- Xem ra sự cường thế của
Tiêu Nặc Lan khiến rất nhiều người đều cảm thấy nguy cơ, muốn ngăn cản
Tiêu Nặc Lan sát phạt, như vậy nhất định phải có được thực lực có thể
chống lại nàng, rất hiển nhiên đạt được Dương Thần Thánh Thai chính là
phương pháp nhanh nhất. `
- Tỷ tỷ, ta cho là chúng ta không thể gặp nhau nữa rồi. . Ô ô. . .
Hai tỷ muội Quý gia ôm lấy nhau.
Quý Tâm Nô tâm chí cường đại hơn Quý Tiểu Nô nhiều, ngọc nhan uyển
chuyển, hạnh nhãn hàm yên, chỉ là nhẹ nhàng căn bờ môi chu nhuận, cũng
không khóc thành tiếng.
Nước mắt đảo quanh trong tròng.
- Tỷ tỷ, Phong Nhị Cẩu hắn căn bản không phải người tốt, hắn là ác tặc
của Hoàng Phong lĩnh, hắn tội ác chồng nhất, hắn hèn hạ hạ lưu. . .
Quý Tiểu Nô ôm tỷ tỷ vào trong ngực, tức giận nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, nghiến răng nghiến lợi nói.
Phong Phi Vân vừa rồi bày ra bộ mặt kia khiến nàng cảm thấy cực kỳ chán ghét.
Phong Phi Vân đứng ở bên cạnh ánh nến, trên mặt lộ ra dáng cười nhàn nhạt nói:
- Giữa chúng ta sợ rằng có hiểu lầm.
- Không có khả năng có hiểu lầm!
Quý Tiểu Nô nói.
- Tiểu nô, lần này ngươi sợ thật sự hiểu lầm hắn rồi, ta đã nghe các vị tiền bối nói, cũng là nhờ hắn, chúng ta mới có thể được cứu vớt, hắn
có ân với chúng ta a!
Quý Tâm Nô nói,
- Tỷ tỷ, ngươi bị tên ác nhân này lừa gạt rồi, hắn lại nghĩ đến. . . Dù sao hắn chính là một người xấu chính cống.
Quý Tiểu Nô cầu khẩn nói:
- Tỷ tỷ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, lần này tuyệt đối không thể
lại bị hắn lừa gạt nữa, kỹ năng gạt người của hắn quá mức lợi hại.
- Chỉ là hắn lại không thể gạt được đôi mắt ta, ta chỉ liếc qua là nhìn thấu bản chất của hắn rồi.
Quý Tiểu Nô khuôn mặt phát lạnh, hung hăng nói.
Tất cả mọi người ở đây cười phá lên, cảm thấy tiểu cô nương này quả thực thú vị.
Quý Tâm Nô cũng nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười áy náy với Phong Phi Vân:
- Tiểu Nô nói chuyện quá thẳng, hơn nữa có chút không hiểu chuyện, Phong công tử ngàn vạn đừng trách nàng.
Phong Phi Vân nhẹ gật đầu với nàng, cũng mỉm cười:
- Tự nhiên sẽ không.
Quý Tiểu Nô tức giận đến hai mắt trừng trừng, giống như muốn trừng chết
tên ngụy quân tử Phong Phi Vân này vậy, sao không ai chịu tin tưởng mình hết thế, Liên tỷ tỷ cũng không tin mình.
Phong Phi Vân thật là một tên đại ác nhân ah! Quả thực việc ác bất tận!
Quý gia tỷ muội đều chỉ vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn tương đối suy
yếu, tất cả mọi người nhao nhao cáo từ, để các nàng an tâm tĩnh dưỡng.
Phong Phi Vân là người đi ra ngoài cuối cùng, chợt thanh âm ôn nhu của Quý Tâm Nô truyền đến, nói:
- Phong công tử, ta có một đồ vật muốn giao cho ngươi.
- Cái gì thế?
Phong Phi Vân trong lòng nhảy dựng lên, chẳng lẽ là Dương Thần Thánh Thai?
- Là một vật. . . phi thường trọng yếu, nhưng. . . đồ vật này lại không
thể tặng không cho ngươi được, ngươi nhất định phải đáp ứng giúp chúng
ta làm một chuyện.
Trong lòng Quý Tâm Nô cũng thập phần phức tạp, suy nghĩ sâu xa thật lâu mới nói ra những lời này.
Nếu dựa vào lực lượng của nàng, chỉ sợ cả đời này cũng không giết được
cừu nhân, ngược lại còn có thể chết trong tay cừu nhân nữa.
Tôn gia gia chết rồi, các nàng chỉ có thể buồn bã cầu người khác tương trợ.
Những người khác nàng hoàn toàn không tin được, như vậy cũng chỉ có Phong Phi Vân thôi, ít nhất hắn đã từng cứu tỷ muội mình.
- Ha ha! Đừng nói là một chuyện, dù là một trăm chuyện ta cũng đáp ứng!
