Hạ Ngôn và Hỏa Phượng Hoàng rời đi nơi Linh Tông Vũ Sắc bị chết, cũng không gặp người ngăn cản. Đương nhiên, nơi này cũng có không ít người muốn chiếm đoạt giọt Bích Lộ Huyền Thủy trên người Hỏa Phượng Hoàng, tuy nhiên bọn họ có rất nhiều cố kỵ.
Đầu tiên, thân phận của Hỏa Phượng Hoàng là con gái thương hội lớn thứ hai đại lục. Thứ hai, Hạ Ngôn bên cạnh Hỏa Phượng Hoàng thực lực phi thường cường đại, ngay cả Vũ Sắc cảnh giới Linh Tông đều bị một kiếm đánh chết. Không có đủ thực lực, ai cũng không dám chủ động trêu chọc Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng.
Còn có một điểm trọng yếu nhất là người xung quanh đều không đồng lòng, giữa bọn họ đều đang đề phòng lẫn nhau.
- Hạ Ngôn, không thể tưởng tượng được ngươi lợi hại như vậy!
Sau khi Hỏa Phượng Hoàng cùng Hạ Ngôn đi ra, nàng nhìn nhìn Hạ Ngôn, cho đến bây giờ nàng vẫn không biết Hạ Ngôn có thực lực mạnh như vậy.
Nếu sớm biết thế, chỉ sợ nàng sẽ không có ý tưởng tìm Hạ Ngôn hợp tác. Vạn nhất sau khi Hạ Ngôn vào Hư Ảo Chi Cảnh, sau đó giết chết nàng. Vậy.
Hạ Ngôn trẻ tuổi như vậy, bất kỳ người nào cũng khó mà nghĩ rằng hắn có thực lực đánh chết Linh Tông.
- Ha ha! Không phải ta mạnh, mà là Vũ sắc kia quá yếu.
Hạ Ngôn cười nhìn về phía Hỏa Phượng Hoàng nói.
- Thực lực không dù còn muốn làm ác nhân cướp bóc! Đáng chết!
Trong giọng nói Hạ Ngôn có chút coi thường!
Hai người một lần nữa đi tới gần vách núi, lối vào Hư Ảo Chi Cảnh kia, hai luồng lốc xoáy toát ra năng lượng quỷ dị, không có bất kỳ biến hóa gì. Hai lốc xoáy này phải đồng thời một nam một nữ rót linh lực vào mới có thể mở ra.
Thật giống như một cơ quan xảo diệu, cơ quan này cần loại phương thức độc đáo mới có thể mở ra.
Người bình thường không biết phương pháp mở cơ quan, vậy đương nhiên dùng bất kỳ phương pháp gì cũng không thể vào được.
- Hạ Ngôn, chúng ta vào đi thôi. Sau khi Hư Ảo Chi Cảnh mở ra, không biết sẽ xuất hiện tình huống gì, chúng ta đều phải cẩn thận một chút.
Hỏa Phượng Hoàng thu liễm tâm thần, nhìn hai lốc xoáy kia.
- Được!
Hạ Ngôn gật đầu.
Ngay cả Hư Ảo Chi Cảnh đều rất ít có người biết, mà người từng tiến vào Hư Ảo Chi Cảnh hiện tại lại không có một ai. Ai cũng không biết khi lối vào Hư Ảo Chi Cảnh được mở ra, đến tột cũng sẽ xảy ra cái gì.
- Hai vị.
Đột nhiên một thanh âm vang lên gần hai người.
Tâm thần Hạ Ngôn hơi chấn động vội xoay người, nhìn về phiá thanh âm truyền tới.
Thanh âm này cách hắn rất gần nhưng không ngờ hắn lại không chút phát hiện có người tới gần. Phải biết rằng, ngũ cảm của Hạ Ngôn mạnh hơn người tu luyện bình thường rất nhiều, có người tới gần. Hạ Ngôn đều có thể rất dễ dàng cảm ứng được.
Nhưng người này không ngờ tới gần trong vòng Hạ Ngôn năm thước mà hắn không phát hiện ra.
