Linh La Giới

Chương 175

Hai mắt của lão giả bỗng nhiên bắn ra tia sáng kỳ dị. Sau đó há miệng ha ha cười to.
 
- Ngươi tên là Hạ Ngôn đúng không?
 
Hạ Ngôn có chút kinh ngạc nhìn lão giả, không rõ vì sao lão lại cười. Chợt nghe lão giả hỏi một câu.
 
- Đúng vậy, đệ tử chính là Hạ Ngôn!
 
Hạ Ngôn vẫn cung kính trả lời.
 
- Uh, nghe nói, ngươi đã giết thằng nhóc Tống Ngọc Hâm của Tống gia?
 
Lão giả chậm rãi nói, tựa hồ như rất tùy ý. Hạ Ngôn cũng không cảm giác được tâm tình của lão có bất cứ biến hóa gì.
 
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, nghi hoặc, lông mi khẽ nín một chút. Sau đó mới khom người thành thật nói.
 
- Đúng vậy, Tống Ngọc Hâm kia đã chết, chính là vì đệ tử giết!
 
"Lão giả này mỗi ngày để chế tạo vũ khí, thế nhưng cũng biết được chuyện ta giết chết Tống Ngọc Hâm của Tống gia. "
 
Trong lòng Hạ Ngôn vô cùng kinh ngạc.
 
- Uhm. thằng nhóc đó làm không ít chuyện ác trong thành Tử Diệp. Đã chết thì cùng chết rồi. Ha ha. Thảo nào Liễu Vân thu ngươi làm đệ tử, năm nay ngươi mới mười lăm tuổi đúng không?
 
Lão giả lại hỏi.
 
Hạ Ngôn thành thật trả lời:
 
- Đệ tử đúng là mười lăm tuổi.
 
- Tiền đồ không thể lường, tốt, rất tốt a! Trẻ tuổi như vậy mà đã có thực lực và can đảm.
 
Lão giả cảm thán một câu. Sau đó lại ngửa mặt nhìn bầu trời.
 
Lúc này, Hạ Ngôn không nhìn thấy biểu tình của lão giả, bất quá, Hạ Ngôn có thể cảm nhận được rõ ràng, một cỗ khí tức thê lương vô tình từ trên người lão giả tỏa ra. Cỗ khí thế này tuy rằng không chèn ép người khác, thế nhưng vẫn làm cho Hạ Ngôn phi thường hoảng sợ, kinh hãi nhìn lão giả. Người có thể tỏa ra khí thế này, tuyệt đối không bình thường.
 
Một lúc lâu sau!
 
- Hiện tại, thanh kiếm này đã tới bước cuối cùng thành hình, chờ trải qua quá trình linh lô tẩy lễ thì coi như đại công cáo thành rồi! Hạ Ngôn, hãy đặt cho thanh kiếm của ngươi một cái tên đi.
 
Lão giả hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn về phía Hạ Ngôn, trên mặt tuy rằng không có bất cứ biểu tình gì, bất quá Hạ Ngôn vẫn cảm giác rất rõ ràng cỗ khí thế thê thương kia.
 
-Tên?
 
Hạ Ngôn xác thực chưa hề nghĩ tới đặt cho thanh kiếm này một cái tên.
 
Thông thường, một thanh bảo kiếm quý giá độc nhất vô nhị, đều có một cái tên đặc thù. Dùng khoáng thạch đặc thù chế tạo vũ khí. Hầu như đều là độc nhất vô nhị.
 
Đặt tên là gì đây?
 
Ánh mắt Hạ Ngón lấp lóa, nhíu mày suy tư.
 
- Không cần phải vội vã, ngươi chậm rãi suy nghĩ.
 
Khóe miệng lão giả có chút co giật, cười cười.
 
Trong thời gian một chén trà nhỏ sau, lão giả đem thanh kiếm tẩm trong dịch thể chậm rãi rút ra.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy. Trên thân kiếm, dĩ nhiên phát ra quang mang, trong màn đêm vừa mới buông xuống, phi thường bắt mắt. Hắn không khỏi nhíu mày, nếu như trường kiếm phát sáng, cũng không phải là chuyện tốt.
 
