Gấu ăn trăng - nguyệt thực, chỉ có kéo dài một canh giờ, mỗi người đều phải tranh thủ lúc này.
Nếu muốn nổi danh vạn năm, đúng là vào lúc này.
Nếu muốn xưng hùng một thời đại, cũng vào lúc này.
Nếu muốn lưu danh muôn đời, ghi vào sử sách, chính là vào lúc này.
Các tu sĩ đến từ mỗi đại thế lực tu tiên như thiêu thân lao đầu vào lửa. Người trước ngã xuống, người sau tiến lên, trong lòng có một dục vọng mãnh liệt. Chỉ cần có thể lưu lại tên trên Thánh Bia, là có thể trở thành người quyền thế rất mạnh trong cả Thần Tấn Vương Triều.
Nhưng mà người có thể tiếp được một chiêu do những vị tiên hiền này xuất ra đều cực kì ít ỏi đến đáng thương.
Vị Thiếu chủ Tiên Giáo đánh nhau năm chiêu cùng một vị tiên hiền với vầng hào quang trên đỉnh đầu đã bị trọng thương, sau đó bại trận đành rút lui khỏi bờ Thánh Hồ.
Vị thiếu nữ Phật Môn Ngự Thú Trai, cũng là tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, đánh nhau sáu chiêu cùng một vị tiên hiền với vầng hào quang trên đỉnh đầu kia cũng đã bị thương nặng. Ngay cả Ngân Lang nàng cưỡi đều bị sét đánh thủng một lỗ thật lớn phun đầy máu, thiếu chút nữa bị xẻ thành hai nửa.
Vị thiếu nữ Phật Môn này cũng bại lui.
- Xoạt!
Phong Phi Vân bay về hướng Thánh Bia. Hắn xuất ra Bạch Thạch Chiến Đao dùng lực lượng toàn thân, từ giữa trời bổ một đao ra ngoài. Một đạo Long Hình đao mang bay ra, Bạch Long bay lướt qua lên không mà gợn nước gợn đều bị xẻ bay tứ tán.
- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Nhưng mà, một đạo đao mang này lại bị Lệnh Đông Lai phá vỡ, nên cũng không tiếp xúc đến Thánh Bia.
- Phong Phi Vân, bó tay chịu trói đi! Cùng ta trở về phục mệnh.
Lệnh Đông Lai cũng mang theo chiến đao, chiến đao kia chính là rèn bằng sắt Chu Tước, nặng tới một vạn sáu ngàn cân. Có ánh lửa phủ khắp trên thân đao, soi đỏ hồng cả một vùng nước rộng.
- Muội a! Đừng chắn lối ta.
Phong Phi Vân triển khai Luân Hồi Tật Tốc, hắn muốn vòng qua Lệnh Đông Lai.
Tốc độ của Phong Phi Vân mặc dù cực nhanh, nhưng mà linh giác của Lệnh Đông Lai lại cao hơn, lại có thể sớm biết trước hướng đi của Phong Phi Vân. Phong Phi Vân còn chưa chuyển động thì hắn liền đã chém ra đao quyết, chắn đường Phong Phi Vân định đi.
Phong Phi Vân đích thật là cho tới bây giờ đều không hề gặp phải đối thủ như vậy, hắn có một loại cảm giác không biện pháp nào đánh được.
Tuổi của Lệnh Đông Lai và Phong Phi Vân tương tự, nhưng mà hắn lại cực kì nghiêm túc, điềm tĩnh, kín đáo, kiên nghị, quả cảm, nhìn xa trông rộng. Hắn mặc áo giáp trông như một vị lão tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường.
- Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!Ầm ầm ầm!
Ngón tay Lệnh Đông Lai chuyển động, thiên địa xoay tròn, phong tỏa tứ phương, cơ hồ đã biến nửa Thánh Hồ thành Thái Cực Thần Đồ. Hồ nước kia chia làm hai phương hướng mà chuyển động, có ánh sáng hai màu hắc bạch từ trong nước phóng lên cao.
- Đây là... Thái Thanh Bát Trận Đồ!
Lệnh Đông Lai chính là một người có mạng lớn, đã qua trải qua một tầng Thượng Cổ bí phủ, thấy được Tam Tắc Đạo Ngôn do đạo tổ truyền lại. Thái Thanh Bát Trận Đồ của hắn càng đáng sợ hơn. So sánh với Bát Trận Đồ không hoàn thiện của Kỷ Phong thì cường đại hơn nhiều lắm.
Có bóng dáng một vị Đạo Ảnh thật lớn đang chậm rãi nổi lên từ phía sau hắn. Đây là hình ảnh một vị lão đạo cao mười trượng, da dẻ hồng hào, tiên phong đạo cốt, rất giống như tượng Đạo Tổ trong truyền thuyết.
Từ xa xa, Kỷ Phong gắt gao nhìn chăm chú cảnh tượng này, trong miệng thì thào tự nói
- Thái Thanh Minh Kính, đạo tổ kính tượng. Đây là nguồn gốc đích thực của Đệ Nhất Tắc Đạo Ngôn.
