đội hình lại như lần y mới trở về, Tuyên gia già trẻ cao thấp đều tụ tập ở cửa đưa tiễn Tuyên Thiếu Minh cùng Bùi Triển Vân.
Tuyên phu nhân nắm chặt lấy tay đứa con, ngàn dặn vạn dò, lưu luyến không rời.
“nương, ngươi yên tâm, con sẽ tự chiếu cố cho mình.” Tuyên Thiếu Minh lập lời thề son sắt nói chấn an nương y.
Tuyên phu nhân vẫn lo lắng nói: “con ngay cả cái hạ nhân cũng không mang, ta thật sự là…”
“Tuyên phu nhân, xin cứ đem Thiếu Minh giao cho ta.” Bùi Triển Vân bỗng nhiên lên tiếng nói, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra tia mỉm cười thành khẩn cùng nghiêm túc.
Tuyên phu nhân trong nháy mắt có chút ngạc nhiên, giống như người trước mắt là đang hướng bà cầu hôn con mình, ý niệm này trong đầu chợt lóe mà qua, bà cười thầm chính mình hoang đường đa tâm, rồi sau đó nói: “vậy phiền ngươi chiếu cố nó, Thiếu Minh nhà ta liền kính nhờ ngươi.”
dứt lời, bà buông tay Tuyên Thiếu Minh ra, nhẹ nhàng đẩy y về phía Bùi Triển Vân.
“đi thôi.” Bùi Triển Vân ôm lấy bả vai Tuyên Thiếu Minh, nhẹ nhàng nói một tiếng “đa tạ”, một tiếng này cực khẽ, chỷ có Tuyên Thiếu Minh đang dựa vào hắn rất gần là có thể nghe thấy được.
Tuyên gia an bài xe ngựa cho bọn hắn, Bùi Triển Vân phụ trách đánh xe, Tuyên Thiếu Minh ngồi ở trong xe, theo cửa sổ ló đầu ra ngoài vẫy tay tạm biệt song thân.
xe ngựa đi càng lúc càng xa, thẳng đến khi ra khỏi cửa thành, Tuyên Thiếu Minh mới từ trong xe chui ra, ngồi xuống bên cạnh Bùi Triển Vân.
“khóc?” Bùi Triển Vân nhìn thấy khóe mắt y đỏ bừng lên.
“mới không có.” Tuyên Thiếu Minh lớn tiếng phản bác.
Bùi Triển Vân một tay đánh xe, một tay đem Tuyên đại thiếu gia kéo vào trong lòng ngực.
vừa về tới Linh Huyền Phái, ngay cả ghế cũng chưa tọa nhiệt, Khâu Trường Thanh liền cho đệ tử truyền lời đến, nói Bùi Triển Vân đến gặp ông, Bùi Triển Vân liền tức khắc đi.
“sư phụ.” Bùi Triển Vân cung kính hành lễ.
“xem ra, ngươi rất rõ ràng sư phụ tìm ngươi đến đây là có chuyện gì.” Khâu Trường Thanh vân vê chòm râu bạc trắng, nói thẳng.
Bùi Triển Vân cười cười gật đầu, từ Hỏa Phượng Quốc trở về liền đến Tuyên gai đón người, gặp sinh phụ xong từ đó đến nay còn chưa một lần nói rõ ràng với sư phụ.
“đồ nhy đã thấy qua phụ thân, chính là vẫn chưa cùng hắn nhận thức.”
“nếu đã gặp lại, tại sao không cùng hắn nhận thức? đó cũng là một cái tâm nguyện của mẫu thân ngươi.” Khâu Trường Thanh chỷ mong hắn lo lắng rõ ràng.
Bùi Triển Vân lạnh nhạt giải thích: “đồ nhy cho rằng chuyện này là không tất yếu, hắn chưa bao giờ biết đến một nhy tử như ta, ta lại cũng không có thói quen có một phụ thân thân phận tôn quý như hắn, kia vậy sao phải khổ tâm đi rước thêm chuyện vào mình?”
Khâu Trường Thanh khuyên: “hắn dù sao cũng là sinh phụ của ngươi, thái độ làm con, ngươi có thể nào không tẫn trung tẫn hiếu?”
“sư phụ yên tâm, hắn nếu có dù chỷ một chút khó khăn, ta cũng nhất định tương trợ.”
Khâu Trường Thanh một trận thán vị, nói: “cũng được, chủ ý ngươi đã quyết như vậy, vị sư sẽ không nhiều lời nữa.”
