ngủ thẳng đến tận hừng đông, Tuyên Thiếu Minh bởi vì đói bụng mới mở mắt ra, mờ mịt nhìn đỉnh giường một hồi, hết thảy sự việc phát sinh đêm qua đột nhiên xông vào trong đầu, làm cho hai chân y căng ra, cả mình giật nảy.
“ôi!” y kêu thảm một tiếng, xoa xoa thắt lưng bị chà đạp thê thảm.
đau, đau, đau!
y nhe răng đứng lên, thắt lưng như là muốn đứt hẳn ra vậy.
trong phòng chỉ có một mình y, cửa sổ mở ra vi sướng (1. thoáng mát), làm cho không khí trong phòng có cỗ hương vị khô mát ấm áp.
Tuyên Thiếu Minh nhu nhu xong thắt lưng, vừa nghĩ tới nguyên nhân làm thắt lưng mình bị đau, khuân mặt tuấn tú không khỏi nóng bừng lên. tuy rằng người kia không có ở đây, nhưng là mặt y vẫn hồng đến bất khả tư nghị (2.không thể tin được), ánh mắt rơi xuống trên ngực mình càng trở nên xấu hổ cùng giận giữ, y nhanh chóng đem y phục mặc vào, gắt gao buộc chặt dây lưng.
y nhất định là bị trúng tà, nếu không sao có thể cùng Bùi Triển Vân làm cái loại chuyện này? cho dù bộ dáng của Bùi Triển Vân có đẹp như thế nào, thủy chung vẫn là nam nhân a, y sao có thể đói bụng định cầu bất mãn như vậy ăn quàng ra nông nỗi này đâu? hơn nữa, y cư nhiên lại ở phía dưới!
điên rồi, tất cả thật rối rắm, y gõ một cái vào gáy chính mình, hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng— sau cơn ác mộng mọi việc sẽ trở về như cũ.
đêm qua khi làm đến bước cuối cùng, động tác của Bùi Triển Vân đều thật ôn nhu, tuy rằng liên tục đem y lăn qua lộn lại vài loại tư thế, nhưng mà xuống tay vẫn rất cẩn thận, tuyệt không làm đau y, cũng không cố ý chọc ghẹo y nữa, hắn còn quan tâm chiếu cố dục vọng của y, làm cho y liên tiếp đạt được khoái cảm.
từ ngày đến Linh huyền Phái này y đều là bị cấm dục, sau một đêm vô cùng sảng khoái, Tuyên Thiếu Minh không khỏi không thừa nhận, trừ bỏ thắt lưng cùng mông bị đau nhức ra, toàn thân y đều cảm thấy thực thỏa mãn.
nhưng mà, như vậy càng chẳng phải rất kỳ quái?
y dám nói chính mình tuyệt không có long dương chi hảo, nhưng đến tột cùng vì sao hôm qua lại bị Bùi Triển Vân mê hoặc, y cũng không rõ ràng lắm, chính là khi bị người nọ miệng lưỡi trêu chọc, bị người nọ dùng tay khiêu khích, y liền kìm lòng không đậu.
“a a a, xong đời, ta nhất định là có vẫn đề gì rồi….” y căm tức đấm đấm chăn nệm.
nếu y là người ở trên, y đại khái sẽ không buồn bực như vậy, ít nhất còn có thể an ủi mình rằng trong lúc nhất thời tưởng nhầm hắn thành nữ nhân. như vậy rõ ràng hắn tưởng mình thành nữ nhân— thiên a!
Tuyên Thiếu Minh bỗng nhiên cả kinh, bởi vì y nghĩ tới một chuyện, có lẽ Bùi Triển Vân hôm qua uống rượu mới có thể ôm y, có lẽ người Bùi Triển Vân muốn ôm chính là một cái nữ nhân, chứ không phải là y.
giải thích như vậy thoạt nhìn rất hợp tình hợp lý, Tuyên Thiếu Minh nhất thời tin đến không còn nghi ngờ, cứ như vậy, lửa giận ngập trời theo nước lũ mà lên.
Bùi Triển Vân đáng giận! Bùi Triển Vân chết tiệt! đem y chà đạp một đêm, thỳ ra là xem y thành thế thân! khó trách vừa xong liền chuồn mất, chắc chắn là thấy y liền xấu hổ đi.
