Vô Đạo nói:
- Linh hồn là tinh thần, bản chất, ý chí không thay đổi của con người. Hiên Viên Đế Sư không có linh hồn xem như Hiên Viên Đế Sư ban đầu sao?
Phong Phi Vân đăm chiêu:
- Nhưng ngươi không cần làm việc cho người vực ngoại.
Vô Đạo kiên quyết nói:
- Ta không làm việc cho ai, ta chỉ làm việc vì mình. Có vài chuyện ngươi không hiểu, ta cũng không định giải thích. Tóm lại ta muốn làm chuyện gì bản thân ta biết rất rõ.
Phong Phi Vân thấy ý chí mạnh mẽ trên người Vô Đạo, rất kiên quyết, trong lòng chúng ta có chấp niệm.
Phong Phi Vân hỏi:
- Còn Nhất Nhất thì sao? Ngươi gả nàng cho ta là có ý gì? Có mục đích gì? Nhất Nhất là nữ nhi ruột thịt của ngươi, tại sao gả nàng cho ta? Thật sự là Nhất Nhất tự nguyện sao?
Vô Đạo nói:
- Trên người ta gánh thứ không thể trút bỏ, ta không hy vọng Nhất Nhất bước lên con đường của ta. Ta hy vọng Nhất Nhất sống vui vẻ, trong đại kiếp nạn có người bảo vệ được nàng.
- Ta không thể bảo vệ Nhất Nhất, ta có chuyện quan trọng cần làm. Cho nên người đó phải là ngươi.
- Còn về Nhất Nhất có tự nguyện gả cho ngươi hay không thì ngươi nên đi hỏi nàng, có hỏi ta cũng không được đáp án.
Phong Phi Vân lạnh lùng trừng Vô Đạo.
Vô Đạo cười khẩy nói:
- Là thánh linh nếu không nhìn ra thê tử thật lòng yêu mình hay không thì phải nói là ông trời bị mù mắt, loại người này mà cũng thành thánh được.
Quan hệ của Phong Phi Vân và Vô Đạo rất lạ, quan hệ nhạc phụ và nữ tế rồi lại là kẻ thù, cũng là bằng hữu.
Vừa là người thân vừa là địch vừa là bạn.
- Đừng nói xỏ ta, chuyện về Nhất Nhất ta sẽ đi hỏi nàng, ân oán giữa ngươi và ta thì ta sẽ không tính vào người nàng.
Phong Phi Vân cũng toát ra vẻ quyết tuyệt, hai con ngươi xoay chuyển nhanh. Một con ngươi phát ra ngọn lửa nóng cháy như mặt trời, con ngươi khác thì tỏa khí lạnh như thần nguyệt.
Một vầng mặt trời dài hơn ba mươi dặm, thần nguyệt sắc lam âm u bay ra, xoay nhanh trên lỗ đen, xé sức hút khủng khiếp. Phong Phi Vân, Vô Đạo cảm giác áp lực trên người thả lỏng.
Quả nhiên thành công.
Đây là lực lượng của luân hồi chi ấn.
Ầm!
Phong Phi Vân vận chuyển luân hồi chi ấn xé rách sức hút lỗ đen, điều khiển Thanh Đồng cổ thuyền bay ra ngoài lỗ đen.
Vô Đạo đáp xuống Thanh Đồng cổ thuyền, đứng ở đuôi thuyền.
Phong Phi Vân không tấn công Vô Đạo, gã cũng không công kích hắn.
Không biết qua bao lâu, nhờ lực lượng luân hồi chi ấn mà Thanh Đồng cổ thuyền bay ra lỗ đen, lại xuất hiện trong trời sao. Linh khí mênh mông tuôn ra từ trời sao.
Cảm giác như đi trong sa mạc đột nhiên đến khu rừng đầy nước.
Trong lỗ đen không có linh khí.
khí thánh linh trong người Phong Phi Vân sớm hoa hết, hắn dựa vào sức mạnh cơ thể mới sống đến bây giờ.
Đi ra lỗ đen, cơ thể Phong Phi Vân điên cuồng hấp thu linh khí, ánh sao cũng bị hút lấy, nhanh chóng phục hồi nguyên khí.
Muôn vàn ngôi sao tối dần.
Ầm!
Hấp thu nhiều linh khí, thánh thai trong người Phong Phi Vân bay ra vạn thiên hà, như biến thành trẻ sơ sinh nho nhỏ, bộ dạng giống Phong Phi Vân y như đúc.
Đây là trẻ sơ sinh ngưng tụ bằng đạo tắc thánh linh, mạnh hơn thánh thai, được gọi là thánh anh. Chỉ đến cảnh giớiThánh Linh đệ lục trọng mới tu luyện ra thánh anh.
Thánh linh có thánh anh được gọi là vương giả trong thánh linh, tức thánh vương.
Tu luyện chín trăm năm trong lỗ đen, hiện tại Phong Phi Vân chính thức trở thành thánh vương.
Đầu bên kia, Vô Đạo cũng bước vào cảnh giới thánh vương, cơ thể tu luyện ra thánh anh.
