Linh La Giới

Chương 182

Bốn người tìm một tửu lâu không tồi gần học viện đi vào. Ông chủ tửu lầu thấy bốn người không giống người thường vội cung kính tự mình dẫn bốn người vào trong một gian phòng tao nhã của tửu lầu, hoàn cảnh cùng hết sức xa hoa.
 
- Trước hết ngươi đi xuống trước đi!
 
Sau khi chọn rượu và thức ăn, Hạ Ngôn hướng về người phục vụ phất phất tay áo. Người kia cầm thực đơn, cúi đầu cẩn thận rời khỏi phòng.
 
- Hạ Ngôn ca. Rốt cục hiện tại thực lực của huynh đã đạt tới trình độ nào vậy?
 
Chờ sau khi phục vụ rời đi, Lưu Khải hiếu kỳ hỏi. Không chỉ là hắn, Hạ Tử Hân, Chu Lan Đức đồng dạng hết sức hiếu kỳ. Đối với thực lực Hạ Ngôn, bọn họ hiện tại cũng không rõ lắm.
 
- Chuẩn xác mà nói, thực lực của ta hẳn là Linh Sư trung kỳ.
 
Hạ Ngôn cười cười
 
- Tuy nhiên, hiện tại cách Linh Sư hậu kỳ cũng không xa. Trương Hồng Phi kia chắc là Linh Sư hậu kỳ. Nếu hắn đánh ra một đòn toàn lực, có thể phát huy ra võ kỹ uy lực một ngàn hai trăm độ.
 
Nghe Hạ Ngôn nói vậy, Lưu Khải liếm liếm môi.
 
Trong lòng Hạ Tử Hân lại thầm nghĩ: "Phụ thân cũng là cảnh giới Linh Sư trung kỳ. Thực lực của Hạ Ngôn xấp xỉ với phụ thân, rất có khả năng yếu hơn phụ thân một chút. Nhưng hắn mới mười lăm tuổi. "
 
Nhìn Hạ Ngôn, trong lòng Hạ Tử Hân đột nhiên tràn ra một cỗ tâm tình phức tạp.
 
- Trương Hồng Phi kia, còn có Trương Phong cùng Trương Hải Tuyền đều là thiếu gia Trương gia thành Kim Dương. Hạ Ngôn tiên sinh, quan hệ giữa người với bọn họ hình như rất xấu.
 
Sắc mặt Chu Lan Đức khẽ biến nói. Lúc trước Hạ Ngôn sinh ra xung đột với Trương Phong ở trong Như Ý Lâu, Chu Lan Đức cũng có mặt ở đó, hắn cũng nhiều lần nhắc nhở Hạ Ngôn không nên đắc tội Trương Phong. Chính là bởi vì lúc ấy hắn nói nhiều mấy câu này, mới khiến cho Hạ Ngôn giúp hắn một lần ở học viện.
 
Hạ Ngôn gật đầu nói:
 
- Lòng dạ mấy người Trương Phong ai nấy đều rất hẹp hỏi. Hiện tại oán hận của ta cùng bọn họ càng ngày càng sâu, có thể sớm muộn cũng sẽ bùng nổ một lần.
 
Hắn cười lạnh một tiếng:
 
- Hừ! Nếu bọn họ không tìm ta phiền toái thì cũng thôi. Nếu thật sự muốn tìm tới cửa, ta cũng sẽ không sợ hãi.
 
- Đúng vậy!
 
Cánh tay Lưu Khải vung lên:
 
- Ba tên khốn Trương gia kia nếu không biết tốt xấu, vậy không thể trách Ngôn ca được. Hắc hắc, nữ nhân Tương Tử Hồng của Trương Phong kia, cũng không tồi!
 
Hai mắt Lưu Khải tỏa sáng nói!
 
Hạ Tử Hân trừng mắt liếc Lưu Khải một cái, Lưu Khải vội ngậm miệng, cười khô khan.
 
- Tương Tử Hồng kia theo Trương Phong thực đáng tiếc.
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói. Tuy nhiên, hắn cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Hắn cùng Tương Tử Hồng cũng chỉ là nhận biết, đương nhiên không quản được chuyện của người ta. Tương Tử Hồng nguyện ý đi theo Trương Phong vậy cũng là chuyện của người ta.
 
