Linh La Giới

Chương 351

Vùng đất trống trước lối vào Hư Ảo Chi Cảnh đã tụ tập hơn ngàn người, bao gồm cả cảnh giới Linh Tông. Toàn bộ cường giả Đại Lục Long Chi đại khái khoảng 10% đã tới đây.
 
Đương nhiên, người thực lực yếu kém cũng không đến được nơi này.
 
- Thánh Hoàng đại nhân.
 
- Gặp qua Thánh Hoàng đại nhân!
 
Khi Thánh Hoàng, Lữ tổng quản cùng ba vị tuần thị Thiên Cung hạ xuống mặt đất, một ít người trước kia gặp qua Thánh Hoàng đều tiến lên thi lễ. Mà những người chưa từng gặp Thánh Hoàng, lúc này thấy nhiều người thi lễ như vậy, trong lòng đương nhiên rõ ràng nam tử mặc trang phục màu vàng trước mắt là ai.
 
- Nguyên lai, đây là Thánh Hoàng.
 
Rất nhiều người chưa bao giờ gặp qua Thánh Hoàng đều thầm nghĩ trong lòng.
 
- Đó chính là lối vào Hư Ảo Chi Cảnh.
 
Lữ tổng quản nhìn quầng sáng màu trắng trên vách núi đá, ở một bên nói.
 
- Đi vào xem!
 
Ánh mắt Thánh Hoàng ngưng tụ trên quầng sáng.
 
"Là một năng lượng truyền tổng trận!" Thánh Hoàng thầm nghĩ trong lòng.
 
Thoắt cái dám người Thánh Hoàng đều thông qua quầng sáng màu trắng biến mất. Mà sau khi dám người Thánh Hoàng rời đi, người bên ngoài mới bắt đầu lớn tiếng nghị luận.
 
Vừa rồi Thánh Hoàng xuất hiện, loại cảm giác áp bách làm cho bọn họ ngay cả hô hấp đều thật cẩn thận.
 
Cái loại cảm giác run sợ phát ra từ đáy lòng.
 
- Không thể đốt! Trong này có Bích Lộ Huyền Thủy, nếu đốt cây cỏ, vậy Bích Lộ Huyền Thủy cũng biến mất.
 
Một người lớn tiếng gào lên.
 
Trước mặt hắn, có hai nam một nữ. Ba người này tính toán thiêu đốt thảm cỏ thảo nguyên vô bờ bến, như vậy liền có thể thấy rõ địa hình.
 
- Không đốt? Không đốt làm sao đi? Nhiều người vào như vậy mà không một người nào đi ra.
 
Nữ nhân kia hừ lạnh một tiếng, sắc mặt băng hàn nhướng mắt nói.
 
Từ sau khi lối vào Hư Ảo Chi Cảnh bị mở ra, người tiến vào đã hơn trăm.
 
Những người này hầu hết đều biến mất trong thảo nguyên bao la, chưa từng có ai quay về.
 
Mấy dám người tụ tập ở trong này, đều có đồng bạn biến mất trong thảo nguyên.
 
Cũng có người phát hiện Bích Lộ Huyền Thủy ở gần đây cho nên biết vùng thảo nguyên này có xuất hiện Bích Lộ Huyền Thủy.
 
- Dù sao thì cũng không thể đốt. Chúng ta chờ một chút, những người đó khẳng định có thể đi ra
 
Người ngăn cản hành vi đốt thảo nguyên nghiêm mặt nói.
 
- Các ngươi nói Bích Lộ Huyền Thủy gì đó, lấy ra ta xem một chút!
 
Thân hình Thánh Hoàng chợt lóe, xuất hiện trước mặt mấy người đang nói chuyện, lên tiếng nói.
 
Mấy người chấn động, hoảng sợ nhìn Thánh Hoàng xuất hiện như quỷ mị. Thánh Hoàng đến bên cạnh bọn họ căn bản không có bất kỳ cảm giác nào, ngay cả một tia linh lực dao động cũng không cảm giác được.
 
Khi bọn họ chuyển mắt nhìn đến Thánh Hoàng, biểu tình trở nên có chút phúc tạp.
 
