Linh La Giới

Chương 430

Hạ Ngôn chuyển mắt nhìn về phía mấy người nhân viên vừa bàn luận, không nói gì, xoay người ngồi lên một cái ghế. Chỉ cần dùng Hồi Hồn Đan, Viên San hẳn có thể lập tức tỉnh lại. Hiện tại chủ quản Nhất Phẩm Đường đã cho người đi lấy Hồi Hồn Đan, trong lòng Hạ Ngôn cũng nhẹ thở ra một hơi.
 
Mấy tên nhân viên Nhất Phẩm Đường bị Hạ Ngôn dường như vô tình nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh vài cái. Ánh mắt Hạ Ngôn dường như có thể nhìn thấu tâm linh họ, họ vội vàng hạ ánh mắt. nhìn mũi chân mình, thân thể mềm mại khẽ run lên.
 
Đối với thân phận của Hạ Ngôn, họ tự nhiên không dám nghi ngờ nữa. Ngay cả chủ quản đại nhân của Nhất Phẩm Đường đều vạn phần khách khí với Hạ Ngôn, càng đừng nói đám nhân viên bình thường bọn họ.
 
Chủ quản Nhất Phẩm Đường tuy rằng thực lực rất thấp, nhưng địa vị không hề thấp. Ở Thánh thành, cũng là một nhân vật có thể hô gió gọi mưa. Năm thế lực lớn đều phải nể mặt vài phần. Dù sao chủ quản cũng là người bên cạnh Thánh Hoàng.
 
Hạ Ngôn ngồi đợi trên ghế một lát, nhân viên đi phòng kho lấy Hồi Hồn Đan đã nhanh chạy trở về, trong tay cầm một hộp ngọc màu đen.
 
- Chủ quản! Đan dược mang tới rồi.
 
Nhân viên công tác đưa Hồi Hồn Đan vào tay chủ quản, chủ quản đưa lên mũi ngửi một cái, sau đó nghiêng người, tươi cười nói với Hạ Ngôn:
 
- Hạ Ngôn đại nhân. Đây là đan dược đặc thù Hồi Hồn Đan. Xin ngài cầm lấy!
 
Nói xong, chủ quản hai tay đưa Hồi Hồn Đan tới trước mặt Hạ Ngôn.
 
Hạ Ngôn duỗi tay ra, đón lấy hộp ngọc. Hộp ngọc mở ra, bên trong một viên đan dược màu đen tản ra mùi đặc thù, chậm rãi trôi nổi
 
Linh lực Hạ Ngôn dẫn đường. Hồi Hồn Đan bay vào trong miệng Viên San. Tiếp theo, Hạ Ngôn áp tay vào bụng Viên San, linh lực khẽ thúc giục. Hồi Hồn Đan rất nhanh liền hóa thành dược lực tiến vào thân thể Viên San.
 
- Chủ quản, đa tạ! Đây là 300 vạn kim tệ!
 
Hạ Ngôn đưa tay sờ trước ngực, lấy hơn năm trăm kim phiếu trong Nhẫn Linh La ra, đếm ra ba trăm tờ giao cho chủ quản.
 
- Hạ Ngôn đại nhân, ngài quá khách khí. Kim phiếu này, ta nhận. Nhất Phẩm Đường là sản nghiệp của Thánh Hoàng, chi tiêu ta phải bẩm báo với Thánh Hoàng.
 
Ngón tay chủ quản run rẩy, thu lấy ba trăm tờ kim phiếu mặt không chút thay đổi giải thích vì sao phải thu. Hắn đương nhiên không dám kiểm kê kim phiếu trước mặt Hạ Ngôn.
 
- Được rồi ta còn có việc, đi trước!
 
Ánh mắt Hạ Ngôn đảo qua, cảm giác hơi thở Viên San đã mạnh lên một chút, thầm nghĩ Viên San có thể rất nhanh liền tỉnh lại, vội đứng lên chuẩn bị rời khỏi Nhất Phẩm Đường.
 