- Cạn! Hạ Ngôn ca, đệ kính huynh một chén!
 
Lưu Khải mặt đỏ tai hồng, cắn đầu lưỡi nói. Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu hắn bưng chén rượu lên rồi.
 
Khá.
 
Sau nửa canh giờ:
 
- Đệ có việc gấp, đi một chút về liền!
 
Nói xong, Lưu Khải đứng dậy bước nhanh về phía cửa phòng. Hạ Ngôn nhìn bộ dáng Lưu Khải, lắc đầu cười cười.
 
- Ta cũng đi cùng Lưu ca!
 
Sắc mặt Chu Lan Đức đỏ bừng, hắn cũng uống không ít, lúc đứng đậy thân thể đều có chút lắc lư.
 
Hai người ra khỏi phòng, chỉ còn lại Hạ Ngôn cùng Hạ Tử Hân. Hạ Ngôn nhìn Hạ Tử Hân. Hôm nay Hạ Tử Hân cũng uống một chút rượu, sắc mặt đỏ bừng thoạt nhìn cực kỳ mê người.
 
- Lưu Khải mặc dù có chút xấu, nhưng tính tình không tồi. Nếu quản giáo tốt.
 
Nói đến đây, Hạ Ngôn ngừng lại.
 
Đôi mắt đẹp của Hạ Tử Hân nhìn về phía Hạ Ngôn, trên mặt cười có chút mê hoặc. Hạ Ngôn khẽ lắc đầu, thay đổi đề tài nói:
 
- Thức ăn tửu lầu này không tệ lắm, về sau có thể thường tới đây, chỉ là có thể không có nhiều thời gian.
 
Thời gian của Hạ Ngôn đều dùng để tu luyện, tự nhiên không có nhiều thời gian rảnh đến tửu lâu uống rượu.
 
- Rầm!
 
Lời nói Hạ Ngòn vừa dứt, cửa phòng bị mạnh mẽ mở ra phát ra một tiếng nổ vang. Tiếp theo, một bóng người lắc lư từ bên ngoài xông vào. Hạ Ngôn nhíu mày nhìn, là một người xa lạ. Vừa rồi hắn còn tưởng Lưu Khải cùng Chu Lan Đức trở về, không nghĩ tới người vào là một kẻ xa lạ, hơn nữa hình như là xô cửa mà vào.
 
Người kia tiến vào phòng vừa nhìn, vẻ mặt cũng sửng sốt, đầu lắc lư nói:
 
- Ai nha! Ta vào nhầm phòng rồi!
 
Nghe hắn nói vậy, Hạ Ngôn cũng không để ý.
 
Người nọ chậm rãi xoay người muốn quay đi tuy nhiên ánh mắt hắn lập tức nhìn thấy Hạ Tử Hân, đôi mắt sáng lên bước chân muốn ra cũng ngừng lại.
 
- Ầy! Tiểu nương tử này, nhìn mặt thật quen a! Này, ca ca có phải đã gặp nàng ở đâu rồi không?
 
Trang phục của người này, hiển nhiên cũng là công tử con nhà giàu có. Chỉ thấy hắn lắc la lắc lư không ngờ đi về hướng Hạ Tử Hân. Sắc mặt Hạ Ngôn chợt phát lạnh.
 
- Chậc chậc! Thật xinh đẹp!
 
Thân thể người này lắc lư một cái:
 
- Cùng ca ca uống mấy chén đi. Hắc hắc, ca ca là.
 
Nói xong người này lập tức chống tay xuống bàn, nhếch môi cười dâm đãng với Hạ Tử Hân.
 
- Ngươi vào nhầm phòng rồi. Hiện tại đi ra ngoài, còn không muộn!
 
Hạ Ngôn lạnh nhạt nói.
 
Người kia nghe thấy lời nói của Hạ Ngôn, chậm rãi quay đầu. Ánh mắt hắn từ trên mặt Hạ Tử Hân chuyển lên mặt Hạ Ngôn. Hắn hừ lạnh một tiếng:
 
- Ngươi là cái thứ gì? Lúc ta nói chuyện với Tiểu nương tử này khi nào đến lượt ngươi chõ mõm vào hả? Tiểu tử, hiện tại ta đếm ba tiếng, ngươi ngoan ngoãn cút nhanh cho ta!
 
