Linh Chu

Chương 466

Luật Tam Xuyên, ngươi cũng xứng làm nam nhân sao, thấy nữ tử Vạn Tượng Tháp bị ác đồ Tà Tông khi nhục, trong lòng ngươi ngay cả chút xúc động cũng không có sao?

Triệu Điền tê tâm liệt phế rống lớn, trong miệng cũng hộc ra máu.

Huyết bị hàn khí ngưng tụ thành huyết khối.

- Chỉ sợ hắn cũng gia nhập vào hàng ngũ khi nhục nữ tử Vạn Tượng Tháp.

Phong Phi Vân đứng ở trước mặt Triệu Điền, thiết khải màu đen trên người hàn quang trùng thiên, vận hết lực lượng toàn thân, lôi ra một đạo đao cung, ánh đao tựa như đại hải thần lãng, tuôn ra mà lên, chém vỡ tòa băng sơn kia thành mảnh vụn.

Rầm Ào Ào!

Luật Tam Xuyên quả thật tu vị khủng bố, chiến đao trong tay Phong Phi Vân ầm ầm đứt gãy, một mảnh đao rơi xuống trên mặt đất, đây là bị hàn khí của băng sơn kia đông lạnh gãy mất.

- Tu vi của ngươi cũng không gì hơn cái này, ha ha!

Luật Tam Xuyên tự cho là cường đại hơn Phong Phi Vân, đã đánh gãy được đao của Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân ngược lại không nói gì, dù sao tu vị Luật Tam Xuyên quả thật khủng bố, nhưng cũng không phải là không thể địch lại.

Cây chiến đao này vốn là quần sĩ đao của Thần Võ Quân, không phải là thần binh gì, không chịu nổi 《 Địa Vực Hàn Băng Quyết 》 của Luật Tam Xuyên cũng là chuyênj hợp tình lý.

Nếu đổi thành bạch thạch cự đao thử xem?

Triệu Điền cảm kích cúi đầu với Phong Phi Vân, nói:

- Đa tạ Thiên phu đại nhân xuất thủ tương trợ, những người Tà Tông này thủ đoạn tàn nhẫn, thế lực khổng lồ, Thiên phu đại nhân đắc tội bọn hắn, khẳng định hậu hoạn vô cùng, không bằng gia nhập Vạn Tượng Tháp ta...

Triệu Điền nhìn ra tu vị vị Thần Võ Thiên phu đại nhân này rất cao minh, hơn nữa đảm lượng siêu phàm, muốn kéo hắn vào Vạn Tượng Tháp để chống lại Tà Tông.

- Ha ha! Vạn Tượng Tháp ở trước mặt Tà Tông chúng ta chính là thịt cá trên thớt, Tà Tông chúng ta muốn ăn thì ăn, muốn chà đạp thì chà đạp.

Tiếng cười của Luật Tam Xuyên càng thêm bén nhọn, tuy rằng ngọc diện lăng phong, dáng người trác tuyệt, nhưng thanh âm kia lại như thái giám trong cung vậy.

Phong Phi Vân kéo theo đoạn đao, hừ lạnh một tiếng:

- Bổn tướng quân ghét nhất chính là loại chó chết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như ngươi!

Luật Tam Xuyên ánh mắt rét lạnh, toàn thân đều bị băng tinh bao trùm, có chín tòa băng sơn vô cùng khổng lồ ẩn hiện phía sau hắn, trong lúc nhất thời, trong không khí hàn ý khắc nghiệt, ngay cả sáu tên đệ tử Tà Tông kia cũng nhao nhao thối lui về phía xa, mới có thể ngăn cản được cổ hàn ý này.

Đây là khí tượng của Luật Tam Xuyên, "Cửu Sơn Hàn Băng Thiên" .

Phong Phi Vân lỗi lạc mà đứng, dùng thân thể chống khí lạnh, một mảnh mây lửa từ trong áo giáp tỏa ra, sóng nhiệt đốt đến đá xanh trên mặt đất cũng thành mặt kính.

- Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y. Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi...

Tiếng ca Đàn tranh từ trong Thiên Mai trang viên truyền ra, đàn tranh rõ ràng, giống như tiên cơ thần nhạc từ Cửu Thiên giáng xuống vậy.

Tiếng đàn tranh theo gió mà phiêu, truyền khắp Thiên Hoa Cổ Thành bị băng tuyết bao trùm .

Tuyết rơi trên bầu trời lại càng đẹp hơn, tựa như một múi linh hoa từ phía trên bay xuống, không phải vì bản thân tuyết đẹp, mà là vì có đàn tranh phiêu trong tuyết.

Tiếng ca tự nhiên cũng cực đẹp, thiên hạ rất khó tìm ra được thanh âm thứ hai đẹp như vậy.