Lữ tổng quản, ba vị tuần thị đều theo sát tới gần Thánh Hoàng.
 
- Là Thánh Hoàng đại nhân!
 
Có người biết Thánh Hoàng, vội lên tiếng thi lễ.
 
Thánh Hoàng muốn nhìn xem Bích Lộ Huyền Thủy, ai dám không đưa?
 
- Thánh Hoàng đại nhân, Bích Lộ Huyền Thủy vừa phát hiện, ở trên người nàng.
 
Người ngăn cản việc thiêu đốt chỉ vào nữ nhân nói.
 
Nữ tử sửng sốt, trong mắt lóe lên hung quang trong giây lát rồi biến mất.
 
Nàng lấy bình ngọc chứa Bích Lộ Huyền Thủy ra cung kính đưa cho Thánh Hoàng, ở trước mặt Thánh Hoàng, bọn họ không dám lỗ mãng.
 
Thánh Hoàng hé nắp bình ngọc, ngửi một chút rồi nhíu mày. Một biểu tình rất nhỏ này cũng chứng mình sự chấn động rất lớn trong lòng hắn. Bình thường, căn bản không người nào có thể nhìn ra biểu tình biến hóa của Thánh Hoàng.
 
- Không sai, quả thật là Bích Lộ Huyền Thủy.
 
Thánh Hoàng lên tiếng, trả lại bình ngọc cho nữ tử kia.
 
Nàng ta sắc mặt vui vẻ, vội vàng thu hồi bình ngọc. Nàng còn lo lắng Thánh Hoàng sẽ mạnh mẽ đoạt Bích Lộ Huyền Thủy của nàng.
 
- Nơi hiện tại chúng ta đang đứng là một không gian khác, trong không gian này tràn ngập rất nhiều nhân tố không xác định. Các ngươi tốt nhất không nên tiến hành bất kỳ hành vi phá hoại nào, nếu không một khi không gian xảy ra mất ổn định, các ngươi đều có thể sẽ gặp tai ương ngập đầu.
 
Vẻ mặt Thánh Hoàng không chút thay đồi nói với mấy người kia.
 
Ý tứ Thánh Hoàng rất rõ ràng, thảo nguyên không thể thiêu hủy.
 
- Dạ, Thánh Hoàng đại nhân!
 
Mấy người kia đều hoảng sợ trong lòng.
 
Hiểu biết của bọn họ đương nhiên không bằng Thánh Hoàng.
 
- Thánh Hoàng đại nhân, nơi này toàn bộ đều là cỏ dại, cái gì cũng không nhìn được.
 
Lữ tổng quản phi hành trong không trung, tuy nhiên đường như có một loại năng lượng trói buộc khiến hắn không thể phi quá cao. Mà hắn ở không trung nhìn thấy cũng chỉ là một mảnh cỏ dại, không có bất kỳ thứ gì khác.
 
Thánh Hoàng nghe vậy, gật gật đầu.
 
- Không gian này, chỉ sợ là đã tồn tại trước "Cuộc chiến vẫn lạc", nơi này có Bích Lộ Huyền Thủy, như vậy người sáng tạo không gian này.
 
- Chuyện đã quá lâu, hiện tại ai cũng không biết chuyện của thời kỳ "Cuộc chiến vẫn lạc". Tuy rằng trong sử sách có ghi lại một chút, nhưng từ tư liệu căn bản không nhìn ra điều gi
 
Thánh Hoàng đứng ở tại chỗ, trầm ngâm suy tư.
 
Lữ tổng quản từ không trung hạ xuống, cùng ba vị tuần thị phân biệt đứng chung quanh Thánh Hoàng.
 
Những người khác đều im lặng đứng yên ở gần đó. Thánh Hoàng ở trong này, bọn họ đương nhiên không dám cãi nhau nữa, hơn nữa, không ít đồng bạn của bọn họ đều vào trong thảo nguyên, hiện tại bọn họ tốt nhất là chờ ở đây.
 
-Chờ!
 
