Linh Chi Vương Tử ~ Thiên Niên Vạn Cửu

Chương 11

Thái hậu cũng mang đầy nổi lo, đi theo vào phòng của Linh Chi, ngồi đó thưởng trà nghe báo cáo của cung nữ đi điều tra, ly trà trên tay tăng thêm lực mà đặt mạnh xuống bàn, bà là đi đến con đường chí cao vô thượng này rồi đương nhiên kiềm chế cảm xúc thật tốt, nhưng vì Linh Chi mà hôm nay bà lại nổi giận như vậy. Đám cung nữ không thoát khỏi trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh

“ xin thái hậu bớt giận, xin coi trọng long thể”

“ thái hậu bớt giận”

“ xin thái hậu bớt giận”

Ngoài này liền ngêu ngao vài tiếng “ thái hậu bớt giận” lọt vào tai Linh Nhi làm nàng kinh ngạc một phen, lâu nay Thái Hậu luôn luôn nhu hòa mặc dù trên mặc luôn phủ 1 tầng nghiêm trang nhưng chưa hề tức giận với ai, nay bà lại giận há không phải vì Linh Chi nàng gây nên hay sao, hay là còn chuyện gì khác.

Nhu nhi bên cạnh vừa thoa xong thuốc, Linh Chi liền bật dậy nhẹ nhàng đi tới chỗ Thái hậu

“ Hoàng tổ mẫu, cớ gì người lại giận đến vậy” giọng nói nhẹ nhàng khoan thai lọt vào tai Thái hậu cứ như khúc ru lòng người làm người khác không khỏi an tâm yêu thương, Đông Ly nghe như rằng âm thanh ấy dành cho mình vậy nhẹ nhàng cười rồi cất giấu thật sâu nụ cười ấy.

“ Chi nhi à, nói con là quá hiền lương nên bị người ta ăn hiếp tới mức độ này, ta hết mực thương xót”chua xót khàn khàn mà phát ra tiếng nói đến đau thương

“ Hoàng tổ mẫu vẫn là không nên phẫn nộ công tâm, ảnh hưởng đến thân thể người, là con không chăm sóc kĩ càng cho Chi nhi làm cho nàng bị rơi vào tình cảnh này” một khuôn mặt đúc tưa lưu ly phát sáng từng góc cạnh vẫn lạnh lùng mà phát nên tiếng nói an ủi lòng người cao cao đã qua bao năm tháng trên chủ tọa kia.

Linh Chi há có thấy đau đớn gì vốn chỉ là một vết thương nhỏ, ‘nàng vốn là để coi 2 người kia làm gì nàng, nàng cũng hất ngã 2 người kia sấp mặt xuống nền đá, cũng không phải gọi là quá yếu đuối không chống trả người, này là Thái hậu cưng chiều nàng quá rồi’

Liếc nhìn Đông Ly một cái cũng liền suy nghĩ ‘ cái người kỳ quái này lại nhận lỗi về mình, mà cái mặt hắn lại lạnh tanh rồi, thật đáng ghét’

“ hoàng tổ mẫu, lỗi là do Chi nhi, hoàng tổ mẫu đừng giận nữa”

“ nào nào, đừng nói nữa, lại đây ngồi với ai gia, để ai gia coi nào” Thái hậu nhìn nàng mỉm cười, quoắc quoắc nàng lại. Linh Chi vừa lại liền cảm nhận được bàn tay ấm áp đưa nhanh lên mặt mình không khỏi kiềm chế vuốt ve vài cái “ nào, để ai gia lấy lại cái gọi là công đạo cho con, thật quá quoắc khi động vào cháu gái của ai gia”

Linh Chi nhìn sang Đông Ly một mực giữ mặt lạnh thưởng trà không nói gì, nhìn Thái hậu dường nhưu không giải quyết việc này thì bà không bớt giận được, nên thôi nàng là không nên cản bà, cũng tốt.

“ người đâu, cho gọi Thục Phi và Duyệt Tiểu thư đến đây” giọng nói uy nghiêm của Thái hậu chí cao vô thượng liền không có ai không dám nghe, tức tốc tới Cung Ngọc Hòa báo cho Thục Phi một tiếng.