Hạ Ngôn cười lạnh
 
- Một. Hai.
 
Người này còn thật sự vươn ngón tay ra bắt đầu đếm.
 
Hạ Tử Hân ở một bên cau mày, thân thể ngửa ra phía sau một chút, bộ dạng có chút chán ghét! Ánh mắt nàng nhìn Hạ Ngôn, có hắn ở chỗ này, nàng chẳng cần phải nói nhiều làm gì.
 
- Ba. Tiểu tử! Ngươi thật sự là có bản lĩnh. Gia gia cũng không phải không cho ngươi cơ hội, là ngươi không nắm lấy!
 
Người này quay ra ngoài gào lên:
 
- Người đâu. Tới đây!
 
- Thiếu gia!
 
- Quăng tiểu tử này ra ngoài cho ta!
 
Hắn chỉ vào Hạ Ngôn phân phó cho hai người phía sau.
 
- Dạ, thiếu gia!
 
- Mẹ kiếp, muốn ăn đòn!
 
- Bốp! Chát!
 
Lưu Khải không chút nhẹ tay, đi lên chính là hai đá và ba cái tát:
 
- Dám nói với Hạ Ngôn ca như vậy, ta thấy ngươi là sống nhiều quá chán rồi hả? Còn muốn ném Hạ Ngôn ca ra ngoài. Tiểu tử này thật sự là.
 
Hai người vừa vào chính là Lưu Khải cùng Chu Lan Đức. Lưu Khải vừa tiến vào còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy bên cạnh bàn có thêm một người, lại không nghĩ rằng người này không ngờ chỉ vào Hạ Ngôn muốn ném Hạ Ngôn ra ngoài. Hắn lập tức nổi giận lôi đình, đi lên tung một quyền.
 
- Ta. ta. ta.
 
Người này té lộn nhào vài vòng sang một bên, hoảng sợ nhìn Lưu Khải cùng Chu Lan Đức.
 
- Các ngươi. các ngươi biết ta là ai không?
 
Sờ hai má sưng húp, người này giọng hung ác cả giận nói.
 
- Ta quản ngươi là cái gì? Ngươi chạy vào phòng chúng ta làm gì hả? Hạ Ngôn ca, huynh biết hắn?
 
Lưu Khải nhìn về phía Hạ Ngôn nói.
 
Hạ Ngôn lắc đầu. Vừa rồi Lưu Khải ra tay Hạ Ngôn cũng không ngăn cản. Tên khốn này quả thật là thiếu ăn đòn. Cái miệng dám phun đầy lời nhơ bẩn đối với Hạ Tử Hân.
 
- Khốn nạn! Ngươi thật sự là không muốn sống!
 
Cặp mắt Lưu Khái khẽ trợn, nói xong lại muốn xông lên động thủ!
 
- Dừng tay!
 
Lúc này, từ ngoài cửa lại đi vào vài người. Mấy người này, khí chất phong độ không bình thường, thoạt nhìn không giống người thường. Bọn họ nhìn đám người Hạ Ngôn, lại hướng ánh mắt nhìn về phía người trẻ tuổi bị đánh đập.
 
- Lục Phong ngươi làm sao vậy?
 
Một người trợn mắt lên hỏi.
 
Người bị đánh kia, tên là Lục Phong. Lục Phong nhìn thấy mấy người này đi vào, vẻ kiêu ngạo càng tăng, lắc lư đứng lên, chỉ vào đám người Hạ Ngôn nói:
 
- Mấy. mấy tên khốn này. dám. dám đánh ta!
 
- Đáng giận! Đại ca, phế bọn họ!
 
Lục Phong kêu la với mấy người kia.
 
- Ồ?
 
Một người trẻ tuổi xấp xỉ Lục Phong trong bọn, ánh mắt xoay chuyển nhìn về phía đám người Hạ Ngôn. Miệng không khách khí hỏi:
 
- Các ngươi vì sao đánh Lục Phong?
 
Đứng trước người trẻ tuổi này là một trung niên tuổi chừng hơn ba mươi, ánh mắt lợi hại khí tức thu liễm, thực lực rất mạnh. Hạ Ngôn nhìn người trung niên này, khóe miệng nhếch lên cười.
 
