Mộ Dung Thác đưa một con sơn tước đã nướng chín cho Phong Phi Vân, Phong Phi Vân nhận lấy, cầm trong tay, nhưng mà lại một chút cảm giác thèm ăn cũng không có.
- Còn đang suy nghĩ về trận chiến ngày mai sao?
Mộ Dung Thác hỏi.
Phong Phi Vân gật đầu, trận chiến này không phải là chuyện đàu, không
giống với bất kỳ một lần giao thủ nào trước kia, nếu như đánh không
thắng còn có thể trốn, nhưng mà lần này là ở trong diễn vũ chiến tháp,
hắn và Kỷ Phong nhất định sẽ có một người ngã xuống, đã không còn có khả năng khác.
- Ngươi không có nắm chắc chiến thắng?
Mộ Dung Thác nói.
Phong Phi Vân khẽ mỉm cười:
- Nếu như tối nay có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ, có lẽ có thể đánh một trận.
- Nếu như thua thì sao?
Mộ Dung Thác hỏi.
- Đó chính là chết!
Phong Phi Vân tản nhiên cười một tiếng.
Mộ Dung Thác trầm mặc hồi lâu, chợt ném thịt tước ở trong tay vào đống
lửa, sau đó đứng dậy, thân thể của hắn nhu nhược, sắc mặt tái xám, ánh
mắt nghiêm túc nhìn Phong Phi Vân nói:
- Đợi ta nửa canh giờ!
Nói xong lời này hắn liền xoay người đi vào trong màn đêm, biến mất ở chỗ sâu rừng trúc.
Phong Phi Vân nhìn bóng lưng của hắn biến mất, cảm giác được ánh mắt mới vừa rồi có một tia quen thuộc, nhưng mà càng nhiều lại là xa lạ, đây là một loại cảm giác tương đối kỳ quái.
Hắn muốn đi làm cái gì?
Phong Phi Vân như cũ ngồi ở bờ hồ, cảm giác được bằng hữu mới quen biết
ngày hôm nay có cái gì đó không đúng, nhưng mà lạ thường ở chỗ nào lại
nói không ra.
Không tới nửa canh giờ, Mộ Dung Thác liền lại trở về, mà trên bờ vai gầy yếu của hắn cũng đã nhiều hơn một gốc linh chi lớn như cái gầu xúc, mùi thơm của linh chi so với sơn tước càng thêm nồng đậm, tản ra linh quang nahfn nhạt.
Đây nhưng là một gốc linh dược hai nghìn năm, có thể tăng lên một giáp tu vi, chính là gốc cây mọc trên vách đá kia.
Phong Phi Vân đứng dậy, nói:
- Ngươi...
- Có một gốc thiên niên linh chi này tương trợ, tối nay ngươi có thể đột phá Thần Cơ trung kỳ đi?
Sắc mặt của Mộ Dung Thác tái nhợt, thân thể vốn là suy yếu lại càng thêm lảo đảo muốn ngã, giống như tùy thời đều sẽ ngã xuống không dậy nổi.
Hắn tựa như là đang bị bệnh nặng, cả người một chút huyết sắc cũng không có, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.
Phong Phi Vân giật mình tại chỗ, thật lâu sau mới khó khăn nói:
- Gốc thiên niên linh chi này ngươi lấy tới từ trong tay vị tiền bối kia như thế nào?
Linh dược hai nghìn năm quả thực có thể khởi tử hồi sinh, bạch cốt sinh
cơ, cho dù đối với tu sĩ cảnh giới thiên mệnh đều có lực hấp dẫn cực
lớn, không có người nào có thể đem linh dược như thế đưa cho người khác.
- Cầm bốn cân máu tươi đổi lấy...
Nói xong lời này Mộ Dung Thác liền trực tiếp ngã trên mặt đất.
Phong Phi Vân một câu cũng không nói ra được!
Mộ Dung Thác chính là trời sinh linh nhân, linh giác so với thường nhân
không biết cao hơn bao nhiêu lần, cũng chỉ có trời sinh linh nhân mới có thể trở thành Đại Tầm Bảo sư. Những Tầm Bảo sư cường đại thế hệ trước
kia muốn đột phá cảnh giới Đại Tầm Bảo sư nhất định phải mượn tiên huyết của trời sinh linh nhân.
Hắn lấy một nửa huyết dịch trên người đổi lấy một gốc linh chi hai nghìn năm này, để cho trong lòng Phong Phi Vân chua xót vô cùng, thật lâu sau đều không thể bình tĩnh.
Có người chú định một thân cô độc, nhưng cho dù là người cô độc nhất thiên hạ cũng là cần bằng hữu.