“ngoài ra, còn có một chuyện đồ nhy cần bẩm báo với sư phụ.”
“chuyện gì?”
“tiểu sư đệ, không, Thiếu Minh….” hắn đổi cách xưng hô, trên mặt lộ ra nhất mạt ôn nhu tươi cười, nói: “y là người bầu bạn kiếp này mà đồ nhy tuyển định được.”
qua thật lâu, Tuyên Thiếu Minh cuối cùng cũng đợi được đến lúc Bùi Triển Vân trở về, cao hứng phấn chấn chạy ra nghênh đón hắn, lại phát hiện sắc mặt Bùi Triển Vân có chút khác thường.
“đại sư huynh, ngươi sảy ra chuyện gì? sư phụ tìm ngươi nói cái gì a?” Tuyên Thiếu Minh cẩn thận đưa hắn vào trong phòng ngồi xuống.
im lặng một lát, Bùi Triển Vân mới mở miệng đáp: “ta đã thẳng thắn công khai quan hệ của chúng ta với sư phụ.”
“cái gì?” Tuyên Thiếu Minh kinh ngạc tại chỗ nhảy dựng lên, qua cơn khiếp đảm, y mới run run giọng hỏi: “kia, kia sư phụ nói thế nào?”
Bùi Triển Vân lộ ra thần sắc ưu sầu chưa từng thấy, nhìn y một cái, chậm rãi nói: “sư phụ muốn trục xuất ta ra khỏi sư môn.”
“sư phụ, sư phụ ông thật sự….” Tuyên Thiếu Minh không dám tin.
“ân.” Bùi Triển Vân nhắm mắt lại.
vừa thấy khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra biểu tình khổ sở như vậy, Tuyên Thiếu Minh liền đau lòng đến không chịu được, vội vàng ôm lấy hắn an ủi: “không quan hệ, sư phụ không cần ngươi, thỳ có ta muốn ngươi, ta với ngươi cùng đi.”
Bùi Triển Vân nâng lên con ngươi đen xán lượng( sáng chói), nói: “ngươi xác định bỏ trốn theo ta sao?”
“trộm, bỏ trốn?” Tuyên Thiếu Minh thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của chính mình.
“sư môn ở lại không được, trong nhà lại không thể quay về, ngươi chỷ có thể theo ta lưu lạc giang hồ, này không gọi là bỏ trốn thỳ kêu là cái gì?” Bùi Triển Vân nhìn y hỏi lại.
“a, này, này….” Tuyên Thiếu Minh thập phần xấu hổ cùng quẫn bách không biết nên đáp lại như thế nào mới tốt.
“nếu ngươi không muốn thỳ cũng không sao, cứ ở lại nơi này, ít nhất còn có chỗ dừng chân, theo ta không chừng màn trời chiếu đất, ngay cả ăn đều không có cơm ngon để ăn.” đôi con ngươi của Bùi Triển Vân rũ xuống.
“không, không, không, ta muốn theo ngươi, ngươi đi đâu, ta liền đi nới đó, ta không muốn một mình một người ở lại Linh Huyền Phái.” như là sợ bị bỏ lại, Tuyên Thiếu Minh ôm chặt lấy Bùi Triển Vân.
“vậy ngươi thật sự muốn bỏ trốn cùng ta sao?”
Tuyên Thiếu Minh trong lòng còn sợ hãi chỷ lo liên tiếp gật đầu, không phát hiện biến hóa trong giọng nói của Bùi Triển Vân.
“chân trời góc biển, toàn bộ đều tùy theo ngươi.” âm điệu leng keng, một chữ nói ra đều thật có khí phách.
khóe môi hiện lên tươi cười thản nhiên, Bùi Triển Vân kéo y ngồi xuống đùi mình, nói: “ngươi là bảo bối của Tuyên gia, cha nương ngươi đều cưng chiều ngươi, ta là lo lắng ngươi theo ta, sẽ không còn được hưởng những ngày tháng của đại thiếu gia kia nữa, sau này cũng khó có thể phụng dưỡng song thân, như vậy ngươi cũng nguyện ý?”