Phảng phất như biết tâm tư của Hạ Ngôn, lão giả cùng không quay đầu lại nói:
 
- Yên tâm đi, ánh huỳnh quang này chỉ là tạm thời, chờ trải qua linh lô tẩy lễ, sẽ khôi phục bình thường.
 
Nghe lão già nói như vậy, Hạ Ngôn mới thở ra một hơi. Vũ khí nếu như phát sáng, vậy thì chỉ thích hợp làm vật trang sức, không thích hợp để giết người.
 
- Được rồi, theo ta đi vào trong nội viện!
 
Lão giả nói, cầm trường kiếm, dẫn đầu đi vào trong nội viện. Hạ Ngôn cũng theo sát phía sau hướng vào trong nội viện đi tới.
 
Nội viện này, so với ngoại viện, để rất nhiều loại binh khí khác nhau. Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua. Hắn tính sơ chỗ để binh khí này, chí ít cũng có hơn nghìn thanh. Tính chất của những thanh binh khí này so với vũ khí trong những cửa hàng bình thường tốt hơn nhiều lắm.
 
Trung ương nội viện có một cái lô (dạng như bếp lò, hỏa lò) to lớn. Mặt ngoài có điêu khắc rất nhiều loại hoa văn kỳ dị. Mà đệ tử của lão giả kia, đang đứng bên cạnh lò. "Đây chính là linh lô rồi. "
 
Hạ Ngôn nhìn vào cái lô thật lớn giữa trung ương, thầm nghĩ.
 
- Sư phụ, hiện tại mở linh lô ra sao?
 
Nam tử trung niên xoay người hỏi lão giả.
 
- Uhm, mở ra đi!
 
Lão giả gật đầu nói.
 
Sau đó, thân thể nam tử trung niên kia nhảy lên, dĩ nhiên nhảy tới đỉnh lô. Hét lớn một tiếng, nam tử trang niên vươn tay, y phục toàn thân bay phần phật, sau đó mạnh mẽ dùng lực đem miệng linh lô chậm rãi nhấc lên.
 
Tiếng vang ấm ì thật lớn vang lên từ trong đỉnh lô truyền ra ngoài, từng đạo tia sáng kỳ dị từ trong lô đột nhiên bắn ra ngoài, bắn thẳng lên bầu trời đêm. Từng luồng tia sáng màu trắng, cuồn cuộn không ngừng phát ra, hướng về tinh không lộng lẫy vọt tới.
 
Giây lát, sắc mặt Hạ Ngôn càng thêm hoảng sợ. Bởi vì hắn cảm giác được một cỗ lực lượng vô cùng cường đại đang cuồn cuộn không ngừng hướng vào trong linh lô. Năng lượng vô cùng vô tận, thực giống như thủy triều tàn phá, điên cuồng chảy vào trong linh lô.
 
Đứng bên ngoài linh lô mười thước, Hạ Ngôn có thể cảm giác được rất sâu sự đáng sợ của dòng chảy năng lượng cường đại này!
 
- Trong linh lò, có mấy trận pháp phi thường phúc tạp, có thể trong thời gian rất ngắn hấp thu một lượng lớn linh lực từ bên ngoài.
 
Lão giả nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn hoảng sợ gật đầu! Trận pháp có thể hấp thu linh lực thiên địa!
 
- Chính là lúc này! Nhanh! Cắt ngón tay của chính mình!
 
Thần tình lão giả đột nhiên ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn quát lớn.
 
Hạ Ngôn sửng sốt.
 
- Nhanh, chính là lúc này!
 
Lão giả lại hét lớn một câu.
 
Hạ Ngôn lấy thanh chủy thủ cài bên hông, đưa gần ngón tay lướt qua, linh lực thôi động, máu tươi bắn ra! Cánh tay lão già khẽ phất, sử dụng thân kiếm đỡ lấy máu tươi của Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy. Máu tươi bắn tới thân trường kiếm, dĩ nhiên nhanh chóng biến mất. Thực giống như thanh kiếm này hút máu vậy! Trong lòng tuy hoảng sợ. thế nhưng Hạ Ngôn cũng không nói nhiều.
 
- Được rồi!
 
Lão già mạnh mẽ thu hồi trường kiếm sau đó đôi chân dưới mặt đất dẫm một cái, thân thể giống như cự điểu lăng không bay lên, nhẹ nhàng hướng về phía linh lô.
 