Ầm!
Vô Đạo khoác áo đen lên người, toàn thân đen thui. Vô Đạo điểm vỡ hư không, bay vào trong, biến mất trong trời sao.
Phong Phi Vân đánh cú đấm đập nát tinh vũ, quát to:
- Vô Đạo, ngươi đừng trốn!
- Phong Phi Vân, hôm nay lão phu không muốn giết ngươi, chờ lần sau gặp mặt chúng ta sẽ quyết đấu sống chết!
Vô Đạo đạp thiên nhai gang tấc bộ đã cách cuối trời, không đuổi kịp.
Phong Phi Vân thu về thánh lực, đứng dưới trời sao:
- Đáng ghét, tại sao mặc áo đen chết tiệt kia? Ngươi muốn làm gì?
Mặc Dao Dao bay ra khỏi Thanh Đồng cổ thuyền đáp xuống bên cạnh Phong Phi Vân, thân hình quyến rũ, áo lông dê trắng bao bọc thân hình ma mị.
Sóng mắt Mặc Dao Dao đưa tình hỏi:
- Hắn là ai?
Phong Phi Vân không giải thích nhiều:
- Một người không nhìn thấu được.
Sau khi vào lỗ đen Mặc Dao Dao luôn tu luyện trên Thanh Đồng cổ thuyền suốt chín trăm năm, ra khỏi lỗ đen nàng đã bước vào vô lượng chân thánh cản thhánh Linh đệ ngũ trọng.
Mặc Dao Dao giả bộ giận:
- Được rồi, không nói thì thôi.
Môi đỏ mọng, da thịt Mặc Dao Dao trong suốt:
- Bắt đầu từ bây giờ ta sẽ không ở trong Thanh Đồng cổ thuyền nữa, nếu ngươi dám thu ta vào thì ta sẽ ở bên trong đánh nát người ngươi!
- Lần này là ngoài ý muốn, không ai ngờ sẽ rơi vào lỗ đen, còn bị nhốt chín trăm năm.
Cơ mặt Phong Phi Vân cứng ngắc.
- Chín trăm năm.
Con ngươi Mặc Dao Dao co rút:
- Chín trăm năm . . .
Chín trăm năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện, không chừng di châu hỗn nguyên đại thế giới đã bị hủy diệt, sinh linh chết sạch.
Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao lại đến thành cổ trời sao thứ hai thì nơi này đã hoang vu, không còn người sống sót, chỉ để lại đống đổ nát thê lương.
Mặc Dao Dao nói:
- Nơi này đã hoang vu hàng ngàn năm, máu thánh linh dưới đất đã khô. Chắc từng thật sự đại chiến kinh thiên động địa, nhiều người chết trận.
Phong Phi Vân bấm đốt tay, nhắm mắt lại.
Phong Phi Vân khẽ thở dài:
- Thì ra đã qua ba ngàn năm.
Mặc Dao Dao lặp lại:
- Ban gàn năm?
Phong Phi Vân nói:
- Trong lỗ đen cũng có thời gian, nhưng lực lượng lỗ đen vặn vẹo thời gian nên chúng ta cứ nghĩ qua chín trăm năm, sự thật là đã ba ngàn năm.
- Thời gian này đáng sợ hơn, khó chấp nhận hơn chúng ta tưởng tượng. Tranh đấu trên đường thông thiên có lẽ sớm kết thúc từ ba ngàn năm trước.
- Người đời cho rằng chúng ta chết trong lỗ đen, thế giới hiện tại đã biến thành bộ dạng này, đại kiếp nạn qua đi, di châu hỗn nguyên đại thế giới đã hủy diệt.
Mặc Dao Dao nói:
- Đối với chúng ta thì lỗ đen đưa hai ta đến tương lai, có lẽ chúng ta dã bỏ lỡ một thời đại.
Ba ngàn năm thay đổi một thời đại, có lẽ đại kiếp nạn đã qua.
Đối với nhiều người đây là chuyện đáng mừng, nhưng với Phong Phi Vân thì lòng tràn ngập buồn bã.
Phong Phi Vân, Mặc Dao Dao rời khỏi thành cổ trời sao thứ hai, thông qua thiên xu thần cơ đi tòa thành cổ trời sao thứ tám.
Nơi này vẫn là một đống hoang tàn, máu nhuộm trời sao, thành cổ tan nát. Tỷong không gian tràn ngập túc sát đậm đặc, là sát ý các tiên thánh để lại từ ba ngàn năm trước, dư âm cho đến nay chưa mất.
Phong Phi Vân, mặc Dao Dao đi tòa thành cổ trời sao thứ chín.
Chốn này vẫn tĩnh lặng, ngôi sao xung quanh tan vỡ thành mấy mảnh nhỏ thiên thạch tràn ngập cả trời sao.
Khuôn mặt ngọc xinh đẹp không có nụ cười, Mặc Dao Dao bất đắc dĩ nói:
- Đi đi, đại chiến đã kết thúc, chúng ta bỏ lỡ một Thời đại