BÊN CUNG NGỌC HÒA

“ Di nương à, tiểu tiện nhân ấy dám đeo chặt trên người Ly ca ca, con là không chịu được, cô ta còn đẩy ngã con và di nương đó, lúc đó không có Ly ca ca đến giúp thì con đã đánh chết cô ta rồi” oanh oanh giọng nói dường như truyền khắp cái Cung Ngọc Hòa của Thục phi, vâng đó là giọng nói của Duyệt Duyệt tiểu thư ngang bướng kia.

Một bên Thục phi thay y phục sạch sẽ hơn, vì lúc nãy bà vừa bị xô ngã, y phục lúc nãy là vải cẩm thổ quý giá liền bị một tiểu tiện nhân xô ngã làm bẩn cả bộ cẩm thổ. Trong lòng liền dâng lên tức giận ngập đầu, hận không biết tiện nhân ấy là ai, nếu biết bà sẽ không tha cho ả. Lại liền nghe tiếng ai oán của tiểu bảo bối xinh đẹp bên cạnh, tiểu bảo bối mà nàng luôn yêu thương.

“ Duyệt nhi ngoan, muốn tìm phiền phức cho tiện nhân ấy có gì khó, đã có di nương bên cạnh con, không để con phải tủi thân” yêu thương mà nâng niu trong lòng an ủi đứa cháu gái này.

Cả Cung Ngọc Hòa ồn ào giây phút cũng rơi vào im lặng, duy nhất chỉ còn tiếng thút thít của vị tiểu thư ngang bướng cháu gái của Thục Phi nương nương kia.

Bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu “ Thái công công đến” bị Lưu công công này là người bên thái hậu, dù là công công nhưng các nương nương trong cung cũng vài phần kính nể, không ai dám làm khó dễ gì ông, nên liền cho vào, há là làm gì có chuyện không không Lưu công công lại đến Ngọc Hòa Cung để tám chuyện.

Thái công công cất bước theo chỉ dẫn của cung nữ đi vào chính điện của Ngọc Hòa cung, nhìn lên liền thấy 2 đóa hoa tuyệt sắc, một là đang thút thít trốn vào lòng Thục phi mà khóc, 2 là vị Thục Phi nương nương như hương như ngọc được Hoàng thượng ân sủng bấy lâu nay, làm mưa làm gió trong cung.

“ thái hậu cho triệu Thục phi nương nương và Duyệt Duyệt tiểu thư đến Hiên Thọ Cung một chuyến” làm công công bao nhiêu năm giọng nói cũng là dứt khoát dõng dạc liền truyền đến tai Duyệt Duyệt đang ấm ức trong lòng Thục phi nương nương, “ thái hậu triệu kiến di nương thì thôi cũng là điều bình thường, nay sao lại truyền cả mình, tại sao thái hậu biết rằng mình vào cung”

Bên Thục phi nương nương nghe xong cũng là giấu cảm xúc hốt hoảng, thầm nghĩ trong lòng giống như Duyệt Duyệt trong lòng, nhưng thân là nương nương lau năm trong cung đấu đá biết bao nhiêu thfi liền cảm nhận chuyện này không hề đơn giản.

“ công công, tại sao thái hậu lại triệu ta đến Cung của người” giọng nói nhẹ nhàng như giọt sương rơi bên hồ, nghe như câu hồn đoạt phách vang lên làm Thái công công cũng thất sắc liền bình tĩnh lại cất tiếng

“ lão nô, chỉ là chiếu theo phận truyền khẩu dụ của Thái hậu, xin nương nương đừng làm khó lão nô”

“ được rồi, công công xin đợi ta và Duyệt nhi chuẩn bị”

Nghe rồi liền lui ra ngoài chờ Thục phi và Duyệt Duyệt, đầy một khắc Thục phi và Duyệt Duyệt dẫn theo đám cung nữ đi theo Thái công công liền bước tới chính điện của Hiên Thọ cung.

