Linh Chu

Chương 257

- Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh!

Phong Phi Vân nói.

Tam đương gia nhẹ gật đầu, nói:

- Đây là Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh của Tả đại sư, hắn nhờ ta chuyển giao cho ngươi, dựa vào khối thiết lệnh này, ngươi có thể đơn giản tiến vào Vạn Tượng Tháp, trở thành đệ tử bên trong, tu tập tầm bảo bí thuật.

Vạn Tượng Tháp chính là thánh địa học thuật đương thời, quyền uy thầm chí còn vượt qua cả triều đình Thần Tấn vương triều, "Linh Bảo Bài Danh Thủ Trát", "Thập Đại Vô Địch Cao Thủ Liệt Tự", "Thiên Phương Mỹ Nhân Phổ", "Bát Đại Sử Thi Cấp Thiên Tài"... Tất cả những bảng bài danh này đều là do học sinh và tôn sư của Vạn Tượng Tháp làm ra, được in ấn thành sách, không chỉ được tiêu thụ rất mạnh ở Thần Tấn vương triều mà còn ở bốn đại vương triều chung quanh nữa.

Muốn trở thành Ngũ Đại Huyền sư, như vậy nhất định phải đạt được sư thừa nhận của Vạn Tượng Tháp, chỉ có đã nhận được thiết lệnh do Vạn Tượng Tháp ban phát thì thế nhân mới thừa nhận thân phận Huyền sư của ngươi.

Đây chính là lực ảnh hưởng của Vạn Tượng Tháp ở {Tu Tiên giới}, tuyệt đối siêu việt bất kỳ một đại thế lực tu tiên nào.

Phong Phi Vân đã không phải là lần đầu tiên nghe được đại danh của Vạn Vật Tháp, hắn nhận lấy Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh nói:

- Tả đại sư đi rồi sao?

- Ân, hắn muốn đi làm một chuyện rất trọng yếu.

Phong Phi Vân là người thông minh thế nào, nghe được Tam đương gia nói như vậy cũng đã đoán ra được vài phần.

Vạn Tượng Tháp ngược lại coi như là một nơi tốt để đi, ít nhất có thể tạm thời tránh né tai nạn

Tu vị Phong Phi Vân hiện giờ nói thấp cũng không tính thấp, cho dù một ít trưởng lão thế hệ trước cũng có thể chém giết; nhưng nói là cao thì cũng không tính cao, so với một ít tài tuấn nghịch thiên vẫn kém rất xa, so với bát đại thiên tài cấp sử thi càng kém xa vạn dặm.

Đi Vạn Tượng Tháp tu luyện vài năm, sau khi đi ra, nói không chừng còn thế cùng tài tuấn thiên hạ tranh cao thấp một phen cũng nên

Phong Phi Vân hiện giờ chỉ mới 14 tuổi thôi, hơn nữa còn cất bước tu luyện trễ, cánh chim không gió, thay vì bị cường giả tu tiên đuổi giết đến mức trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào thì không bằng lựa chọn ở ẩn.

- Nữ ma xuất thế, Dương Giới sóng ngầm bắt đầu khởi động, nam thái phủ đã bắt đầu náo động, trong vòng vài năm nhất định sẽ lan đến oàn bộ Thần Tấn vương triều.

Tam đương gia nhìn qua trời cao, từ từ nói:

- Ta phảng phất đã thấy được tương lai không lâu sau, máu tươi nhuộm đỏ đại địa, toàn bộ thiên hạ đều chất đầy thi cốt, trận hạo kiếp này ai cũng không thể không đếm xỉa đến, chỉ có tu vị càng cao, mới có thể trở thành nhân vật sắm một vai trọng yếu trong đó, bằng không chỉ có thể biến thành bùn máu trên mặt đất thôi.

Phong Phi Vân ngày gần đây đã trải qua không ít chuyện, cũng mơ hồ từ trong đó ngửi được một cổ khí tức bất thường, thận trọng nói:

- Mấy năm này chính là giai đoạn tu vị ta đột nhiên tăng mạnh, lúc ta lần nữa trở về, thế tất muốn cùng tài tuấn thiên hạ tranh hùng!

- Ta sẽ không phải trốn nữa, có trốn cũng chỉ có thể là người khác

Một cỗ đồng xa được cự lộc kéo đi trên cổ đạo, xoáy lên mảng lớn bụi mù.

Phong Phi Vân ngồi ở trên nệm lồng cừu trắng trong xe, có chút đưa tay ra, tay cầm một cái chén Thanh Đồng mỏ nhọn, uống xong một ngụm rượu ngon.

Trong đỉnh đồng hương khói lượn lờ, bên trong đốt lấy linh xạ hương thượng đẳng nhất khiến cho cả đồng xa đều tràn ngập hương thơm.