Lưu Khải trước tiên cười lạnh nói:
 
- Trước tiên hỏi hắn như thế nào ở trong phòng chúng ta đi!
 
Người trẻ tuổi kia vẻ mặt cứng đờ, nhìn về phía Lục Phong:
 
- Lục Phong, ngươi làm sao lại ở trong phòng người ta?
 
Lục Phong nghe câu hỏi, vẻ mặt khẽ biến sau đó ấp úng nói:
 
- Ta. ta đi nhầm phòng, bọn họ liền tay đấm chân đá ta, rất đáng giận!
 
Lục Phong này, ác độc tố cáo trước.
 
- Ha ha!
 
Người trung niên kia cười cười nhìn về phía Hạ Ngôn. Hắn cũng thấy được Hạ Ngôn đứng đầu mấy người ở đây:
 
- Lục Phong chẳng qua là đi nhầm phòng, các ngươi cứ thế khi nhục hắn, cũng không nên phải không?
 
Hạ Ngôn lắc đầu nói:
 
- Là hắn bất kính trước. Hắn vô lễ với muội muội ta, bị đánh xem như quá nhẹ rồi!
 
- Cái gì?
 
Người trẻ tuổi kia lập tức quát lên:
 
- Các ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi? Ở thành Tử Diệp, còn không có người nào dám kiêu ngạo như vậy trước mặt người Lục gia chúng ta!
 
Người trung niên duỗi tay ra, ngăn lại lời nói của người trẻ tuổi.
 
- Lục Phong, ngươi có vô lễ với người ta hay không?
 
Người trung niên hỏi Lục Phong.
 
Lục Phong liền nói:
 
- Lục Khải thúc thúc. Ta không có. Mấy tên khốn này đi lên liền ra tay với ta. Lục Khải thúc thúc, ta làm Lục gia mất mặt rồi!
 
Hắn lắc đầu thở dài, ủy khuất nói:
 
- Ôi! Lục Phong ta, chính bởi vì không có thiên phú tu luyện, cho nên người nào cũng đều có thể khi dễ ta!
 
- Lục Phong! Không ai có thể khi dễ người Lục gia chúng ta ở thành Tử Diệp!
 
Ca ca của Lục Phong tức giận nói, hung hăng nhìn về phía Hạ Ngôn:
 
- Các vị, ta thấy các ngươi cũng là người tu luyện. Thân là người tu luyện lại khi dễ người thường, vậy thì bản lĩnh gì hả? Lục Phong là đệ đệ của ta. Các ngươi đánh đệ đệ của ta, ta làm ca ca, dù sao cũng phải làm cái gì chứ?
 
Cặp mắt Lưu Khải trừng lên, muốn lên tiếng, chẳng qua Hạ Ngôn lại đưa tay ngăn hắn lại.
 
Hạ Ngôn nhìn sang phía ca ca của Lục Phong, cười nói:
 
- Như vậy, ngươi muốn làm gì đây?
 
Ở thành Tử Diệp, Hạ Ngôn không e ngại bất kỳ người nào. Chuyện này, là Lục Phong sai trước. Lưu Khải đánh hắn một trận, quả thật xem như quá nhẹ.
 
Ca ca của Lục Phong giận dữ, ngược lại cười to:
 
- Hắc! Ha ha ha! Thật đúng là kiêu ngạo đó! Xem ra, các ngươi vẫn thật là có chút năng lực, có thể hoành hành thiên hạ nha!
 
Ca ca của Lục Phong búng tay kêu "tách" một cái.
 
Cộp. cộp.
 
Rất nhanh, từ bên ngoài bốn tên hộ vệ mặc đồ màu đen tiến vào. Mấy tên hộ vệ này, nhìn qua thì thấy đều là Hậu Thiên đỉnh.
 
Cặp mắt Lục Khai một mực không dời khỏi khuôn mặt Hạ Ngôn. Khi bốn hộ vệ Lục gia tiến vào, sắc mặt Hạ Ngôn cũng không chút biến hóa. Kinh nghiệm của Lục Khai hơn huynh đệ Lục Phong nhiều lắm. Hạ Ngôn thoạt nhìn tuy trẻ tuổi, nhưng có người, cho dù là trẻ tuổi cũng không thể dễ dàng đắc tội.
 