Tuyên Thiếu Minh mím mím môi, nói: “chung quy ta luôn muốn nói một câu xin lỗi với cha nương, bởi vì sớm hay muộn ta cũng sẽ đem qua hệ của chúng ta nói cho bọn họ biết. huống chy là ta thật tâm thích người, có hay không những ngày nhàn nhã làm đại thiếu gia cũng không sao cả, chỷ cần cùng ngươi ở một chỗ là tốt rồi.” dừng lại một chút, y nói tiếp: “chính là ta không nghĩ tới ngươi lại nói cho sư phụ biết nhanh như vậy, cũng không nghĩ sư phụ lại nhẫn tâm đến thế…”
nâng lên tuấn nhan đang ảm đạm lầm bẩm của y, Bùi Triển Vân cười nói: “sư phụ đúng là đã biết chuyện của chúng ta, mặc dù chưa nói là trục xuất ta ra khỏi sư môn, nhưng ta nghĩ chúng ta cũng không tiện lưu lại nơi này nữa, dù sao sư phụ cũng là được cha nương ngươi nhờ vả hảo hảo dạy bảo, mà nay ngươi lại bị ta lừa gạt đi, trong lòng ông không tránh khỏi có điều áy náy, nếu chúng ta còn tiếp tuc ở lại Linh Huyền Phái, thật sự là làm khó cho sư phụ.”
Tuyên Thiếu Minh mặc dù buồn bực hắn cố ý lừa gạt trêu chọc mình, nhưng nghe thấy lời hắn nói cũng có lý, nên không khỏi gật gật đầu nói: “vậy chúng ta đây sẽ đi đâu?”
“thiên hạ rộng lớn, còn sợ không có chỗ cho đôi ta dung thân sao?” Bùi Triển Vân cao giọng cười, áp chế đầu của y, trên cánh môi mỏng phiền não nhẹ nhàng hôn.
có những lời này của hắn, Tuyên Thiếu Minh không hề cảm thấy băn khoăn nữa.
“còn có, này…” Bùi Triển Vân lấy trong ngực ra một vật, ở trước mặt Tuyên Thiếu Minh mở ra lòng bàn tay, sau đó nói: “đây là tín vật của mẫu thân ta.” chính là ngọc trâm bảo chứng thân phận của hắn.
“mẫu thân ngươi?” Tuyên Thiếu Minh nhìn ngọc trâm, không hiểu chút nào.
“đúng vậy.” Bùi Triển Vân không nghĩ dấu diếm, tất cả những gì của mình, hết thảy hắn đều muốn cùng Tuyên Thiếu Minh chia sẻ, cười cười, dùng ngữ khí cực kỳ thoải mái nói: “đến, đại sư huynh kể chuyện xưa này cho ngươi nghe….”
thật lâu sau, thẳng đến khi Bùi Triển Vân kể xong chuyện xưa, Tuyên Thiếu Minh vẫn còn khiếp sợ chưa lấy được hồn về.
“nói như vậy, ngươi…người là Hoàng….”
Bùi Triển Vân cắn nhẹ lên bờ môi y, tựa tiếu phi tiếu nói: “không thể nói lung tung nga.”
Tuyên Thiếu Minh vội vàng lấy hai tay che miệng mình lại, liều mạng gật đầu.
“sau này ngọc trâm sẽ giao cho ngươi.” Bùi Triển Vân nắm lấy tay y, đem ngọc trâm đặt vào trong lòng bàn tay Tuyên Thiếu Minh.
Tuyên Thiếu Minh nắm chặt ngọc trâm, nhìn về phía Bùi Triển Vân, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “ta thất sự có thể nhận nó sao?” vật này đối với đại sư huynh là phi thường trọng yếu, chẳng những có thể chứng minh thân thế, mà còn có thể có được địa vị vô thượng(cao nhất), cứ như vậy mà giao cho y, không sợ sao?
“đương nhiên có thể.” thấy y còn lo sợ bất an, Bùi Triển Vân liền nói giỡn: “nếu ngươi không chịu lấy ngọc trâm này, ngày nào đó ta liền vứt bỏ ngươi không đoái hoài đến, thỳ ngươi vẫn có thể tìm được ta.” (**)
“ngươi nghĩ cùng đừng hòng nghĩ.” Tuyên Thiếu Minh hừ một tiếng, lập tức cầm chặt lấy ngọc trâm ôm vào trong ngực.
Bùi Triển Vân cười to.
“hảo, ta nghĩ cũng sẽ không nghĩ muốn…”
bởi vì hắn đã có được vật tối trân quý trên đời này rồi.
Toàn văn hoàn.
(**) nguyên văn là: “Đương nhiên có thể.” Thấy hắn còn lo sợ bất an, bùi triển vân liền hay nói giỡn nói: “Ngươi nếu không thu hảo này chi ngọc trâm, ngày nào đó tôi trộm phiết hạ ngươi chạy tới quen biết nhau, ngươi có thể tìm không trứ tôi.”