Linh Dị Âm Dương

Chương 1


Cố Cửu núp phía sau kẹt cửa nhìn Cố Dũng mang theo một người đàn ông mặc trang phục đạo sĩ tiến về phía bên này.

Khi đến nơi, gã ta đứng ở ngoài cửa rào không dám đi vào.
“Đại sư, chính là nơi này!”
Cố Cửu nghe Cố Dũng nói thế với lão đạo sĩ, gã nhìn vào trong sân, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi và căm ghét như mọi khi.
Cố Cửu chuyển sang nhìn lão đạo sĩ thì thấy lão đưa tay ra bấm độn một lát, hồi sau tính xong lão mở mắt ra, làm ra vẻ nghiêm trọng nói với Cố Dũng:
“Ngươi may mắn lắm mới kịp thời mời được ta đến đây.

Kẻ này là ác quỷ chuyển thế đầu thai.

Ngày mai là tết Hạ Nguyên*, quỷ môn mở ra, đến lúc đó bách quỷ đến dương gian, âm khí vô cùng nặng.

Con ác quỷ này hút nhiều âm khí, công lực sẽ tăng lên, đến lúc đó chẳng phân biệt đâu là người sống kẻ chết.

Nếu không diệt trừ nó, lại thêm có lệ quỷ giúp đỡ, chỉ sợ qua lần này người dân trong phạm vi mười dặm quanh đây đều trở thành thức ăn trong miệng nó.”
Cố Dũng nghe lão phán xong liền run như cầy sấy, sau khi đứa con này sinh ra, hàng xóm người chết kẻ bị thương.

Không những vậy, thôn nhỏ bọn họ ở vốn đất đai phì nhiêu màu mỡ, phong cảnh cũng xem là hữu tình nên thơ, thế nhưng sau khi đứa bé quỷ quái này sinh ra thì cuộc sống của mọi người càng ngày càng khó khăn, nhất là khu vực quanh chỗ nó ở, một cọng cỏ cũng không mọc lên nổi.
Kinh khủng hơn là nghe nói trong căn nhà tranh này thường xuyên vang lên tiếng quỷ kêu gào khóc lóc.

Mấy năm nay, không còn mấy ai ở lại trong thôn, phần lớn đều đã dọn đi cả.

Cố Dũng đã có gia đình mới êm ấm, nhưng một ngày đứa con quỷ này còn chưa chết thì gã vẫn cảm thấy như có một cây xương cá chặn ngang cổ họng, ăn không ngon ngủ không yên.
Lão đạo sĩ lấy ra một cái la bàn từ bên hông, đi vòng quanh căn nhà một vòng, trong miệng lẩm bẩm gì đó, thỉnh thoảng lại bày một thứ đạo cụ trên mặt đất.

Làm xong mọi chuyện, lão đứng thẳng dậy nói với Cố Dũng: “Ta có một vài thứ cần ngươi chuẩn bị, phải tìm cho nhanh, trước giờ Tý đêm nay phải có.”
“Vâng vâng, tôi đi làm ngay.” Cố Dũng nói.
Sau đó, Cố Cửu thấy hai người còn ở lại nói chuyện chốc lát rồi mới vội vã rời đi.
Lúc lão đạo sĩ kia sắp cất bước bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua căn nhà.


Cố Cửu nhìn thấy rõ ràng ánh mắt lão tràn đầy ác ý và tham lam.
Cố Cửu cúi đầu nhìn bàn tay bé xíu của mình, nhóc đến thời không này sống lay lắt được tám năm, rốt cuộc lần này cũng không thoát khỏi vận mệnh ư?
Cố Cửu suy nghĩ thất thần, ngồi nhìn chằm chằm theo hướng đạo sĩ kia bỏ đi một lúc lâu, bỗng nhóc nghe thấy sau lưng có tiếng sột soạt.

Nhóc quay đầu nhìn theo tiếng động liền thấy một bóng đen nho nhỏ ló ra từ phía sau tấm vải bố trải giường giắt lên làm rèm cửa sổ.

Cái bóng chọc chọc miếng vải, sau đó, một cái đầu lông xù bé xíu màu đen đẩy cái rèm tạm bợ ra chui vào phòng.
“Tiểu Đệ.” Cố Cửu sáng mắt lên, bước nhanh qua.

Cửa sổ quá cao, nhóc kiễng chân lên, đưa tay cầm lấy cái đùi gà Tiểu Đệ ngậm trong miệng rồi để Tiểu Đệ bò lên vai mình.
Tiểu Đệ là một con mèo đen, mèo đen thông linh, ở chỗ này bị người ta coi là vật mang điềm gở.

Ba năm trước, khi đó Tiểu Đệ mới lớn bằng bàn tay suýt chút nữa đã bị mấy đứa trẻ trong thôn hành hạ đến chết.