- Đi!
 
Ánh mắt lóe sáng, trường kiếm trong tay hóa thành vệt sáng từ trong tay lão giả bắn thẳng vào trong linh lô. Tiếng ông ông từ thanh kiếm vang lên tận trời.
 
- Phong lò! (Đóng lò)
 
Lão giả hướng về phía nam tử trung niên nói.
 
- Dạ!
 
Nam tử trung niên lập tức lên tiếng, đem nắp lô một lần nữa đậy lại.
 
Quang mang chói mắt dần dần biến mất, năng lượng bốn phía dũng mãnh tiến vào trong linh lô lúc này cũng chậm rãi tản đi. Xung quanh thân thể Hạ Ngôn lại một lần nữa khôi phục lại bình thường, năng lượng cuộn trào mãnh liệt vừa rồi đều lặng yên trở lại.
 
Hạ Ngôn hoảng sợ nhìn thanh chủy thủ trong tay. Tất cả mọi chuyện xảy ra vừa rồi thực giống như ảo cảnh.
 
Đúc kiếm, còn có thể làm như vậy?
 
Hạ Ngôn chưa bao giờ nhìn thấy qua loại phương pháp như vậy, còn có linh lô kỳ dị này, thực sự không thể tưởng tượng, dĩ nhiên có thể hấp thu linh lực bên ngoài. Nếu như là ngồi trong linh lô này hấp thu linh lực, khẳng định thực lực sẽ tăng lên rất nhanh!
 
Trong lòng Hạ Ngón có chút rung động, linh lô lớn như vậy, hoàn toàn có thể để cho người vào trong đó ngồi.
 
Nhìn lão già một chút, Hạ Ngôn rất muốn mở miệng hỏi xem được hay không.
 
- Tiểu tử ngươi, có phải là đang suy nghĩ linh lô có thể tụ tập linh lực, sau đó thân thể ngươi ở trong đó hấp thu?
 
Lão giả nhìn biểu tình biến hóa của Hạ Ngôn, cười hỏi.
 
Hạ Ngôn xấu hổ cười.
 
- Linh lô này thực sự không thể tưởng tượng được.
 
- Ha ha, linh lô này, ta phải tốn mất ba mươi năm mới có thể tạo thành. Trận pháp bên trong phi thường phức tạp. Chỉ là khắc trận pháp bên trong, ta đã phải dùng thời gian tròn hai mươi năm. Hắc hắc. Linh lô này, có một không hai!
 
Lão giả cám khái nói.
 
- Bất quá, linh lô này chỉ dùng để rèn binh khí, con người không thể đi vào được. Coi như là cường giả Linh Tông, ở bên trong linh lô, đều bị linh lực khổng lồ xé rách thành từng mảnh nhỏ.
 
Lão giả nói xong làm Hạ Ngôn lập tức bỏ đi suy nghĩ trong đầu! Linh lực cuồn cuộn tiến vào trong thời gian ngắn vừa rồi xác thực vô cùng đáng sợ.
 
Hạ Ngôn bắt đắc dĩ lắc đầu.
 
- Chờ ngày mai là có thể mở lô lấy kiếm rồi! Hạ Ngôn, hãy suy nghĩ cái tên cho thanh kiếm này thật tốt!
 
Lão giả hướng về Hạ Ngôn nói, rồi lại chuyển sang nam tử trung niên.
 
- Ngươi túc trực bên cạnh linh lò. Có chuyện gì lập tức gọi, ta vào trong phòng nghỉ ngơi một lát. Đã sáu ngày không chợp mắt rồi!
 
Lão giả xua xua tay, hướng vào trong gian phòng bước đi.
 
Hạ Ngôn kinh ngạc. Quả nhiên là không ngừng nghỉ, chế tạo tròn sáu ngày đêm rồi!
 
Chờ lão giả tiến vào trong phòng, nam tử trung niên từ trên đỉnh lô nhảy xuống, đi tới bên cạnh Hạ Ngôn.
 
- Huynh đệ, vận khí của ngươi thực tốt, sư phụ tự mình chế tạo binh khí cho ngươi!
 
Trung niên nam tử cười nói.
 
Hạ Ngôn cũng cười cười.
 
- Khổ cực đại ca rồi.
 
