Một góc thành phố, Phạm Gia Hoa đang đứng trong một quảng trường thương mại tổng hợp khổng lồ. Dừng lại trước một quầy hàng bán hàng độc quyền, Phạm Gia Hoa cúi đầu nhìn kỹ những món hàng bày biện bên trong.
“Thích cái nào, có thể lấy cho anh xem.” Cô gái bán hàng mặc đồng phục tươi cười giới thiệu sản phẩm.
“Làm ơn lấy cái này cho tôi xem một chút.” Phạm Gia Hoa chỉ chỉ tay.
Nhìn kỹ chiếc ví nam trong tay, Phạm Gia Hoa lại đem nó trả lại cho cô gái bán hàng, “Cám ơn.” Sau đó ra khỏi quầy hàng.
Bây giờ vẫn chưa mua được, hôm nay Phạm Gia Hoa chỉ đến chọn trước mà thôi.
Từ sau khi nhìn thấy tấm ảnh trong ví tiền của Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa bắt đầu dốc lòng suy nghĩ phải tự mình mua một chiếc ví cho Lục Cẩn Ngôn sử dụng, cậu tin cậu nhất định có thể thuyết phục Lục Cẩn Ngôn sử dụng chiếc ví mới, sau đó cậu sẽ nghĩ cách tiêu hủy tấm ảnh kia. Đây là kế hoạch của tiểu thổ lang. Hai người họ khẳng định đã chia tay, còn giữ hình lại để nhớ nhung gì nữa? Không bằng có một khởi đầu mới. Nếu đại thúc vẫn không muốn, ai, vậy nam nhân chính là không quyết đoán, liền để cậu giúp chú ta giải quyết luôn.
Đại thúc chỉ cần nghĩ đến một mình cậu, nhìn một mình cậu là được rồi.
Muốn mua ví mới, hơn nữa muốn mua được chiếc ví tốt tặng cho Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa thật sự hao tổn không ít tâm tư. Cậu đối với những món hàng xa xi không am hiểu, cũng không có khái niệm thương hiệu. Muốn tặng cho Lục Cẩn Ngôn, đương nhiên phải là thứ tốt. Vì thế Phạm Gia Hoa nhờ những vị khách thường đến cửa tiệm mua cookies và chocolate chỉ dẫn.
Từ nữ nhân viên văn phòng đến nữ sinh trung học, nhóm nữ giới này cho Phạm Gia Hoa không ít ý kiến. Sau khi đem các thông tin thu được tổng hợp lại, Phạm Gia Hoa chọn được một cửa hàng đồ da nổi tiếng. Hôm nay, cậu đặc biệt đến cửa hàng đó xem qua, chọn kiểu dáng trước.
Nói muốn mua, bây giờ còn chưa được. Phạm Gia Hoa cũng không phải không có tiển. Tháng đầu tiên làm việc ở Cookie’s cậu đã nhận được tiền lương Lục Cẩn Ngôn phát. Phạm Gia Hoa tạm thời không chi tiêu xã giao gì, ăn ở đều tại Lục gia, mấy tháng qua cũng dư ra được một chút tiền.
Phạm Gia Hoa không muốn dùng tiền này. Thứ nhất, tiền lương cậu đưa cho Lục Cẩn Ngôn cất giùm, mỗi tháng chỉ nhận từ Lục Cẩn Ngôn một ít tiền tiêu vặt. Nếu lấy khoản tiền tiết kiệm đó thì phải nhờ Lục Cẩn Ngôn, có lẽ sẽ khiến Lục Cẩn Ngôn nghi ngờ. Kinh hỉ bất ngờ thì tốt hơn; vả lại, tiền lương từ Lục Cẩn Ngôn phát, nhìn từ góc độ khác, chính là lấy tiền của Lục Cẩn Ngôn mua quà cho Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa không muốn như vậy, cậu hy vọng có thể kiếm được tiền từ chỗ làm khác, sau đó mua quà cho Lục Cẩn Ngôn.
Nói đến làm việc, Phạm Gia Hoa chính là đắn đo suy tính. Cậu hỏi những người khách hay mua hàng ở tiệm có công việc nào thích hợp không, vừa hỏi xong phát hiện cơ hội làm việc cũng không nhiều.