Nó bị cắt đứt một bên tai, cái đuôi cụt mất một đoạn, chỉ còn thở thoi thóp bị ném vào sân nhà của Cố Cửu, là nhóc năn nỉ bà nội lúc ấy vẫn còn sống cứu được nó.
Nửa năm trước bà nội qua đời, thế là Cố Cửu thường xuyên bị đói, không có cơm ăn, cũng nhờ có Tiểu Đệ đi ăn trộm đồ, trộm mỗi nơi một ít đem về cho nhóc lấp bụng qua ngày.

Nếu không trộm được gì thì nó bắt chuột tha về, cứ như thế Cố Cửu mới không chết đói.
Đùi gà không to lắm, còn dính chút bụi và nước miếng của Tiểu Đệ nhưng Cố Cửu không chê.

Nhóc chà chà đùi gà lên áo, xé một miếng đưa cho mèo Tiểu Đệ vừa nhảy xuống từ trên vai nhóc, đang ngồi xổm trên đùi nhóc liếm lông.
“Hôm nay bị người ta rượt hở?” Cố Cửu giúp Tiểu Đệ phủi sạch mạng nhện trên người, mình ăn một miếng, lâu lâu đút cho Tiểu Đệ một miếng, còn thò tay sờ sờ khắp người nó, kiểm tra xem có chỗ nào bị thương hay không.
Tiểu Đệ meo một tiếng, chỉ ăn hai miếng rồi không chịu ăn nữa, ghé vào đùi Cố Cửu, nằm rên hừ hừ.
Không khí đang ấm áp, đột nhiên nhiệt độ hạ xuống cực kì nhanh, một màn sương đen từ phía vách tường loang lổ bùn đất ập đến, nhào về phía Cố Cửu ngồi trên giường.
“Meo!” Tiểu Đệ gào lên một tiếng, lập tức từ trên đùi Cố Cửu bò dậy, che chắn phía trước nhóc, giằng co với đám sương đen.
Cố Cửu nhanh tay lẹ mắt bế Tiểu Đệ lên, chạy vội vào góc tường, vừa nhìn chằm chằm sương đen đến gần vừa không quên nhai nuốt thịt gà.
Đám khí đen dừng lại trước mặt Cố Cửu một khoảng, chợt, một cánh tay trắng bệch vươn ra từ trong màn sương như thử thăm dò, muốn sờ lên mặt nhóc.

Chẳng qua khi nó sắp đến gần thì đột nhiên chuyển hướng, nhanh như chớp bóp lấy cổ Cố Cửu.
Tiểu Đệ hung hăng kêu chói tai, vươn móng vuốt muốn cào lên cánh tay kia nhưng nào ngờ lại bị ném mạnh ra chỗ khác, cũng may hướng nó bị ném là trên giường, không sợ ngã bị thương.

Cố Cửu không hít thở được, khuôn mặt dần dần đỏ lên, đôi tay cậu quơ quào bám lấy cánh tay trắng nhợt đang bóp cổ mình, vô cùng vất vả thốt lên được một chữ: “Mẹ…”
Khi Tiểu Đệ vọt tới lần nữa thì vừa lúc cánh tay đó như nghe được tiếng gọi yếu ớt của Cố Cửu mà rụt về.

Cụm khí đen lắc lư run run trong chốc lát rồi bất thình lình biến mất như khi xuất hiện vậy, ẩn vào trong bức tường, không thấy đâu nữa.
“Khụ khụ…”
Cố Cửu quỳ trên mặt đất, ôm cổ ho sặc sụa, một hồi lâu sau mới nguôi cơn.

Nhóc lết tới cầm lấy chiếc gương đồng ở đầu giường lên xem, quả nhiên nhìn thấy quanh cổ có một vòng tím bầm vì bị siết.
Tiểu Đệ giẫm lên đầu gối của Cố Cửu, liên tục kêu meo meo một cách nôn nóng, như đang thúc giục nhóc làm gì đó.
Lại một lần nữa suýt chết, toàn thân Cố Cửu rét run.

Nhóc ôm Tiểu Đệ vào lòng, lẩm bẩm: “Tiểu Đệ, e rằng anh không còn sống được bao lâu nữa.”
Cố Cửu vốn là một cô nhi sống ở thời hiện đại, được người tốt bảo trợ cho tiền đi học.

Một đêm nọ, cậu thức khuya ôn bài bèn ngủ quên mất, khi mở mắt tỉnh lại đã thấy mình bám vào thân thể của một đứa bé thời cổ đại.

Đó chưa phải là chuyện xui xẻo nhất, chuyện tệ hơn là đứa nhỏ này là một đứa nhỏ sinh ra trong quan tài.
Dù sao tuổi Cố Cửu cũng đã lớn nên cậu nhận biết được mọi việc đang xảy ra.

