Linh La Giới

Chương 297

- Đây là trận so đấu trong Hội Giao Lưu học viện hấp dẫn nhất khó bỏ qua, chính thức bắt đấu!
 
Ở trên khán đài cao Lưu tiên sinh hàm ý sâu sắc chậm rãi nói.
 
Mọi người trên khán đài, không khỏi đều sôi nổi gật đầu. Trận so đấu hôm nay sắp bắt đầu, trong các Hội Giao Lưu học viện mọi người đã thấy qua còn chưa bao giờ xuất hiện. Hội Giao Lưu học viện trong vòng một trăm năm gần đây, chưa bao giờ xuất hiện tình huống có cường giả Linh Tông ra sân đấu.
 
Một lần cường giả Linh Tông xuất hiện gần nhất vẫn là một trăm năm về trước. Mọi người trên khán đài, cũng không có người nào chứng kiến trận so đấu Hội Giao Lưu năm đó.
 
Ngồi trên khán đài này người lớn tuổi nhất cũng chỉ ngoài một trăm tuổi.
 
- Linh Tông.
 
Vương Thiên Hà quét ánh mất nhìn Vương Vũ, trong miệng lẩm bẩm:
 
- Cũng không nhìn ra khác biệt với chúng ta bao nhiêu đâu!
 
Vương Thiên Hà đứng ở ngoài cơ quan trận, luôn đưa mắt ngắm nhìn Vương vũ. Biết Vương Vũ là cường giả Linh Tông tới từ Thiên Cung, trong lòng Vương Thiên Hà cũng nổi lên đủ loại ý niệm trong đầu.
 
Hắn cùng với Vương Vũ niên kỷ tương đương nhau, thế mà Vương Vũ đã là cảnh giới Linh Tông, còn hắn chỉ mới là cảnh giới Đại Linh Sư sơ kỳ. Hơn nữa, nếu không nhờ có Hạ Ngôn mua Súc Linh Đan thất phẩm từ Thánh thành, hiện tại hắn còn không thể bước vào cảnh giới Đại Linh Sư.
 
- Một lát nữa là biết khác nhau rồi.
 
Mễ Tuyết nhìn phía Vương Thiên Hà bĩu môi nói.
 
- Dù sao chúng ta là không có cơ hội so đấu cùng Linh Tông rồi. Điều đó căn bản là không thể so sánh. Không biết Hạ Ngôn, có năng lực chống lại Vương Vũ này hay không?
 
Vương Thiên Hà thấp giọng nói.
 
Đối với Hạ Ngôn, Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết có một loại tin cậy thật sâu sắc. Bọn họ nghĩ rằng Hạ Ngôn nhất định "không gì làm không được"'. Cho nên, cho dù đối phương có cường giả Linh Tông xuất hiện. Vương Thiên Hà vẫn cho rằng Hạ Ngôn có thể đánh bại đối phương.
 
Tuy nhiên, ngẫm nghĩ lại, lý trí lại nói cho hắn biết điều này có điểm không thực tế. Hạ Ngôn thực lực dù có mạnh mấy đi nữa, rốt cuộc cũng chưa có bước vào cảnh giới Linh Tông. Hơn nữa, Hạ Ngôn cũng là mấy ngày gần đây mới đột phá đến Đại Linh Sư hậu kỳ.
 
- Học viên hai bên chuẩn bị! Nhân viên công tác mở miệng hô to.
 
Thân hình sáu học viên đều hơi run lên, tập trung tinh thần chuẩn bị tiến vào cơ quan trận.
 
Theo nhân viên công tác hét lớn một tiếng, sáu thân thể chợt lóe, liền toàn bộ tiến vào trong cơ quan trận.
 
Tuy nhiên, bốn người Vương Thiên Hà, Mễ Tuyết, Phương Bản và Ba Ngọc Lượng, cũng không có toàn lực xông về phía trước, mà là không vội không chậm công kích cơ quan nhân.
 
Về phần Hạ Ngôn và Vương Vũ thì giống như hai làn khói nhẹ bình thường, một bóng màu trắng một bóng màu xanh, chỉ trong thoáng chốc, hai người liền vượt lên trước trong cơ quan trận.
 
Nơi nào Hạ Ngôn đi qua, cơ quan nhân dường như động tác trở nên chậm đi, côn bổng màu đen còn chưa kịp hạ xuống, Hạ Ngôn đã lách qua một bên chúng vượt qua.
 