Vừa bước vào liền thấy người ngồi bên Thái hậu không ai khác là tiểu tiện nhân hôm nay đã làm nàng và Duyêt nhi mất mặt, nay thấy Linh Chi ngồi cùng với Thái hậu không khỏi ngắt nghéo trong lòng, cả Duyệt Duyệt bên cạnh cũng đầy ngạc nhiên cùng phẫn nộ, ‘ làm sao ả ta lại thân mật với thái hậu như vậy”

“ Thần thiếp bái kiến Thái hậu, thái hậu thọ tựa nam sơn, bái kiến Ly vương gia” yêu kiều nhẹ nhàng cuối đầu mở giọng nói nhu oanh vàng, khó trách hoàng thượng lại ân sủng cực độ.

“ Duyệt Duyệt bái kiến thái hậu, thái hậu thọ tựa nam sơn, bái kiến Ly vương gia” lại là phát nên một tiếng động lòng người, hai dì cháu nhà này thật biết câu hồn người khác.

“ miễn lễ, ban ghế”

Nghe thái hậu nói ban ghế, Thục phi trong lòng không khỏi nhẹ xuống một tầng, nhìn sắc mặt thái hậu nàng không đoán được người đang nghĩ gì, đành phải im lặng kéo Duyệt Duyệt đến bên ghế, vẫn không quên cúi đầu tạ ơn “ tạ ơn thái hậu”

Vừa gần đặt bàn tọa xuống ghế thì thái hậu lại lên tiếng, “ a nay là ta già lẩm cẩm rồi, quên là giới thiệu các người, Thục phi hôm đó là cáo bệnh không đi thỉnh an nên hẵn không biết cháu gái ta rồi, nàng tên Lạc Linh Chi thân mang tước hiệu Huyễn Âm công chúa” vừa nói liền nheo mắt cười nhìn Linh Chi bên cạnh bà mà vui vẻ

Thái hậu là một lòng vui vẻ, bên dưới liền cảm nhận một tầng lạnh khó tả, há nào các nàng lại đụng đến cháu gái thái hậu, khó tránh kiếp nạn này rồi.

“ thế nào, sao mặt Thục Phi và Duyệt tiểu thư lại tái xanh thế kia” buông bỏ ý cười trong câu nói hồi nãy, bây giờ là giọng nói uy nghiêm tràn ngập trong điện của Thái Hậu

“ a, thái hậu là thần thiếp không biết nàng là Công chúa nên.....”

“ nên sao....”

“ à vâng nên quên chào Huyễn Âm công chúa một tiếng” vẫn giữ được giọng nói nhưu băng thanh ngọc thiết nhưng nghe ra đã là mang vài phần âm hưởng run run, Thục Phi nhéo nhéo Duyệt Duyệt bên cạnh đang ngây người, Duyệt Duyệt là không để ý gì hết nữa

“ nên chào sao?” thái hậu lại ung dung thong thả cầm tách trà đưa lên môi hớp vài ngụm rồi nhìn Thục phi bên dưới chằm chằm, làm Thục Phi càng thêm run rẩy, nàng là vẫn rất sợ thái hậu. Cho dù là Hoàng thượng sủng nàng đến nhường nào nhưng Hoàng thượng là ai cơ chứ, Hoàng Thượng là người con hiếu thảo một mực nghe lời thái hậu, nói chi chuyện hậu cung là Thái hậu có uy quyền, tước đi danh hiệu Thục Phi của nàng là quá dễ.

“ là thần thiếp tắc trách, là vẫn nên bái kiến công chúa, bái kiến Huyễn Âm công chúa” Thái hậu gật đầu, Đông Ly vẫn là giữ bộ mặt lạnh thưởng trà như mọi chuyện ở đay không liên quan đến y, y mọt mực thưởng trà lại đem ánh mắt hướng về phía Chi nhi đang ngồi bên cạnh Thái hậu.

“ hảo hảo, coi như ngươi hiểu chuyện, thế còn.....” bà vừa nói liền liếc sang bên Duyệt Duyệt đang ngây người. Thấy thế, Thục phi không khỏi lo lắng, càng thêm lực nhéo mạnh vào hông Duyệt Duyệt, làm Duyệt Duyệt như bừng tỉnh nói ra lời mà trong lòng nghĩ này giờ

“ không thể nào, tiện nhân này há nào có thể là công chúa, ả là hồ ly tinh câu hồn đoạt phách Ly vương gia” nói lời căm độc mà cũng không quên hướng nhìn Đông Ly đang nhìn Linh Chi, làm lòng Duyệt Duyệt càng thêm căm phẫn không suy nghĩ mà thốt ra hết. Vẫn là đứa con gái bị yêu chiều quá mức.