Có vị khách đề nghị với Phạm Gia Hoa, muốn cậu làm chuyển phát nhanh, trợ lý văn phòng, lễ tân, nhưng như vậy nhất định phải rời Cookie’s, kế hoạch sẽ bại lộ. Nếu bị phát hiện, sẽ không còn sự ngạc nhiên nào nữa. Phạm Gia Hoa hy vọng có thể tìm được công việc phải là sau khi hết giờ làm ở tiệm bánh, hơn nữa công việc mới cũng không thể tan ca quá muộn. Về khuya mỗi đêm, Lục Cẩn Ngôn khẳng định sẽ lo lắng.
Lúc này Phạm Gia Hoa rất chán nản, có thể nói cơ hội việc làm thật sự không nhiều. Nghĩ đến đây, Phạm Gia Hoa càng thêm cảm ơn Lục Cẩn Ngôn đã thu lưu mình.
Sau đó, nhóm nữ sinh hay đến tiệm mua chocolate mang đến cho Phạm Gia Hoa một tin tức. Cô gái nói cô đã từng làm việc trong một cửa hàng 24 giờ bán thức ăn nhanh, rất thân với quản lý, cũng quen biết mấy cửa hàng trưởng. Nàng nói với Phạm Gia Hoa, nàng có thể giới thiệu Phạm Gia Hoa đến làm việc tại cửa hàng thức ăn nhanh vào ca tối, làm việc từ tám, chín giờ tối đến mười hai giờ, chính là, nếu không làm hết ca thì sẽ ảnh hưởng đến tiền lương.
Thấy thời gian khá thích hợp, Phạm Gia Hoa vui vẻ nhận lời. Cậu nhờ giới thiệu, đồng thời giải thích rõ mình chỉ làm trong thời gian ngắn, kiếm được đủ tiền sẽ chấm dứt.
Hôm nay, sau khi Phạm Gia Hoa tan tầm đến quảng trường này, một là đến cửa hàng nhìn một cái, hai là chờ tin tức về công việc của cậu.
Đứng chờ ở cửa hàng tổng hợp trong quảng trường không bao lâu, thân ảnh các cô gái liền xuất hiện.
“Thế nào? Có được không?” Thấy các nàng đến, Phạm Gia Hoa cất tiếng hỏi.
“Đã nói với quản lý, anh ấy nói ngày mai anh đến gặp mặt một chút. Tôi đã hẹn giúp anh lúc tám giờ tối, có được không?”
“Được, được, cảm ơn.” Phạm Gia Hoa liên tục gật đầu.
“Sao lại nói chỉ làm một thời gian, vậy sau đó đến cửa hàng, không còn thấy anh nữa.” Trong câu nói của nữ hài tử có chút thất vọng, “Hơn nữa nhân viên giống như anh, cửa hàng cũng hy vọng giữ anh lại lâu một chút.” Nói xong, mấy nữ hài tử nhìn nhau cười.
“Xin các cô, giúp tôi giải thích với quản lý và cửa hàng trưởng một chút. Tôi cần tiền, nhưng sau khi kiếm đủ tiền rồi tôi sẽ về lại Cookie’s siêng năng làm việc. Một mình đại thúc tôi sẽ lo lắng, hơn nữa một mình chú ta cũng sẽ bận rộn. Tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc tại cửa hàng thức ăn nhanh.” Phạm Gia Hoa chắp hai tay thỉnh cầu. Đôi mắt đen láy, hồn nhiên như cún con thực có thể đánh động lòng người.
“A, đại thúc của anh là lớn nhất.” Nhóm nữ hài tử cười nói.
“Đúng vậy. Đại thúc thực làm người ta lo lắng.”
“Không thành vấn đề. Chúng tôi tận lực giúp anh thực hiện.”
“Cám ơn.”
Thấy mấy nữ hài tử muốn đi loanh quanh, Phạm Gia Hoa gọi các nàng lại, “Uy, này… trước đây các cô nói có tiệm chụp hình, khu thương mại này có không?”
“Có a, ở lầu ba.”
“Dẫn tôi đi được không?”
Trong kế hoạch của Phạm Gia Hoa, tặng ví chỉ một phần, còn phải có hình chụp, cậu muốn chụp hình mình rồi tặng tất cả cho Lục Cẩn Ngôn.