- Mấy tên khốn này đánh đệ đệ của ta, không ngờ còn dám kiêu ngạo! Hừ! Ở thành Tử Diệp, còn không có người dám như thế đối với người Lục gia chúng ta. Các ngươi xông lên.
 
Cánh tay ca ca của Lục Phong vung lên, mắt lóe lệ quang:
 
- Mỗi người, đánh gãy một tay!
 
- Đánh gãy tay?
 
Sắc mặt Lục Phong xụ xuống, cả giận hung ác nói:
 
- Vậy quá tiện nghi cho bọn họ.
 
Lục Phong hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Khải. Vừa rồi Lưu Khải ra tay tuy không quá dùng nội lực nhưng mấy đòn đó cũng không nhẹ. Dù sao, thân thể tố chất của Lục Phong này chỉ là người thường.
 
Bốn gã hộ vệ mặc đồ đen sau khi nhận được lệnh, liền muốn xông lên động thủ!
 
- Ngừng!
 
Lục Khai lại giơ tay lên, vẻ mặt phức tạp hô mấy tên hộ vệ dừng lại. Ánh mắt huynh đệ Lục Phong nghi hoặc nhìn về phía Lục Khai. Hạ Ngôn cũng hơi có chút kinh ngạc.
 
Đến lúc này, Hạ Ngôn tự nhiên cũng nhìn ra được mấy người Lục gia nầy chắc là con cháu đại gia tộc thành Tử Diệp, huynh đệ nhà mình ở trong thành Tử Diệp bị người khi dễ, bọn họ đương nhiên không dễ dàng quên đi, ở đây, còn liên quan đến vấn đề thể diện. Có một số chuyện, cho dù là đại gia tộc làm sai trước, cũng cần người khác trước tiên phải nhận sai. Lúc ở thành Ngọc Thủy, Hạ Ngôn đã từng gặp chuyện như vậy, thành Ngọc Thủy tuy rằng không thể so sánh với thành Tử Diệp tuy nhiên những chuyện của đại gia tộc, Hạ Ngôn vẫn biết đến.
 
Ca ca của Lục Phong này muốn đánh gẫy tay bọn họ, quả thật còn không tính là quá ngang ngược. Có một số gia tộc, có thể sẽ càng quá đáng, thậm chí muốn lấy mạng bọn họ cùng đều có khả năng. Tuy nhiên, đối tượng bọn họ muốn đánh gẫy tay lại là Hạ Ngôn. Hắn tuy rằng không đi gây chuyện nhưng cũng sẽ không sợ phiền phức. Cho dù đối phương là bốn đại gia tộc!
 
- Lục gia chúng ta, cũng là một trong bốn đại gia tộc thành Tử Diệp. Hắc hắc. đương nhiên không thể ỷ thế hiếp người!
 
Lục Khai cười giả tạo, trừng mắt lóe tinh quang:
 
- Mấy vị nhìn rất lạ mặt, dường như không phải người thành Tử Diệp chúng ta?
 
Hạ Ngôn cười. Hắn nghe Lục Khai nói vậy liền rõ ràng, Lục Khai muốn tìm hiểu thân phận bọn họ.
 
"Lục Khai này, thật là từng trải, kinh nghiệm phong phú. Nếu thân phận bọn họ không có gì đặc biệt, chuyện hôm nay có thể khả năng không thể nào yên ổn. Mà nếu thân phận có chút đặc biệt, bọn Lục Khai sẽ đối đãi kiểu khác."
 
Ba người Lưu Khải đều hướng ánh mắt nhìn về phía Hạ Ngôn. Trong bốn người tự nhiên đều là lấy Hạ Ngôn làm đầu, quyết định của hắn chính là quyết định của mọi người. Tuy nhiên, khi Lưu Khải nghe Lục Khai nói mình là bốn đại gia tộc thành Tử Diệp, cũng hơi có chút sợ hãi.
 
Hạ Ngôn khẽ lắc đầu:
 
- Bốn đại gia tộc thành Tử Diệp! a.a. quả nhiên là rất có khí thế!
 