Tuyên Thiếu Minh tức giận đến lưỡng đạo mày kiếm nhăn thành một nắm, vừa nghĩ tới Bùi Triển Vân lấy y ra để phát tiết dục vọng, y liền buồn bực đến không thể chịu được, trong lòng trôi nổi khó tả.
dù sao chính là như vậy, y còn muốn hy vọng vào cái gì a? y tự hỏi lòng mình, rồi mới nhụt trí lắc lắc đầu, nếu như trong quá trình mà y không đạt được khoái cảm, thỳ y đương nhiên còn muốn tiếp rục xo đo. nhưng đây y lại cảm thấy vô cùng thoải mái, lại còn chủ động phối hợp, thế thỳ còn tính toán cái gì? y cùng lắm thỳ coi như là bị cẩu cắn một ngụm, đau xong sẽ không còn việc gì nữa.
Tuyên Thiếu Minh tự an ủi mình xong kéo lên khóe miệng, xuống giường rửa mặt thay y phục. khi ngón tay y đang cùng đai lưng hăng hái chiến đấu, một đôi tay thon dài trắng noãn hợp thời xuất hiện, linh hoạt thắt hảo dây lưng cho y.
Tuyên Thiếu Minh hít mạnh một hơi, ngẩng đầu, dừng một chút, thấp giọng kêu lên: “đại sư huynh.”
“ân!” Bùi Triển Vân cười khẽ, nghĩ thầm, mới qua một đêm, này đại thiếu gia vẫn thường giương nanh múa vuốt trước mặt hắn lại trở nên cực kỳ lễ phép, không thể không nói, hắn cảm thấy bản thân đã đạt được thành tựu rất lớn a.
“đói bụng rồi đi, cơm đã chuẩn bị xong rồi, lại đây ăn.”
thấy hắn ân cần quỷ dị, rồi lại không hề nhắc đến chuyện đêm qua, Tuyên Thiếu Minh tin tưởng mình đã lý giải đúng, chậm rãi lê đến trước bàn ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm, lại cảm thấy nhạt như nước ốc.
khó có thể nhìn thấy Tuyên Thiếu Minh nghe lời như vậy, Bùi Triển Vân nghĩ là y đang thẹn thùng, cười cười, đứng dậy đi lấy lược, đi về phía sau y vì y buộc gọn tóc.
Tuyên Thiếu Minh muốn chánh xa động chạm giữa hai người, Bùi Triển Vân lại đè lại bả vai y, khẽ quát: “đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ăn cơm.”
y thầm nghĩ, Bùi Triển Vân đối y tốt như vậy, là vì áy náy sao? một khi đã như vậy, chính mình không bằng cứ tiếp nhận đi, miễn cho phải xấu hổ.
đợi cho suối tóc dài được buộc lại hảo, Tuyên Thiếu Minh cũng đã ăn xong một bát cơm, y buông bát, ngồi nghiêm chỉnh nhìn về phía Bùi Triển Vân ở đối diện, đem lời nói đã suy nghĩ nửa ngày ra từng chút từng chút nói hết: “đại sư huynh, giữa chúng ta cái gì cũng chưa từng phát sinh.”
nghe vậy, đôi con ngươi đang mỉm cười của Bùi Triển Vân vô thanh vô thức mà âm trầm xuống, nhưng khuân mặt vẫn nhất nhất ôn hòa.
“ý sư đệ là nói, ngươi không sao?”
“ngươi…ta đều là uống rượu thôi.”
“nguyên lai là như vậy.” Bùi Triển Vân bỗng nhiên cười khẽ.
Bùi Triển Vân ngươi thật hảo! Bùi Triển Vân ngươi thật đúng là ngụy quân tử! mệt ngươi còn cười được! Tuyên Thiếu Minh cắn chặt khớp hàm, đem sự giận giữ cùng những lời muốn mắng chửi người đều nuốt vào trong bụng, căng mắt bảo trì khí độ, nếu không Bùi Triển Vân ở trong lòng nhất định sẽ chê cười y!
“đại sư huynh, ngươi cũng không cần để tâm, ta…ta cũng không có chuyện gì.” câu cuối cùng, y nói đặc biệt nhỏ, thực tế trong lòng có bao nhiêu bi phẫn, người bị ăn đến kiền mạt tịch là y, nhưng người muốn coi như không có chuyện gì sảy ra nhất cũng chính là y, bất công nhất trên đời này cũng chỉ có vậy mà thôi.