Trước kia Phạm Gia Hoa chưa bao giờ chụp hình, đứng trước ống kính sát vào người cậu bất giác cứng đơ cả người, cũng không biết nên tạo tư thế gì cho tốt, gượng cười với ống kính. Tuy vậy, hình chụp ra nhìn vẫn đẹp. Người đẹp trai rốt cuộc không giống nhau.
Cầm lấy tấm ảnh, Phạm Gia Hoa nhíu mày, “Xấu hoắc.”
Mấy nữ hài tử vẫn chưa rời đi, các nàng xem ảnh được in ra, buồn cười với tư thế cứng ngắc cùng biểu hiện vụng về của Phạm Gia Hoa, các nàng bình luận, “Sao lại xấu hoắc a, rất tuấn tú. Anh tùy tiện chụp còn đẹp trai như vậy mà.”
“Thật không?”
Phạm Gia Hoa lại chụp một tấm khác, vẫn đang không hài lòng, nhìn tấm ảnh liền ngẩn người.
“Còn chưa hài lòng a.”
“Không, nhìn không đẹp lắm.”
Nghĩ nghĩ, Phạm Gia Hoa nhanh trí, vươn tay với mấy cô bé ra hiệu, “Gương, các cô nhất định có mang gương theo, cho tôi mượn dùng một chút.”
Nhìn mình trong gương, Phạm Gia Hoa nhịn không được le lưỡi. Sau đó cậu lại chìa tay ra, “Lược, cho tôi mượn cây lược một chút.”
Giữa tiếng cười đùa của nhóm nữ hài tử, Phạm Gia Hoa cầm lược, cậu hoàn toàn không để ý đến ánh mắt các nàng, cũng không cố kỵ ánh mắt người đi đường ngoái nhìn lại, bắt đầu nhìn vào gương, sửa lại tóc.
“Ha, anh sao lại thú vị như thế.”
Các cô gái nhìn cách Phạm Gia Hoa chải chuốt, lại cười đùa tiếp. Kỳ thật không phải các nàng cười nhạo cậu. Phong thái của Phạm Gia Hoa vừa tự nhiên lại ngay ngô, tràn ngập nhiệt huyết khó nói thành lời, cậu muốn làm tốt chuyện này như thế, điểm này làm các nàng có chút cảm động.
“Để chúng tôi chỉ anh tạo dáng chụp hình nha.”
Phạm Gia Hoa lắc đầu, “Không cần, tư thế con gái các cô bày ra hảo ngốc.”
“Gì chứ, chúng tôi muốn chỉ anh, anh còn chê nữa.”
“Tư thế của các cô rất ngốc. Tôi không cần.”
Phạm Gia Hoa một lòng hy vọng có thể chụp ra được tấm ảnh tuấn tú đầy khí phách nam nhân.
Cuối cùng lại chụp hai tấm, nhìn lại, Phạm Gia Hoa vẫn không hài lòng lắm. Lo lắng Lục Cẩn Ngôn ở nhà một mình, cậu quyết định về nhà trước, lần sau đến chụp tiếp, cho đến khi nào có được tấm ảnh thấy hài lòng mới thôi. Cảm ơn các cô gái rồi tạm biệt, Phạm Gia Hoa rời khu thương mại, cảm thấy mỹ mãn đi về nhà.
Giúp Phạm Gia Hoa mở cửa, Lục Cẩn Ngôn mỉm cười nói: “Đã về rồi.”
“Ừ, đã về.”
Thấy Phạm Gia Hoa mặt mày hớn hở vào cửa, Lục Cẩn Ngôn không khỏi nghĩ thầm, ‘Xem ra cuộc hẹn hôm nay của cậu ta rất vui.’
“A, đại thúc xem TV một mình. Ngô, không phải trước đây chú nói chương trình này dở ẹt hay sao?” Phạm Gia Hoa bước vào phòng, nhìn chương trình TV, không khỏi cất tiếng hỏi.
“A… A… chính là…”
Lục Cẩn Ngôn không biết nên trả lời thế nào cho đúng. Một mình anh ở nhà, tâm thần không yên, lúc thì nghĩ cách giúp Phạm Gia Hoa, giúp cậu độc lập, giúp cậu tìm bạn gái, giúp cậu lập nghiệp xây dựng gia đình; lúc thì luyến tiếc để tiểu thổ lang rời đi, muốn giữ cậu lại bên cạnh. Lục Cẩn Ngôn nghĩ rất nhiều, thực rối trí, thậm chí quên không để ý đến chương trình TV, anh căn bản không biết anh đang xem cái gì.