- Hảo tửu, hiện giờ toàn bộ nam thái phủ, chỉ sợ cũng chỉ có ta mới có thể thích ý như vậy

Phong Phi Vân nhắm mắt lại, say mê trong mùi rượu

Đồng xa rất rộng rãi, dài 7m, rộng 4 mét, giống như một gian phòng lớn cực kỳ xa hoa vậy.

Bên trong phủ lên thảm lông cừu trăng, đặt hai án bàn đồng sắc, rượu ngon món ngon cái gì cần có đều có.

Đương nhiên khiến người hâm mộ ghen ghét nhất chỉ sợ chính là hai thiêu nữ xinh đẹp ngồi trong góc đồng xa, một người thoạt nhìn chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, một người mười lăm, sáu, khuôn mặt xinh đẹp, tuổi trẻ mà thuần mỹ.

Các nàng đều ăn mặc áo lụa lam sắc, trên đầu búi lấy búi tóc, quấn quít lấy đai lưng khảm đầy châu ngọc, trên cổ còn đeo lấy linh lang biển bối cực kỳ trân quý.

Quý gia tỷ muội trước kia đều ăn mặc áo gai đơn sơn, nay đổi thành trang phục lộng lẫy liền như biến thành hai người hoàn toàn khác, giống như tiên tỳ đi ra từ trong bức họa vậy

Cách ăn mặc của các nàng tựa như một đôi tiểu nữ bộc của đại gia đình, vừa giống như tiểu nha hoàn đang đi du lịch với thiếu gia.

Buổi sáng, lúc rời đi Hoàng Phong lĩnh, Phong Phi Vân cũng cố ý tắm rửa một phen, cột tóc lên gọn gàng, ăn mặc một thân cẩm y màu tím, trang bị lưu kim trường ngoa, hoàn toàn không còn bộ dáng lôi thôi như những ngày qua.

Lúc trước giống như một hỗn khất nhi, nhưng giờ quả thật chính là một tiên môn thiếu chủ anh tuấn tiêu sái,

Quý Tiểu Nô vốn bất mãn đối với Phong Phi Vân sau khi trông thấy Phong Phi Vân tư thế hiên ngang như thế cũng sửng sốt một hồi lâu, quả thực có chút không dám vào hai mắt của mình. Một tên đại hỗn đản tội ác chồng chất, vậy mà lại suất khí như vậy, không biết bao nhiêu thiếu nữ mỹ diệu sẽ bị vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt đây nữa.

- Phi! Phong Phi Vân, ngươi tốt nhất là thả ta ra, bằng không, cường giả Kỷ gia ta tất nhiên sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn.

Kỷ Thương Nguyệt bị Bát Mạch Long Tỏa chế tru, tám đầu khóa sắt tương liên với đồng xa, khóa nàng lại trong một góc trên đồng xa.

Bát Mạch Long Tỏa không chỉ nhốt thân thể của nàng, mà còn phong bế tám đầu gân mạch của nàng lại, một thân tu vị hoàn toàn không cách nào phát huy ra được, chẳng khác nào như một người bình thường

Nàng tuy rằng có thể sử dụng Bát Mạch Long Tỏa, nhưng lại không cách nào tự động cởi bỏ Bát Mạch Long Tỏa.

Khóe miệng Phong Phi Vân nhảy lên, có chút liếc qua nàng, sau đó cầm lấy thanh đao bên người đi tới chỗ nàng, dùng mũi đao chỉ vào khuôn mặt xinh đẹp của nàng nói:

- Nói cho ta biết, Kỷ gia các ngươi vì sao phải bắt hai tỷ muội các nàng?

Thân thể cao gầy mềm mại của Kỷ Thương Nguyệt dán lên vách đồng xa, bộ ngực đầy đặn mà hương diễm không ngừng phập phồng, chỉ riêng dáng người mà nói thì Quý gia tỷ muội quả thật kém xa nàng, trước sau lồi lõm, hoàn toàn hoàn mỹ.

Đây quả thật là một vưu vật a!

- Hừ!

Kỷ Thương Nguyệt hừ lạnh một tiếng, một đôi mắt lạnh như băng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, không chút sợ hãi đối mặt với hắn, căn bản không khuất phục.

- Không nói... Sách!

Phong Phi Vân gãi gãi mũi, cười nói:

- Ngươi không nói ta cũng biết, ngươi là muốn cướp lấy Dương Thần Thánh Thai trên người các nàng đúng không?

Nhưng lời này của Phong Phi Vân không chỉ là đang thăm dò Kỷ Thương Nguyệt, càng là đang thăm dò Quý gia tỷ muội, cho nên đồng thời đều chú ý tới ánh mắt các nàng biến hóa thế nào

Dương Thần Thánh Thai đối với Phong Phi Vân mà nói thật sự quá trọng yếu, có lẽ cũng chỉ có hắn mới có thể ý thức được giá trị chính thức của Dương Thần Thánh, cho dù tài phú toàn bộ Thần Tấn vương triều cộng lại, đều không thể so sánh với Dương Thần Thánh Thai được.
Bình Luận (0)
Comment