- Hạ Ngôn đại nhân đi thong thả, về sau có bất kỳ phân phó nào, cứ việc tìm tới tiểu nhân. Tiểu nhân nhất định sẽ tận lực làm ổn thỏa.
 
Chủ quản nói với theo Hạ Ngôn.
 
- Ừ!
 
Hạ Ngôn khoát tay, bóng người chợt lóe biến mất khỏi Nhất Phẩm Đường.
 
- Hoa chủ quản, người thanh niên này là ai vậy? Hạ Ngôn đi rồi, một nhân viên công tác tò mò hỏi.
 
- Hừ, không nên biết, thì đừng hỏi nhiều, cẩn thận mạng nhỏ của ngươi! Không muốn sống sao?
 
Hoa chủ quản hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, phất tay đi về phòng trong.
 
------------
 
Nội điện Thánh điện thành Tử Nguyệt!
 
- Cao Chấp sự. Vật phẩm trong kho Thánh điện, phân phối như vậy dường như có chút không ổn hả?
 
Một nam tử mũi ưng, giọng bén nhọn nói.
 
Lúc này, mười hai Chấp sự Thánh điện đều có mặt trong nội điện.
 
Mấy ngày trước, mấy tên Chấp sự bản địa ở thành Tử Nguyệt truyền tin cho Chấp sự ở quận thành, nói rõ hôm nay tụ tập ở Thánh điện bàn chuyện phân phối tài vụ kho Thánh điện.
 
Lúc này triệu tập bọn họ là tới chia tiền, đám Chấp sự Thánh điện đương nhiên không ai đi muộn. Mười hai Chấp sự đều đã sớm đến đông đủ.
 
Vừa rồi một phương án mà Cao Chấp sự nói ra, nam tử mũi ưng liền không đồng ý. Cao Chấp sự này là tộc trưởng Cao gia thành Tử Nguyệt, một trong các Chấp sự Thánh điện là Chấp sự bản địa thành Tử Nguyệt. Phương án phân phối của hắn, rõ ràng là Chấp sự bản địa thành Tử Nguyệt có vẻ chiếm tiện nghi. Nhưng Chấp sự ở các quận thành, đối với phương pháp phân chia như vậy đương nhiên không hài lòng.
 
- Ha ha! Lương Chấp sự. Vậy ngươi nói nên phân phối như thế nào đây? Ngươi chớ quên, nơi này là thành Tử Nguyệt!
 
Đôi mắt Cao Chấp sự híp lại, cười giả tạo nói với tên mũi ưng.
 
- Nếu ý kiến mọi người không thống nhất phương pháp phân chia, ta xem không bằng như này. Chia vật phẩm trong kho thành mười hai phần, sau đó đánh số. Mười hai người chúng ta rút thăm quyết định. Như vậy, công bình nhất!
 
Một gã Chấp sự mặc áo lam lên tiếng.
 
Chấp sự này cũng là một quận thành phía dưới, là Đường chủ Thánh đường quận thành.
 
- Hắc hắc! Vu Chấp sự. Ngươi quả nhiên rất thông minh, tuy nhiên ngươi cảm thấy được ngươi có tư cách ngồi ngang hàng với ta sao?
 
Cam Lục cười lạnh vài tiếng, nhìn về phía Chấp sự mặc áo lam, giọng trầm thấp nói.
 
Vu Chấp sự mặc biến sắc, khí tức đột nhiên tăng mạnh, tuy nhiên hắn không phát tác. Luận thực lực, hắn quả thật không thể so với Cam Lục. Hảo hán không chịu thiệt trước mắt nếu hắn muốn đứng ra cũng không phải là cử chỉ sáng suốt
 
- Điện chủ Mục Nguyệt tuy rằng nửa năm không có tin tức, nhưng chưa chắc đã chết. Chúng ta như thế nào có thể hiện tại liền phân chia hết tài vật phòng kho?
 
Một người áo trắng có chút trẻ tuổi nhíu mày nói.
 