Phong Phi Vân trong lòng đại hỉ, nếu thật sự nhận được Dương Thần Thánh
Thai, như vậy thì trong vòng trăm năm hắn liền có nắm chắc có thể tu
luyện đến tu vị kiếp trước, thậm chí còn đột phá trở thành một Thánh
Linh.
Đây chính là số mệnh!
Phong Phi Vân cảm giác vận rủi của mình đã chấm dứt, số mệnh đã bắt đầu chuyển tốt rồi.
- Đưa Dương Thần Thánh Thai cho ta đi! Ta là người thích lấy giúp người khác làm niềm vui, chuyện gì ta cũng sẽ giúp.
Phong Phi Vân đóng chặt cửa lại, ngồi xuống trên giường, thấp giọng cười nói với Quý Tâm Nô.
Quý Tâm Nô vốn sửng sốt, tiếp theo khuôn mặt thanh nhã thoáng cái liền
đỏ bừng, trách cứ nhìn chằm chằm Quý Tiểu Nô, sau đó thấp giọng nói:
- Phong công tử. . . Sợ là đã hiểu lầm rồi, không phải Dương Thần Thánh Thai. . .
Trong núi nhiều thúy tùng vân hà, linh khí bốc hơi, ngàn năm, trăm năm sau có thể thai nghén ra dị bảo hi hữu.
Cổ sơn đa bảo, hiểm sơn đa kỳ, trước nay vẫn vậy.
Giữa trưa, liệt nhật nhô lên cao.
Phong Phi Vân khoanh chân ngồi trên một cự thạch màu trắng trên vách đá
dựng đứng, trong tay cầm lấy một cuốn thẻ tre màu xanh đậm, thẻ tre
phong cách cổ xưa, mà ngay cả thiết trúc cũng bị tuế nguyệt ăn mòn, nát
ra từng lổ.
Hơn nữa, trên mỗi một mảnh thẻ trúc đều có khắc lục một tòa cổ trận cỡ
nhỏ, ngăn cản ăn mòn chi lực của thời gian, dù vậy nhưng qua thời gian
lâu dài thì cuốn thẻ trẻ này vẫn có chút tổn hại.
- "Bát Thuật Quyển" thật sự là bác đại tinh thâm, chỉ là một thuật trong đó thôi cũng đã có thể khiến người nghiên cứu mấy chục năm, thậm chí
trên trăm năm rồi.
Trên cuốn thẻ tre phong cách cổ xưa này ghi lại chính là "Bát Thuật Quyển".
"Bát Thuật Quyển"là do Quý Tâm Nô giao cho Phong Phi Vân, đây chính là
chí cao thần quyển của Tầm Bảo Sư, trên đó tuy rằng chỉ ghi lại tám loại nghịch thiên chi thuật, nhưng đã bao hàm toàn diện, đừng nói bát thuật, có thể tu luyện một thuật trong dó tới cực điểm thôi cũng đã xem như là kỳ nhân đương thời rồi.
Phong Phi Vân ngồi ở trên khối cự thạch này đã đươc chín ngày, mỗi ngày
đều đắm chìm trong tham ngộ "Bát Thuật Quyển", nhưng ngay cả một chút da lông trong đó cũng không lĩnh ngộ được
- Đại Diễn chi thuật ngũ thập, kỳ dụng tứ thập cửu; tiểu diễn chi thuật tứ thập, kỳ dụng tam thập thất
Phong Phi Vân lấy ra một thuật đơn giản nhất trong bat thuật để nghiên cứu, "Đại Tiểu Diễn Thuật" .
Đại Diễn và Tiểu Diễn lúc ban đầu chính là một loại phương thức ghi lại lịch pháp đối vơi thời gian của nhân loại Thái Cổ.
Thiên nhất Địa nhị, Thiên tam Địa tứ, Thiên ngũ Địa lục, Thiên thất Địa
bát, Thiên cửu Địa thập. Thiên sổ ngũ, Địa sổ ngũ, ngũ vị tương đắc nhi
các hữu hợp.
Về sau, có đại hiền trong Tầm Bảo Sư tham chiếu theo phương thức diễn
biến của Đại Diễn và Tiểu Diễn, kết hợp với xắp xếp tinh tượng trên bầu
trời và quỹ tích linh mạch phân bố trong lòng đất để sáng chế ra Tiểu
Diễn Thuật.
Tiểu Diễn Thuật không chỉ có có thể suy tính cổ bảo dưới địa để thâm
uyên, hơn nữa có thể mượn Ngũ Hành chi lực, đạt được rất nhiều thủ đoạn không thể tưởng tượng nổi.
Về sau, lại có hiền năng xuất thế, phát hiện Tiểu Diễn Thuật có chỗ
thiếu hutj, trải qua mấy đời nghiên cứu và hoàn thiện, cuối cùng cũng có "Đại Diễn Thuật" được truyền thừa đến tận giờ..
Đại Diễn Thuật so với Tiểu Diễn Thuật càng thêm tinh diệu, biến hóa càng thêm phức tạp, có thể mượn nhờ lực lượng ngôi sao đầy trời, huyền diệu
trong đó đủ để khiến trí giả phải nghiên cứu cả đời.