Bùi Triển Vân đứng lên, khuân mặt vẫn tười cười như trước, nói: “sư đệ nói như vậy, ta an tâm, ta còn lo lắng ngươi sẽ khóc nháo ầm ĩ chứ, xem ra ta đã xem nhẹ ngươi.”
thanh âm dễ nghe trước sau như một, tự nhiên lại làm cho người ta có một loại cảm giác buốt lạnh, Tuyên Thiếu Minh ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng không cách nào từ ngũ quan xinh đẹp của Bùi Triển Vân nhìn ra ý tứ chân chính ẩn trong đó.
trong lòng ủy khuất làm cho khuân mặt tuấn tú của Tuyên Thiếu Minh cũng trở nên ảm đạm.
sau một hồi im lặng, Bùi Triển Vân nói: “đêm qua là ta không biết nặng nhẹ, cho ngươi nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta tiếp tục luyện quyền pháp.” dứt lời, đặt một cái bình nhỏ xuống, phất tay áo bỏ đi.
Tuyên Thiếu Minh do dự một chút, tò mò cầm lấy cái bình lên, vừa mở ra, liền thấy chính là thuốc giảm sưng chị thương, mặt y đỏ lên, nhưng mà, cánh tay giơ lên trong không trung một lúc lâu, cuối cùng vẫn là đem bình nắm chặt ở trong lòng bàn tay.
Bùi Triển Vân không biết đi đâu mà vẫn chưa trở về, chạng vạng, Tuyên Thiếu Minh vừa định ra ngoài lấy cơm tối, thỳ Nhân Quý đã đưa tới, không cần hỏi, nhất định là có người dặn dò trước.
Tuyên Thiếu Minh nhìn thẳng vào Nhân Quý, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “ngươi nhìn thấy đại sư huynh có phải hay không là bộ dáng đang tức giận.”
“sinh khí? không có a.” Nhân Quý thành thật lắc đầu.
Tuyên Thiếu Minh nhất thời không phát ra thanh âm, ăn qua loa vài miếng liền bảo Nhân Quý dọn đi.
tới giờ đi ngủ, Bùi Triển Vân vẫn là không có trở về, Tuyên Thiếu Minh đi qua đi lại trước cửa chờ. đợi đến khi nguyệt thượng treo cao, y mới không cam lòng đóng cửa lại. nhưng chính mình lại dựa vào đầu giường chờ đợi tiếp, thẳng đến khi không kháng cự được mới rũ mắt xuống thiếp đi.
trong mộng, tựa hồ có người đến trước mặt y, lẳng lặng nhìn y, cuối cùng lại lẳng lặng rời đi.
mở mắt ra, lại là một ngày mới bắt đầu. Tuyên Thiếu Minh chịu khó đi đến khỏa thực phòng lấy điểm tâm trở về, không nghĩ trong phòng đã có người đang chờ trước, y còn chưa kịp cao hứng, người nọ đã mở miệng.
“ăn nhanh lên sau đó đến trong viện luyện công.”
vẫn là khuân mặt mỉm cười quen thuộc như lúc ban đầu, nhưng chính là Bùi Triển Vân lại cho Tuyên Thiếu Minh có một loại cảm giác lạnh lùng, giống như bọn họ đã bắt đầu có một bức tường ngăn cách.
“đại sư huynh ngươi không ăn sao?” Tuyên Thiếu Minh nhìn hai phần điểm tâm trong tay.
“không cần, ta đã dùng cơm xong.” Bùi Triển Vân thản nhiên cự tuyệt nói.
Tuyên Thiếu Minh khó nén khỏi thất vọng, vào phòng đem điểm tâm đặt lên bàn sau đó lập tức đi ra.
“có thể bắt đầu luyện.” ngày thường vô cùng lười nhác, Tuyên Thiếu Minh hôm nay lại đứng ở giữa sân trăm chú đứng trung bình tấn.
Bùi Triển Vân vuốt vuốt cằm nói: “đem quyền pháp mà võ kinh dạy ngươi đánh cho ta xem.”
“được.”
Tuyên Thiếu Minh lần đầu tiên nghiêm túc muốn chăm chỉ luyện công, trong lòng y tràn đầy suy nghĩ, y hy vọng có thể làm cho Bùi Triển Vân vừa lòng với mình.