Câu nói vừa dứt là gương mặt 3 người đại biến, Thục Phi trầm mặt hoảng hốt nhìn Duyệt Duyệt bên cạnh kêu than ‘ họa đến rồi, khẩu nghiệp’. Đông Ly không nhìn Linh Chi nữa, gương mặt hiện lên tầng tầng tức giận ‘ nàng há có thể để người khác nhục mạ như thế’ Đông Ly phẫn nộ định lên tiếng thì liền nghe tiếng rống giận bên trên truyền đến, lần này là thực sự tức giận.

“ to gan, nơi này là nơi nào mà lại để cho người làm càn” Thái hậu đặt mạnh chén trà trong tay xuống, phẫn nộ công tâm hét lớn làm cho ai ai cũng cúi thấp đầu hoảng sợ duy chỉ có Linh Chi ở bên bình tĩnh khuyên nhủ bà “ hoàng tổ mẫu, đừng vì những lời ấy làm người tức giận, con không sao” lời này cả nàng cũng tính là thêm dầu vào lửa rồi, há nào nàng lại để im cho người làm nhục nàng.

“ người đâu, Duyệt tiểu thư mang trọng tội, nhục mạ nhân phẩm hoàng thất, nay nhốt vào đại lao chờ ngày xét xử”

Duyệt Duyệt mặc biến sắc, khẩn cầu thái hậu “ thái hậu khai ân, thái hậu tha mạng” lời nói vừa buông là tủi nhục vừa là hoảng sợ nước mắt tuôn ra ướt đẩm khuôn mặt diễm lệ, ai ai nhìn cũng hả dạ vô cùng, ai là lúc nãy ngênh ngang chửi bới Huyễn Âm công chúa đanh đá vô cùng, nay lại bày bộ mặt đáng thương cho ai nhìn

Duyệt Duyệt kiên trì la lối, nhìn sang phía Đông Ly cũng đang phẫn nộ nhìn mình, nàng càng thêm hoảng sợ cúi gầm mặt xuống

“ thái hậu khai ân, nhi nữ là tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện xin thái hậu khai ân” khẩn trương quỳ xuống cầu khẩn dùm Duyệt Duyệt, trong lòng không khỏi hối hận, hôm nay sao lại không điều tra kĩ thân phận tiểu tiện nhân kia là ai rồi gây sự, là nàng quá sơ suát và cũng do Duyệt Duyệt quá không hiểu chuyện, dù gì cũng là cháu ruột thịt Thục phi càng xót thương cầu xin.

Thái hậu trên cao, vỗ tay Linh Chi vài cái rồi lại lên giọng “ ngươi thân là phi tần trong cung, nay lại dạy chất nữ của mình không có lễ giáo, phẩm hạnh mất hết, nay giáng ngươi xuống làm Hoa Đáp Ứng chuyển sang cung Uyển Linh”

Thục phi nghe như sét đánh ngang tai, liền một câu đem nàng giáng xuống 3 bậc, nước mắt tuôn trào, lết gối lên bên trên ôm chân thái hậu năn nỉ “ thái hậu khai ân, thần thiếp biết tội, thần thiếp sai rồi, đừng giáng thần thiếp làm Đáp Ứng” nước mắt cứ thế tuôn ra trên khuôn mặt diễm lệ tuyệt đẹp ấy.

Hiên Thọ cung một phen náo loạn, liền đem ồn ào mang đến tai Hoàng thượng, Thục Phi là người hoàng thượng sủng nhất là tỷ tỷ của Hữu thừa tướng, Duyệt Duyệt là đại tiểu thưu của Hữu thùa tướng. Nay thái hậu không nhìn mặt Hữu thừa tướng đã hành sự đến mức này thì đương nhiên trong lòng Hoàng thượng biết Thái hậu đang rất tức giận.

“ hoàng thượng giá lâm” giọng Thái công công oanh oanh lạc vào chính điện, thục phi nghe thấy thế liền buông chân Thái hậu, bò đến bên chân Hoàng thượng “ hoàng thượng” Thục phi lên tiếng nhu nhược, thảm thiết đến khó tả, khuôn mặt kiều mị tràn đầy nước mắt khiến lòng Hoàng thượng không khỏi chua xót.