Hắn cũng là Chấp sự Thánh điện, một đoạn thời gian này đều lo lắng tìm kiếm tung tích Mục Nguyệt. Tuy nhiên vẫn như cũ, hắn không nghe được bất kỳ tin tức nào liên quan đến Mục Nguyệt! Không muốn phân chia tài vật phòng kho, trong lòng hắn vẫn rất tôn trọng Điện chủ Mục Nguyệt. Nhưng, một tay vỗ không nên kêu, mười hai Chấp sự trong này, chỉ có một mình hắn không muốn phân chia tài vật phòng kho Thánh điện.
 
- Hạ Chấp sự. Nếu ngươi không muốn chia một phần, như vậy, ngươi có thể đi!
 
Cam Lục đảo tròng mắt, nhìn về phía Hạ Chấp sự áo trắng vừa lên tiếng, giọng khô khốc nói.
 
- Ha ha! Hạ Chấp sự, ngươi đã không muốn, vậy mười một người chúng ta cũng không để ý chia hết phần của ngươi.
 
Cao Chấp sự cười lạnh nói.
 
Hạ Chấp sự roạt một cái đứng lên, chỉ vào Cam Lục cùng Cao Chấp sự nói:
 
- Các ngươi rất quá đáng!
 
- Khốn nạn, khi nào đến lượt ngươi khoa chân múa tay với ta? Chấp sự Thánh điện? Hừ! Giết chết ngươi, cũng là một chuyện rất đơn giản!
 
Cam Lục cũng đứng bật dậy, linh lực toàn thân vận chuyển, trong cơ thể phát ra tiếng nổ lốp bốp. Thoạt nhìn dường như tùy thời muốn ra tay.
 
- Cam Lục! Người khác không sợ ngươi, ta cũng không sợ ngươi! Muốn phân chia phòng kho Thánh điện, trước giết ta đã!
 
Hạ Chấp sự ngạo nghễ nói không chút sợ hãi.
 
- Ha ha! Rất tốt!
 
- Choeng!
 
Trường kiếm Cam Lục chợt ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén trong nháy mắt lượn lờ trong nội điện. Cùng lúc đó, thân thể Cam Lục hóa thành một tia chớp màu đen, trực tiếp vọt tới Hạ Chấp sự. Một kiếm chém ra, kiếm khí lạnh lẽo làm cho người ta phát lạnh.
 
Con ngươi Hạ Chấp sự chợt phóng đại hắn tuyệt đối không nghĩ tới Cam Lục này không ngờ lại thật sự dám hạ sát thủ với mình. Nên biết rằng, nơi này chính là Thánh điện.
 
Hạ Chấp sự quên một chuyện. Nếu là bình thường, thân phận của Cam Lục và hắn giống nhau, đều là Chấp sự Thánh điện, khẳng định không dám ra tay với hắn ở trong Thánh điện. Nhưng hiện tại Thánh điện không có Điện chủ. Chấp sự khác của Thánh điện cũng đại đa số đứng cùng thuyền với Cam Lục. Cho dù Cam Lục giết hắn, cũng không có người ngăn cản!
 
Hạ Chấp sự cảm thấy được kiếm khí xâm nhập thân thể, vội vàng rút ra trường kiếm tùy thân ra ngăn cản. Nhưng khoảng cách Cam Lục cũng không quá mấy thước, một bước nhảy đã tới rất gần thân thể Hạ Chấp sự. Đột nhiên hạ sát thủ, hắn muốn cản đã không kịp.
 
- Xoẹt!
 
Trường kiếm của Cam Lục để lại một vết thương thật sâu trên người Hạ Chấp sự, máu tươi ồ ạt tràn ra.
 
- Cam Lục! Ngươi dám giết ta!
 
Hạ Chấp sự ồ ồ thở dốc, mắt đỏ bừng, lảo đảo một chút, trường kiếm trong tay chống xuống đất, cố giữ cho mình không ngã xuống.
 
- Giết ngươi lại như thế nào? Ngươi tưởng ngươi là thứ gì!
 