Bà nội của đứa bé không màng đến mọi người quyết liệt ngăn cản, ôm nó ra ngoài, lúc đó Cố Cửu loáng thoáng nghe những lời của người xung quanh thì biết được hoàn cảnh éo le của đứa bé này.
Cha mẹ của đứa trẻ đều là nông dân bình thường, mẹ nhóc tên là Chu San San, bị khó sinh mà chết, con nhỏ còn chưa ra đời thì người mẹ đã không còn.

Ngày hôm đó lúc chuẩn bị hạ táng thì bỗng nhiên người khiêng quan tài nghe được tiếng trẻ con khóc vang lên từ bên trong.

Bọn họ kinh hãi mở quan tài ra thì thấy dưới thân xác chết tái xanh có một vũng máu loãng, nằm trong vũng máu là một đứa trẻ sơ sinh cả người nhuộm đỏ.
Mà theo truyền thuyết, đứa trẻ được sinh ra ở trong quan tài khi người mẹ vừa chết đi sẽ hấp thụ khí tử thi mà sống sót, là điềm cực xấu, được gọi là “đứa con trong quan tài”.
Cha ruột của đứa nhỏ và họ hàng thân thích khăng khăng muốn chôn sống nó, chỉ có một mình bà nội đứa nhỏ không đồng ý, kiên quyết ôm nó về nuôi.


Hành động của bà nội làm nhiều người trong thôn tức giận nên bọn họ chạy đến tận nhà sinh sự, đập phá nhà tranh của bà, đến cả con trai ruột cũng tuyên bố cắt đứt quan hệ với bà.
Khi đó cơ thể này còn là trẻ sơ sinh nên Cố Cửu cũng chưa nhìn thấy rõ, không nhận ra được vấn đề của mình.

Nhóc chỉ cảm giác dường như có ai đó ở bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, hơn nữa cả người mình luôn luôn bị lạnh.

Thoạt đầu, Cố Cửu còn tưởng rằng trời đang vào đông nên mới lạnh như vậy, nhưng qua chừng hai ba tháng, khi nhóc bắt đầu tỏ tường sự vật quanh mình thì mới phát hiện ra bây giờ đang là giữa hè.

Tuy nhiên, đối với thân thể này thì mùa nào cũng là mùa đông lạnh thấu xương, mà điều kinh khủng nhất là nhóc có thể nhìn thấy quỷ.
Con quỷ đó không phải ai khác, chính là người mẹ vì khó sinh mà chết của đứa bé này, cô vẫn luôn ngồi canh chừng ở mép giường.
Chu San San bây giờ chỉ là một u hồn, cô mặc bộ quần áo lúc hạ táng, nửa người dưới toàn là máu, lơ lửng bên cạnh Cố Cửu, dùng khuôn mặt trắng bệch vô cảm nhìn chằm chằm nhóc suốt ngày.
Lần đầu tiên Cố Cửu nhìn thấy cô đã bị dọa chết ngất, sau khi tỉnh lại cũng không tốt hơn là bao, mãi cho đến khi nhóc biết ngồi biết bò thấy Chu San San vẫn cứ y như trước đây mới bớt sợ.

Cô chỉ im lặng bay bay bên cạnh nhóc, giống như người mẹ mong nhớ đứa con mình, ra sức bảo vệ nó.
Dần dần, Cố Cửu cũng không còn hãi hùng như trước.
Ngặt nỗi, từ khi xuyên vào thế giới này Cố Cửu như bị tra tấn.

Một đêm nọ, nhóc giật mình tỉnh giấc liền thấy trên đỉnh đầu mình có một nữ quỷ mặc đồ trắng, mái tóc đen dài của cô ta phủ xuống che hết cả hai bên mặt, cặp mắt trợn trừng lồi ra, tròng trắng chiếm hơn phân nửa con mắt, dễ sợ vô cùng.

Con quỷ thấy Cố Cửu tỉnh dậy liền há to cái miệng đen ngòm, chuẩn bị vồ tới cắn cổ nhóc.
Cố Cửu khi đó mới biết bò, hét lên một tiếng lăn lông lốc sang bên kia giường.

Đột nhiên Chu San San nãy giờ không biết đi đâu nhào ra quấn lấy con quỷ áo trắng đánh nhau.

Bà nội bị tiếng kêu của nhóc đánh thức, vội ôm nhóc vào lòng dỗ dành.

Cố Cửu ngồi trong lòng bà nhìn hai nữ quỷ vật tới vật lui trong căn nhà tranh nhỏ xíu, hai bên đánh nhau đến nỗi sương đen vần vũ khắp nơi.

