Có người hỏi :
- Phi Vân, nghe nói ngươi biết chữ rồi, điều này có thật không ?
Men theo đường nhỏ cạnh ao nước xuất hiện một nam tử khuôn mặt khôi ngô, y phục nho nhã, bên hông treo một thanh Huyền Thiết Kiếm màu trắng, luồng chân khí trong người đang chuyển động chứng tỏ nội lực hùng hậu, tuy là nhìn như đi bộ nhàn nhã, thế nhưng mỗi bước chân đều có thể đạp ra xa ba trượng, có một luồng bạch khí nhàn nhạt gần như mơ từ chân của hắn tỏa ra. Quả thực tựa như một vị tiên sống, chỉ cần là nữ nhân đều có thể bị hắn làm cho mê mẩn.
Trẻ tuổi, tu vi không tầm thường, rất tuấn tú, rất thanh nhã! Những ngôn từ này dùng cho Phong Tùy Vũ cũng không hề quá đáng.
Phong Tùy Vũ trên mặt liền mỉm cười tạo cho người đối diện một cảm giác rất thân thiết, sau đó đi đến vỗ vai Phong Phi Vân một cái.
Vị này chính là đại ca Phong Phi Vân, hắn chính là nghĩa tử Phong Vạn Bằng nuôi dưỡng.
Nếu như nói Phong Phi Vân là một kẻ thất học, bị mọi người trong Linh Châu thành căm hận thì ngược lại Phong Tùy Vũ thì lại vẻ vang ngời ngời, tài hoa hơn người, tu vi không tầm thường, thái độ lại ôn hòa với mọi người.
Ở trong mắt mọi người Phong Phi Vân cùng Phong Tùy Vũ chính là hai mặt khác nhau, thậm chí có nhiều người đã ở sau lưng Phong Tùy Vũ gọi hắn là Thiếu thành chủ mà trong bụng thì lại chửi rủa Phong Phi Vân là cặn bã, bại hoại, súc sinh.
Phong Tùy Vũ đối với Phong Phi Vân thì lại hết sức tốt, thật giống như một người anh trai lớn vậy, ví như lần đầu tiên Phong Phi Vân làm nhục một cô gái cũng chính là do Phong Tùy Vũ an bài, sắp xếp mọi việc giúp hắn.
Còn chẳng hạn như lần đầu tiên Phong Phi Vân phóng hỏa đốt thư các thì cũng là do Phong Tùy Vũ gợi ý giúp một tay.
Ngoài ra những lần Phong Phi Vân ở bên ngoài làm chuyện ác thì cũng chính Phong Tùy Vũ giúp hắn giải quyết hậu quả, hơn nữa âm thầm tùy tiện xin Phong Vạn Bằng một câu giúp đỡ cho hắn ta.
Nếu như là đây, Phong Phi Vân đối đãi với vị đại ca này thân thiết tự nhiên đến rơi nước mắt, còn hiện giờ thì Phong Phi Vân nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn thì chỉ cảm thấy ghê tởm, buồn nôn.
Từ nhỏ nếu không phải là được Phong Tùy Vũ dẫn dắt cho thì Phong Phi Vân làm sao lại có thể trở thành bộ dạng này để cho dân chúng trong Linh Châu thành nhục mạ như thế.
Phong Tùy Vũ chỉ là con nuôi, muốn thừa kế vị trí thành chủ Linh Châu thành này thì chỉ có thể làm cho Phong Phi Vân hoàn toàn sa đọa, khiến cho Phong Vạn Bằng đối với đứa con trai ruột này mà mất hết lòng tin thì tương lai sau này hắn mới có thể có cơ hội là thành chủ Linh Châu thành.
Phong Tùy Vũ vội vã chạy đến như thế cũng chỉ muốn thăm dò xem chuyện của Phong Phi Vân thực hư là như thế nào.
Phong Phi Vân nếu thật sự học được biết chữ, như vậy thì có thể gây hại cho vị trí thành chủ này trong tương lai của hắn hay không? Lúc cần thiết sẽ giết hắn từ trong trứng nước, nhổ cỏ tận gốc.
Phong Phi Vân đột nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc hắn một chút, không ngừng lắc đầu than vãn nói:
- Biết chữ đối với ta quả là một việc rất khó khăn, đều là do những kẻ cẩu nô tài kia loan truyền, không nên truyền đến tai cha chút nào, cha vừa sang đây hỏi ta xem sách gì. Ngươi cũng biết đó, ta thường ngày căn bản là không đọc sách, trong lúc nhất thời luống cuống thì liền nói là vừa mới xem xong “Kim Bình Mai”, nói xong mới cảm thấy hối hận “Kim Bình Mai”chính là sách cấm mà! Ôi! Quả nhiên, lại bị cha mắng một trận cẩu huyết lâm đầu.