- Tương lai ta bước lên đại đạo, nhất định chém người đã lấy máu của ngươi tế đạo.
Phong Phi Vân đứng thẳng ở hồ, nhìn lên hạo nguyệt trên trời, lập xuống lời thề.
Một đêm này lộ ra vẻ có chút khá dài, khi ngày thứ hai mây mù tan đi,
trên hồ lớn kia phát ra một tiếng vang thật lớn, Phong Phi Vân từ trong
hồ bay vọt lên, cả hồ nước ở trong một sát na đã bị linh khí hùng hậu
trên người bốc hơi khô ráo.
Linh khí như cũ bao phủ toàn thân, lòng bàn chân sinh ra một phiến hà quang tường thụy, vững vàng hạ xuống bên bờ.
Trải qua một đêm tu luyện, cả người hắn giống như đều thay đổi, trong
lúc giơ tay nhấc chân càng thêm phù hợp với thiên đạo, tựa như có thể
khai sơn phá thạch.
Một khối thần cơ kia trong đan điền phát ra quang hoa lấp lánh, tăng
thêm ước chừng mười lần, từ lớn như hạt gạo tăng lên đến lớn như ngón
tay cái, tựa như một vầng mặt trời sáng chói, ẩn chứa uy năng vô tận.
Diễn vũ chiến tháp ở trong bụng của Vạn Tượng tháp, chính là một tòa cửu tầng thần tháp treo trên bầu trời.
Chính là do chín tòa diễn vũ trường cự đại trọng điệp mà thành, huyền
phù ở trên cao trăm thước, mỗi một tầng đều lớn chừng mười cái sân bóng, chính là lấy xích huyết kim thiết chế tạo, bên trong khắc hơn ngàn tòa
trận pháp thủ hộ, đều là trận pháp đại sư khắc vào, coi như là cự kình
cũng không thể phá hủy được nó.
Bốn phía của diễn vũ chiến tháp chính là sơn phòng hình vòng cung, vây
chiến tháp huyền không vào chính giữa, giống như là quan chiến thai,
trên sơn phong thiết trí có đình đài lầu các, có thể cung cấp cho đệ tử
Vạn Tượng tháp xem chiến.
Đệ tử của Vạn Tượng tháp tổng cộng lại ước chừng có vài chục vạn, mỗi
ngày cơ hồ đều ít cũng có trăm tràng đại chiến phát sinh ở diễn vũ chiến tháp, rất nhiều người là vì giải quyết ân oán cá nhân, mà có một số
người lại là vì nhất chiến thành danh.
Một ít đệ tử của đại hình gia tộc phần lớn đều sẽ ở một bên xem chiến,
nếu như thấy thiên tài tuyệt thế có tiềm lực, sẽ sử dụng một số phương
pháp lôi kéo, có dùng tiền tài, có dùng linh đan, thậm chí dùng mỹ sắc.
Hôm nay liền có một vị đại nhân vật đi tới quan chiến thai, mang theo
tường thụy đầy trời, khống chế bốn đầu thao thế dị thú có tu vi năm trăm năm, đi theo phía sau tám chiến tướng thân mặc cổ huyền thần khải, tám
tên chiến tướng mở đường, đánh ra tám đạo thần hoa sáng chói giống như
tám viên lưu tinh hoa phá thiên mạc, quả thực là không người nào có thể
ngăn chặn.
Người này vừa đến liền đưa tới xôn xao rất lớn.
- Là La Phù công chúa, tám vị cao thủ đại nội hộ giá, từng người đều có cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn!
Một đệ tử võ tháp Thần Cơ sơ kỳ nhận ra được ngự xa của La Phù công chúa, vội vàng quỳ xuống, cung kính dập đầu.
La Phù công chúa chính là tiểu công chúa của Thần Tấn vương triều, là nữ nhi của Hoa thần phi một trong tứ đại thần phi, được nghìn vạn sủng ái
vào một thân, cũng là công chúa mà Tấn đế yêu thương nhất, ở lúc nàng
sinh nhật mười bốn tuổi liên tiếp đưa cho nàng ba kiện linh khí làm quà
sinh nhật, cũng phong thưởng cho nàng một quận.
Một quận kia nhưng là có trên trăm tòa cổ thành, lớn chừng một nửa châu, nhưng mà vẻn vẹn lại chỉ là lãnh địa tư nhân của La Phù công chúa.
Có người xưng: "Thấy La Phù công chúa như thấy Tấn đế".
Đây cũng là vì sao khi nhìn thấy La Phù công chúa giá lâm, ngay cả tu sĩ cảnh giới Thần Cơ đều quỳ xuống dập đầu, bái thiên tử, càng phải bái
thiên nữ a!