Mà nơi Vương Vũ đi qua, cơ quan nhân lại dường như mất đi khống chế, không ngờ đều thối lui ra hai bên, ngay cả đứng cũng không vững.
 
Hạ Ngôn dựa vào là khống chế thân thể. mà Vương Vũ thì dựa vào là khống chế linh lực chung quanh thân thể.
 
Các cơ quan nhân này chỉ có thực lực Linh Sư sơ kỳ, ở dưới khống chế linh lực của Vương Vũ, chúng nó căn bản là không có khả năng có cơ hội triển khai công kích về phía Vương Vũ.
 
Đây cũng chính là ưu thế lớn nhất của cường giả cảnh giới Linh Tông, hắn có thể khống chế linh lực chung quanh thân thể. Sau đó tạo thành ảnh hưởng cho địch nhân. Cho dù là người tu luyện nhân loại công kích Vương Vũ, cũng căn bản là không chạm được tới vạt áo Vương Vũ. Linh Sư bình thường hoàn toàn không thể tiếp cận trong vòng hai thước chung quanh thân thể Vương vũ.
 
"Vút!"
 
"Vút!"
 
Hạ Ngôn cùng Vương Vũ, gần như đồng thời rơi xuống ngoài cơ quan trận. Mắt của gã nhân viên công tác trong nháy mắt không chớp mắt nhìn hai người, mới vừa rồi tốc độ của hai người thật sự là quá nhanh, hắn căn bản là không thấy rõ rốt cuộc là ai ra trước khỏi cơ quan trận.
 
- Này.
 
Gã nhân viên công tác nhướng mày, da mặt chảy xuống.
 
- Hạ Ngôn! Dường như ngươi rất am hiểu thân pháp cùng tốc độ. Vương Vũ liếc mắt nhìn Hạ Ngôn bình thần nói.
 
Vương Vũ tuy rằng là Linh Tông, nhưng hắn cũng không am hiểu tốc độ.
 
Mới vừa rồi, hai người tuy rằng gần như đồng thời lao ra ngoài cơ quan trận, nhưng vẫn là Hạ Ngôn rời khỏi cơ quan trận trước chỉ trong nháy mắt. Chênh lệch trong nháy mắt này, chỉ sợ chỉ có nhãn lực của cường giả Linh Tông mới có thể nhìn thấy được.
 
- Ta quả thật có hơi am hiểu tốc độ. Hạ Ngôn cũng nói thẳng ra.
 
- Cơ quan trận này là Hạ Ngôn của Học Viện Tử Diệp thắng.
 
Vương Vũ nhìn gã nhân viên công tác cách đó không xa có chút ngẩn người không biết làm sao, ánh mắt ngưng trọng mở miệng nói.
 
- Học Viện Tử Diệp đạt được quyền ưu tiên khiêu chiến! Gã nhân viên công tác nghe vậy, thở phào một hơi tuyên bố.
 
Tuy nhiên, nỗi khiếp sợ tận đáy lòng hắn cũng không có tiêu tán. Ánh mất hắn nhìn hai người này cứ giống như nhìn hai con quái vật
 
Sau một lúc lâu, đám người của hai học viện cũng đều từ trong cơ quan trận ra ngoài.
 
- Vương Vũ! Như thế nào là Học Viện Tử Diệp thắng? Phương Bản chau mày.
 
- Hạ Ngôn này thân pháp quỷ dị, tốc độ cực nhanh. Tuy rằng không thể khống chế linh lực chung quanh thân thể, tuy nhiên cơ quan nhân này đối với hắn không có chút ảnh hưởng gì.
 
Bởi vì có hơi quen biết với Phương Bản, nên Vương Vũ mới mở miệng giải thích một chút.
 
- Hạ Ngôn này.
 
Phương Bản thấp giọng lẩm bẩm.
 
Kế tiếp, sáu học viên bắt đầu chậm rãi đi đến hai bên sân thi đấu.
 
Bởi vì Học Viện Tử Diệp đạt được quyền ưu tiên khiêu chiến, cho nên vẫn là học viên Học Viện Tử Diệp ra sân trước.
 
- Chút nữa so đấu vẫn là để ta ra trước đi.
 