Phong Tùy Vũ không nhịn được cười, trong lòng chế giễu: “Ngu ngốc đúng là ngu ngốc, ta còn tưởng rằng hắn thật sự học được chữ, xem ra là ta nghĩ quá nhiều rồi. Ha ha! Lại có thể ở trước mặt nghĩa phụ nói mình xem “Kim Bình Mai”, lần này e rằng nghĩa phụ đối với hắn càng thêm thất vọng rồi.”
Nhưng mà trên mặt Phong Tùy Vũ lại chẳng có chút vẻ cười nhạo, Trên mặt Phong Tùy Vũ lúc nào cũng cười tươi, quan tâm nói:
- Phi Vân, ngươi cũng đừng quá để trong lòng, chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải thích với nghĩa phụ.
- Thật cảm tạ đại ca.
Phi Vân cảm động đến đôi mắt lưng tròng ngấn lệ, trong lòng lại biết Phong Tùy Vũ tuyệt đối không phải là người tốt bụng, trước mặt phụ thân hắn giải thích mới là lạ, thay vào đó hắn còn nói xấu không kém.
- Chúng ta thân là huynh đệ, chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến. Nghe nói gần đây ngươi có hứng thú với cháu gái của La Lão Hán, nên đi tìm nàng giải khuây một chút, chuyện không vui cũng nên quên đi.
Phong Tùy Vũ ân cần đề nghị nói.
- Cách này thật là hay! Vẫn chính là đại ca hiểu rõ ta.
Phong Phi Vân đáp lại, tinh thần sảng khoái, sau đó đi ra ngoài.
Phong Tùy Vũ nhìn thấy Phong Phi Vân vội vàng bỏ đi, giọng mỉa mai rồi cười một tiếng, tiểu tử này sớm muộn gì cũng chết trên bụng nữ nhân. Hắn lắc đầu một cái rồi quay người đi vào đại sảnh, hướng về Phong Vạn Bằng đang ngồi trên ghế thái sư và nói:
- Nghĩa phụ, chuyện của Phi Vân...
- Chuyện của Phi Vân con cũng biết?
Ngón tay của Phong Vạn Bằng vuốt nhẹ nhàng trên thân chén trà, trên mặt có chút thần thái khác thường.
Phong Tùy Vũ cũng không hiểu tâm tình của Phong Vạn Bằng vào giờ phút này nhưng có thể khẳng định Phong Vạn Bằng bây giờ đối với Phong Phi Vân càng thêm thất vọng, thậm chí còn tuyệt vọng.
Khà khà! Càng tuyệt vọng thì đối với ta lại càng có lợi lớn!
Phong Tùy Vũ vui mừng trong lòng thế nhưng ngoài mặt lại nhẹ nhàng thở dài, gật đầu rồi nói:
- Phi Vân dù sao cũng còn nhỏ tuổi, xem sách đó quả là có phần không thích hợp.
- Không, ta cảm thấy rất thích hợp, đứa trẻ Phong Phi Vân này từ nhỏ thiếu dạy dỗ, trước đây ta cũng không nghĩ là hắn có thể làm nên thành quả gì, nhưng mà nếu hắn có thể nghiên cứu những loại sách này, ta cảm thấy vẫn còn có thể đào tạo lại nó. Tùy Vũ, ở phương diện này con cần phải học tập nó một chút, xem nhiều hơn những loại sách này, đối với con đường làm quan tiến quân trong tương lai của con có lợi chứ không có hại.
Lời nói của Phong Vạn Bằng thấm thía, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Phong Tùy Vũ lấy làm lạ!
Loại sách Kim Bình Mai đối với con đường làm quan tiến quân thì có lợi chứ không có hại? Chẳng lẽ nghĩa phụ đang truyền dạy cho ta bí quyết làm quan, nhưng mà Kim Bình Mai thì làm sao có thể liên quan đến con đường làm quan chứ?
Mặc dù trong lòng Phong Tùy Vũ tràn đầy nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi ra, chỉ cung kính nói:
- Nghĩa phụ chỉ bảo là phải, Tùy Vũ sẽ chuyên tâm nghiên cứu học hỏi, nhất định không để cho nghĩa phụ thất vọng.
Phong Vạn Bằng gật gật đầu, có vẻ vui mừng yên tâm!