“Chúng ta xem chương trình khác đi.” Phạm Gia Hoa nói xong liền đổi kênh, sau đó lấy bia từ tủ lạnh ra, “Đại thúc, muốn uống một chai không?”
Lục Cẩn Ngôn nhìn bộ dáng xuân phong đắc ý của Phạm Gia Hoa, trong lòng anh cảm thấy là lạ, gật đầu muốn che giấu, “Được, tôi đi làm một ít cá nướng để cậu ăn cùng.”
Nhìn Phạm Gia Hoa uống bia, Lục Cẩn Ngôn không khỏi cảm thấy cậu dường như trưởng thành hơn nhiều. Gương mặt anh tuấn làm Lục Cẩn Ngôn không thể rời mắt. Anh đột nhiên phát hiện, nếu có một ngày Phạm Gia Hoa thật sự tỏ ý muốn rời đi, trong lòng anh nhất định rất luyến tiếc, nhưng mà, anh nhất định vẫn để cậu ấy đi.
Tâm tình mâu thuẫn làm biểu tình Lục Cẩn Ngôn lộ ra một chút thống khổ, lúc này, Phạm Gia Hoa dường như để ý đến, quay đầu lại.
“Đại thúc, làm sao vậy?”
Được lay tỉnh, Lục Cẩn Ngôn vội vàng cười cười, “Không, không có gì.”
Quan sát Lục Cẩn Ngôn, Phạm Gia Hoa ẩn ẩn cảm thấy Lục Cẩn Ngôn bất an. Cậu nghĩ nghĩ, thấy Lục Cẩn Ngôn lẽ ra sẽ không phát hiện kế hoạch của cậu mới đúng, vì thế an tâm cười với Lục Cẩn Ngôn.
Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Phạm Gia Hoa làm Lục Cẩn Ngôn tâm động. Phạm Gia Hoa còn trẻ như vậy, tương lại sẽ có rất nhiều người thích, Lục Cẩn Ngôn cảm thấy anh không nên ràng buộc cậu. Nếu Phạm Gia Hoa phải đi, liền để cậu đi là tốt nhất. Trước đây thu lưu cậu, khi đó chẳng phải đã hy vọng cậu có thể tốt hơn sao. Nghĩ đến đây, Lục Cẩn Ngôn cũng thả lỏng dần.
Cúi đầu nhấp một ngụm bia, Lục Cẩn Ngôn thấy kỳ quái. Không biết vì sao, hình như hôm nay bia đắng hơn mọi ngày.
Hết chương 7—
Năm vừa qua là năm bết bát nhất của ta. Nhà cửa thì bỏ không. Lâu lâu quăng 1 chương cho beta rồi biến mất. Thiệt là cảm thấy áy náy với mọi người quá đi. Nhưng nói thiệt, ta không có nhiều thời gian. Công việc của ta ngày càng nhiều, trách nhiệm ngày càng cao (ta vừa phải quản lý chi nhánh công ty – CEO chi nhánh miền Bắc, vừa phải phụ trách mảng nhân sự – kinh doanh cho cả công ty, haizz, thiệt là số khổ mà), nhiều lúc đi làm về chỉ muốn ngủ thôi. Tết năm nay ta được nghỉ hơn 10 ngày lận, dự định là chăm chỉ làm cho hết Khúc kỳ ốc nè, mà rốt cục ham ăn ham ngủ nên hổng làm gì hết luôn.
Thôi thì, đầu năm, kêu ca là không tốt. Ta sẽ cố gắng kết thúc nhanh Khúc kỳ ốc và Sợ yêu. Sau đó sẽ tìm thêm mấy bộ, đào hố tiếp.
Cũng định hỏi mọi người, ta làm xong Khúc kỳ ốc thì coi như hệ liệt cũng được làm đầy đủ rồi. Nhưng ta có xem qua, Sủng vật luyến nhân và Nan đắc hữu tình nhân, một xóa blog một drop. Mọi người thấy ta nên làm hết luôn không? Có sẵn sàng đợi ta làm hết không?
Mọi người sẵn sàng thì ta tiếp tục chiến đấu với hệ liệt này. Tiếp sức cho ta nào…