Linh La Giới

Chương 119

-Ồ! Thanh niên tuấn tài.
 
Hứa công tử lập tức khẽ cười, khinh thường lắc đầu, ánh mắt chớp loé, giật mình rồi mới nói:
 
-Vị Linh La tiên sinh này. Ngươi cũng tới phòng đấu giá này sao?
 
Giọng điệu này nghe hết sức không thân thiện. Nghe thật giống như nói:"Lấy thân phận cùng năng lực của ngươi, chẳng lẽ cũng muốn tới đấu giá vật phẩm sao?
 
Chỉ nghe giọng điệu của hắn, người bình thường có thể lập tức không nể mặt thậm chí là gây chiến. Tuy nhiên Hạ Ngôn lại không có, hắn thật sự không muốn cùng người như vậy ghen tuông tranh chấp, hoàn toàn không cần thiết.
 
-Đúng vậy!
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, nghiêm túc nói.
 
-Ha ha! Không biết vị Linh La tiên sinh này là phát tài ở đâu?
 
Cổ họng Hứa công tử khẽ hừ lên một tiếng, mắt nhướng lên, bộ ngực ưỡn về phía trước. Viên ngọc thạch đeo trên người liền đung đưa.
 
Vẻ mặt Hạ Ngôn cứng lại, thầm nghĩ: "
Hứa công tử này, đúng thật là khó chơi. Trách không được Nhã Phân thấy hắn lại nhíu mày".
 
-Trước đó vài ngày, ở đại sảnh Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến.
 
Hạ Ngôn vẫn khách khí nói.
 
Nghe lời này của Hạ Ngôn, Hứa công tử lập tức ngoác miệng, ha ha cười.
 
Ánh mắt liếc xéo, thầm nghĩ: "
Nguyên lai là đặt của ở đại sảnh Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến. Nhà giàu mới nổi hả!"
 
-Ha ha, thật không nhìn ra.
 
Ánh mắt Hứa công tử xoay chuyển, bộ dạng cảm khái, lắc đầu mạnh:
 
- Nhã Phân, ta nói với nàng một chuyện thú vị. Trước đây vài ngày, phòng đấu giá thành Hoa Thanh cũng tổ chức một cuộc đấu giá. Có một tên nhà giàu mới nổi, chính là thằng mấy vạn ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, sau đó liền nghĩ rằng lão tử là giàu có nhất thiên hạ. Ngày hội đấu giá cử hành, hắn không ngờ cũng dám đưa ra một vạn kim tệ thế chấp để vào trong.
 
-Ha ha! Nhã Phân, nàng biết không. Lúc ấy hội đấu giá đang đấu giá một vật phẩm, chính là thứ trên người ta đây.
 
Hứa công tử giơ viên ngọc thạch lên, lắc lắc trước mặt Nhã Phân cùng Hạ Ngôn:
 
-Lam bảo thạch, nghe nói phát hiện sâu trong một thung lũng của Tội Ác sâm lâm.
 
-Lam bảo thạch này, giá thấp nhất là năm vạn kim tệ.
 
Hứa công tử mạnh mẽ vươn năm đầu ngón tay, mắt sáng lên:
 
-Tên nhà giàu mới nổi kia vốn cũng nhìn trúng viên lam bảo thạch này. Tuy nhiên, năm vạn kim tệ a! Hắn nghe con số đó, liền sợ tới mức ngây ngốc. Sau đó hắn còn thật sự trả giá. Thật là không biết sống chết. Hừ! Người Hứa gia ta nhìn hắn không vừa mắt, liền trực tiếp ra giá mười vạn kim tệ mua viên lam bảo thạch này. Tên nhà giàu mới nổi, lúc ấy con mắt đều muốn lồi ra sợ tới mức trực tiếp thở hắn ra.
 
-Haizzz. Hiện tại một đám nhà giàu mới nổi, cũng không biết sức mình, nghĩ đến có mấy đồng tiền đã là giàu đệ nhất thiên hạ!
 
Hứa công tử vừa nói vừa lắc đầu, trên mặt loé hồng quang, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Hạ Ngôn.
 
Chẳng qua Hạ Ngôn đội mặt nạ, hắn không nhìn được biểu tình, có chút thất vọng.
 
Hắn nói chuyện này là muốn đuổi Hạ Ngôn, khiến Hạ Ngôn biết khó mà lui.
 
Trong suy nghĩ của hắn, Linh La này khẳng định là trùng hợp trúng một khoản tiền ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến, liền muốn học nhân vật nổi tiếng, đến phòng đấu giá khoe khoang một chút.
 
Nhã Phân nghe xong chuyện này, trong mắt cơ hồ có vẻ tức giận.
 
Tuy rằng mới rồi nàng muốn Hạ Ngôn ngăn trở tên khốn này, nhưng tên này nói chuyện thật là quá đáng. Trước mặt Hạ Ngôn nói như vậy, rõ ràng là không nể mặt Hạ Ngôn tí nào.
 
