Chương 5: Mất tích (3)
Rơi xuống đất rồi? Trương Nguyên Thanh vội cúi đầu, ánh mắt nhanh chóng đảo qua sàn phòng.
Không có!
Hắn cúp rạp người nhìn vào gầm giường, gầm giường phủ một lớp bụi, cùng một ít tiền xu, cúc ác các loại tạp vật, nhưng không có tấm thẻ màu đen.
Tấm thẻ kia không thấy đâu nữa, mà hắn nhớ rất rõ, đồ đã bị hắn bỏ vào túi.
Làm sao lại biến mất vào hư không được?
Liên tưởng đến anh Binh bí ẩn mất tích, bức thư nội dung kỳ quái, cùng tấm thẻ màu đen quỷ dị biến mất, trong lòng Trương Nguyên Thanh không hiểu sao thấy hoảng sợ cùng mờ mịt.
“Tấm thẻ màu đen có thể có liên quan với anh Binh mất tích không? Hoặc là manh mối quan trọng?”
Hít sâu một hơi, Trương Nguyên Thanh quyết định dùng “bệnh cũ” của mình khởi động lại ký ức một lần.
Hắn rót nước mát vào trong ly thủy tinh trước, từ tủ đầu giường lấy lọ thuốc ra, vặn mở, sau đó cởi giày nằm lên giường.
Làm xong tất cả, hắn nhắm mắt, không nhúc nhích, ở trong đầu nhớ tới khuôn mặt của cha.
Điều kiện chủ động phát động bệnh cũ là ổn định tâm thần tưởng tượng một hình ảnh, tốt nhất là từng thấy, nhưng lại nhớ không quá rõ ràng.
Như vậy sẽ kích phát sức sống của đại não, từ từ thêm nhiệt, cuối cùng trí nhớ sôi trào.
Cách nhiều năm, khuôn mặt cha đã mơ hồ không rõ, chính là đối tượng hoàn mỹ nhất.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khuôn mặt của cha từ mơ hồ tới rõ ràng, cuối cùng rõ ràng rành mạch, mà trái tim Trương Nguyên Thanh kịch liệt nhảy lên, tựa như động cơ vận hành quá tải.
Giờ khắc này, thời gian như trôi ngược, hình ảnh một tiếng trước, như là bộ phim, hiện lên từng cảnh một.
Hắn nhìn thấy mình mở ra hàng chuyển phát nhanh, xem xong thư kiện, bỏ tấm thể màu đen vào túi áo jacket, kế tiếp là gửi tin nhắn cho anh Binh.
Đến đây, qua nửa tiếng nữa, hắn ngồi ở bên cạnh bàn không nhúc nhích, lướt video ngắn mười mấy phút, ở trong nhóm game gửi mấy tấm ảnh cho mấy tên bạn háo sắc.
Giữ mấy tấm ảnh chất lượng tốt.
Sau đó đọc tiểu thuyết vài phút, bởi vì luôn nghĩ chuyện tấm thẻ, liền gọi điện cho anh Binh.
Sau khi gọi điện thoại xong, thời khắc mấu chốt tới, hắn vội vàng đi loạn trong phòng, đây là thời gian dễ rơi tấm thẻ nhát.
Trong hình ảnh ký ức, hắn nhìn thấy bản thân nhíu mày bước qua bước lại trong phòng, sau đó đưa tay đi sờ tấm thẻ, phát hiện tấm thẻ biến mất.
Trương Nguyên Thanh bỗng mở mắt, trên mặt tràn đầy kinh hãi.
Không còn? !
Tấm thẻ đen cứ như vậy không còn nữa, biến mất vào hư không.
Anh Binh con mẹ nó rốt cuộc đã gửi cho mình thứ gì... Trong nháy mắt, da đầu hắn có chút phát tê.
Không kịp nghĩ nhiều, bên tai vang lên tạp âm hỗn loạn, giống như tiếng vô số người chồng chất lên nhau, hình ảnh trong đầu vỡ nát giống như núi lửa phun trào, toàn bộ phun ra.
Cái mũi Trương Nguyên Thanh có chất lỏng ấp áp chảy qua, đầu tựa như bị đóng đinh vào.
Hắn sắc mặt vặn vẹo bò về phía đầu giường, run rẩy đổ ra năm viên thuốc nhỏ màu lam nhét vào trong mồm, lại run rẩy cầm lấy ly nước, ngửa đầu mang thuốc và nước cùng nhau nuốt vào bụng.
Một lát sau, Trương Nguyên Thanh sắc mặt trắng bệch ngồi ở đầu giường thở dốc.
Đến đây, hắn cơ bản có thể xác định, anh Binh mất tích có liên hệ nhất định với tấm thẻ màu đen.
“Anh Binh là mất tích sau khi gửi tấm thẻ đen cho mình, mà tấm thẻ đen kia tồn tại sự quỷ dị, hiển nhiên không phải vật bình thường...”
Điều này không khỏi làm người ta liên tưởng tới, hắn có thể gặp phải uy hiếp gì, không thể tự chủ được gửi đi vật phẩm.
“Nhưng anh ấy vì sao không giao cho sở cảnh sát nơi đó, người lại gửi cho mình.”
Chẳng lẽ mình một tên gà cũng chưa từng giết, cũng chưa từng ngủ với sinh viên, so với cảnh sát còn đáng tin cậy hơn?
Trương Nguyên Thanh lúc đó nghĩ tới chi tiết “Camera giám sát cùng người trong phòng ngủ chưa phát hiện gì khác thường”.
Mà có thể làm tới trình độ này, tất nhiên phải có được quyền thế nhất định.
Anh Binh chưa nộp tấm thẻ đen cho sở cảnh sát nơi đó, là bởi vì... Sở cảnh sát cũng không thể tin được?
Hoặc là nói, người hoặc thế lực dẫn tới việc hắn biến mất, sức ảnh hưởng bao trùm đến sở cảnh sát nơi đó.
“Anh ấy gửi tấm thẻ đen cho mình, là bởi vì biết ông ngoại là cảnh sát trưởng về hưu, anh họ là đội trưởng trị an, ở thành phố Tùng Hải có mối quan hệ tương đối mạnh, người tỉnh Giang Nam bên kia không có cách nào ảnh hưởng đến mình?”
Phải nói việc này cho anh họ.
“Kính coong~”
Lúc này, hắn nghe được tiếng chuông cửa, từ cửa trước truyền tới tiếng chuông cửa.
Tiếng bước chân của bà ngoại chợt vang lên, xuyên qua phòng khách tới cửa trước, mở chốt cửa.
“Mấy người tìm ai?”
“Chào bà, chúng tôi là điều tra viên cục an ninh khu Khang Dương, xin hỏi Trương Nguyên Thanh có nhà không.”
Người ngoài cửa trả lời.