Linh Chu

Chương 63

Hắn đem thanh kiếm đầy rỉ sét cầm trong tay đưa vào trong ống tay áo, nhẹ nhàng liếc Phong Phi Vân một cái, không mang theo bất kỳ cảm tình nào mà nói:

- Nàng không phải là đối thủ của Phong Vũ.

Phong Phi Vân hình như là đang một mực chờ hắn mở miệng vậy, cười hì hì, nói:

- Làm sao ngươi biết?

Người thiếu niên lạc phách kia (lạc phách là nghèo nàn á, nhưng để lạc phách có vẻ oách hơn ^^) hình như cũng không thích nói chuyện, im lặng thật lâu, một hồi sau mới nói từ từ:

- Nhiều nhất thì nàng cũng chỉ có thể tiếp được Phong Vũ mười chiêu, sau mười chiêu thì tất bại.

Tuy là dáng dấp hắn xanh xao vàng vọt, nhưng đôi mắt kia lại giống như dã lang, ánh mắt so với Song đồng kiếm của Phong Tiên Tuyết còn sắc bén hơn.

Phong Phi Vân lại nói:

- Có thể tiếp được Phong Vũ mười chiêu đã khá ghê gớm rồi. Đời thứ năm Phong gia tìm không ra 20 nhân kiệt như vậy đâu.

- Hừ!

Thiếu niên lạc phách kia lần đầu tiên thay đổi vẻ mặt, vẻ mặt chuyển qua lạnh như băng, nhìn Phong Phi Vân chòng chọc, nói:

- Lẽ nào ngươi không sợ vợ của ngươi bị hắn đánh chết? Hay là nên nói nàng căn bản không phải là vợ của ngươi?

Ánh mắt của hắn cũng rất chuẩn, chuẩn đến mức nhìn thấu được lòng người.

- Khà khà! Ta đã không lo nàng có bị người ta đánh chết hay không, càng không lo nàng có phải là vợ của ta hay không!

Phong Phi Vân nở nụ cười, trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Thành thật mà nói, đối với vợ của ta thì ta đối với ngươi càng có hứng thú hơn!

Lời nói của Phong Phi Vân cũng là nói thật, từ lúc hắn tới võ đài diễn võ này thì đã chú ý đến tên thiếu niên lạc phách này, hắn dù sao cũng cảm thấy tên thiếu niên lạc phách này so với Phong Vũ càng đáng sợ hơn, nhưng mà tên này lại giấu diếm rất kỹ, hơn nữa không chỉ là giấu kín tu vi mà hình như còn có thứ khác nữa.

Đây là cảm ứng của Phượng hoàng linh giác, hết sức kỳ diệu.

Thiếu niên lạc phách không nói thêm gì nữa, đôi mắt lộ ra vẻ bắt đầu đục ngầu, lại chăm chú nhìn vào trên người Phong Vũ đang đứng trên võ đài.

Phong Phi Vân lại tiếp tục hỏi:

- Gặp nhau đã là duyên số, ngươi tên là gì, có muốn kết giao bằng hữu không?

Tên thiếu niên lạc phách vẫn không nói lời nào.

- Thành thật mà nói, ta biết rất nhiều người có danh vọng, nếu như ngươi cùng với ta kết giao bằng hữu, dám chắc ngươi kiếm quá hời rồi.

Phong Phi Vân nói.

Thiếu niên lạc phách trừng mắt liếc hắn, rốt cuộc cũng phải mở miệng, nói:

- Những người danh vọng ta biết so với ngươi tuyệt đối nhiều hơn gấp bội, nhưng mà bây giờ bọn họ đều đã chết hết.

Phong Phi Vân hơi sửng sốt, chết hết rồi?

Có ý gì chứ?

Lai lịch người này rốt cuộc là như thế nào?

Không để cho Phong Phi Vân suy nghĩ nhiều nữa, tiếng gào thét cùng với tiếng kiếm từ trên võ đài truyền tới, thanh âm sắc bén chói tai, giống như là tiếng thiết bố bị xé nát vậy.

Phong Tiên Tuyết cuối cùng là không chịu được sự trêu ghẹo của Phong Vũ mà xuất thủ trước tiên!