Cuối cùng, Chu San San bị đứt một chân đè được nữ quỷ áo trắng xuống đất, xé nó ra từng chút một, ăn sạch.
Sau khi xơi tái con quỷ kia đến một mẩu cũng không còn, cái chân bị đứt của Chu San San liền mọc ra lại trong nháy mắt.
Về sau, tình trạng này thường xuyên xảy ra, Cố Cửu hay bừng tỉnh lúc nửa đêm vì bị âm khí lạnh lẽo kề sát vào người, khi đó tám chín phần mười là có cô hồn dã quỷ chực nhào ra muốn ăn nhóc.

Mỗi lần như vậy chúng đều bị Chu San San tập kích bất ngờ rồi nuốt luôn.
Lúc đầu Chu San San còn chật vật lắm mới xử lý được đám quỷ quấy nhiễu, chiến đấu xong thường bị thiếu tay mất chân, được cái sau khi tiêu hóa con quỷ chiến bại xong thì cái chi mất đi sẽ lành lại ngay.

Chỉ là Cố Cửu phát hiện ra theo số lần chiến thắng càng nhiều thì gương mặt của Chu San San càng mơ hồ không rõ.


Trên người cô bắt đầu xuất hiện sương đen, sau đó mỗi khi Chu San San ăn một con quỷ thì sương đen lại dày thêm một tầng.

Đến khi cô hoàn toàn biến mất sau làn sương thì ánh mắt cô nhìn Cố Cửu không còn vô cảm như trước nữa, thay vào đó là nỗi khát khao cực độ.
Cố Cửu sợ hãi phát hiện ánh mắt thèm thuồng này giống hệt với ánh mắt của đám quỷ tìm đến muốn ăn nhóc.
Nhóc đã trở thành đồ ăn trong mắt Chu San San.
Tệ hơn nữa, Cố Cửu luôn cảm thấy lạnh.

Không phải cái lạnh do thời tiết bên ngoài mà là lạnh từ trong thân thể lạnh ra, lạnh tận trong xương cốt.

Cơ thể của Cố Cửu cũng yếu, bệnh nặng thì không có nhưng bệnh nhẹ thì liên miên.

Mỗi tháng ba mươi ngày thì có mười ngày phải uống thuốc, thuốc là những thảo dược mà bà nội hái được đem về.

Cứ thế, ngày này qua tháng nọ, đứa bé này, hay bây giờ nên nói là Cố Cửu, xui xẻo thì xui xẻo thật, nhưng kể ra mạng cũng còn lớn, trong ngoài đều bị nguy hiểm rình rập không ngừng nhưng cũng trầy trật sống được đến năm tám tuổi.
Sau khi bà nội qua đời, Cố Cửu không nhìn thấy hồn phách của bà, cậu cũng không biết vì sao.

Sau khi bà nội mất thì thời gian Chu San San tỉnh táo ngày một ít đi.

Lần đầu tiên bóp cổ nhóc cô còn giật mình hoảng hồn mà thu tay lại, nhưng có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba.

Mỗi lần bị Chu San San bóp cổ, Cố Cửu chỉ có thể dùng hết sức bình sinh mà gọi một tiếng mẹ, hi vọng đánh thức lý trí của cô.
Hôm nay lại bị siết cổ lần nữa, Cố Cửu không biết lần tiếp theo có còn may mắn thoát được hay không.

Nhưng mà Cố Cửu cũng không dám trốn đi, nhóc từng thử chạy ra bên ngoài, sau đó kinh ngạc phát hiện ngay bên ngoài nhà tranh có không ít quỷ lang thang, nhóc vừa bước ra chúng liền ầm ĩ nhào đến muốn cắn xé.

Cuối cùng cũng nhờ Chu San San đột ngột lao đến ăn luôn một lúc mấy con quỷ nên đám còn lại mới hoảng sợ bỏ chạy, Cố Cửu thoát chết trong gang tấc.
Sau lần đó, rốt cuộc Cố Cửu cũng nhận ra trong mắt quỷ quái mình chẳng khác gì thịt Đường Tăng, là đồ ăn yêu thích của chúng nó.

Tóm lại mình chỉ có hai loại kết cục, một là đang trên đường lẩn trốn bị ác quỷ xé xác chia nhau ăn, hai là ở lại nhà tranh, sống lay lắt được ngày nào hay ngày ấy, cuối cùng vào một ngày nào đó trở thành đồ ăn trong miệng người mẹ này.
Thế mà hôm nay lại có đạo sĩ xuất hiện.

Cố Cửu nhớ lại ánh mắt điên cuồng trước khi rời đi của lão, nghĩ thầm có lẽ mình sắp có thêm một kiểu chết nữa rồi đó..

Bình Luận (0)
Comment