Nhã Phân cũng không biết vì sao trong lòng nàng lại sinh ra cỗ tức giận này. Nhưng Hạ Ngôn thoạt nhìn cũng không có bộ dạng tức giận gì. Giống như lời nói Hứa công tử cùng hắn không có chút quan hệ.
 
Nhã Phân nhìn Hạ Ngôn, trong con ngươi của Nhã Phân loé lên một tia sáng. Thầm nghĩ, người với người, chênh lệch thật là quá lớn.
 
Hứa công tử thấy Hạ Ngôn không có phản ứng gì, trong lòng càng thêm sảng khoái. Hắn còn thấy rằng Hạ Ngôn bị mình doạ, cho nên mới không nói gì.
 
-Tiểu thư Nhã Phân, ta có thể ngồi đây chứ? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi! Lát nữa nàng muốn mua cái gì, ta có thể giúp nàng đấu giá.
 
Hứa công tử ân cần, cười nịnh nói.
 
Nhã Phân có chút không vui, tuy nhiên cũng không tiện phát tác, chỉ ôn hoà nói:
 
-Hứa công tử xin cứ tự nhiên!
 
Hứa công tử đưa mông, vui mừng rạo rực ngồi xuống, lại chuyển tầm mắt sang Hạ Ngôn.
 
-Ồ?
 
Hứa công tử kinh ngạc nói:
 
-Vị Linh La tiên sinh này, ngươi như thế nào còn ở đây vậy?
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
-Đấu giá còn chưa bắt đầu, ta còn muốn mua vài thứ. Chờ mua xong sẽ rời đi.
 
Sắc mặt Hứa công tử âm trầm, cười lạnh vài tiếng, thấp giọng nói:
 
-Vô tri!
 
Nhã Phân lúc này thật sự có chút không nhịn được, vòng eo mềm mại uốn éo một cái, hướng gần tới Hạ Ngôn, há mồm nói:
 
-Hứa công tử…
 
Tuy nhiên nàng còn chưa nói xong đã bị một giọng nói cắt ngang. Ở bên phải nơi ba người ngồi, một giọng nói truyền tới.
 
-Linh La tiên sinh?
 
Giọng nói này lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Ba người chuyển mắt nhìn, thấy một bóng người màu đen bước nhanh tới.
 
Người này đúng là Chấp sự phòng đấu giá, Mạc Gia Phần.
 
-Linh La tiên sinh, ngài làm sao lại ngồi ở đây? Ái chà, nhanh tới, phía trên có chỗ ngồi chuẩn bị riêng cho ngài đó!
 
Mạc Gia Phần thân thiết đi tới bên cạnh Hạ Ngôn, nhiệt tình nói.
 
Hứa công tử ở một bên, biểu tình lập tức cứng đờ. Mạc Gia Phần, hắn chẳng những biết, còn có vài phần quen thuộc.
 
Nhưng hiện tại, Mạc Gia Phần không ngờ coi mình như không khí, trực tiếp hướng về chỗ Linh La. Linh La này rốt cuộc là nhân vật gì? Phòng đấu giá không ngờ còn chuẩn bị riêng chỗ ngồi cho hắn?
 
"
Không đúng!" Hứa công tử nói thầm trong lòng, chân mày nhíu chặt.
 
Nhã Phân nhìn sắc mặt Hứa công tử, thiếu chút nữa không kìm nổi bật ra tiếng cười.
 
Hạ Ngôn cười cười nói với Mạc Gia Phần:
 
-Mạc chấp sự, ta thấy nơi này rất tốt, không cần phải đổi!
 
Ở trong phòng đấu giá, bất kì một vị trí nào đều có thể đấu giá. Cho nên Hạ Ngôn cũng không muốn đổi lên phía trước.
 
Mạc Gia Phần lại nhướng mày, nói:
 
-Như vậy sao được? Linh La tiên sinh, ngài chính là khách quý của phòng đấu giá chúng ta đó!
 
-Tiểu thư Nhã Phân, ngài là bằng hữu của Linh La tiên sinh, ngài khuyên nhủ Linh La tiên sinh giùm. Tiểu thư cùng Linh La tiên sinh lên phía trước ngồi đi!
 
Mạc Gia Phần bộ dạng như cầu xin, cười nói với Nhã Phân.
 
Một tiếng kêu của Nhã Phân ngày đó ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến khiến tất cả nhân vật nổi tiếng thành Ngọc Thuỷ đều giật nảy mình. Lúc ấy, Nhã Phân không để ý thân phận, hô to kêu Linh La rời khỏi lôi đài.
 
Người sáng suốt làm sao còn không nhìn ra? Nếu quan hệ không có chút đặc thù, Nhã Phân trong thời điểm mấu chốt như vậy sẽ hô to sao?
 
Nhã Phân nhìn Hạ Ngôn, con ngươi sáng ngời dường như biết cười, vừa rồi nàng vì muốn kéo dãn cự li với Hứa công tử cho nên nghiêng người tới rất gần Hạ Ngôn. Hạ Ngôn thậm chí có thể thấy rõ lông mày Nhã Phân.
 