- Ta không sao, sư phụ của ta còn sáu ngày đêm không hề nghỉ ngơi kia.
 
Nam tử trung niên lắc đầu.
 
- Bất quá, ngươi mang tới khoáng thạch, thực sự là thứ tốt. Ta ở cùng sư phụ đã ba mươi năm, chưa từng nhìn thấy sư phụ dụng tâm như vậy. Được rồi, tiểu huynh đệ, thanh chủy thủ này của ngươi cũng không tồi!
 
Nam tử trung niên nhìn chủy thủ trong tay Hạ Ngôn nói. Vừa rồi Hạ Ngôn lấy ra cắt rách ngón tay, chưa thu hồi lại.
 
Hạ Ngôn gật đầu nói:
 
- Không lâu có một sát thủ tới giết ta, bất quá không thành công, ta thấy thanh chủy thủ của nàng không tồi, liền cầm lấy dùng!
 
- Uhm, tài liệu của chủy thủ này, hẳn là tương lôi thạch, một loại khoáng thạch cao cấp hiếm thấy.
 
Nam tử trung niên nhìn kỹ, mở miệng nói.
 
- Loại khoáng thạch này chế tạo binh khí không dễ dàng, bất quá, một khi khai nhận thành công thì chính là bảo bối. Ha ha tiểu huynh đệ, tuổi của ngươi không lớn, bảo bối trên người cũng không ít!
 
Nam tử trung niên ha ha cười, ánh mắt lấp lóe.
 
- Nếu như đại ca thích thanh chủy thủ này, xin mời nhận lấy, dù sao đi nữa thì ta cũng không thường dùng lắm, chỉ cần dùng kiếm là được rồi.
 
Hạ Ngôn cầm lấy thanh chủy thủ đưa lên phía trước thành khẩn nói. Đúng như Hạ Ngôn nói, thanh chủy thủ này tuy rằng có thể dùng đến, bất quá không thường xuyên lắm. Kiếm mới là vũ khí chính của Hạ Ngôn.
 
Nam tử trung niên kia sửng sốt, hắn không nghĩ tới Hạ Ngôn dĩ nhiên có thể đem thanh chủy thủ này tặng cho hắn. Giật mình một cái, hắn ha ha cười, cầm lấy thanh chủy thủ vung trong không trung vài cái, rồi lại đem nó trả lại cho Hạ Ngôn.
 
- Ta thích chế tạo binh khí, lấy thanh chủy thủ này, không có tác dụng gì. Lão đệ, ngươi rất hào sảng, ta thích. Nếu như sau này có chuyện gì, có thể tới tìm ta! Lão đệ, ta là Lâm Tam! Ngươi hiện tại còn chưa biết sư phụ ta là ai đúng không? Hắc hắc.
 
Nhãn thần nam tử trung niên lấp lóe.
 
- Tại Đại Lục Long Chi, tổng cộng có ba thợ rèn Thần cấp, sư phụ của ta chính là một trong số đó! Sư phụ ta, tên là Thu Nguyệt! Ngươi cũng đừng gọi tên này trước mặt người, người không thích.
 
Lâm Tam hạ giọng, nhìn về phía gian phòng của sư phụ Thu Nguyệt nghỉ ngơi, cẩn thận nói với Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn cười thầm, bất quá vẫn vội vàng nói.
 
- Ta biết rồi.
 
"Thu Nguyệt là một cái tên rất nữ nhân! Bất quá. "
 
Trong lòng Hạ Ngôn phi thường khiếp sợ, một trong ba vị thợ rèn Thần cấp của Đại Lục Long Chi, thảo nào có thể chế tạo khoáng thạch đặc thù Bích Thủy Chi Tâm, thậm chí còn chế tạo ra linh lô tẩy lễ quỷ dị như vậy.
 
- Được rồi, lão đệ, không nói nhiều với ngươi nữa. Vũ khí của ngươi, sớm ngày mai là có thể mở lò lấy ra rồi.
 
Ánh mắt của Lâm Tam nhìn về phía linh lò, cười nói.
 
Ánh mắt của Hạ Ngôn nhìn linh lô đầy chờ mong, nhíu mày, âm thầm suy tư. "Rốt cuộc là đặt tên gì cho vũ khí mới của mình đây?"
 
Bình Luận (0)
Comment