Mà Hỏa Phượng Hoàng lại càng không cảm giác được có người tới gần.
Cho nên khi người kia đột nhiên lên tiếng ở bên cạnh, trong lòng Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng đều run lên.
- Ngươi?
Hạ Ngôn nhìn thấy một người mặc áo choàng đứng cách mình khoảng ba, bốn thước. Phát ra âm thanh đúng là người mặc áo choàng đen này.
Đầu mày khẽ nhíu, trong đầu trí nhớ không ngừng lướt qua.
- Ta đã thấy ngươi, ở trong phòng đấu giá thành Ngọc Thủy.
Lúc trước Hạ Ngôn ở trong phòng đấu giá thành Ngọc Thủy bán đấu giá Linh Dịch từng gặp một người mặc áo choàng. Người mặc áo choàng này vẫn rõ nét trong trí nhớ hắn.
Tuy rằng lúc ấy Hạ Ngôn không nhìn thấy bộ mặt người này, nhưng loại cảm giác này sẽ không sai. Hạ Ngôn có thể khẳng định người áo choàng trước mắt chính là người đã từng thấy ở trong phòng đấu giá thành Ngọc Thủy.
- Ha ha! Ngươi còn nhớ được ta?
Người áo choàng cười cười, giọng thật bình thần dường như cũng không có ác ý gì.
Tuy nhiên, Hạ Ngôn vẫn rất đề phòng.
Trên người hắn cùng Hỏa Phượng Hoàng đều có Bích Lộ Huyền Thủy. Thứ này, đủ để bất kỳ người nào động tâm. Hạ Ngôn cảm thấy rằng, cho dù là Thánh Hoàng đều có hứng thú với Bích Lộ Huyền Thủy.
Thứ này cũng chưa từng xuất hiện trong trận bảo đồ giám trên đại lục.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật gật đầu.
Hỏa Phượng Hoàng nhìn Hạ Ngôn, lại chuyển ánh mắt về phía người áo choàng. Nàng cũng không chen lời.
- Hạ Ngôn, ngươi có biết Bích Lộ Huyền Thủy kia rốt cục là cái gì không?
Người áo choàng đột nhiên nói đến Bích Lộ Huyền Thủy.
Trong lòng Hạ Ngôn khẽ động, ánh mắt càng thêm đề phòng.
- Các ngươi vên tâm, ta sẽ không cướp đoạt Bích Lộ Huyền Thủy của các ngươi. Tuy nhiên, các ngươi chỉ sợ còn không biết rốt cục Bích Lộ Huyền Thủy đến từ đâu, lại có hiệu quả thế nào chứ?
Giọng người áo choàng nhẹ nhàng thong thả nói.
- Bích Lộ Huyền Thủy này, ta từng đọc về những ghi chép có liên quan trên một quyển sách cổ. Nó ẩn chứa linh lực nồng đậm tinh thuần, sau khi dùng có thể tăng thực lực. Tuy nhiên, nếu người nào thực lực không đủ, lỗ mãng sử dụng vậy rất có thể sẽ chết!
Người áo choàng nói.
- Sử dụng Bích Lộ Huyền Thủy này phải có thực lực Linh Tông, hơn nữa cần lấy Súc Linh Đan bát phẩm làm thuốc dẫn.
Ánh mắt người áo choàng chớp lóe:
- Mà vùng quanh đây xuất hiện Bích Lộ Huyền Thủy cũng là có liên quan với Hư Ảo Chi Cảnh này.
-Ổ?
- Ngượi biết Hư Ảo Chi Cảnh?
Đôi mắt đẹp của Hỏa Phượng Hoàng trợn tròn, kinh ngạc nhìn người áo choàng hỏi.
Nàng nghĩ rằng trên Đại Lục Long Chi chỉ có một mình nàng biết sự tồn tại của Hư Ảo Chi Cảnh. Những người bên ngoải kia tuy rằng phát hiện lối vào Hư Ảo Chi Cảnh nhưng bọn họ không rõ ràng lắm rốt cục hai lốc xoáy kia là cái gì.