Chiến kiếm trên tay nàng dài khoảng ba thước đang bốc lên ánh lửa, giống như một cái hỏa xà đâm vào tất cả mọi nơi, trong nháy mắt liền đến trước ngực của Phong Vũ.

"Ầm!"

Phong Vũ chợt đem chân nhấc lên, một luồng linh khí gợn sóng xoay tròn trên thiết hài bắt đầu đánh ra làm cho chiến kiếm trên tay Phong Tiên Tuyết cũng bị làm cho run rẩy như muốn vỡ vụn.

Thực lực thật là mạnh!

Phong Tiên Tuyết sớm đã có chuẩn bị tâm lý do biết thực lực của Phong Vũ dũng mãnh, không thể nào đánh bừa được, nhưng mà sau khi giao chiến thì cảm giác được cánh tay rất là đau nhức, rất khó để ngưng tụ sức mạnh lại được.

Phong Phi Vân híp mắt một cái, nếu như nói riêng về thực lực, Phong Phi Vân cảm giác rằng dù cho mình toàn lực xuất thủ cũng không có mười phần nắm chắc có thể áp chế được hung uy của Phong Vũ.

Dược lực của một giọt linh tuyền vậy mà mạnh như thế, nếu ta cũng có thể có được một giọt linh tuyền, như vậy thì thực lực nhất định sẽ lớn mạnh vượt bậc.

- Khà khà, xem ta trong vòng ba chiêu sẽ tóm được cô!

Phong Vũ ngầm suy đoán, cười một cái rồi nhảy lên trên không đánh ra một chưởng ấn ma bàn thật lớn.

Thiết hài trên chân hắn chính là một món bảo binh nặng đến mấy trăm cân, bây giờ phối hợp với chưởng ấn đạp ra một cước, một đạo linh khí hỏa lãng từ trong thiết hài tản ra, phô thiên hạ địa rơi xuống.

Phong Tiên Tuyết hiển nhiên cũng không phải hạng người dễ đối phó, cơ thể nàng bay vút ra ngoài, tốc độ nhanh như quỷ ảnh chạy vòng vòng trong võ đài, một đôi mỹ ngâu ám tụ linh khí, một đạo ô quang đen nhánh từ trong con ngươi bay ra.

Ô quang biến thành kiếm ảnh, liên tục công xuất đánh cho Phong Vũ trở tay không kịp.

"Oanh long long!"

Uy lực của Song đồng toái nguyệt kiếm hết sức kinh khủng, làm cho thiết hài trên chân Phong Vũ cũng bị đâm lũng một lỗ, thiếu chút nữa đã làm cho bàn chân của hắn cũng bị đâm thủng.

"Kỳ ngưu kính!"

Hai người càng đấu càng hung hiểm, người nào mà sơ hở một tí thì có thể nguy hiểm đến tính mạng ngay, lúc này Phong Vũ cũng không che giấu gì nữa mà đem tuyệt học Kỳ ngưu kính của mình đánh ra.

- Kỳ ngưu kính là một trong năm kình tuyệt học của đại nội Phong gia, xếp trên Đại phong kình một bậc, không ngờ tới Phong Vũ tuổi còn trẻ như vậy mà đã luyện tới cảnh giới ngưng hình của Kỳ ngưu kính!

Một vị con em trẻ tuổi kinh hô thành tiếng.

Trên lòng bàn tay của Phong Vũ bạo xạ ra một viên thần hoa thanh sắc, màu sắc càng lúc càng đậm hơn, có thêm từng luồng điện mang tinh tế xuyên qua trên thần hoa giống như một cái trứng gà to lớn.

"Ngao!"

Một tiếng man thú tru lên từ trong thần hoa truyền ra ngoài, thanh âm vang dội hướng thẳng lên chín tầng trời.

Tựa như bò rống, tựa như kỳ lân gầm rú giận dữ!

"Ùng ùng!"

Kỳ ngưu kính vẫn chưa dựng dục thành hình nhưng bốn phía đã nổi lên từng trận gió lốc xung quanh võ đài, bão cát tẩu thạch, một luồng sức mạnh hào hùng đè lên trên thân hình mềm mại của Phong Tiên Tuyết làm cho nàng bắt buộc phải bước lùi về phía sau, không cách nào đứng vững được.
Bình Luận (0)
Comment