“ Mẫu phi, người có nên.... suy nghĩ lại không” Hoàng thượng đối mặt với Thái hậu đang tràn đầy tức giận trên kia cũng thập phần sợ hãi. Trước giờ ông chưa thấy Thái Hậu tức giận đến vậy

“ Hoàng nhi, con là đang nghi ngờ ta phán xét không công minh”

“ mẫu hậu, nhi thần liền không có ý đó, chỉ là muốn người để chút mặt mũi cho Hữu thừa tướng” một câu của Hoàng thượng như nặng như nhẹ liền đem lí do chính đáng ra `giải bàu tại sao nên tha cho 2 con người đang quỳ dưới đất

“ Thái hậu anh minh, nể tình ca ca thiếp luôn tận tâm tận lực cho Hoàng thượng, cho triều đình tha cho Duyệt nhi con đường sống, tha cho thần thiếp” Thục phi nghe hoàng thượng nói vậy cũng là liền lấy cớ này bớt tội cho chính mình.

Duyệt Duyệt một bên nài nỉ, khóc lóc kêu gào không ngưng, Linh Chi nhìn một cảnh này thật chán ghét, hết vui nên đành kết thúc vậy

“ hoàng tổ mẫu, người coi, người cứ tức giận như vậy thật không tốt, người cứ như vậy là dọa chết con đấy, người mau mau đi nghỉ ngơi thôi” Linh Chi nhu mì mở giọng, liền lập tức mấy người ở dưới thở phào, còn coi như nàng đang cứu họ, không phải đâu là Linh Chi chán cái cảnh nháo nhào này thôi thật điếc óc.

“ Chi nhi à, ta là đang lấy lại cái gọi là công đạo cho con đấy” khuôn mặt tức giận dường như tan hẵn ra, nhìn Linh Chi yêu thương hết mực, vuốt ve đầu nàng.

“vâng con biết rồi, nhưng mà người đừng quá tức giận, thôi thì như hoàng thượng nói được không ạ”

“ Chi nhi, con thật lương thiện, được chiếu theo ý con vậy”

Thái hậu mỉm cười với Linh Chi một hổi liền không để ý những con người phía dưới nữa, người thì giấu lại vẻ tức giận ngồi phẩm trà nhàn nhã, người thì quỳ khóc van xin, người thì long bào chói lóa đang hết sức căn thẳng.

“ Nay, ai gia quyết định, Duyệt tiểu thư ngang tàn, càn quấy mất hết phẩm chất nữ nhi đài cát, nhục mạ nhân phẩm con cháu hoàng thất, kết rằng vĩnh viễn sau này chỉ được làm thiếp, không màng hôn ước với triều đình”-“ Thục Phi thân là di nương nay lại không biết dạy dỗ chất nữ, để chất nữ càn quấy giáng xuống làm Hoa Tần” uy nghiêm như lệnh liền phát ra

Hoàng thượng thấy thế cũng có hơi, nhưng cũng đã ổn thỏa “ Hoàng nhi cảm tạ mẫu hậu ban ân” chắp tay cúi đầu liền hất Hoa tần sang một bên

Hoa tần thất sắc nghe mình bị giáng chức, nhưng cũng chỉ 1 bậc liền thở phào bò đến chỗ Duyệt Duyệt thắc sắc tội nghiệp của nàng mà kéo xuống dập đầu “ tạ Thái Hậu ban ân”

Trong lòng Hoa tần thương xót cho chất nữ thân nay chỉ có thể làm thiếp của người ta.

Ai ai cũng là bàng hoàng liền bị một tiếng của thái hâu đem về lại thân thể “ ai gia mệt rồi, Hoàng nhi con về đi, Ly nhi à con cũng về đi Chi nhi ở bên cạnh ta rồi, tất cả lui xuống hết” giọng nói già nua nhưng thập phần uy nghiêm liền đem một đám hỗn loạn trước mắt giải tán hết.