Phong Phi Vân và Luật Tam Xuyên vốn đã giương cung bạt kiếm, muốn chiến đấu một hồi, nhưng nghe được tiếng ca từ trong Thiên Mai trang viên bay ra lại đồng thời bị hấp dẫn, nửa phần chiến ý cũng không dấy lên nổi.

Phong Phi Vân thần sắc kích động, ngón tay nắm hoa mai giống như huyết hồng từ trong trang viên bay ra, đặt nơi chóp mũi khẽ ngửi, phảng phất đã nghe thấy được mùi thơm của người ấy.

Thiên hạ nà có thể gảy nhạc khúc đến tình trạng như thế, Phong Phi Vân chỉ biết hai người. 《 Hồng Nhan Vi Thùy Tiếu 》 bằng đàn tranh của Nam Cung Hồng Nhan và 《 Vũ Trung Miên 》 bằng hồng ngọc tỳ bà của Đông Phương Kính Nguyệt.

Một cái niềm thương nhớ, khiến người không kìm được phải rơi lệ; một cái ôn nhu, khiến người ngủ say trong mộng đẹp

Đây là thanh âm. đàn tranh ..

Chỉ cần duyên phận đã hết, trong hồng trần vẫn có thể gặp lại.

Là nàng, nhất định là nàng, nàng ở ngay trong Thiên Mai trang viên, nàng đây là đang vì ai đánh đàn, vì ai mà ca?

- Chúng ta đi!

Một mảnh làn gió thơm từ trên không thổi qua, trong đó mơ hồ có thể chứng kiến một bóng người tuyệt đẹp bay vút, tiến nhập vào Thiên Mai trang viên, mà ngay cả Triệu Điền chứng kiến bóng người này cũng thất thần, nhưng Phong Phi Vân giờ phút này đối với nàng lại không có chút hứng thú, trong đầu của hắn đã bị người kia hoàn toàn chiếm giữ.

Ở trước mặt người kia, nữ tử thiên đều chỉ là mây khói, không đáng giá nhắc tới.

Sáu đệ tử Sâm La đệ thất điện và Luật Tam Xuyên đều lần lượt tiến nhập Thiên Mai trang viên, đi theo.

Bành, bành, bành, bành!

Phong Phi Vân bổ liền bốn đao, thả bốn nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp bị khóa sắt trói lại kia rả, khóa sắt rơi trên mặt đất, bốn nữ tử mỹ mạo động lòng người kia vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, thật giống như đã hóa đá vậy.

Sau nửa ngày sau, trên mặt các nàng đều có tuyệt nhiên chi sắc, đây là một loại cảm giác sỉ nhục, cảm giác được thân thể của mình dơ bẩn, loại dơ bẩn đã đã hoàn toàn đánh sụp vinh dự và lãnh ngạo trước kia của các nàng.

Đồng thời một chưởng đập về cái trán mình, không muốn lại mang theo sỉ nhục, sống ở trên đời này nữa.

May mắn Phong Phi Vân sớm đã nhận ra ánh mắt của các nàng không ổn, ra tay chế trụ các nàng, dùng linh thuật phong bế hai tay các nàng .

- Đồ vật quý giá nhất của người chính là tánh mạng, tánh mạng chỉ có một, một khi chết rồi, cái gì cũng sẽ mất.

Phong Phi Vân nói.

- Nhã Nhân đa tạ Thiên phu đại nhân cứu chúng ta ra Khổ Hải, nhưng cầu Thiên phu đại nhân, vô luận như thế nào cũng nên thành toàn chúng ta, để cho chúng ta chết mới có thể chấm dứt khuất nhục mà người Tà Tông gây ra cho chúng ta được.

Nhã Nhân nói xong liềnc rơi lệ đầy mặt, trong mắt tràn đầy vẻ khẩn cầu, tao ngộ của các nàng đã khiến các nàng không muốn sống nữa.

Tao ngộ bực nào mới có thể khiến cho Tu tiên giả tâm chí cường đại lại không muốn sống nữa chứ?

Tánh mạng rất yếu ớt đấy!

Các nàng cuối cùng vẫn không qua được cửa ải kia trong lòng, tự tay kết thúc tánh mạng của mình.

Một người muốn chết, không ai có thể ngăn được cả.

Máu tươi chảy ra nhuộm hồng cả tuyết trên mặt đất, đỏ tươi chói mắt, không có mùi máu tươi, ngược lại mang theo một cổ hương nhàn nhạt, thệ thủy lưu hương.

Tựa như đóa hoa đẹp nhất đã héo tàn!

Triệu Điền nằm chặt hai tay, hàm răng cũng như muốn cắn nát, các nàng tại sao lại không sống nổi, còn không phải là bị người Tà Tô làm hại sao, thân là đàn ông, không thể bảo hộ nữ tử Vạn Tượng Tháp thì sao có thể xem là đàn ông gì chứ?

- Ah!

Hắn rống dài một tiếng, trong mắt hiện đầy tơ máu.
Bình Luận (0)
Comment