Sắc mặt Lục Khai kia lại khẽ biến, hắn phát hiện lúc Hạ Ngôn lại nói đến bốn đại gia tộc, sắc mặt căn bản không chút biến đổi.
 
- Lục đại ca. Người này, thoạt nhìn có chút quen quen.
 
Lúc này, một người khác đứng bên cạnh Lục Khai thấp giọng nói bên tai hắn. Từ lúc tiến vào, người này vẫn nhíu mày suy tư nhìn Hạ Ngôn, hắn chung quy cảm giác được từng gặp Hạ Ngôn ở nơi nào đó. Chỉ là trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra.
 
-Ồ?
 
Ánh mắt Lục Khai sáng ngời.
 
Người kia hít khẽ một hơi, nhíu mày lắc đầu nói:
 
- Chỉ là. lại không nghĩ tới đã gặp ở nơi nào!
 
- Lục đại ca! Người này, không đơn giản!
 
Người kia tuy rằng không nghĩ ra thân phận của Hạ Ngôn, tuy nhiên hắn vẫn ngưng trọng nói. Có thể khiến hắn gặp một lần còn có ấn tượng sâu sắc, tuyệt đối không phải nhân vật bình thường.
 
Hạ Ngôn nhìn thấy, trước mặt hắn đeo một cái huân chương dong binh, hơn nữa là ngũ cấp dong binh màu vàng.
 
- Hạ Ngôn ca! Những người này muốn động thủ lại còn bà bà mẹ mẹ, này rất không sảng khoái. Rốt cục là đánh, hay là không đánh hả?
 
Lưu Khải hừ lạnh một tiếng. Hắn đã sớm thủ thế, chờ bắt đầu đánh nhau. Chỉ là đối phương vẫn chần chờ bất động.
 
Khí tức của huynh đệ Lục Phong trầm xuống, phẫn nộ liếc mắt nhìn Lưu Khải một cái, ánh mắt tự nhiên nhìn về phía Lục Khai.
 
"Hạ Ngôn. "
 
Lông mày dong binh kia run lên.
 
- Lục đại ca, ta nhớ ra rồi. Người này tên là Hạ Ngôn, thân phận hắn cũng là dong binh, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi mấy ngày liền từ nhất cấp dong binh trở thành tứ cấp dong binh!
 
Dong binh thấp giọng nói bên tai Lục Khai.
 
- Tứ cấp dong binh?
 
Lục Khai nín thở.
 
Tứ cấp dong binh bình thường, đều là cường giả Linh Sư mới có thể đạt tới. Phải biết rằng, theo cấp bậc tăng lên, điểm tích lũy cần để thăng cấp cũng tăng cao rất nhiều.
 
Làm nhiệm vụ bình thường, có thể trở thành tam cấp dong binh cũng là không tồi rồi. Muốn từ tam cấp dong binh tăng lên tứ cấp dong binh, tất nhiên phải nhận nhiệm vụ có độ khó cao.
 
Nhất cấp dong binh tăng lên nhị cấp dong binh cần một trăm điểm tích lũy. Nhị cấp tăng lên tam cấp cần phải tích lũy một ngàn điểm. Tam cấp tăng lên tứ cấp, lại cần những một vạn điểm tích lũy. Khó khăn trong đó, có thể nghĩ là biết. Hoàn thành nhiệm vụ nhất cấp, mới chỉ có thể đạt được mười điểm tích lũy.
 
Nhưng, nếu thực lực không đạt tới cảnh giới Linh Sư, cho dù nhận nhiệm vụ độ khó cao cũng gần như khó có thể hoàn thành. Cho nên, ở trong đại sảnh Dong Binh liếc mắt đảo một vòng, nhìn thấy gần như toàn bộ đều là huân chương màu lam, huân chuông màu vàng có vẻ ít gặp. Mà huân chương màu đỏ, rất khó gặp.
 
Lần trước Hạ Ngôn ở Đại sảnh Dong Binh, xuất hiện một Hồng Binh có huân chương màu đỏ, lúc ấy tất cả dong binh đều khiếp sợ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Cũng chính vì nguyên nhân như thế. Hạ Ngôn mới muốn thăng cấp bậc dong binh lên. Sau khi hắn nghe lời Lý Nguyên Xuân nói, sau khi trở thành Hồng Binh ngay cả Điện chủ Thánh điện muốn quan hệ cũng phải khách khách khí khí. Mà còn có thể trực tiếp đi Thánh địa gặp mặt, nói chuyện phiếm với Thánh Hoàng.
 