- Gặp phải ngươi, thật đúng là không may!
Phong Phi Vân lắc đầu, thân thể vừa động, liền bay ngược về hướng phía sau.
Đồng thời lúc đó, Thái Cực Thần Đồ trong Thánh Hồ, dựng lên ngất trời. Những cột nước ngập trời cao chừng trăm trượng, trực tiếp nện thẳng về phía trước vào người Phong Phi Vân.
Cái này mới thật sự là Thái Thanh Bát Trận Đồ!
Luân Hồi Tật Tốc cực nhanh như thế nào. Nó đã bay đến hơn hai trăm dặm nhưng vẫn bị "Thái Thanh Bát Trận Đồ" đuổi kịp và vượt. Từ cách hơn hai trăm dặm phát ra một tiếng nổ thật lớn, một đám rùng cây cổ thụ đều bị nghiền nát, sức sống hoàn toàn biến mất.
Những tu sĩ đã bại trận đành lui về bờ Thánh Hồ thì lúc này đều hai mặt nhìn nhau, Lệnh Đông Lai này cường đại đến có hơi khủng bố. Vẻn vẹn chỉ là dựa vào một chiêu "Thái Thanh Bát Trận Đồ" này, ắt đủ cho hắn đứng vững vàng hàng đầu trong bảng xếp hạng cao thủ đứng đầu thế hệ trẻ tuổi.
- Yêu Ma Chi Tử, tuy rằng vô địch trong cùng cảnh giới, nhưng dù sao vẫn còn chưa vượt qua Địa Kiếp. Nếu muốn tiếp được một chiêu này, cơ hồ là không có khả năng làm được.
Rất nhiều người đều đang suy đoán, một chiêu này của Lệnh Đông Lai có thể nện Phong Phi Vân thành mảnh vụn hay không.
Lệnh Đông Lai từ ngoài hai trăm dặm bay trở về Thánh Hồ, rơi trên mặt nước Thánh Hồ, sắc mặt cũng khá nặng trịch. Hắn không hề tìm được thi thể của Phong Phi Vân, chỉ nhìn thấy một hố thật lớn, trong hố khói đen cuồn cuộn, một mẩu xương cũng không có.
Chẳng lẽ Yêu Ma Chi Tử thật sự đã biến thành phấn vụn?
Không đúng!
Linh giác của Lệnh Đông Lai bỗng giật thột một cái. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng đỉnh núi Tịch Thần Phong. Trên đỉnh núi cao tám ngàn thước, một người thiếu niên áo trắng đang đứng ở nơi đó, tràn đầy hứng thú nhìn hắn.
Không phải Phong Phi Vân thì là ai!
- Rất có tính khiêu chiến !
Lệnh Đông Lai nở nụ cười, cười đến kích động không thôi, đột nhiên hắn thốt ra một câu:
- Phong Phi Vân, ngươi bị mắc mưu rồi.
Nguyệt thực, sắp sửa sẽ trôi qua.
Hiện tại cách khi kết thúc lúc tối nhất, chỉ còn thời gian hai lần hô hấp.
Lệnh Đông Lai thì đứng ở trong Thánh Hồ, gần trong gang tấc với Thánh Bia nên hắn còn có một cơ hội ra tay cuối cùng.
Nhưng mà Phong Phi Vân ở cách quá xa, ngay cả một cơ hội ra tay cuối cùng này cũng không có.
- Xoạt!
Lệnh Đông Lai là tu vi Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, vẻn vẹn chỉ là một khoảnh khắc cũng đã xuất hiện ở trước Thánh Bia. Hắn đánh nhau cùng vị tiên hiền có vầng hào quang trên đỉnh đầu.
Vị tiên hiền này cũng là một nhân vật thần thoại, tên gọi "Tử Ngọ", đã xuất hiện vào thời gian quá mức xa xưa, trên sách cổ cũng chỉ có ghi chép linh tinh vớ vẩn cực kì mơ hồ. Có người phân tích ra, rất có thể ông ta chính là một trong mấy vị sáng lập ra Vạn Tượng Tháp.
Tử Ngọ chính là người giữ ải Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, vừa rồi nhiều vô số kể tu sĩ đã đánh nhau cùng ông ta. Trong đó cường đại nhất chỉ có hai người, đó là Thiếu chủ Tiên Giáo xuất ra được đỉnh cổ sáu chân, và nữ phật tu Ngự Thú Trai đứng ở trên đỉnh đầu Ngân Lang kia.
Thiếu chủ Tiên Giáo tiếp được năm chiêu của Tử Ngọ.
Ngự Thú Trai nữ phật tu, tiếp được sáu chiêu của Tử Ngọ.
Thời gian còn lại cho Lệnh Đông Lai vẻn vẹn chỉ đủ cho hai lần hô hấp. Nhưng mà Lệnh Đông Lai cảm giác được, thế này đã là đủ rồi.