-Linh La tiên sinh, nếu Mạc chấp sự có lòng như thế, không bằng…
 
Nhã Phân quả thật không muốn ngồi đây. Nếu không phải có Hứa công tử chán ghét này, có lẽ nàng sẽ không muốn đổi lên ngồi phía trước.
 
-Linh La tiên sinh?
 
Đúng lúc này, lại có một người bước nhanh tới.
 
Người này không phải ai khác, mà là hội trưởng phòng đấu giá Lưu Hiên! Giống như lần gặp mặt trước, Lưu Hiên vẫn sắc bén như vậy, mạng theo một cỗ khí thế khiếp người.
 
-Hội trưởng, Linh La tiên sinh nói không muốn ngồi lên phía trước!
 
Mạc Gia Phần vẻ mặt đau khổ nói với Lưu Hiên.
 
-Như vậy sao được? Mấy vị Chấp sự Thánh đường đều ở phía trước chờ Linh La tiên sinh đó!
 
Sắc mặt Lưu Hiên nghiêm lại, nhìn Hạ Ngôn:
 
-Hắc hắc! Linh La tiên sinh. Không thể tưởng tượng được thực lực của ngài lại mạnh như vậy. Ngày ấy ở Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến chính mắt thấy ngài đánh bại Linh sư Tây Xuyên. Thực sự làm người khác suốt đời khó quên.
 
Lưu Hiên nói rất nhanh, lại thật rõ ràng.
 
Những lời này, mỗi một từ đều đánh thật mạnh lên trái tim Hứa công tử đang choáng váng bên cạnh.
 
"
Lưu Hiên tự thân mời?"
 
"
Mấy chấp sự Thánh đường đều đang chờ?"
 
"
Hội trường Cực Hạn Khiêu Chiến đánh bại cường giả Linh sư?"
 
"
Trời ạ! Linh La này, rốt cuộc là quái vật gì? Điều… điều này sao có thể?" Yết hầu hắn nuốt khan một cái.
 
Ở trong lòng Hứa công tử, giờ khắc này đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Kinh ngạc, hoảng hốt, sợ hãi, lo lắng… dung hợp nhau, tâm tình rối rắm.
 
-Vậy được rồi!
 
Hạ Ngôn trầm ngâm một lát, mới nhíu mày gật đầu.
 
-Tiểu thư Nhã Phân, cũng cùng đi nhé?
 
Lưu Hiên cười nói.
 
Nhã Phân cũng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
 
-Linh La tiên sinh, vị công tử này cũng là bằng hữu của ngài sao?
 
Lưu Hiên lại nhìn Hứa công tử, nghi hoặc hỏi.
 
Hạ Ngôn nhìn thoáng qua Hứa công tử. Lúc này Hứa công tử há hốc mồm, thân hình run nhẹ, làm sao còn bộ dạng ngang ngược như vừa rồi.
 
Lắc đầu, Hạ Ngôn nói:
 
-Đây là Hứa công tử, chỉ vừa biết tên!
 
Lưu Hiên gật đầu một cái nói
 
- Vị công tử này, cũng cùng lên phía trước ngồi chứ?
 
Hứa công tử nghe vật, vội vàng lắc đầu:
 
- Không cần, không cần! Các vị cứ tự nhiên, cứ tự nhiên!
 
Đi theo Lưu Hiên, Hạ Ngôn từ góc vắng vẻ chuyển tới vị trí hàng đầu tiên.
 
Một số người đến đấu giá thấy Lưu Hiên không ngờ tự mình mang theo hai người tới hàng ghế đầu, đều giật mình thấp giọng bàn luận.
 
Tuy nhiên tiếng bàn luận rất nhanh biến mất. Trong phòng đấu giá này, ít nhất hơn một nửa số người đã biết, hơn nữa còn đã từng gặp Linh La, đơn giản liền truyền âm nhau. Đã biết rồi, tự nhiên sẽ không bàn luận gì nữa.
 
-Hoan nghênh các vị tiên sinh, các quý ông, quý bà đến với phòng đấu giá thành Ngọc Thuỷ!
 
Lúc này, hội đấu giá chính thức bắt đầu. Mạc Gia Phần đứng trên bục, giọng nói chậm rãi, đầy sức hút.
 
Toàn phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh.
 
Hạ Ngôn lần này chỉ vì mua sắm dược liệu cao cấp Huyết Lăng Thảo. Trong lòng sớm làm ra quyết định, bất kể phải mất bao nhiêu đều phải mua được Huyết Lăng Thảo.
 
Nghĩ đến một dược liệu cao cấp, giá cả chắc cũng không quá cao.
 
-Tại lần bán đấu giá này, sẽ xuất hiện một số vật quý hiếm mọi người không tưởng tượng được. Ha ha. Chờ sau khi kết thúc, ta nghĩ các vị sẽ cảm thấy chuyến đi này không uổng!
 
Mặt cười tươi, Mạc Gia Phần dựa theo hình thức bình thường bắt đầu chủ trì lần đấu giá này.
 
Ở hàng đầu, mấy vị chấp sự Thánh đường cùng Hạ Ngôn chào hỏi, rồi hướng mắt nhìn lên trên đài.
 
Bình Luận (0)
Comment