Sau khi tới chỗ nghỉ, Hạ Ngôn hạ thấp giọng nói với Mễ Tuyết cùng Vương Thiên Hà.
 
- Được!
 
Hai người gật đầu lên tiếng trả lời.
 
Hôm nay so tài khiêu chiến, kỳ thật cũng chỉ là trận so đấu giữa hai người Vương Vũ và Hạ Ngôn. Sau khi hai người so đấu, các trận kế tiếp gần như không có ý nghĩa gì nữa.
 
Hạ Ngôn nhìn về phía đối diện, Vương Vũ cũng đang nhìn về phía mình.
 
Hạ Ngôn nhấc chân bước vào sân.
 
"Hôm nay, là lần đầu tiên ta giao đấu với cường giả Linh Tông. Đây là một cơ hội hiếm có! Vương Vũ bước vào cảnh giới Linh Tông thời gian không lâu, tuy rằng có được ưu thế về khống chế linh lực, tuy nhiên nếu chỉ luận về lực lượng, hẳn là hắn không có mạnh hơn ta. " Hạ Ngôn thẩm nghĩ trong lòng: "Cho nên, ta muốn lợi dụng cơ hội này, để chính mình tìm được cơ hội đột phá. "
 
Cùng cao thủ so đấu đối với thực lực bản thân tăng lên, cũng có chỗ tốt thật lớn, điểm này bất cứ người tu luyện nào cũng biết. Đương nhiên, chênh lệch cũng không có thể quá lớn. Cũng giống như nếu hai người đổi lại là Vương Thiên Hà so đấu cùng Vương Vũ vậy thì đối với Vương Thiên Hà căn bản là không có chút lợi ích gì.
 
"Hiện tại nếu ta toàn lực thi triển thì uy lực võ kỹ có thể đạt tới bốn vạn độ. Mấy ngày qua, ta sử dụng uy lực võ kỹ mạnh nhất, cũng chính là ngày hôm qua dùng ra một vạn độ đánh bại Phương Khoát của Học Viện Yến Toa. "
 
Rất nhanh, Hạ Ngôn liền ra tới trung tâm sàn đấu.
 
Sân đấu này trải qua nhiều lần học viên so tài, trên mặt đất cũng vết tích nứt nẻ lỗ chỗ. Chờ Hội Giao Lưu học viện kết thúc, sẽ có nhân viên chuyên nghiệp tới tu bổ.
 
"Năm cỗ linh lực. "
 
Hạ Ngôn còn đang suy tư. Lúc này Vương Vũ ở phía đối diện, cũng nhấc chân bước vào sân, đi về phía Hạ Ngôn.
 
Sân đấu này cũng khá lớn, dài rộng đều hơn một trăm mét. Cho nên, người đứng ở ngoài sân đấu cũng không có nguy hiểm gì lắm.
 
- Trận so đấu này, không bằng chúng ta không đổi vũ khí đi! Như thế nào? Chờ Vương vũ đến gần, Hạ Ngôn cười nói.
 
Sử dụng Thần Hi kiếm thực lực của Hạ Ngôn có thể phát huy ra trọn vẹn. Vương vũ cũng thế, hắn là cũng không muốn đổi vũ khí mình đã quen dùng. Nên vừa nghe Hạ Ngôn nói như vậy, Vương Vũ thoáng sửng sốt.
 
- Được! Chúng ta cứ sử dụng vũ khí chính của mình được rồi. Vương Vũ cười nói.
 
"Ta thật muốn nhìn xem thực lực của Hạ Ngôn này rốt cục mạnh đến đâu. "' Ý niệm xoay chuyển trong đầu Vương Vũ, tuy rằng hắn có cảm nhận Hạ Ngôn không giống như bình thường. Tuy nhiên. Vương Vũ vẫn không cho rằng Hạ Ngôn là địch nhân ngang sức với mình.
 
Ưu thế khống chế linh lực của Linh Tông, là không thể dùng ưu thế nào khác bù lại được.
 
Linh Tông so đấu cùng Đại Linh Sư không hề có chút lo lắng!
 
Ở Đại Lực Long Chi, người tu luyện có hiểu biết tương đối về cảnh giới thực lực, trong lòng đều biết rất rõ điều này.
 
- Chúng ta không đổi vũ khí!
 