Linh Chi diều Thái hậu về phòng nghỉ ngơi, nàng ở một bên chăm sóc đến sẫm tối liền gọi Thái hậu dậy dùng thiện, 2 bà cháu vừa ăn vừa cười như chuyện hồi chiều chưa từng xảy ra.

Sau một ngày mệt nhọc nàng liền quay trở về phòng, tắm rửa thay thuốc, thuốc cao của Đông Ly đưa thật dễ chịu, thoa vào cảm giác như phục hồi nhanh chóng vậy.

Nhìn sắc trời thấy đã khuya liền bảo Nhu nhi thổi bớt đèn đi ngủ

Tiếng sáo du dương trong lòng người, nàng lại đi vào giấc mộng, không gian như mờ như ảo làm mờ đi thị giác của nàng, xa xa lại là cảm giác quen thuộc tràn ngập đến khó tả, trong làm sương là một tấm lưng vận bộ cẩm y trắng tao nhã, nàng chỉ thấy được tấm lưng mà thôi nhưng cảm giác quen thuộc cứ không ngừng tràn về

Bật dậy, nàng tinh giấc vì cảm nhận được xung quanh có người, người này thân thủ nhanh nhẹn nhưng không có sát ý, là ai đến đây vào giờ này, là đến kiếm ta, xoẹt liền nhìn phía của sổ đang mở tung có bóng dáng màu đen đang tiến gần tới giường nàng, cảm nhận không có nguy hiểm nhưng vãn phòng thủ cẩn thận dò nhẹ tay lên giường cầm lấy chủy thủ. Người trước mặt liền kéo khăn che mặt xuống khiến nàng hoảng hốt không thôi.

“ các chủ Tàn thương các, sao ông đêm hôm ông lại xông vào phòng ta như thế này” nhìn dùng ánh mắt sắc liệm nhìn ông

“ ấy ấy, nha đầu này đừng nhìn ta như thế, ta không có ý xấu nha, gọi ta là Lưu gia gia đi nào, ngoan” xua xua tay rồi nhanh chóng vươn tay xoa xoa đầu nàng, thân thủ ông thật nhanh nàng có tránh mãi thì cũng không tránh khỏi, người tránh người xoa một lức thật lâu rồi mới dừng lại

“ ai da, nha đầu người đừng dùng ánh mắt lạnh nhạt ấy nhìn ta, ôi nghe đâu ngươi được phong làm Huyễn Âm công chúa đấy, he he ngươi thật là chỉ có mấy ngày không gặp lại thăng tiến như thế” cười phá lên trêu chọc Linh Chi đủ điều, rốt cuộc ông cũng nhịn cười vì ánh mắt của nàng gần như muốn đem ông đóng băng rồi.

“ Lưu gia gia, ngọn gió nào đưa ông đến đây thế này, còn là dụng tâm khen ngợi ta, thật khó có cơ hội nha” giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn ông rồi phát nên tiếng nói càng rét hơn nữa, lâu nay nàng không dùng giọng điệu này rồi, không hiểu tại sao lão già này lại làm nàng nghiêm túc đến vậy

“ ai da, con không nhắc thì ta cũng quên nha, ta đến đây là đưa cho con đồ tốt nha” vừa nói vừa rút từ trong ngực ra một cuốn sách mỏng nhẹ ngoài bìa in họa tiết kì lạ nhưng quyển sách như có một lực hút kì lạ.

“ Lưu gia gia, này là cái gì, có gì bên trong” Linh Chi nhìn không rời cuốn sách mỏng ấy mà hỏi ông.

“ ta chỉ biết nó là bí tịch, còn về phần ở trong thì ta không thể biết, vì ta không có tư cách mở nó”Lưu gia gia trở về dáng vẻ nghiêm nghị dõng dạc nói với nàng làm Linh Chi không khỏi nhạc nhiên, cái gì mà ko có tư cách mở nó, thì cớ gì lại đưa cho nàng.

“ này Lưu gia gia, ông không mở được nó thì sao ta lại mở được, đây là đưa bừa à” hết nhìn quyển sách rồi nhìn ông. Tránh không khỏi làm ông muốn ngã ngữa, nếu không phải người kia bảo ông đưa thì ông đưa làm gì, nha đầu còn nói ông đưa bừa, muốn tức chết mà.
Bình Luận (0)
Comment