- Đúng vậy, Hư Ảo Chi Cảnh, đã tồn tại từ rất lâu trước đây rồi tuy nhiên vẫn không bị phát hiện. Cho đến gần đây, nó mới bị phát hiện, mà hai lốc xoáy kia chính là mấu chốt để mở ra Hư Ảo Chi Cảnh này.
Người áo choàng chỉ vào hai lốc xoáy kia.
- Trên quyển sách cổ có ghi lại Hư Ảo Chi Cảnh là do một vị cường giả đại thần thông làm ra.
Thanh âm người áo choàng có chút biến hóa:
- Ở trong Hư Ảo Chi Cảnh có một Hư Ảo Thần Điện. Truyền thuyết rằng, nếu có thể tìm được Hư Ảo Thần Điện, sẽ chiếm được vị đại thần thông kia truyền thừa.
- Một vạn năm trước, có rất nhiều người từng đi tìm Hư Ảo Chi Cảnh, tuy nhiên bọn họ đều thất bại! Theo thời gian trôi qua, tin tức Hư Ảo Chi Cảnh tồn tại dần dần bị lãng quên. Thẳng đến sau khi đại chiến hơn bốn ngàn năm trước, tin tức về Hư Ảo Chi Cảnh càng ít hơn.
Người áo choàng trầm giọng nói.
Đại chiến bốn ngàn năm trước chính là một trận đại chiến giữa Đại Lục Long Chi cùng Đại Lục Ám Dạ.
Trận chiến tranh đó, song phương chết vô số cường giả.
Tuy nhiên lúc ấy vì sao phát sinh đại chiến như vậy, cũng rất ít có người biết. Cũng từ sau trận đại chiến đó, người của hai đại lục bắt đầu tàn sát nhau, chỉ cần gặp phải chính là không chết không ngừng.
- Trận đại chiến đó bị người đời sau gọi là
"Cuộc chiến vẫn lạc", vô số cường giả đã vẫn lạc trong trận đại chiến đó. Cường giả Linh Hoàng bị chết đi, không thể đếm xuể!
Người áo choàng nhẹ hít một hơi, ánh mắt trở nên không linh hoạt.
- Cường giả Linh Hoàng đã hết rất nhiều?
Hạ Ngôn sửng sốt.
Chẳng lẽ lúc ấy tồn tại rất nhiều Linh Hoàng? Hơn nữa từng tham gia trận đại chiến đó?
- Đúng! Trước khi diễn ra
"Cuộc chiến vẫn lạc", trên hai đại lục có rất nhiều cường giả Linh Hoàng. Khi thực lực đạt tới cảnh giới Linh Hoàng, tuổi thọ được tăng lên rất nhiều!
Người áo choàng nghe Hạ Ngôn hỏi, tiếp lời nói:
- Đại Lục Long Chi cùng Đại Lục Ám Dạ đều tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm. Cường giả Linh Hoàng, có rất nhiều.
- Nhưng sau
"Cuộc chiến vẫn lạc", trên hai đại lục đều chỉ còn tồn tại một cường giả Linh Hoàng. Khi một vị Linh Hoàng mới sinh ra, như vậy Linh Hoàng trước kia sẽ biến mất. Ở trên Đại Lục Long Chi, cứ bình quân hai trăm năm sẽ sinh ra một vị Linh Hoàng.
Người áo choàng nói.
- Cường giả Linh Hoàng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể sống vạn năm thậm chí là mấy vạn năm.
Người áo choàng nhìn Hạ Ngôn.
- Vạn năm?
Hạ Ngôn thở ra một hơi.
Hạ Ngôn nghĩ đến Linh Hoàng nhìn thấy trên Thánh đường, dựa theo suy tính, vị Linh Hoàng đó hẳn là hơn hai trăm tuổi nhưng thoạt nhìn tuổi còn phi thường trẻ trung, dường như chỉ hơn hai mươi.
Hai trăm năm xuất hiện một Linh Hoàng vậy chỉ tính một vạn năm đã có thể xuất hiện năm mươi Linh Hoàng.