- Đúng vậy. Ngày đó đúng lúc ta có mặt ở đó, hắn hoàn thành một nhiệm vụ độ khó lục cấp, mới lập tức từ nhất cấp dong binh nhảy lên tứ cấp dong binh.
 
Người dong binh này nói tiếp:
 
- Lục đại ca. Người đoán xem, hắn hoàn thành nhiệm vụ gì?
 
Lục Khai lắc đầu, tuy nhiên sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Nhiệm vụ lục cấp, bất kể là nhiệm vụ loại gì, tuyệt đối đều không đơn giản. Dong binh bình thường căn bản không có khả năng hoàn thành. Hạ Ngôn này có thể hoàn thành nhiệm vụ này, tất nhiên có chỗ hơn người.
 
- Tống Ngọc Hâm kia của Tống gia đã chết. Lục đại ca biết chứ?
 
Dong binh cười hắc hắc nói.
 
- Đương nhiên biết. Tống gia mấy ngày tổ chức việc tang rất lớn, ta còn đi viếng. Nghe nói, tiểu tử Tống Ngọc Hâm kia bị một học viên của Học Viện Tử Diệp giết chết. Mà học viên này, còn là đệ tử của Viện trưởng Liễu Vân.
 
Lục Khai tự nhiên nói.
 
- Giết chết Tống Ngọc Hâm, chính là hắn!
 
Khóe mắt dong binh nhìn lướt qua Hạ Ngôn, nói.
 
- Hả?
 
Thân hình Lục Khai run mạnh, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Ngôn.
 
Tống Ngọc Hâm dĩ nhiên là bị người trẻ tuổi này giết chết? Tống Ngọc Hâm kia, chính là con của tộc trưởng Tống gia Tống Lập. Tống Ngọc Hâm bị giết chết, Tống Lập cũng khòng có bất kỳ biện pháp nào báo thù. Đệ tử của Viện trưởng Học Viện Tử Diệp.
 
Nghĩ đến một chuỗi thân phận, trên mặt Lục Khai dần dần tràn ngập vẻ tươi cười.
 
- Ha ha! Nguyên lai là Hạ Ngôn công tử, thật sự là thất lễ!
 
Lục Khai đột nhiên vạn phần khách khí ôm quyền nói với Hạ Ngôn. Huynh đệ Lục Phong nhìn thái độ Lục Khai thay đổi, đều sửng sốt rồi sau đó hai mặt nhìn nhau không biết trong thời gian gần đây xảy ra chuyện gì.
 
Lục Khai lại đánh mắt ra hiệu cho hai huynh đệ này:
 
- Còn không mau nhận lỗi với Hạ Ngôn công tử? Lục Phong, khẳng định là tên khốn nhà ngươi làm sai trước. Nhanh, nhanh xin lỗi!
 
Lục Phong nhìn về phía ca ca, lại nhìn về phía đám người Hạ Ngôn. Tuy rằng hắn còn không rõ ràng lắm rốt cục sao lại như vậy, tuy nhiên hắn cùng đành phải không chút tình nguyện thi lễ xin lỗi.
 
- Ha ha! Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Hạ Ngôn công tử. Nghe nói là người đã giết Tống gia Tống Ngọc Hâm kia, có phải là thật?
 
Lục Khai lại dò hỏi.
 
Hạ Ngôn đã sớm nghe được lời dong binh kia nói với hắn, tự nhiên biết nguyên nhân Lục Khai thay đổi thái độ. Cười cười, Hạ Ngôn nói:
 
- Đúng vậy, Tống gia Tống Ngọc Hâm kia, quả thật là ta giết.
 
Việc này cũng không phải bí mật gì, Hạ Ngôn tự nhiên cũng sẽ không giấu diếm.
 
- Tống Ngọc Hâm, giết đúng lắm!
 
