cống phẩm phủ đầy tro bụi, trên bàn đặt nến, một ngọn nến dài hai mươi cm, to bằng cánh tay trẻ con yên tĩnh thiêu đốt.

Ánh nến xua tan bóng tối, tựa như cũng bị tan sợ hãi trong lòng Trương Nguyên Thanh, hắn cảm thấy cảm xúc ổn định hơn rất nhiều.

Trên bức tường bên trái treo hai tấm ván gỗ phai màu rạn nứt, bên trên khắc đầy văn tự chữ Khải.

(Khải thư hay chữ khải, còn gọi là chân thư, chính khải, khải thể và chính thư, là phong cách viết chữ Hán ra đời muộn nhất, do đó đặc biệt phổ biến trong việc viết tay và xuất bản hiện đại.)

Trương Nguyên Thanh lững thững đi đến bên tường, mượn ánh nến vàng vọt chăm chú nhìn, những văn thể chữ Khải này phong cách là thể văn ngôn.

Trình độ ngữ văn của hắn không tệ, thông qua nửa đoán nửa đọc, đối với vị trí hoàn cảnh của mình đã có một sự nhận thức rõ ràng.

Ngọn núi này tên là núi Tam Đạo, sơn thần cung phụng trong miếu gọi là Tam Đạo sơn nương nương.

Vị sơn thần nương nương này là nhân sĩ Tùng phủ đầu thời Minh, tu hành ở Tùng phủ núi Tam Đạo, tinh thông phép bùa chú, thông hiểu thuật luyện đan, có thể cầu mưa đuổi quỷ, phù hộ một vùng mưa thuận gió hoà, bởi vậy được dân chúng tôn thờ.

Sau khi nàng vũ hóa, quan phủ địa phương ở núi Tam Đạo xây miếu này, gọi là “miếu Tam Đạo sơn nương nương”, do y bát truyền nhân của nương nương quản lý hương khói, đảm đương ông từ.

“Miếu đầu thời Minh, thế này cũng năm sáu trăm năm rồi nhỉ.” Trương Nguyên Thanh nói thầm một tiếng.

Lúc này, hắn không khỏi nhìn lướt qua gầm bàn cống phẩm, trong lòng đột nhiên rùng mình.

Một cái bóng đen nằm ở trong cái bóng gầm bàn.

Vừa rồi tâm tính quá mức sợ hãi, hơn nữa ánh nến tối tăm, chưa ngay lập tức chú ý tới.

Trương Nguyên Thanh kiên trì tới gần, tập trung nhìn vào, thì ra là một bộ thi hài chỉ còn xương khô.

Trương Nguyên Thanh trong kinh sợ lại nhẹ nhàng thở ra, so sánh với miếu sơn thần quỷ dị này, thi hài ngược lại chẳng khủng bố thế nào.

Đến gần vài bước, mượn ánh nến mỏng manh, hắn thấy rõ quần áo trên người bộ xương, một bộ quần áo bảo hộ lao động phủ đầy tro bụi.

Công nhân?

“Đây là đội thi công năm đó? Cho nên ta quả thật đã tiến vào trong thế giới chuyện ma quái.”

Trương Nguyên Thanh vừa làm ra suy đoán, liền lại nghĩ đến một khả năng càng dọa người hơn. Có lẽ, năm đó đội thi công giống với mình, vào lầm nơi đây.

Bởi vậy mới để lại truyền thuyết đô thị.

Nếu là điều trước, cái gọi là linh cảnh này, là căn cứ chuyện ma quái sinh thành cảnh tượng.

Mà nếu là cái sau, thì ý nghĩa miếu cổ vẫn luôn tồn tại, đội thi công cùng hắn giờ phút này, đều là người bị hại.

Căn cứ giới thiệu bối cảnh lịch sử miếu sơn thần, Trương Nguyên Thanh càng thiên hướng điều sau hơn.

“Cả một đội thi công đều chết ở trong miếu, chỉ sống sót một người, nơi này thật sự sẽ chết người. Bây giờ ta cũng tiến vào tòa miếu này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm chưa biết.”

Bình Luận (0)
Comment