Cho dù là sau
"Cuộc chiến vẫn lạc", hơn bốn ngàn năm nay trên Đại Lục Long Chi cũng phải xuất hiện hơn hai mươi cường giả Linh Hoàng.
Nhưng hiện tại chỉ có một Linh Hoàng, mà còn là Linh Hoàng hơn một trăm năm trước.
Những Linh Hoàng khác đều đã đi đâu?
Ý nghĩ trong đầu Hạ Ngôn xoay chuyển, trong lòng suy tính rất nhanh.
Một trận đại chiến, cường giả Linh Hoàng vẫn lạc nhiều không đếm xuể.
Tin tức này, Hạ Ngôn chưa từng được tiếp xúc. Mà Hỏa Phượng Hoàng ở bên cạnh cũng đã nghe đến ngây người, hiển nhiên khiếp sợ trong lòng nàng cũng không nhỏ hơn so với Hạ Ngôn.
- Những Linh Hoàng đã xuất hiện trước đây, hiện tại đều đi tới đâu?
Hạ Ngôn không kìm nổi mở miệng hỏi.
Trên mặt người áo choàng hiện lên một tia tươi cười, lắc đầu.
- Bọn họ đi nơi nào, có lẽ chỉ có Linh Hoàng đương nhiệm mới biết được. Chờ khi ngươi trở thành cường giả Linh Hoàng cũng có thể biết. Nếu ngươi có thể được chủ nhân Hư Ảo Chi Cảnh truyền thừa, thực lực hẳn rất nhanh tăng lên cảnh giới Linh Hoàng!
Người áo choàng nói:
- Tuy nhiên, điều này còn cần dựa vào một cái duyên phận. Truyền nhân của chủ nhân Hư Ảo Chi Cảnh chỉ có một. Ngươi có thể trở thành truyền nhân của hắn hay không, vậy phải xem ý trời!
- Ngươi vì sao muốn nói với chúng ta nhiều như vậy?
Hạ Ngôn nghi hoặc hỏi.
Mặc dù hắn từng gặp người áo choàng này ở thành Ngọc Thủy một lần, nhưng sau đó hai người không có gì qua lại. Mà người áo choàng hiện tại nói nhiều như vậy, đến tột cùng mục đích là gì?
Người áo choàng dường như đã sớm đoán được Hạ Ngôn sẽ hỏi như vậy. thấp giọng cười:
- Bởi vì ta thiếu ngươi một phần nhân tình.
- Có người tới bên này. Hạ Ngôn, chúc ngươi gặp may mắn!
Người áo choàng nói xong, thân thể đột nhiên trở nên có chút mơ hồ, tiếp theo lóe lên vài cái rồi hoàn toàn biến mất.
Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng nhìn người áo choàng này biến mất một cách quỷ dị, liếc mắt nhìn nhau.
Người áo choàng này rốt cục là ai? Đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất, hơn nữa không ngờ biết sự tồn tại của Hư Ảo Chi Cảnh!
Một câu cuối cùng:
"Bởi vì ta thiếu ngươi một phần nhân tình".
Rốt cục là có ý tứ gì?
- Có người đến!
Ánh mắt Hạ Ngôn chăm chú nhìn về phía xa xa. Vài cỗ linh lực đã xuất hiện. Lúc này sắc trời đã sáng rõ, ánh mặt trời chiếu rọi lên mặt đất trống trải.
- Đi, chúng ta tiển vào Hư Ảo Chi Cảnh!
Hỏa Phượng Hoàng nói.
Hai người đứng trên vách núi, tiếp theo đồng thời vươn tay phải rót linh lực vào trong hai lốc xoáy.
Cánh tay Hạ Ngôn vừa tiếp xúc lốc xoáy liền cảm giác được một lực hút dường như muốn hút mình vào trong.
Loại lực lượng này, Hạ Ngôn đều không thể chống cự.
Tuy nhiên, cảm giác này rất nhanh liền biến mất. Hai lốc xoáy lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần dần biến nhạt, sau vài hô hấp thì hoàn toàn biến mất. Vách núi đã màu vàng đất hoàn toàn lộ ra.