Hai mắt Lục Khai chợt lóe lên vẻ hung ác, nắm chặt tay nói:
 
- Hắn ở thành Tử Diệp làm không ít chuyện xấu. Chỉ là ỷ vào thế lực gia tộc, coi trời bằng vung!
 
Lục Khai ha ha cười:
 
- Hạ Ngôn công tử. Người giết hắn, là trừ bỏ một mối hại lớn cho thành Tử Diệp chúng ta đó!
 
Đám người Lưu Khải đều có chút nghĩ không ra, ngây người nhìn phía Hạ Ngôn. Vừa rồi những người này còn muốn đánh muốn giết, hiện tại không ngờ lại khách khí chịu nhận lỗi. Hơn nữa người trung niên Lục Khai này không ngờ còn cười nịnh không ngừng, dường như đang lấy lòng Hạ Ngôn ca.
 
Mà huynh đệ Lục Phong kia cũng biết nguyên nhân Lục Khai khiến hắn xin lỗi. Nguyên lai, người trẻ tuổi này chính là Hạ Ngôn gần đây rất nổi tiếng. Hạ Ngôn ngay cả Tống Ngọc Hâm đều giết, tự nhiên sè không sợ đám người bọn họ.
 
Trong lòng hắn phát lạnh, lại thầm may mắn: "Vừa rồi, may mắn còn không ra tay với bọn họ, bẳng không có khi to chuyện!"
 
- Chuyện nhỏ. Hành vi của thiếu gia Lục Phong, tốt hơn Tống Ngọc Hâm nhiều lắm mà!
 
Hạ Ngôn cười nhìn về phía Lục Phong.
 
Khuôn mặt Lục Phong tối sầm, ngượng ngùng không nói gì cả.
 
- Hạ Ngôn công tử nói đùa. Con cháu Lục gia chúng ta, tuyệt đối không bại hoại như Tống Ngọc Hâm.
 
Lục Khai cũng vội vàng cười cười liên tục.
 
- Đúng rồi. Hạ Ngôn công tử. Có một chuyện, không biết có nên nói hay không.
 
Giọng điệu Lục Khai chợt biến, nhìn Hạ Ngôn nói.
 
- Ồ?
 
Hạ Ngôn nghi hoặc nói:
 
- Lục Khai tiên sinh có lời, cứ việc nói thẳng.
 
Nghe Hạ Ngôn nói vậy chính hợp ý Lục Khai. Hắn phất tay về phía bốn tên hộ vệ, bọn họ đều lui ra. Sau đó hắn lại nói với huynh đệ Lục Phong:
 
- Các ngươi cùng về phòng trước đi. Ta cùng Hạ Ngôn công tử, có mấy lời muốn nói.
 
Huynh đệ Lục Phong cũng trả lời một tiếng rồi lui ra ngoài.
 
Lúc này trong phòng chỉ còn bốn người Hạ Ngôn, còn có Lục Khai cùng tên ngũ cấp dong binh ka.
 
- Hạ Ngôn công tử, ta trước tiên giới thiệu một chút. Vị này chính là Mộc Vũ tiên sinh, ngũ cấp dong binh.
 
Lục Khai đưa tay giới thiệu người đứng cạnh.
 
Hạ Ngôn gật gật đầu, khẽ ôm quyền. Mộc Vũ kia cũng khách khí ôm quyền.
 
- Không biết, mấy vị này là?
 
Lục Khai lại nhìn về phía đám Lưu Khải.
 
Hạ Ngôn cười nói:
 
- Lục Khai tiên sinh. Mấy người này đều là người nhà của ta, không có vấn đề.
 
Hạ Ngôn biết ý của Lục Khai. Hắn ta sợ lời sắp nói truyền ra ngoài, cho nên mới thử một chút. Nghe Hạ Ngôn nói vậy, Lục Khai liền cười ha ha liên tục.
 
- Hạ Ngôn công tử. Người giết Tống Ngọc Hâm. Tống Lập khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
 
Ánh mắt Lục Khai lóe lên, hạ thấp giọng khẽ nói. Hạ Ngôn gật gật đầu:
 
- Việc này ta cũng biết, Tống Ngọc Hâm là con của Tống Lập, ta giết con lão, lão khẳng định sẽ không dễ dàng quên đi như vậy.
 
Bình Luận (0)
Comment