Linh Cảnh Hành Giả (Bản Dịch)

Chương 47 - Trò Chuyện (1)

Con mắt sâu thẳm như đầm nước của nữ thi đảo qua hang đá, đối diện với Trương Nguyên Thanh vẻ mặt cứng ngắc.

Nàng chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh vài giây, khóe miệng nhếch lên.

Nụ cười này, thiếu chút nữa dọa Trương Nguyên Thanh chết ngay tại chỗ.

Lúc này, cảnh vật giống như cái bóng dưới mặt nước bị gió làm vỡ vụn, đọc giây chấm dứt.

Trời đất là một mảng mơ hồ.

Trong tích tắc, hình ảnh dần dần tiếp cận vững vàng, đèn sợi đốt sáng ngời trắng lóa từ đỉnh đầu chiếu xuống, bức tường trắng, bàn, máy tính, TV, giường đôi...

Bức rèm chớp lên ở trong gió, ngoài cửa sổ là chim hót thanh thúy.

Hắn đã về tới nhân gian.

“Đệch, hù chết lão tử rồi...”

Trương Nguyên Thanh đặt mông ngồi ở bên giường, tim đập nhanh từng đợt.

Hắn hoài nghi trở về muộn một giây nữa, trở về có lẽ chính là một khối tàn thể.

Chờ hắn thật không dễ dàng gì bình ổn tâm tình, liếc đến giày khiêu vũ màu đỏ trên chân, thiếu chút nữa lại tim đập nhanh đến qua đời.

“Giải trừ giải trừ...”

Giày khiêu vũ màu đỏ hóa thành ánh sáng đỏ tiêu tán.

Phù, thiếu chút nữa phải chặt chân rồi! Trương Nguyên Thanh hoàn toàn thả lỏng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, chăm chú nhìn nhà cao tầng ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn phiến lá xanh mượt phản xạ ánh sáng bảy màu rực rỡ, lắng nghe các bác trong tiểu khu nói chuyện, cùng với tạp âm chiếc xe xa xa chạy qua.

Đang giờ cơm, shipper mặc đồng phục màu xanh lam, chạy chiếc xe cà tàng đi nhanh ở trong tiểu khu.

Trong cửa sổ tòa chung cư cách vách truyền đến tiếng vang lớn của rau dưa khi chạm vào dầu nóng, còn có tiếng cái xẻng lật đảo vang leng keng.

Vẫn là nhân gian tốt đẹp, vẫn là đô thị tốt đẹp...

Đứng vài phút như vậy, hắn mới cảm giác mình hoàn toàn thoát khỏi loại cảm giác kinh sợ kia.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn sốt ruột không thể chờ được đi đến trước gương, nghiệm chứng kỹ năng của mình.

Lắng đọng cảm xúc, bình tĩnh tâm hồn, yên lặng câu thông lực lượng thái âm trong cơ thể.

Rất nhanh, Trương Nguyên Thanh thấy thân thể mình trong gương bị lau đi từng tấc một, bỗng dưng biến mất.

Thật sự có thể ẩn thân, hề hề hề...

Chín giây sau, thân thể một lần nữa được phác họa ra, hiện ra trong gương.

“Ừm, có hơi mệt, tựa như chạy vài vòng ở sân thể dục...”

Tiếp theo, hắn lại thử lực lượng thân thể của mình, dễ dàng bóp cục pin lõm xuống, dùng dao thủ công cắt trên mu bàn tay một vết thương nhỏ, không đến năm phút đồng hồ đã khép lại khôi phục.

Bỏ qua một bên không nói siêu năng lực, riêng là lực lượng cơ bắp tăng trưởng, đã siêu thoát người phàm.

Về phần một kỹ năng chủ động khác “phệ linh”, tạm thời còn chưa có cơ hội sử dụng, bởi vì bên người không có linh thể.

“Mình bây giờ sức lực thân thể mạnh như thế, nếu dẫn phát bệnh cũ, thân thể có phải có thể gánh vác trạng thái quá tải lâu hơn nữa hay không? Không đúng, mình nên suy nghĩ là trong linh cảnh hành giả có nghề bác sĩ hay không, tìm người khám quái bệnh của mình một chút.”

Trương Nguyên Thanh sau đó lại mở ra ô vật phẩm thưởng thức đạo cụ của mình, nhưng chưa lấy ra.

Chày phục ma thì thôi, giày khiêu vũ màu đỏ lấy ra, nếu là yêu cầu mình nhảy với nó thì làm sao?

Chăm chú nhìn chày phục ma, Trương Nguyên Thanh lâm vào trầm ngâm.

“Nếu nhớ không lầm, cây đa tinh nói trong chày phục ma phong ấn dương phách của Tam Đạo sơn nương nương, bà ta sẽ tìm đến mình hay không...”

Nghĩ thôi đã cảm thấy sợ hãi.

“NPC trong linh cảnh hẳn là không thể xuất hiện ở thế giới hiện thực nhỉ? Khả năng mình lại vào miếu sơn thần cũng sẽ không quá lớn, miếu sơn thần nho nhỏ đã thăm dò xong, không có khả năng lại dựng lên một nhiệm vụ nữa.”

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn không yên lòng, trong đầu luôn không ngừng hiện lên nụ cười của Tam Đạo sơn nương nương.

“Đợi lát nữa đi đơn vị một chuyến để chứng thực.”

Lúc này, tay nắm cửa bị người ta vặn vài cái, nhưng bởi vì Trương Nguyên Thanh trước đó khóa trái cửa phòng, cho nên người bên ngoài chưa thể đi vào.

“Trương Nguyên Thanh, mày khóa cửa làm gì? Có phải vụng trộm làm chuyện xấu hay không?”

Giọng nói nũng nịu thanh thúy của dì trẻ truyền đến, hừ hừ nói: “Ăn cơm.”

Trương Nguyên Thanh lúc này mới phát hiện bụng mình đói kêu óc ách rồi, vội vàng đáp lời, nhanh chóng thu hồi chày phục ma, cởi quần áo dính tro bụi cùng máu tươi, đổi cái áo bóng chày mùa xuân, quần thể thao màu đen, lại giấu đi quần áo bẩn.

Lúc này mới đi tới cửa, vặn mở cửa phòng.

Dì trẻ đứng ở ngoài cửa, để khuôn mặt trứng ngỗng mượt mà xinh đẹp nhìn quét vào trong phòng, nghi ngờ nói: “Mày khóa cửa làm gì.”

“Tu luyện thần công.”

“Thần công gì?”

“Sư di dài kỹ lấy chế di đại pháp*.”

*Học hỏi từ những kẻ man rợ để chế ngự lại chính kẻ man rợ,

“Thằng nhãi, muốn ăn đòn à?”

Dì trẻ hung hăng trừng mắt, mắt của cô rất phong tình, vừa tròn vừa to, sáng ngời linh động, không có tơ máu, không thấy đục ngầu.

Cổ nhân nói mắt sáng như nước mùa thu, chính là chỉ loại mắt to sáng long lanh này.

Bình Luận (0)
Comment