Hạ Ngôn quay sang nói với gã nhân viên công tác ngoài sân. Vương Vũ cũng nhìn gã viên công tác gật gật đầu.
 
- Cái này.
 
Nhân viên công tác có chút khó xử, dựa theo quy định, học viên so đấu phải đổi vũ khí, như vậy có thể giảm bớt tỷ lệ học viên bị thương. Nhưng hai gã học viên này đều rất đặc biệt, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
 
- Các ngươi chờ một chút, ta đi hỏi Lưu tiên sinh.
 
Gã nhân viên công tác cũng không dám tự mình quyết định. Nếu xảy ra vấn đề gì, đúng là hắn không chịu nổi trách nhiệm.
 
Tới khán đài cao gã nhân viên công tác nói rõ ý tứ hai người Hạ Ngôn cùng Vương Vũ không muốn đổi vũ khí. Lưu tiên sinh vừa nghe xong ánh mất chợt lóe sáng, lại cười ha hả.
 
- Được, hai người bọn họ có thể không đổi vũ khí so đấu. Lưu tiên sinh cười nói với gã nhân viên công tác.
 
Nhân viên công tác xoay người đi xuống sân đấu.
 
- Không đổi vũ khí vậy càng có hứng thú. Tiểu tử Hạ Ngôn này xem ra thật muốn đấu một trận ra trò cùng Linh Tông hàng thật giá thật đây!?
 
Lưu tiên sinh hít sâu một hơi nói.
 
Quả thật là lão càng ngày càng ưa thích Hạ Ngôn.
 
- Đại Linh Sư so đấu với Linh Tông, căn bản là không có một chút nắm chắc nào. Khải tiên sinh ở một bên nói.
 
Khải tiên sinh cùng đại đa số người đều nghĩ như nhau.
 
- Ha ha! Người trẻ tuổi luôn có tự tin.
 
Phó Viện trưởng Manh Tòng Phương của Học Viện Long Đằng, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi.
 
- Hạ Ngôn này luôn có thể mang tới cho người ta điều bất ngờ.
 
Điện chủ Thánh điện thành Tử Nguyệt nói một câu, nàng cũng phi thường tán thưởng Hạ Ngôn. Nàng có một con gái, năm nay, cũng mới mười lăm tuổi. Hôm nay con gái của nàng cũng đi tới Trung Tâm Giao Lưu, hiện tại đang ở rất gần quảng trường.
 
- Ha ha! Chúng ta thử đoán xem, hai người bọn họ bao lâu có thể phân ra thắng bại! Lưu tiên sinh nhìn Mục Điện chủ, lại nhìn vào Manh Tòng Phương, tâm huyết dâng trào nói.
 
- Ta thấy có lẽ chỉ cần thời gian chừng mười lần hô hấp. Khải tiên sinh có vẻ nắm chắc nói.
 
- Chưa chắc! Ta luôn có cảm giác tiểu tử Hạ Ngôn này vẫn chưa dùng hết toàn lực. Mặc dù là ngày hôm qua ở trận so đấu giữa Học Viện Tử Diệp cùng Học Viện Yến Toa, hắn cũng chưa dùng hết toàn lực.
 
Hà tiên sinh ngồi phía bên phải Lưu tiên sinh lắc lắc đầu nói.
 
- Hừ! Ta nói trong vòng ba chiêu, Hạ Ngôn bại! Manh Tòng Phương hừ lạnh một tiếng khi dễ nói.
 
- Liễu Vân! Còn ngươi thấy sao? Bọn họ phải bao lâu có thể phân ra thắng bại?
 
Lưu tiên sinh nhìn về phía Liễu Vân từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, lúc này Liễu Vân vẫn hờ hững nhìn phía dưới.
 
- Ha ha! Không dối gạt các vị, tuy rằng ta là sư phụ của Hạ Ngôn, nhưng đối với thực lực của Hạ Ngôn, thật đúng là hoàn toàn không biết chút gì. Ta nghĩ, Hạ Ngôn cũng không phải Đại Linh Sư hậu kỳ có thể so sánh được.
 
Liễu Vân không có nói thẳng ra. Tuy nhiên, rõ ràng lão cũng hiểu rằng Hạ Ngôn sẽ không bị thua nhanh lắm trong trận so đấu cùng Vương Vũ.
 
Bình Luận (0)
Comment