Cuối cùng, Thánh Hoàng chỉ nói một chữ.
 
Ngay cả hắn cũng không có ý tưởng hiện tại tiến vào thảo nguyên này, sắc trời đột nhiên tối sầm, không hề có dấu hiệu. Toàn bộ bầu trời dường như bị một tấm vải đen thật lớn che phủ.
 
Trong không gian này có nguồn sáng, nhưng trong giây lát trở thành tối đen, không có mấy người lập tức thích ứng được biến hóa thật lớn như vậy.
 
Ở trong bụi cỏ Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng vẫn luôn tại tìm kiếm Bích Lộ Huyền Thủy. Mấy canh giờ cố gắng, hai người bọn họ tìm được tông cộng bảy giọt Bích Lộ Huyền Thủy.
 
Khi ban ngày trở thành đêm tối toàn bộ thảo nguyên cũng biến mất theo.
 
Những người vốn ở trong thảo nguyên lúc này phát hiện mình bị vây trong một dãy núi khổng lồ. Thảo nguyên bao la kia giống như ảo giác biến mất hoàn toàn.
 
- Tại sao có thể như vậy?
 
Hỏa Phượng Hoàng nhìn biến hóa bất thình lình, mấp máy môi nói.
 
- Lấy bản đồ!
 
Trong đầu Hạ Ngôn chợt lóe linh quang.
 
Dãy núi!
 
Trên bản đồ không phải là có dãy núi sao?
 
Hỏa Phượng Hoàng nghe vậy lập tức cũng nghĩ tới, vội vàng lấy bản đồ cất trước ngực ra. Tuy rằng hiện tại thật tối nhưng tại gần sát như vậy, thị lực của hai người hoàn toàn có thể thấy rõ đánh dấu trên bản đồ.
 
Hạ Ngôn nhìn nhìn bản đồ, lại đứng dậy nhìn hoàn cảnh xung quanh.
 
- Đúng vậy, chúng ta đang ở chỗ này!
 
Trên mặt Hạ Ngôn vui vẻ, chỉ vào một nơi trên bản đồ. Bản đồ này không phải là giả, chỉ là bản đồ vào ban đêm của Hư Ảo Chi Cảnh.
 
Vòng tròn màu đen ở giữa, biểu hiện trên bản đồ cách bọn họ còn hơn một nửa cự ly.
 
- Đi, tới trung ương!
 
Hạ Ngôn có một loại cảm giác, vòng tròn màu đen kia chính là Hư Ảo Thần Điện.
 
Không gian này đã có tên là Hư Ảo Chi Cảnh, vậy một ít chuyện khó tin cũng chẳng có gì lạ.
 
Hỏa Phượng Hoàng đi theo sau Hạ Ngôn, hai người rất nhanh dọc theo một thung lũng chạy về phía vòng tròn màu đen ở trung ương.
 
Đám người Thánh Hoàng ở lối vào lúc này cũng bắt đầu có động tác.
 
- Đi, hiện tại chúng ta vào xem!
 
Thánh Hoàng nói với vài người bên cạnh.
 
Tuy rằng buổi tối nhưng đối với đám người Thánh Hoàng mà nói chẳng khác gì ban ngày. Có địa hình dãy núi làm ký hiệu, bọn họ phân biệt phương hướng cũng dễ hơn rất nhiều.
 
Lữ tổng quản, ba vị tuần thị đi theo phía sau Thánh Hoàng, rất nhanh phi hành vào sâu trong Hư Ảo Chi Cảnh.
 
Đám người bên ngoài thấy Thánh Hoàng đi vào, cũng đều không kìm nổi đi vào bên trong.
 
Không có bảo bối, Thánh Hoàng sẽ vào sao?
 
Có bảo bối, không ai nguyện ý lạc ở phía sau.
 
-Ngao!
 
- Đây là thanh âm gì?
 
Hỏa Phượng Hoàng cùng Hạ Ngôn nghe được xa xa truyền đến từng đợt tiếng hô khủng bố, dường như dã thú rít gào. Hỏa Phượng Hoàng chuyển mắt, không kìm nổi mở miệng hỏi.
 