Cánh tay Cam Lục rung lên, trường kiếm lại chấn động, hắn hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
 
- Ông!
 
Cam Lục lại chấn động trường kiếm trong tay, chân di về phía trước, lại một kiếm đâm tới Hạ Chấp sự. Hạ Chấp sự cố gắng vận chuyển linh lực, nhưng lúc này hắn đã bị thương nặng, linh lực vận chuyển không nhanh, căn bản không thể ngăn cản công kích của Cam Lục.
 
- Bồng!
 
Hai cỗ lực lượng va chạm phát ra một tiếng vang nhỏ. Máu tươi bắn khắp nơi!
 
Một kiếm này, Cam Lục trực tiếp đâm thủng tim Hạ Chấp sự. Hạ Chấp sự kêu thảm một tiếng, thân thể co giật, chậm rãi ngã nằm xuống đất, mắt vẫn trợn tròn nhìn Cam Lục.
 
- Đáng chết!
 
Cam Lục trở lại chỗ ngồi của mình, giống như chưa xảy ra chuyện gì.
 
Đám Chấp sự quận thành khác nhìn Cam Lục đánh chết Hạ Chấp sự, đều thấy trong lòng phát lạnh, có chút hoảng sợ nhìn nhau. Cam Lục nói động thủ liền động thủ, trực tiếp giết chết một Chấp sự Thánh điện, kiêu ngạo không ai bì nỗi. Nếu mình vi phạm ý tứ của hắn, chẳng phải là cũng bị hạ độc thủ. Nơi này là thành Tử Nguyệt, ai có thể ngăn cản Cam Lục? Những Chấp sự bản địa khác của thành Tử Nguyệt chỉ sợ cũng mừng rỡ nhìn Cam Lục động thủ ấy chứ?
 
- Tốt rồi! Hiện tại đã không ai phản đối chúng ta tiếp tục nói chuyện phân chia tài vật phòng kho!
 
Ánh mắt Cam Lục đảo qua mọi người, giọng âm u nói.
 
- Cộc cộc!
 
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
 
- Chuyện gì?
 
Cam Lục nhướng mày, nhìn về phía cửa phòng Nghị sự. Lúc này các Chấp sự đang bàn chuyện, theo đạo lý hộ vệ Thánh điện hắn không dám đến quấy rầy mới đúng. Trừ khi là xảy ra chuyện trọng đại.
 
- Cam Lục đại nhân. Có một hộ vệ Cam gia muốn gặp đại nhân, nói là xảy ra chuyện lớn! Hộ vệ Thánh điện kia ở ngoài lớn tiếng nói.
 
- Hả?
 
Ánh mắt Cam Lục hung ác, đứng lên nói với ra ngoài.
 
- Dẫn hắn vào đây!
 
Cam Lục lúc này nghiễm nhiên trở thành Điện chủ Thánh điện. Trong nội điện Thánh điện này, trừ bỏ Chấp sự Thánh điện, hộ vệ cùng một ít nhân viên, người bình thường như thế nào có thể đi vào? Nhưng Cam Lục lại cho hộ vệ Cam gia trực Tiếp đi vào. Quyền lợi như vậy, chỉ Điện chủ mới có.
 
Hắn làm vậy dường như cũng có một loại tư thế cố ý thị uy. Hắn muốn nhìn xem còn ai dám đối nghịch với mình hay không.
 
Cao Chấp sự nhíu mày nhìn Cam Lục, tuy trong lòng có chút bất mãn nhưng cũng không lên tiếng phản đối. Đây là việc nhỏ, trước khi phân chia xong tài vật trong phòng kho, hắn cũng không muốn gây ra mâu thuẫn gì với Cam Lục, vẫn là lấy lợi ích gia tộc đặt lên đầu. Chỉ cần mấy gia tộc lớn thành Tử Nguyệt đứng ở một phía, liền có thể được chia đến ích lợi lớn nhất tài vật trong phòng kho!
 
Bình Luận (0)
Comment