- Trong không gian này, dã thú chỉ sợ sẽ rất hung mãnh.
 
Hạ Ngôn nhìn bốn phía, càng trở nên cẩn thận hơn.
 
Ở Tội Ác Sâm Lâm, chỉ có một ít linh thú thực lực phi thường cường đại, mà không gian này càng thêm quỷ dị, nói không chừng còn cường đại hơn linh thú Tội Ác Sâm Lâm.
 
Lúc này ở nơi hơn vài dặm cách Hạ Ngôn cùng Hỏa Phượng Hoàng, có mấy người bị một con Cương Thiết Bạo Hùng tập kích. Con Cương Thiết Bạo Hùng này cao chừng sáu thước, hai mắt đỏ đậm, hai bàn tay to như hai cái quạt.
 
- Mọi người đi mau, con linh thú này, quá mạnh mẽ!
 
Một người kinh hô ra tiếng, dưới chân linh lực phun trảo, thân thể như một mũi tên phi ra ngoài.
 
Lúc trước, khi mấy người này thấy sắc trời đột nhiên biến tối, địa hình phát sinh biến hóa thì trong lòng cũng kinh dị. Tuy nhiên, đây cũng là chuyện tốt, ít nhất bọn họ có thể thông qua địa hình để đánh dấu lộ tuyến.
 
Chính khi bọn họ đi về phía trước, một con Cương Thiết Bạo Hùng chặn đường. Con Bạo Hùng này vừa xuất hiện liền triển khai công kích bọn họ.
 
- Grào!
 
Ánh mắt con Cương Thiết Bạo Hùng kia gắt gao nhìn tên chạy trốn nhanh nhất, bàn chân nặng nề dậm mạnh xuống đất, nham thạch vỡ vụn, thân thể giống như một tia sáng màu đen đuổi theo người đang chạy.
 
- Đại ca, nhanh tránh! Bạo Hùng đuổi theo huynh!
 
Một người khác thấy Bạo Hùng đuổi theo ca ca mình vội vàng lên tiếng cảnh cáo.
 
Nhưng không đợi thanh âm hắn chấm dứt, đại ca của hắn đã bị ăn một vả của Bạo Hùng.
 
- Áaaaa!
 
Một tiếng hét thảm vang lên, tên cảnh giới Linh Tông sơ kỳ bị một tát của Cương Thiết Bạo Hùng, óc vỡ toang màu trắng đỏ bắn đầy đất.
 
- Đại ca!
 
Người vừa rồi lên tiếng nhắc nhở thấy cảnh tượng này, gào khàn cả giọng, đôi mắt một màu đỏ thẫm trừng lớn như muốn lọt ra ngoài.
 
- Bạo Hùng đáng chết, ta liều mạng với ngươi.
 
Người này liên muốn xông lên liều mạng.
 
Tuy nhiên, một người bên cạnh hắn đúng lúc kéo hắn lại. Thực lực Bạo Hùng kia vượt xa Linh Tông sơ kỳ.
 
Trong nhóm bảy người này, chỉ có hai Linh Tông sơ kỳ, còn lại đều là cảnh giới Đại Linh Sư. Người mới bị đánh chết là Linh Tông sơ kỳ, mà người ngăn tên đệ đệ cũng là Linh Tông sơ kỳ.
 
- Đáng sợ, thật là đáng sợ.
 
Trong sáu người còn sống, một người khác có vẻ gầy gò, sắc mặt trắng bệch ngập ngừng vài tiếng rồi lặng lẽ lui về sau, đột nhiên xoay người chạy trốn.
 
Đôi mắt đỏ sẫm của Cương Thiết Bạo Hùng đã sớm chú ý người lùi về phía sau đó, tuy nhiên ánh mắt nó lại đảo quanh làm như không thấy, chỉ là khóe miệng nhếch lên như bộ dạng nhân loại.
 
Lúc này tên gầy gò kia xoay người chạy trốn, Bạo Hùng lại hóa thành một tia sáng đen đuổi theo hắn.
 
Bình Luận (0)
Comment